Chương : 11
Hoàng cung? Nhan Sắc Sắc thầm cười trộm, may không ở đây, nếu không nàng làm sao có thể không biết xấu hổ nhìn mặt hắn? Lại ngẩng đầu nhìn cô gái tên Thủy Bích này, tuổi cũng không lớn, so với nàng không sai biệt lắm, cười có xoáy đồng tiền, xử sự khéo, đúng là người không tệ.
"Tiểu thư, Thành Nhân đã chưng tổ yến cho người, nhân lúc còn nóng, người ăn đi!" Thành Nhân đưa chén tổ yến lại, nhìn thấy vẻ mặt nàng quẫn bách, trêu ghẹo nói: "Đêm qua. . . . . ."
"Lại nữa rồi, đừng nói chuyện đêm qua nữa!"
Thành Nhân bật cười, nhìn thấy mặt tiểu thư biết nàng đang thẹn thùng, cũng không nói nữa, buông chén cháo giúp Nhan Sắc Sắc mặc quần áo trang điểm, Nhan Sắc Sắc cũng thật ngốc nghếch, quần áo bây giờ còn chưa biết mặc, khi người khác mặc cho nàng nàng cũng không học. Chải đầu lại muốn chết, cả ngày oán hận tóc dài không thể một kéo tiễn đi.
"Tiểu thư, cái này không được, tóc tai thân thể là cha mẹ trao cho! Không thể tùy tiện cắt bỏ, ừ. . . . . . Đúng rồi, người uống cháo trước đi!" Thành Nhân hầu hạ Nhan Sắc Sắc, Thủy Bích chạy đi pha trà mới.
Nhan Sắc Sắc còn hét lên mấy lượt, có lẽ đây là thứ nhà giàu người ta uống, nhưng là vẫn chưa quen, cảm thấy cháo gạo trắng tốt hơn, so sánh xong uống một ít, nếu bên trong thêm chút đường, tuyệt đối ngon hơn.
"Thành Nhân, về sau đừng cho tôi ăn thứ này, đổi sang cháo cá cũng được, tôi cảm thấy không đúng vị lắm."
"Nàng không thích sao?"
"Ừ, ủa. . . . . . Vương gia?" Nhan Sắc Sắc kinh hoàng quay đầu lại, gượng cười, vung tay lên. Thành Nhân cười trộm đi ra.
"Về sau không được gọi là Vương gia. . . . . ."
"Sở công tử? Không được, tuyệt đối không gọi, ai cũng gọi người như vậy." Nhan Sắc Sắc nhếch miệng, tỏ vẻ chết cũng không gọi. Đương nhiên « ai » là chỉ mấy tiểu thư kia, đàn ông đều gọi hắn là Vương gia.
"Cho nàng hai lựa chọn, một - gọi tướng công, hai – gọi Dạ." Sở Dạ nói ra lựa chọn. Sáng nay hắn vội làm hết công vụ để quay về đùa giỡn Tiểu nương tử mới cưới.
Hai lựa chọn đều là bắt chẹt nàng!
"Gọi Dạ đi!" Nhan Sắc Sắc mắt trợn trắng mắng thầm, gọi ngươi là ông nội thì thế nào?
Đã thế, nàng nhất định gọi hắn là ông nội! O(∩_∩)O ha ha ~
Sở Dạ cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vương phi. . . . . ." Thủy Bích thấy Vương gia đã về, nuốt nước miếng, "Vương gia. . . . . . Vương phi, Tứ Vương gia và Tứ Vương phi đến đây, đang ở phòng ngoài."
o0o
Nhan Ngọc và Sở Dương lần này đến đều có mục đích, Sở Dương muốn nhìn nữ tử thiếu chút nữa bị gả cho y cuối cùng là người thế nào! Còn Nhan Ngọc là lôi kéo Sở Dương giữ thể diện cho cô ta.
"Lục đệ, Lục muội thật sự bắt chúng ta chờ khá lâu nha!" Nhan Ngọc mở miệng lập tức ra oai phủ đầu, Sở Dạ mày không buồn nhăn, nhìn một cái rồi tự mình ngồi xuống, còn Nhan Sắc Sắc đương nhiên không phải người dễ chọc: "Em gái, em rể tới thật là sớm!"
