Chương : 74
Cuối mùa thu, thời tiết vào đêm lạnh như nước.
Trong thiên lao, Lăng Tuyết Mạn co rúc trên giường đá lạnh như băng.
Gió lạnh thổi vào, Lăng Tuyết Mạn càng run lợi hại, "hà" một hơi thổi lên tay, chà xát tay cho đỡ lạnh.
Từ xế chiều bị giam vào nhà tù này, nàng chưa ăn cơm, bây giờ lạnh đói đan xen, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Tình cảnh này, nàng ngoài vô lực cũng chỉ là vô lực, oán trời trách đất không có tác dụng, không bằng nàng yên lặng nằm một lát. Vận mệnh của nàng đã sớm là cá nằm trên thớt, cho nên nàng đã không muốn nghĩ đến sống chết của bản thân nữa.
Chính là không biết Ly Hiên ra sao, nàng thật lo lắng, lo lắng hơn cả tình cảnh của chính nàng!
Nếu Ly Hiên chết, nàng còn sống thì lương tâm của nàng cũng sẽ cả đời không được an bình, cả đời đau đớn day dứt. Nàng cảm thấy Ly Hiên gặp chuyện không may là vì nàng gây nên.
Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt chảy xuống. Kiên cường gần một ngày, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được khóc lên, "Ly Hiên... Ly Hiên, mẫu thân thực xin lỗi con. Ly Hiên oa... oa... Nam nhân xấu xa đáng chết, sao ngươi còn không mau lại đây chứ! Ta muốn biết Ly Hiên thế nào oa... oa... Ta gọi ngươi tình nhân được không, ngươi không phải mỗi ngày giám thị ta sao? Vì sao không tới? Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo ba hoa nói có cái gì bản lĩnh lớn, thấy ta gặp rủi ro liền không dám tới..."
Lăng Tuyết Mạn chửi rủa lẩm bẩm. Lần đầu tiên nàng muốn gặp dâm tặc. Nhưng nàng cũng biết hắn dù có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng lẻn vào thiên lao được canh giữ nghiêm ngặt, huống chi hắn chỉ là đùa bỡn thân thể của nàng, hắn nói hắn có rất nhiều phụ nữ, làm sao phải mạo hiểm vì nàng đây.
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn khóc mệt, dán mặt vào nền đá, nhắm hai mắt lại. Mặc kệ nền đá đụng mặt nàng đau, nàng cũng không còn lòng dạ bò dậy.
Đột nhiên có tiếng nói loáng thoáng truyền vào, Lăng Tuyết Mạn giật mình dựng lỗ tai lên. Nhưng cách quá xa, nàng nghe không rõ, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng gần, có vẻ như đi tới buồng giam của nàng.
Lăng Tuyết Mạn nhanh nhắm chặt hai mắt, vì không thể xác định người đến là địch hay là bạn, nàng nhanh chóng lau nước mắt còn sót lại trên mặt, giả bộ ngủ.
Bởi vì bị nhốt vào thiên lao đều là trọng phạm triều đình, nền nhà tù đều bằng đá, cửa lao đều là sắt thép cồng kềnh. Chợt nghe một tiếng "két"-
Lăng Tuyết Mạn dựng tóc gáy, mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy không dám nhúc nhích, yên lặng nghe tiếng bước chân.
Ánh trăng lọt vào, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi, trên sườn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, một đôi mắt sáng chớp một cái nhìn vào thiên hạ đang ngủ cuộn tròn thân mình, tâm tư khó hiểu.
Khẽ mím môi, lại đến gần một bước nhỏ, cởi cẩm bào trên người đắp lên người Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt nhìn quanh một vòng nhà tù, thấy thật sự không có chỗ ngồi, nhẹ thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường.
Lăng Tuyết Mạn tim đập mạnh, không có nghe được cái gì khác thường, trên người có một ít hơi ấm, hơi mừng thầm. Chẳng lẽ dâm tặc mò tới sao?
Nghĩ nghĩ, vụng trộm hé mắt, liền nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm, một giây sau liền khiếp sợ thốt ra: "Nhị Vương gia"
Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc, sau đó hơi cười: "Nàng không ngủ?"
