Chương : 62
CHƯƠNG 62
"Ta không tha thứ cho ngươi!"
Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, hô lên một câu, quay lưng, hơn nữa dùng sức kéo chăn gấm trùm kín đầu đi ngủ.
"Ta có nói cần ngươi tha thứ sao?" Mạc Kỳ Hàn nhếch mày thật cao, tiện đà nói thêm một câu càng tức chết người: "Nữ nhân của ta, chỉ có ta có thể tha thứ các nàng hay không, cũng không phải các nàng tha thứ cho ta, bởi vì không ai dám chống đối ta giống ngươi như vậy. Đối với ngươi ta thật sự đã là phá lệ khai ân rồi!"
"Ta không thèm! Ngươi nghĩ ta là những nữ nhân ngu ngốc đó của ngươi? Nói cho ngươi biết ta Lăng Tuyết Mạn tuyệt không phải là các nữ nhân ngây ngốc vâng lời nơi này! Hừ! Nam nhân thối ngươi bây giờ khi dễ ta. Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! Đến lúc đó ngươi khóc lóc quỳ xuống cầu ta cũng không tha!" Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói lời ác độc.
Mạc Kỳ Hàn hơi cười, gật đầu, "Được, bản công tử sẽ chờ ngươi thay đổi tình thế. Ngươi quả thật lợi hại hơn những nữ nhân khác của ta một chút!"
"Hừ hừ!" Lăng Tuyết Mạn khịt mũi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, cười yêu mị, dịu dàng nói: "Nam nhân, ngươi tức giận ta qua lại cùng nam nhân khác, không phải là, ha ha, không phải là ngươi thật lòng thương yêu ta sao?"
"Sao? Ha ha, Lăng Tuyết Mạn ngươi nằm mơ hả? Bản công tử là người nào? Làm sao có thể đặt tâm ở trên thân một nữ nhân? Nếu nói thích, nữ nhân bản công tử thích cũng không chỉ có một mình ngươi! Yêu ngươi? Tuyệt không có nửa điểm khả năng!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nhìn Lăng Tuyết Mạn, đùa cợt.
Dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú nặn ra một chút cười tà tứ, đổi giọng: "Nhưng nếu ngươi có bản lĩnh mê hoặc nam nhân thì có thể!"
Thanh âm nhỏ dần, bàn tay to vén chăn chui vào, Lăng Tuyết Mạn chỉ còn kịp há miệng thở dốc liền bị chế ngự ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nha đầu Tuyết Mạn, hiện tại có quen với việc ta muốn ngươi chưa?"
"Ngươi... ngươi không biết xấu hổ! Ngươi nếu không có cảm tình với ta, hơn nữa còn có nữ nhân khác, vậy tại sao còn phải muốn thân thể của ta? Ngươi coi ta như đồ chơi trong tay ngươi!" Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt lên. Nam nhân thối đáng chết, nếu lời hắn nói đều là thật lòng, nàng thực là thất bại!
"Đồ chơi? Không có, Tuyết Mạn đừng hỏi ta quá nhiều vấn đề, ta trả lời không hết. Tóm lại ngươi nhận mệnh ban đêm hầu hạ ta đi!" Mạc Kỳ Hàn vươn đầu lưỡi đến trên môi đã khô máu, khẽ liếm lấy, giọng nói trầm hơn.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn tức giận, tay dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, tức giận nói: "Dâm tặc đáng chết. Chờ ta có bản lĩnh, chuyện thứ nhất ta muốn làm là thiến ngươi! Ta cho ngươi hết cuồng ngạo tự đại khi dễ quả phụ!"
"Sao? Cái gì? Muốn thiến ta?" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, tiện đà tức giận không nhẹ, "Khụ khụ, nha đầu ngươi đến loại lời nói hổ thẹn này cũng có thể nói được? Ngươi đã gặp thái giám à? Ngươi biết phương pháp hoạn sao?"
"Ta đương nhiên chưa thấy qua" Nhưng Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kịp thời dừng lại, mấp máy môi.
Nàng suýt nữa nói ra lúc học đại học nàng có biết qua!
"Nhưng cái gì?" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi tới.
"Khụ khụ, nhưng ta sẽ không ngại học hỏi kẻ dưới, đi tìm thái giám trong cung thỉnh giáo!" Lăng Tuyết Mạn cái khó ló cái khôn, sửa lại, vẫn không khỏi sợ run cả người.
Quả nhiên trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, màu xanh màu trắng đan xen, răng nghiến ken két, "Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám hoạn ta? Còn dám đến hỏi thái giám? Ngươi không muốn sống phải không? Có tin ta sẽ làm ngươi sinh con đến già hay không? Hành hạ ngươi đến chết hay không?"