Sở Dương là ca ca Sở Dạ, Nhan Ngọc là muội muội Nhan Sắc Sắc, loại quan hệ này rất rối rắm, tạo thành cục diện kiểu này, Nhan Ngọc nghĩ gả cho anh ruột Sở Dạ thì có thể gọi Nhan Sắc Sắc là muội muội, nhưng Nhan Sắc Sắc là chị Nhan Ngọc cũng rõ như ban ngày.
Sở Dạ và Sở Dương đáng thương trở thành «rác».
Những lời này vừa thốt ra Nhan Ngọc đứng ngồi không yên, dịu dàng cười, "Đối với người đã muốn gả cho Tứ Vương gia. . . . . ."
"Nhưng muội cũng là em gái của chị! Hay là gả cho người rồi ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không nhận? Chị chính là chị gái cùng cha khác mẹ của em!" Nhan Sắc Sắc cũng ngồi bên cạnh Sở Dạ, rót một chén nước đứng lên đưa Sở Dương, mỉm cười, cười đến hào phóng lại có cảm giác đang đùa giỡn.
Sở Dương mở miệng: "Là chúng ta đường đột."
Nhan Sắc Sắc nhìn thoáng qua Sở Dạ, cười nói: "Là chúng tôi chậm trễ!"
"Nếu là tỷ muội thì vì sao hôm qua đại hôn còn không cho ta biết?" Đây mới là mục đích chính để Nhan Ngọc đến Vương phủ.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn Sở Dạ, chuyện này là Sở Dạ bảo nàng làm sao giải thích?
Sở Dạ « nhận » ánh mắt Nhan Sắc Sắc, thản nhiên nói: "Quên!"
Hôm qua Sở Dạ tới phủ mời Sở Dương nhưng yêu cầu không mang theo Vương phi, nhưng Sở Dương tuyệt đối không muốn tiêu phí thời gian vào mấy thứ « vai vế vô dụng », cho nên chối từ rồi chạy tới thanh lâu.
"Sở công tử ――"
"Nương tử, không còn sớm, tiễn khách đi!" Sở Dạ cũng không bận tâm Nhan Ngọc còn muốn nói gì, lập tức hạ lệnh trục khách.
Nhan Sắc Sắc bị từ ‘nương tử’ giáng xuống ngây ngẩn cả người, ngay cả Sở Dương cũng không thể tin tưởng miệng Sở Dạ có thể nói ra những lời này, bèn cười cười như rất hiểu ý.
"Ai ai ai, Lục đệ, sao lại không để cho Tứ ca mặt mũi gì hết?"
Sở Dạ nhìn thoáng Nhan Ngọc, lạnh lùng nói: "Tùy huynh!"
Xoay người bước đi.
Sở Dương cũng không phải ngốc tử, nhìn ra được Sở Dạ tức giận, đuổi theo.
o0o
Nhan Sắc Sắc nhìn thấy hai người đi rồi, cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Nhan Ngọc, theo tính cách của nàng, nói xong mấy lời chọc tức chỉ sợ Nhan Ngọc chịu không nổi. Hà hơi một cái rồi quay người bước đi.
"Nhan Sắc Sắc!"
Chỉ biết đã tới đây rồi chắc chắn không có ý tốt, Nhan Sắc Sắc thầm hừ lạnh một tiếng, cước bộ không dừng nửa giây, coi như không nghe thấy.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Dựa vào cái gì cô bảo tôi đứng lại tôi phải đứng lại?
"Ngươi nếu không đứng lại, bổn tiểu thư chết cho ngươi xem!"
Ách, lại đây, Nhan Sắc Sắc xoay người, vẻ mặt vốn đang đầy chán ghét trong nháy mắt đổi thành cười hì hì nói: "Em gái à, còn có chuyện gì?"
Nhan Ngọc đã lao tới, một cái tát đánh tới, tốc độ cực nhanh, Nhan Sắc Sắc không có phản ứng kịp, lãnh trọn.
Nhan Sắc Sắc lớn như vậy chưa từng bị người nào tát, ngay cả cha mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo chứ chưa từng ra roi, dựa vào đâu một kẻ nhỏ nhoi như Nhan Ngọc có thể khi dễ nàng?