"Ách, ta đang giả bộ ngủ." Lăng Tuyết Mạn xin lỗi, khóe miệng giật giật, ngồi dậy, "Ta nghe có người đến, sợ là người xấu nên không dám mở mắt"
Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có phải rất lạnh không? Đói bụng rồi đi?"
"Ta còn được. Làm sao Nhị Vương gia đến được?" Lăng Tuyết Mạn cụp mắt, nói nhỏ.
Tim đập hơi nhanh, Lăng Tuyết Mạn thậm chí có thể cảm giác được hai gò má mình đỏ bừng, có chút bất an nắm ngón tay như thiếu nữ hoài xuân, nhìn thấy người trong lòng mà khẩn trương thẹn thùng.
Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Tới thăm nàng một chút. Thiên lao ẩm ướt lạnh lẽo, vào đêm sợ là càng lạnh hơn. Thân nàng đơn bạc, hơn nữa nếu đói bụng, sợ sẽ sinh bệnh."
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái bọc giấy, mở ra đặt trước mặt Lăng Tuyết Mạn, giọng vẫn bình thản, "Ăn chút bánh đi. Ta không biết ngày thường nàng thích ăn gì, hỏi phủ của nàng, quản gia kêu đầu bếp vội vàng làm một ít, nàng chịu khó một chút."
"Nhị Vương gia!"
Cái mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, suýt nữa rơi lệ. Một trận gió lạnh lại thổi vào, Lăng Tuyết Mạn run lên, cẩm y trên người tuột xuống. Nàng nhìn Mạc Kỳ Diễn, kinh ngạc thấy trên người hắn vẫn là y phục đầy đủ, khẽ nhếch miệng, cũng không biết phải nói cái gì.
Mà bộ dáng Mạc Kỳ Diễn có vẻ như là vĩnh viễn lạnh nhạt, không kinh, không giận, không hờn, không vui, giờ phút này cũng chỉ cười nhẹ, tay đem cẩm y lần nữa đắp lên cho Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Ta mặc hai cái áo bào. Nàng nhanh ăn đi, ta cũng không thể ở đây lâu."
"Ừ, ta ăn."
Trong mắt Lăng Tuyết Mạn lóe ra nước mắt, cầm lấy một cái bánh, nhẹ nhàng cắn một cái. Trái tim cũng đi theo miếng bánh thơm ngọt này mà dậy sóng, "Nhị Vương gia cám ơn ngài! Cám ơn ngài tốt với ta như vậy!"
Mạc Kỳ Diễn tâm tư kín đáo lại ôn nhu săn sóc, như một luồng gió xuân, từ lần đầu tiên Lăng Tuyết Mạn cùng hắn mắt bốn mắt nhìn nhau, là lúc thổi sâu vào lòng nàng. Giờ phút này trong lòng càng tràn đầy cảm động cùng ngọt ngào.
"Lời cảm ơn nàng nói với ta nhiều lắm rồi, ta lại chưa thu được phần lễ vật nào của nàng." Mạc Kỳ Diễn hiếm khi vui đùa như lúc này, khóe miệng cũng mỉm cười nhẹ lên.
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng mở miệng: "Ngài cười lên rất đẹp."
"Sao?" Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc nhướng mày, tiện đà cười bật lên, "Nha đầu nàng thật là, trách không được Hiên nhi thích nàng."
"Đúng rồi, Ly Hiên thế nào? Tỉnh chưa?" Lăng Tuyết Mạn nhớ đến chuyện quan trọng nhất, nóng vội giữ chặt tay Mạc Kỳ Diễn.
Mạc Kỳ Diễn lắc đầu, "Tình huống không tốt, thái y tra không ra nguyên nhân bệnh, cũng vô pháp hốt thuốc. Phụ hoàng tìm danh y trên cả nước, hiện tại chỉ nghe theo mệnh trời!"
Lăng Tuyết Mạn chấn động, một tay che miệng, rốt cuộc ức chế không nổi khóc lên, mà tay kia nắm chặt tay Mạc Kỳ Diễn, không khống chế được cảm xúc, "Nhị Vương gia, là ta hại Ly Hiên, là ta hại nó rồi! Ngài vì sao không oán ta, không trách móc ta, vì sao còn tốt với ta như vậy? Ta không xứng, không xứng! Ly Hiên -"
"Tuyết Mạn nàng đừng như vậy. Đó là do người ác tâm rải lời đồn để đối phó nàng hoặc là đối phó Hiên nhi. Ngũ đệ đang điều tra, nàng cùng Hiên nhi sẽ không có việc gì." Mạc Kỳ Diễn bất giác thay đổi xưng hô, nói lời an ủi.
