Chương : 24
Nhan Sắc Sắc không cho là đúng, cười cười, buông tiếng thở dài, "Tôi không hiểu mục đích anh đưa tôi tới đây, nhưng tôi muốn hỏi một câu, cuối cùng, là anh giết Nhị phu nhân, phải không?"
Nhan Sắc Sắc chỉ là phỏng đoán, không muốn để người chết hàm oan, cũng không muốn buông tha kẻ xấu, người đàn ông này làm cho nàng cảm thấy bị một thứ áp lực đè nặng, thứ áp lực này cũng có trên người Sở Dạ, nhưng không giống Sở Dạ, toàn thân y đều là âm khí mãnh liệt, sợ là chẳng phải người tốt!
"Nàng quá thông minh!"
"Nói như vậy nghĩa là anh đã thừa nhận." Nhan Sắc Sắc cợt nhả, đi vào cổ đại là chuyện kinh thiên động địa duy nhất nàng làm, cũng tương tự việc đập đổ một cái cọc chống trời, khiến quỷ cũng phải khiếp.
Sở Ngạn cười sáng lạn, "Lòng hiếu kỳ hại chết người, hơn nữa ta nói rồi, nữ nhân không nên quá thông minh!"
"Tôi không phải thông minh, tất cả chỉ là suy đoán, nếu anh không phải có tật giật mình thì bắt tôi làm chi? Tôi chỉ có thể đoán Nhị phu nhân là bị người khác sát hại, tôi không có manh mối để biết là anh làm, anh lại vội vã bắt tôi, hiểu điều đó nghĩa là gì không?" Nhan Sắc Sắc nhảy xuống giường, bắt đầu chơi trò trinh thám.
Hiện tại cũng chỉ có thể kiềm hãm y như vậy, bởi vì Nhan Sắc Sắc không thể cam đoan nếu y tâm tình không tốt, có thể một đao giải quyết luôn nàng hay không, dù sao những gì nàng biết cũng đã quá nhiều!
"Đúng vậy! Là ta lo lắng, nhưng ta làm như vậy, người được lợi không chỉ là một mình ta."
"Nghĩa là sao? Còn có người khác? Nhị phu nhân biết chuyện gì sao?" Nhan Sắc Sắc vẫn nhanh mồm nhanh miệng, một câu này khiến Sở Ngạn giận tím mặt, "Người đâu, canh chừng Lục Vương phi cẩn thận, xảy ra sơ sót gì, đem đầu đến gặp ta!"
Nhan Sắc Sắc rầu rĩ nhìn thấy bóng dáng kia tức giận rời đi.
"Vương gia, làm sao người biết Vương phi ở phủ Đại vương gia?" Trần nhìn về Li vương phủ, không biết nên đi vào hay chờ ở đây, dù sao Vương gia cũng chưa tìm ra lý do để vào! Mà Li vương là con trưởng của Hoàng Thượng, tính tình cũng có tiếng là tàn bạo, nếu xảy ra chuyện gì. . . . . .
"Đi vào thì biết." Sở Dạ xuống ngựa, nhìn ngân châm trong tay, cái châm này là Nhan Sắc Sắc rút từ người Nhị phu nhân, đầu trên còn khắc hai chữ Li vương.
Đối với vị đại ca này, Sở Dạ biết y muốn tranh đoạt vương vị, biết phụ hoàng thiên vị hắn, sợ là y đang gấp đến độ tìm cái gọi là chứng cứ phạm tội năm đó của hắn.
Nhan Sắc Sắc chỉ là phỏng đoán, không muốn để người chết hàm oan, cũng không muốn buông tha kẻ xấu, người đàn ông này làm cho nàng cảm thấy bị một thứ áp lực đè nặng, thứ áp lực này cũng có trên người Sở Dạ, nhưng không giống Sở Dạ, toàn thân y đều là âm khí mãnh liệt, sợ là chẳng phải người tốt!
"Nàng quá thông minh!"
"Nói như vậy nghĩa là anh đã thừa nhận." Nhan Sắc Sắc cợt nhả, đi vào cổ đại là chuyện kinh thiên động địa duy nhất nàng làm, cũng tương tự việc đập đổ một cái cọc chống trời, khiến quỷ cũng phải khiếp.
Sở Ngạn cười sáng lạn, "Lòng hiếu kỳ hại chết người, hơn nữa ta nói rồi, nữ nhân không nên quá thông minh!"
"Tôi không phải thông minh, tất cả chỉ là suy đoán, nếu anh không phải có tật giật mình thì bắt tôi làm chi? Tôi chỉ có thể đoán Nhị phu nhân là bị người khác sát hại, tôi không có manh mối để biết là anh làm, anh lại vội vã bắt tôi, hiểu điều đó nghĩa là gì không?" Nhan Sắc Sắc nhảy xuống giường, bắt đầu chơi trò trinh thám.
Hiện tại cũng chỉ có thể kiềm hãm y như vậy, bởi vì Nhan Sắc Sắc không thể cam đoan nếu y tâm tình không tốt, có thể một đao giải quyết luôn nàng hay không, dù sao những gì nàng biết cũng đã quá nhiều!
"Đúng vậy! Là ta lo lắng, nhưng ta làm như vậy, người được lợi không chỉ là một mình ta."
"Nghĩa là sao? Còn có người khác? Nhị phu nhân biết chuyện gì sao?" Nhan Sắc Sắc vẫn nhanh mồm nhanh miệng, một câu này khiến Sở Ngạn giận tím mặt, "Người đâu, canh chừng Lục Vương phi cẩn thận, xảy ra sơ sót gì, đem đầu đến gặp ta!"
Nhan Sắc Sắc rầu rĩ nhìn thấy bóng dáng kia tức giận rời đi.
"Vương gia, làm sao người biết Vương phi ở phủ Đại vương gia?" Trần nhìn về Li vương phủ, không biết nên đi vào hay chờ ở đây, dù sao Vương gia cũng chưa tìm ra lý do để vào! Mà Li vương là con trưởng của Hoàng Thượng, tính tình cũng có tiếng là tàn bạo, nếu xảy ra chuyện gì. . . . . .
"Đi vào thì biết." Sở Dạ xuống ngựa, nhìn ngân châm trong tay, cái châm này là Nhan Sắc Sắc rút từ người Nhị phu nhân, đầu trên còn khắc hai chữ Li vương.
Đối với vị đại ca này, Sở Dạ biết y muốn tranh đoạt vương vị, biết phụ hoàng thiên vị hắn, sợ là y đang gấp đến độ tìm cái gọi là chứng cứ phạm tội năm đó của hắn.