Không chút suy nghĩ, hai bàn tay lập tức giáng trả, có lẽ vì người thời này yếu nhược, hoặc Nhan Ngọc cơ bản không ngờ Nhan Sắc Sắc sẽ đánh lại, chân trẹo một cái, ngã xuống. Vừa vặn lúc đó, Sở Dạ và Sở Dương đã quay lại tìm hai người, cũng thấy Nhan Sắc Sắc bằng một cái tát đánh Nhan Ngọc ngã lăn.
Ai cũng không thể tưởng được hai chị em vậy mà bắt đầu ra tay với nhau.
Sở Dương vốn dĩ không cần biết đến sinh tử của Nhan Ngọc, nhưng vì mặt mũi, nhìn thoáng qua Nhan Sắc Sắc, giọng nói cũng hơi nặng nề, "Dự Vương gia. . . . . . Hiện giờ sợ không phải ta đòi công đạo cho đệ mà là đệ nên cho ta công đạo!"
Sở Dạ nhíu mi, rồi cười: "Một khi đã như vậy, hy vọng tứ ca có thể đại lượng đừng chấp nhất tiểu nhân."
Đối với thái độ của Sở Dạ, Sở Dương rất hài lòng, âm thầm tán tụng hôm nay đem nàng ta đến không hẳn không công.
"Nhan Sắc Sắc, con tiện nhân này!"
Nhan Ngọc té trên mặt đất, khóc ré lên.
Nhan Sắc Sắc cười lạnh, tiện nhân?
"Theo ta trở về." Sở Dương lôi kéo Nhan Ngọc bỏ đi, mà khi Nhan Sắc Sắc xoay người, vừa lúc nhìn thấy Sở Dạ cau mày, quay người bỏ đi trong nháy mắt, bóng dáng dứt khoát như vậy, trong lòng đau xót, hắn nghĩ nàng sai sao?
Hai má còn ẩn ẩn đau, nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, mấp máy môi, hôn mê bất tỉnh. . . . .
o0o
Lời tác giả : Tôi đã mở một diễn đàn, hoan nghênh mọi người đến tham quan. Số diễn đàn là 113557543
"Tiểu thư, Thành Nhân đã chưng tổ yến cho người, nhân lúc còn nóng, người ăn đi!" Thành Nhân đưa chén tổ yến lại, nhìn thấy vẻ mặt nàng quẫn bách, trêu ghẹo nói: "Đêm qua. . . . . ."
"Lại nữa rồi, đừng nói chuyện đêm qua nữa!"
Thành Nhân bật cười, nhìn thấy mặt tiểu thư biết nàng đang thẹn thùng, cũng không nói nữa, buông chén cháo giúp Nhan Sắc Sắc mặc quần áo trang điểm, Nhan Sắc Sắc cũng thật ngốc nghếch, quần áo bây giờ còn chưa biết mặc, khi người khác mặc cho nàng nàng cũng không học. Chải đầu lại muốn chết, cả ngày oán hận tóc dài không thể một kéo tiễn đi.
"Tiểu thư, cái này không được, tóc tai thân thể là cha mẹ trao cho! Không thể tùy tiện cắt bỏ, ừ. . . . . . Đúng rồi, người uống cháo trước đi!" Thành Nhân hầu hạ Nhan Sắc Sắc, Thủy Bích chạy đi pha trà mới.
Nhan Sắc Sắc còn hét lên mấy lượt, có lẽ đây là thứ nhà giàu người ta uống, nhưng là vẫn chưa quen, cảm thấy cháo gạo trắng tốt hơn, so sánh xong uống một ít, nếu bên trong thêm chút đường, tuyệt đối ngon hơn.
"Thành Nhân, về sau đừng cho tôi ăn thứ này, đổi sang cháo cá cũng được, tôi cảm thấy không đúng vị lắm."
"Nàng không thích sao?"
"Ừ, ủa. . . . . . Vương gia?" Nhan Sắc Sắc kinh hoàng quay đầu lại, gượng cười, vung tay lên. Thành Nhân cười trộm đi ra.