"Nhưng cuối cùng là bởi ta gây nên, ta..." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nói không nổi nữa.
"Nha đầu ngốc!" Mạc Kỳ Diễn gượng ép mở ra một chút tươi cười, trong lòng cũng khổ sở. Con trai ruột của hắn, hắn lại không chăm sóc tốt. Nếu hắn phải để tang con trai, mặc cho ai đều không thể thừa nhận nỗi đau này.
"Đừng khóc!" Mạc Kỳ Diễn không có khăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt Lăng Tuyết Mạn, đạm mạc như nước, "Ăn chút bánh nữa đi, đừng để đói bụng"
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn khuôn mặt tuấn dật của Mạc Kỳ Diễn. Khoảng cách trong gang tấc, có thể nghe đến hơi thở của hắn, bàn tay lau trên gò má nàng động tác ôn nhu, ánh mắt hơi sủng nịch làm tâm nàng từ từ say mê.
Cơ hồ là vô thức, Lăng Tuyết Mạn đưa hai tay ôm ở hai bên hông Mạc Kỳ Diễn, đem gò má lạnh lẽo dán lên vòm ngực rộng lớn. Thân mình Mạc Kỳ Diễn nhất thời cứng, căng cứng chặt đến cực điểm, đôi mắt thâm u không hề chớp, nhìn đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, không nói gì nhưng cũng không có từ chối hoặc là đáp lại.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nhà tù vốn lạnh như băng, giờ phút này từng trận ái muội dâng lên đầy buồng giam.
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn chợt lấy lại ý thức, theo phản xạ nhanh chóng thu hồi hai tay, thẳng người lên, hai gò má đỏ hồng nóng lên lợi hại. Nhẹ liếc mắt phía trước, đụng phải ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của Mạc Kỳ Diễn, tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội cụp mắt xuống, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi, ta... ta nhất thời quên..."
Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn lóe lóe, giấu tất cả cảm xúc vào đáy mắt, cười, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có vấn đề gì. Tứ đệ mất, ta lớn tuổi nhất, theo lý nên chăm sóc cho nàng. Nàng mau ăn bánh đi."
"Vâng."
Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng cúi đầu, thò tay lấy bánh, không nghĩ Mạc Kỳ Diễn cũng đồng thời vươn tay. Mười ngón đụng nhau giống như có điện giật. Lăng Tuyết Mạn co rúm lại một chút, nhẹ nhàng thu hồi tay, không dám nhìn Mạc Kỳ Diễn.
Một cái bánh chuyển đến trước mặt, ngước mắt nhìn thấy Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ, "Cho nàng."
Lăng Tuyết Mạn giật mình tiếp nhận, đặt lên miệng cắn một ngụm nhỏ nuốt xuống. Nhớ tới lời Mạc Kỳ Diễn vừa nói, có chút rầu rĩ hỏi: "Tuổi ngài rất lớn sao?"
"Lớn hơn nàng!" Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói.
"Rốt cuộc là bao nhiêu? Không phải bốn mươi năm mươi đi?" Lăng Tuyết Mạn có chút không kiên nhẫn.
Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn bật cười, "Nha đầu nàng nghĩ ta già như vậy sao? Ta năm nay ba mươi, cháu gái lớn nhất của ta cũng lớn như nàng!"
"Ách, ta cũng không phải là cháu gái của ngài!" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, tức giận nói
"Nàng đương nhiên không phải. Nàng là -" Mạc Kỳ Diễn đột ngột ngừng lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẻ cô đơn tràn nhanh vào đáy mắt, giọng càng thêm lạnh nhạt, "- là đệ muội của ta!"
Lăng Tuyết Mạn cắn một ngụm bánh trong tay, không thèm nhắc lại, chính là một ngụm thêm một ngụm, ăn cũng không nhìn Mạc Kỳ Diễn, trong lòng nghẹn không hiểu, nói không nên lời lại giấu không được, chỉ có thể cố nhịn.