"Ta không tha thứ cho ngươi!"
Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, hô lên một câu, quay lưng, hơn nữa dùng sức kéo chăn gấm trùm kín đầu đi ngủ.
"Ta có nói cần ngươi tha thứ sao?" Mạc Kỳ Hàn nhếch mày thật cao, tiện đà nói thêm một câu càng tức chết người: "Nữ nhân của ta, chỉ có ta có thể tha thứ các nàng hay không, cũng không phải các nàng tha thứ cho ta, bởi vì không ai dám chống đối ta giống ngươi như vậy. Đối với ngươi ta thật sự đã là phá lệ khai ân rồi!"
"Ta không thèm! Ngươi nghĩ ta là những nữ nhân ngu ngốc đó của ngươi? Nói cho ngươi biết ta Lăng Tuyết Mạn tuyệt không phải là các nữ nhân ngây ngốc vâng lời nơi này! Hừ! Nam nhân thối ngươi bây giờ khi dễ ta. Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! Đến lúc đó ngươi khóc lóc quỳ xuống cầu ta cũng không tha!" Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói lời ác độc.
Mạc Kỳ Hàn hơi cười, gật đầu, "Được, bản công tử sẽ chờ ngươi thay đổi tình thế. Ngươi quả thật lợi hại hơn những nữ nhân khác của ta một chút!"
"Hừ hừ!" Lăng Tuyết Mạn khịt mũi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, cười yêu mị, dịu dàng nói: "Nam nhân, ngươi tức giận ta qua lại cùng nam nhân khác, không phải là, ha ha, không phải là ngươi thật lòng thương yêu ta sao?"
"Sao? Ha ha, Lăng Tuyết Mạn ngươi nằm mơ hả? Bản công tử là người nào? Làm sao có thể đặt tâm ở trên thân một nữ nhân? Nếu nói thích, nữ nhân bản công tử thích cũng không chỉ có một mình ngươi! Yêu ngươi? Tuyệt không có nửa điểm khả năng!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nhìn Lăng Tuyết Mạn, đùa cợt.
Dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú nặn ra một chút cười tà tứ, đổi giọng: "Nhưng nếu ngươi có bản lĩnh mê hoặc nam nhân thì có thể!"
Thanh âm nhỏ dần, bàn tay to vén chăn chui vào, Lăng Tuyết Mạn chỉ còn kịp há miệng thở dốc liền bị chế ngự ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nha đầu Tuyết Mạn, hiện tại có quen với việc ta muốn ngươi chưa?"
"Ngươi... ngươi không biết xấu hổ! Ngươi nếu không có cảm tình với ta, hơn nữa còn có nữ nhân khác, vậy tại sao còn phải muốn thân thể của ta? Ngươi coi ta như đồ chơi trong tay ngươi!" Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt lên. Nam nhân thối đáng chết, nếu lời hắn nói đều là thật lòng, nàng thực là thất bại!
"Đồ chơi? Không có, Tuyết Mạn đừng hỏi ta quá nhiều vấn đề, ta trả lời không hết. Tóm lại ngươi nhận mệnh ban đêm hầu hạ ta đi!" Mạc Kỳ Hàn vươn đầu lưỡi đến trên môi đã khô máu, khẽ liếm lấy, giọng nói trầm hơn.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn tức giận, tay dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, tức giận nói: "Dâm tặc đáng chết. Chờ ta có bản lĩnh, chuyện thứ nhất ta muốn làm là thiến ngươi! Ta cho ngươi hết cuồng ngạo tự đại khi dễ quả phụ!"
"Sao? Cái gì? Muốn thiến ta?" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, tiện đà tức giận không nhẹ, "Khụ khụ, nha đầu ngươi đến loại lời nói hổ thẹn này cũng có thể nói được? Ngươi đã gặp thái giám à? Ngươi biết phương pháp hoạn sao?"
"Ta đương nhiên chưa thấy qua" Nhưng Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kịp thời dừng lại, mấp máy môi.
Nàng suýt nữa nói ra lúc học đại học nàng có biết qua!
"Nhưng cái gì?" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi tới.
"Khụ khụ, nhưng ta sẽ không ngại học hỏi kẻ dưới, đi tìm thái giám trong cung thỉnh giáo!" Lăng Tuyết Mạn cái khó ló cái khôn, sửa lại, vẫn không khỏi sợ run cả người.
Quả nhiên trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, màu xanh màu trắng đan xen, răng nghiến ken két, "Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám hoạn ta? Còn dám đến hỏi thái giám? Ngươi không muốn sống phải không? Có tin ta sẽ làm ngươi sinh con đến già hay không? Hành hạ ngươi đến chết hay không?"