"Về sau không được gọi là Vương gia. . . . . ."
"Sở công tử? Không được, tuyệt đối không gọi, ai cũng gọi người như vậy." Nhan Sắc Sắc nhếch miệng, tỏ vẻ chết cũng không gọi. Đương nhiên « ai » là chỉ mấy tiểu thư kia, đàn ông đều gọi hắn là Vương gia.
"Cho nàng hai lựa chọn, một - gọi tướng công, hai – gọi Dạ." Sở Dạ nói ra lựa chọn. Sáng nay hắn vội làm hết công vụ để quay về đùa giỡn Tiểu nương tử mới cưới.
Hai lựa chọn đều là bắt chẹt nàng!
"Gọi Dạ đi!" Nhan Sắc Sắc mắt trợn trắng mắng thầm, gọi ngươi là ông nội thì thế nào?
Đã thế, nàng nhất định gọi hắn là ông nội! O(∩_∩)O ha ha ~
Sở Dạ cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vương phi. . . . . ." Thủy Bích thấy Vương gia đã về, nuốt nước miếng, "Vương gia. . . . . . Vương phi, Tứ Vương gia và Tứ Vương phi đến đây, đang ở phòng ngoài."
o0o
Nhan Ngọc và Sở Dương lần này đến đều có mục đích, Sở Dương muốn nhìn nữ tử thiếu chút nữa bị gả cho y cuối cùng là người thế nào! Còn Nhan Ngọc là lôi kéo Sở Dương giữ thể diện cho cô ta.
"Lục đệ, Lục muội thật sự bắt chúng ta chờ khá lâu nha!" Nhan Ngọc mở miệng lập tức ra oai phủ đầu, Sở Dạ mày không buồn nhăn, nhìn một cái rồi tự mình ngồi xuống, còn Nhan Sắc Sắc đương nhiên không phải người dễ chọc: "Em gái, em rể tới thật là sớm!"
Sở Dương là ca ca Sở Dạ, Nhan Ngọc là muội muội Nhan Sắc Sắc, loại quan hệ này rất rối rắm, tạo thành cục diện kiểu này, Nhan Ngọc nghĩ gả cho anh ruột Sở Dạ thì có thể gọi Nhan Sắc Sắc là muội muội, nhưng Nhan Sắc Sắc là chị Nhan Ngọc cũng rõ như ban ngày.
Sở Dạ và Sở Dương đáng thương trở thành «rác».
Những lời này vừa thốt ra Nhan Ngọc đứng ngồi không yên, dịu dàng cười, "Đối với người đã muốn gả cho Tứ Vương gia. . . . . ."
"Nhưng muội cũng là em gái của chị! Hay là gả cho người rồi ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không nhận? Chị chính là chị gái cùng cha khác mẹ của em!" Nhan Sắc Sắc cũng ngồi bên cạnh Sở Dạ, rót một chén nước đứng lên đưa Sở Dương, mỉm cười, cười đến hào phóng lại có cảm giác đang đùa giỡn.
Sở Dương mở miệng: "Là chúng ta đường đột."
Nhan Sắc Sắc nhìn thoáng qua Sở Dạ, cười nói: "Là chúng tôi chậm trễ!"
"Nếu là tỷ muội thì vì sao hôm qua đại hôn còn không cho ta biết?" Đây mới là mục đích chính để Nhan Ngọc đến Vương phủ.
Nhan Sắc Sắc trừng mắt nhìn Sở Dạ, chuyện này là Sở Dạ bảo nàng làm sao giải thích?
Sở Dạ « nhận » ánh mắt Nhan Sắc Sắc, thản nhiên nói: "Quên!"
Hôm qua Sở Dạ tới phủ mời Sở Dương nhưng yêu cầu không mang theo Vương phi, nhưng Sở Dương tuyệt đối không muốn tiêu phí thời gian vào mấy thứ « vai vế vô dụng », cho nên chối từ rồi chạy tới thanh lâu.
"Sở công tử ――"
"Nương tử, không còn sớm, tiễn khách đi!" Sở Dạ cũng không bận tâm Nhan Ngọc còn muốn nói gì, lập tức hạ lệnh trục khách.