Trong thiên lao, Lăng Tuyết Mạn co rúc trên giường đá lạnh như băng.
Gió lạnh thổi vào, Lăng Tuyết Mạn càng run lợi hại, "hà" một hơi thổi lên tay, chà xát tay cho đỡ lạnh.
Từ xế chiều bị giam vào nhà tù này, nàng chưa ăn cơm, bây giờ lạnh đói đan xen, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Tình cảnh này, nàng ngoài vô lực cũng chỉ là vô lực, oán trời trách đất không có tác dụng, không bằng nàng yên lặng nằm một lát. Vận mệnh của nàng đã sớm là cá nằm trên thớt, cho nên nàng đã không muốn nghĩ đến sống chết của bản thân nữa.
Chính là không biết Ly Hiên ra sao, nàng thật lo lắng, lo lắng hơn cả tình cảnh của chính nàng!
Nếu Ly Hiên chết, nàng còn sống thì lương tâm của nàng cũng sẽ cả đời không được an bình, cả đời đau đớn day dứt. Nàng cảm thấy Ly Hiên gặp chuyện không may là vì nàng gây nên.
Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt chảy xuống. Kiên cường gần một ngày, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được khóc lên, "Ly Hiên... Ly Hiên, mẫu thân thực xin lỗi con. Ly Hiên oa... oa... Nam nhân xấu xa đáng chết, sao ngươi còn không mau lại đây chứ! Ta muốn biết Ly Hiên thế nào oa... oa... Ta gọi ngươi tình nhân được không, ngươi không phải mỗi ngày giám thị ta sao? Vì sao không tới? Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo ba hoa nói có cái gì bản lĩnh lớn, thấy ta gặp rủi ro liền không dám tới..."
Lăng Tuyết Mạn chửi rủa lẩm bẩm. Lần đầu tiên nàng muốn gặp dâm tặc. Nhưng nàng cũng biết hắn dù có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng lẻn vào thiên lao được canh giữ nghiêm ngặt, huống chi hắn chỉ là đùa bỡn thân thể của nàng, hắn nói hắn có rất nhiều phụ nữ, làm sao phải mạo hiểm vì nàng đây.
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn khóc mệt, dán mặt vào nền đá, nhắm hai mắt lại. Mặc kệ nền đá đụng mặt nàng đau, nàng cũng không còn lòng dạ bò dậy.
Đột nhiên có tiếng nói loáng thoáng truyền vào, Lăng Tuyết Mạn giật mình dựng lỗ tai lên. Nhưng cách quá xa, nàng nghe không rõ, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng gần, có vẻ như đi tới buồng giam của nàng.
Lăng Tuyết Mạn nhanh nhắm chặt hai mắt, vì không thể xác định người đến là địch hay là bạn, nàng nhanh chóng lau nước mắt còn sót lại trên mặt, giả bộ ngủ.
Bởi vì bị nhốt vào thiên lao đều là trọng phạm triều đình, nền nhà tù đều bằng đá, cửa lao đều là sắt thép cồng kềnh. Chợt nghe một tiếng "két"-
Lăng Tuyết Mạn dựng tóc gáy, mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy không dám nhúc nhích, yên lặng nghe tiếng bước chân.
Ánh trăng lọt vào, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi, trên sườn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, một đôi mắt sáng chớp một cái nhìn vào thiên hạ đang ngủ cuộn tròn thân mình, tâm tư khó hiểu.
Khẽ mím môi, lại đến gần một bước nhỏ, cởi cẩm bào trên người đắp lên người Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt nhìn quanh một vòng nhà tù, thấy thật sự không có chỗ ngồi, nhẹ thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường.
Lăng Tuyết Mạn tim đập mạnh, không có nghe được cái gì khác thường, trên người có một ít hơi ấm, hơi mừng thầm. Chẳng lẽ dâm tặc mò tới sao?
Nghĩ nghĩ, vụng trộm hé mắt, liền nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm, một giây sau liền khiếp sợ thốt ra: "Nhị Vương gia"
Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc, sau đó hơi cười: "Nàng không ngủ?"
