Chương : 16
Sắc mặt đội trưởng đội thị vệ trầm xuống, xem ra Dự vương thật sự tức giận, không hay rồi. Sở Dạ cong khóe miệng, tà mị hôn Nhan Sắc Sắc, "Hôm nay bổn vương và Vương phi tới đây giải trí, bây giờ trời đã muộn, hay là trưởng thị vệ dự định phụ trách bữa tối cho phu thê chúng ta?" Người nói vô tình, nhưng nghe qua lại đầy thâm ý.
Nếu Sở Dạ giữ người đắc tội với hắn ở lại ăn cơm, e rằng ngày mai không còn ai sống sót mà nhìn thấy thái dương, Lao trưởng thị vệ lắc đầu, cung kính vòng tay: "Vương gia, Vương phi, thuộc hạ đã quấy rầy!"
Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, còn hắn, vẫn bình tĩnh không nói gì, lập tức trở mình nằm đè lên người Nhan Sắc Sắc, đội trưởng thị vệ liếc thấy, sắc mặt đỏ lên, đi ra đến cửa còn không quên đóng lại.
Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ gần ngay trước mặt, chớp mắt, không nói tiếng nào.
Sở Dạ lại lập tức lăn người về chỗ cũ, thở dài, "Muốn nói gì?"
"Anh vừa rồi. . . . . ."
Sở Dạ vuốt tóc nàng, cười nói: "Ta tận dụng hết khả năng để tỏ ra mình không màng thế sự, nếu không. . . . . ." Khuôn mặt tuấn mỹ tiến lại gần, thở ra một hơi nhẹ nhàng, đột nhiên hắn cười, "Nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm!"
"Tôi cảm thấy hình như có người theo dõi anh, nếu không bọn họ sao lại dẫn người kia đến đây? Nhất định là anh đưa đến!" Nhan Sắc Sắc bảy phần đùa ba phần thật nói.
"Ngốc ạ!"
". . . . . . Ngốc?"
Sở Dạ không giải thích, dựa vào võ công của hắn, sợ rằng cao thủ còn không có cơ hội theo dõi được hắn, nếu phải theo dõi cũng là theo dõi. . . . . .
"Tôi muốn giải thích, thật ra ngày ấy tôi không hề xuống tay nặng như vậy. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Ừm. . . . . . Ta biết!"
Sở Dạ im lặng nằm một bên, nhắm mắt lại, ánh mắt sâu thẳm như nước trong hồ, nhìn không thấy đáy, chỉ hé ra gương mặt tuyệt mỹ đang im lặng.
Biết? Tình huống gì đây?
Nhìn người bên cạnh dường như đang say ngủ, Nhan Sắc Sắc cúi đầu hôn khóe môi hắn, vẻ mặt u sầu.
"Tôi biết. . . . . . Tôi cảm giác những người này là theo tôi mà tới!"
". . . . . ."
Không có tiếng trả lời.
"Còn nữa. . . . . ." Nhan Sắc Sắc nhìn khuôn mặt thản nhiên, tin rằng hắn nhất định đang ngủ, nếu không tại sao nghe những lời này vẫn không phản ứng? Đột nhiên cảm thấy mái tóc hắn choàng lên vai thật quá đẹp đẽ, khiến người khác đắm chìm, bất giác phải yêu thương.
"Còn nữa. . . . . . Em yêu anh!"
Nếu Sở Dạ giữ người đắc tội với hắn ở lại ăn cơm, e rằng ngày mai không còn ai sống sót mà nhìn thấy thái dương, Lao trưởng thị vệ lắc đầu, cung kính vòng tay: "Vương gia, Vương phi, thuộc hạ đã quấy rầy!"
Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, còn hắn, vẫn bình tĩnh không nói gì, lập tức trở mình nằm đè lên người Nhan Sắc Sắc, đội trưởng thị vệ liếc thấy, sắc mặt đỏ lên, đi ra đến cửa còn không quên đóng lại.
Nhan Sắc Sắc nhìn Sở Dạ gần ngay trước mặt, chớp mắt, không nói tiếng nào.
Sở Dạ lại lập tức lăn người về chỗ cũ, thở dài, "Muốn nói gì?"
"Anh vừa rồi. . . . . ."
Sở Dạ vuốt tóc nàng, cười nói: "Ta tận dụng hết khả năng để tỏ ra mình không màng thế sự, nếu không. . . . . ." Khuôn mặt tuấn mỹ tiến lại gần, thở ra một hơi nhẹ nhàng, đột nhiên hắn cười, "Nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm!"
"Tôi cảm thấy hình như có người theo dõi anh, nếu không bọn họ sao lại dẫn người kia đến đây? Nhất định là anh đưa đến!" Nhan Sắc Sắc bảy phần đùa ba phần thật nói.
"Ngốc ạ!"
". . . . . . Ngốc?"
Sở Dạ không giải thích, dựa vào võ công của hắn, sợ rằng cao thủ còn không có cơ hội theo dõi được hắn, nếu phải theo dõi cũng là theo dõi. . . . . .
"Tôi muốn giải thích, thật ra ngày ấy tôi không hề xuống tay nặng như vậy. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Ừm. . . . . . Ta biết!"
Sở Dạ im lặng nằm một bên, nhắm mắt lại, ánh mắt sâu thẳm như nước trong hồ, nhìn không thấy đáy, chỉ hé ra gương mặt tuyệt mỹ đang im lặng.
Biết? Tình huống gì đây?
Nhìn người bên cạnh dường như đang say ngủ, Nhan Sắc Sắc cúi đầu hôn khóe môi hắn, vẻ mặt u sầu.
"Tôi biết. . . . . . Tôi cảm giác những người này là theo tôi mà tới!"
". . . . . ."
Không có tiếng trả lời.
"Còn nữa. . . . . ." Nhan Sắc Sắc nhìn khuôn mặt thản nhiên, tin rằng hắn nhất định đang ngủ, nếu không tại sao nghe những lời này vẫn không phản ứng? Đột nhiên cảm thấy mái tóc hắn choàng lên vai thật quá đẹp đẽ, khiến người khác đắm chìm, bất giác phải yêu thương.
"Còn nữa. . . . . . Em yêu anh!"