Chương : 40
Nhan Sắc Sắc hiểu hắn nói có thể phải đi đâu, cả đời cũng không về. Nhưng... Sở Dạ, chẳng lẽ anh không biết lúc này anh rất giả dối hay không? Vì sao không nói cho tôi biết sự thật? Chẳng lẽ nói ra, chúng ta không thể ở bên nhau nữa?
"Khi nào thì trở về?" Nhan Sắc Sắc cầm tay hắn, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Sở Dạ hé miệng nhíu mày, "Có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, có lẽ. . . . . . Cả đời. . . . . ."
"Cho nên Vương gia lần này tới... để làm gì?" Nhan Sắc Sắc nhìn cá trong ao, cố gắng nuốt nước mắt. Tại sao có thể như vậy? Nàng cư nhiên khóc, vì cớ gì nàng phải khổ sở như vậy?
"Lần này tới là muốn nói với nàng: Nếu chờ ở đây cả đời, không bằng rời khỏi phủ đi, nếu tìm được một người yêu thương nàng, ta sẽ đưa hưu thư để nàng tự do." Sở Dạ vẫn cười dịu dàng như trước. Ánh mặt trời hạ xuống chiếu vào hắn, chói mắt nhưng rất xa xôi.
Nhan Sắc Sắc nhướng mày, đứng dậy, muốn nói: Chuyện tới nước này anh còn gạt tôi? Nhưng rồi nghĩ lại nàng im lặng, nếu làm rõ, sợ là càng khó ở bên cạnh hắn.
"Hôm nay tôi thấy không khoẻ, đi trước." Nói xong, vội vàng rời đi.
Xa xa, Phong cảm thấy quái dị. Vương gia có lối suy nghĩ thế nào mà làm người khác không thể hiểu nổi? Ban đầu bắt Trần giả thuyết người bệnh nặng, sau đó là trúng độc, bây giờ lại nói có bệnh không thể trị khỏi. Thế này là vì sao?
"Vương gia bảo chúng ta diễn kịch trúng độc là vì muốn Vương phi đi?" Phong dường như bất khả tư nghị[52] nhìn theo bóng Sở Dạ.
Trần nghĩ thầm, xong rồi, đắc tội với Vương phi, nhưng là mệnh lệnh của Vương gia, không thể không theo, bây giờ Vương gia lại bảo Vương phi đi, làm sao bây giờ?
"Tâm tư của Vương gia ngươi đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng bằng không!" Mạc thở dài.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đi thôi, để Vương gia yên tĩnh trong chốc lát."
Sở Dạ nhìn thấy yên lặng, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng hai tiếng : Xin lỗi, Nhan Sắc Sắc. Nếu nàng không đi, Hoàng Thượng sẽ tìm cách giết nàng, thà rằng ta để nàng đi, xin lỗi nàng!
"Thành Nhân, nếu có người bằng mọi cách muốn cô rời khỏi tôi, cô sẽ thế nào?"
Thành Nhân sửng sốt, tiểu thư nói lời này là ý gì? "Đương nhiên không được, càng bảo nô tài đi nô tài càng phải ở lại, nô tài không tin ai dám làm vậy, hơn nữa tiểu thư thương nô tài như vậy, nô tài còn sợ cái gì?"
"Khi nào thì trở về?" Nhan Sắc Sắc cầm tay hắn, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Sở Dạ hé miệng nhíu mày, "Có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, có lẽ. . . . . . Cả đời. . . . . ."
"Cho nên Vương gia lần này tới... để làm gì?" Nhan Sắc Sắc nhìn cá trong ao, cố gắng nuốt nước mắt. Tại sao có thể như vậy? Nàng cư nhiên khóc, vì cớ gì nàng phải khổ sở như vậy?
"Lần này tới là muốn nói với nàng: Nếu chờ ở đây cả đời, không bằng rời khỏi phủ đi, nếu tìm được một người yêu thương nàng, ta sẽ đưa hưu thư để nàng tự do." Sở Dạ vẫn cười dịu dàng như trước. Ánh mặt trời hạ xuống chiếu vào hắn, chói mắt nhưng rất xa xôi.
Nhan Sắc Sắc nhướng mày, đứng dậy, muốn nói: Chuyện tới nước này anh còn gạt tôi? Nhưng rồi nghĩ lại nàng im lặng, nếu làm rõ, sợ là càng khó ở bên cạnh hắn.
"Hôm nay tôi thấy không khoẻ, đi trước." Nói xong, vội vàng rời đi.
Xa xa, Phong cảm thấy quái dị. Vương gia có lối suy nghĩ thế nào mà làm người khác không thể hiểu nổi? Ban đầu bắt Trần giả thuyết người bệnh nặng, sau đó là trúng độc, bây giờ lại nói có bệnh không thể trị khỏi. Thế này là vì sao?
"Vương gia bảo chúng ta diễn kịch trúng độc là vì muốn Vương phi đi?" Phong dường như bất khả tư nghị[52] nhìn theo bóng Sở Dạ.
Trần nghĩ thầm, xong rồi, đắc tội với Vương phi, nhưng là mệnh lệnh của Vương gia, không thể không theo, bây giờ Vương gia lại bảo Vương phi đi, làm sao bây giờ?
"Tâm tư của Vương gia ngươi đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng bằng không!" Mạc thở dài.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đi thôi, để Vương gia yên tĩnh trong chốc lát."
Sở Dạ nhìn thấy yên lặng, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng hai tiếng : Xin lỗi, Nhan Sắc Sắc. Nếu nàng không đi, Hoàng Thượng sẽ tìm cách giết nàng, thà rằng ta để nàng đi, xin lỗi nàng!
"Thành Nhân, nếu có người bằng mọi cách muốn cô rời khỏi tôi, cô sẽ thế nào?"
Thành Nhân sửng sốt, tiểu thư nói lời này là ý gì? "Đương nhiên không được, càng bảo nô tài đi nô tài càng phải ở lại, nô tài không tin ai dám làm vậy, hơn nữa tiểu thư thương nô tài như vậy, nô tài còn sợ cái gì?"