Nhan Sắc Sắc bị từ ‘nương tử’ giáng xuống ngây ngẩn cả người, ngay cả Sở Dương cũng không thể tin tưởng miệng Sở Dạ có thể nói ra những lời này, bèn cười cười như rất hiểu ý.
"Ai ai ai, Lục đệ, sao lại không để cho Tứ ca mặt mũi gì hết?"
Sở Dạ nhìn thoáng Nhan Ngọc, lạnh lùng nói: "Tùy huynh!"
Xoay người bước đi.
Sở Dương cũng không phải ngốc tử, nhìn ra được Sở Dạ tức giận, đuổi theo.
o0o
Nhan Sắc Sắc nhìn thấy hai người đi rồi, cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Nhan Ngọc, theo tính cách của nàng, nói xong mấy lời chọc tức chỉ sợ Nhan Ngọc chịu không nổi. Hà hơi một cái rồi quay người bước đi.
"Nhan Sắc Sắc!"
Chỉ biết đã tới đây rồi chắc chắn không có ý tốt, Nhan Sắc Sắc thầm hừ lạnh một tiếng, cước bộ không dừng nửa giây, coi như không nghe thấy.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Dựa vào cái gì cô bảo tôi đứng lại tôi phải đứng lại?
"Ngươi nếu không đứng lại, bổn tiểu thư chết cho ngươi xem!"
Ách, lại đây, Nhan Sắc Sắc xoay người, vẻ mặt vốn đang đầy chán ghét trong nháy mắt đổi thành cười hì hì nói: "Em gái à, còn có chuyện gì?"
Nhan Ngọc đã lao tới, một cái tát đánh tới, tốc độ cực nhanh, Nhan Sắc Sắc không có phản ứng kịp, lãnh trọn.
Nhan Sắc Sắc lớn như vậy chưa từng bị người nào tát, ngay cả cha mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo chứ chưa từng ra roi, dựa vào đâu một kẻ nhỏ nhoi như Nhan Ngọc có thể khi dễ nàng?
Không chút suy nghĩ, hai bàn tay lập tức giáng trả, có lẽ vì người thời này yếu nhược, hoặc Nhan Ngọc cơ bản không ngờ Nhan Sắc Sắc sẽ đánh lại, chân trẹo một cái, ngã xuống. Vừa vặn lúc đó, Sở Dạ và Sở Dương đã quay lại tìm hai người, cũng thấy Nhan Sắc Sắc bằng một cái tát đánh Nhan Ngọc ngã lăn.
Ai cũng không thể tưởng được hai chị em vậy mà bắt đầu ra tay với nhau.
Sở Dương vốn dĩ không cần biết đến sinh tử của Nhan Ngọc, nhưng vì mặt mũi, nhìn thoáng qua Nhan Sắc Sắc, giọng nói cũng hơi nặng nề, "Dự Vương gia. . . . . . Hiện giờ sợ không phải ta đòi công đạo cho đệ mà là đệ nên cho ta công đạo!"
Sở Dạ nhíu mi, rồi cười: "Một khi đã như vậy, hy vọng tứ ca có thể đại lượng đừng chấp nhất tiểu nhân."
Đối với thái độ của Sở Dạ, Sở Dương rất hài lòng, âm thầm tán tụng hôm nay đem nàng ta đến không hẳn không công.
"Nhan Sắc Sắc, con tiện nhân này!"
Nhan Ngọc té trên mặt đất, khóc ré lên.
Nhan Sắc Sắc cười lạnh, tiện nhân?
"Theo ta trở về." Sở Dương lôi kéo Nhan Ngọc bỏ đi, mà khi Nhan Sắc Sắc xoay người, vừa lúc nhìn thấy Sở Dạ cau mày, quay người bỏ đi trong nháy mắt, bóng dáng dứt khoát như vậy, trong lòng đau xót, hắn nghĩ nàng sai sao?
Hai má còn ẩn ẩn đau, nhìn thấy bóng dáng biến mất ở cuối hành lang, mấp máy môi, hôn mê bất tỉnh. . . . .
o0o
Lời tác giả : Tôi đã mở một diễn đàn, hoan nghênh mọi người đến tham quan. Số diễn đàn là 113557543