"Ách, ta đang giả bộ ngủ." Lăng Tuyết Mạn xin lỗi, khóe miệng giật giật, ngồi dậy, "Ta nghe có người đến, sợ là người xấu nên không dám mở mắt"
Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có phải rất lạnh không? Đói bụng rồi đi?"
"Ta còn được. Làm sao Nhị Vương gia đến được?" Lăng Tuyết Mạn cụp mắt, nói nhỏ.
Tim đập hơi nhanh, Lăng Tuyết Mạn thậm chí có thể cảm giác được hai gò má mình đỏ bừng, có chút bất an nắm ngón tay như thiếu nữ hoài xuân, nhìn thấy người trong lòng mà khẩn trương thẹn thùng.
Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Tới thăm nàng một chút. Thiên lao ẩm ướt lạnh lẽo, vào đêm sợ là càng lạnh hơn. Thân nàng đơn bạc, hơn nữa nếu đói bụng, sợ sẽ sinh bệnh."
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái bọc giấy, mở ra đặt trước mặt Lăng Tuyết Mạn, giọng vẫn bình thản, "Ăn chút bánh đi. Ta không biết ngày thường nàng thích ăn gì, hỏi phủ của nàng, quản gia kêu đầu bếp vội vàng làm một ít, nàng chịu khó một chút."
"Nhị Vương gia!"
Cái mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, suýt nữa rơi lệ. Một trận gió lạnh lại thổi vào, Lăng Tuyết Mạn run lên, cẩm y trên người tuột xuống. Nàng nhìn Mạc Kỳ Diễn, kinh ngạc thấy trên người hắn vẫn là y phục đầy đủ, khẽ nhếch miệng, cũng không biết phải nói cái gì.
Mà bộ dáng Mạc Kỳ Diễn có vẻ như là vĩnh viễn lạnh nhạt, không kinh, không giận, không hờn, không vui, giờ phút này cũng chỉ cười nhẹ, tay đem cẩm y lần nữa đắp lên cho Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Ta mặc hai cái áo bào. Nàng nhanh ăn đi, ta cũng không thể ở đây lâu."
"Ừ, ta ăn."
Trong mắt Lăng Tuyết Mạn lóe ra nước mắt, cầm lấy một cái bánh, nhẹ nhàng cắn một cái. Trái tim cũng đi theo miếng bánh thơm ngọt này mà dậy sóng, "Nhị Vương gia cám ơn ngài! Cám ơn ngài tốt với ta như vậy!"
Mạc Kỳ Diễn tâm tư kín đáo lại ôn nhu săn sóc, như một luồng gió xuân, từ lần đầu tiên Lăng Tuyết Mạn cùng hắn mắt bốn mắt nhìn nhau, là lúc thổi sâu vào lòng nàng. Giờ phút này trong lòng càng tràn đầy cảm động cùng ngọt ngào.
"Lời cảm ơn nàng nói với ta nhiều lắm rồi, ta lại chưa thu được phần lễ vật nào của nàng." Mạc Kỳ Diễn hiếm khi vui đùa như lúc này, khóe miệng cũng mỉm cười nhẹ lên.
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng mở miệng: "Ngài cười lên rất đẹp."
"Sao?" Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc nhướng mày, tiện đà cười bật lên, "Nha đầu nàng thật là, trách không được Hiên nhi thích nàng."
"Đúng rồi, Ly Hiên thế nào? Tỉnh chưa?" Lăng Tuyết Mạn nhớ đến chuyện quan trọng nhất, nóng vội giữ chặt tay Mạc Kỳ Diễn.
Mạc Kỳ Diễn lắc đầu, "Tình huống không tốt, thái y tra không ra nguyên nhân bệnh, cũng vô pháp hốt thuốc. Phụ hoàng tìm danh y trên cả nước, hiện tại chỉ nghe theo mệnh trời!"
Lăng Tuyết Mạn chấn động, một tay che miệng, rốt cuộc ức chế không nổi khóc lên, mà tay kia nắm chặt tay Mạc Kỳ Diễn, không khống chế được cảm xúc, "Nhị Vương gia, là ta hại Ly Hiên, là ta hại nó rồi! Ngài vì sao không oán ta, không trách móc ta, vì sao còn tốt với ta như vậy? Ta không xứng, không xứng! Ly Hiên -"
"Tuyết Mạn nàng đừng như vậy. Đó là do người ác tâm rải lời đồn để đối phó nàng hoặc là đối phó Hiên nhi. Ngũ đệ đang điều tra, nàng cùng Hiên nhi sẽ không có việc gì." Mạc Kỳ Diễn bất giác thay đổi xưng hô, nói lời an ủi.
"Nhưng cuối cùng là bởi ta gây nên, ta..." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nói không nổi nữa.
"Nha đầu ngốc!" Mạc Kỳ Diễn gượng ép mở ra một chút tươi cười, trong lòng cũng khổ sở. Con trai ruột của hắn, hắn lại không chăm sóc tốt. Nếu hắn phải để tang con trai, mặc cho ai đều không thể thừa nhận nỗi đau này.
"Đừng khóc!" Mạc Kỳ Diễn không có khăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt Lăng Tuyết Mạn, đạm mạc như nước, "Ăn chút bánh nữa đi, đừng để đói bụng"
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn khuôn mặt tuấn dật của Mạc Kỳ Diễn. Khoảng cách trong gang tấc, có thể nghe đến hơi thở của hắn, bàn tay lau trên gò má nàng động tác ôn nhu, ánh mắt hơi sủng nịch làm tâm nàng từ từ say mê.
Cơ hồ là vô thức, Lăng Tuyết Mạn đưa hai tay ôm ở hai bên hông Mạc Kỳ Diễn, đem gò má lạnh lẽo dán lên vòm ngực rộng lớn. Thân mình Mạc Kỳ Diễn nhất thời cứng, căng cứng chặt đến cực điểm, đôi mắt thâm u không hề chớp, nhìn đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, không nói gì nhưng cũng không có từ chối hoặc là đáp lại.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nhà tù vốn lạnh như băng, giờ phút này từng trận ái muội dâng lên đầy buồng giam.
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn chợt lấy lại ý thức, theo phản xạ nhanh chóng thu hồi hai tay, thẳng người lên, hai gò má đỏ hồng nóng lên lợi hại. Nhẹ liếc mắt phía trước, đụng phải ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của Mạc Kỳ Diễn, tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội cụp mắt xuống, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi, ta... ta nhất thời quên..."
Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn lóe lóe, giấu tất cả cảm xúc vào đáy mắt, cười, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có vấn đề gì. Tứ đệ mất, ta lớn tuổi nhất, theo lý nên chăm sóc cho nàng. Nàng mau ăn bánh đi."
"Vâng."
Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng cúi đầu, thò tay lấy bánh, không nghĩ Mạc Kỳ Diễn cũng đồng thời vươn tay. Mười ngón đụng nhau giống như có điện giật. Lăng Tuyết Mạn co rúm lại một chút, nhẹ nhàng thu hồi tay, không dám nhìn Mạc Kỳ Diễn.
Một cái bánh chuyển đến trước mặt, ngước mắt nhìn thấy Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ, "Cho nàng."
Lăng Tuyết Mạn giật mình tiếp nhận, đặt lên miệng cắn một ngụm nhỏ nuốt xuống. Nhớ tới lời Mạc Kỳ Diễn vừa nói, có chút rầu rĩ hỏi: "Tuổi ngài rất lớn sao?"
"Lớn hơn nàng!" Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói.
"Rốt cuộc là bao nhiêu? Không phải bốn mươi năm mươi đi?" Lăng Tuyết Mạn có chút không kiên nhẫn.
Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn bật cười, "Nha đầu nàng nghĩ ta già như vậy sao? Ta năm nay ba mươi, cháu gái lớn nhất của ta cũng lớn như nàng!"
"Ách, ta cũng không phải là cháu gái của ngài!" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, tức giận nói
"Nàng đương nhiên không phải. Nàng là -" Mạc Kỳ Diễn đột ngột ngừng lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẻ cô đơn tràn nhanh vào đáy mắt, giọng càng thêm lạnh nhạt, "- là đệ muội của ta!"
Lăng Tuyết Mạn cắn một ngụm bánh trong tay, không thèm nhắc lại, chính là một ngụm thêm một ngụm, ăn cũng không nhìn Mạc Kỳ Diễn, trong lòng nghẹn không hiểu, nói không nên lời lại giấu không được, chỉ có thể cố nhịn.