Chương : 25
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Nàng có thể nghỉ ngơi thêm một chút.”
Thương Mai lắc đầu: “Không, cần phải khống chế được bệnh tình của Lương Vương điện hạ trước đã.”
Cô không phải là muốn giành công hay khoe tài trước mặt Nhiếp Chính Vương mà cô quả thật lo lắng cho bệnh tình Lương Vương, qua những gì vừa thấy ban nãy, Lương Vương hẳn là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai lần đại phát tác, hơn nữa đã tạo nên hậu di chứng tương đối nghiêm trọng. Đầu tiên, là một thầy thuốc, cô không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân từ trong tay cô chết đi. Thứ nữa là cô cần Lương Vương còn sống, không thể để cho Lương Vương bỏ mạng tại giờ phút quan trọng này được, cô sợ ngự y lại hạ châm cho Lương Vương rồi làm tổn hại thần kinh não bộ của hắn dẫn đến lần thứ ba đại phát tác, nếu thế thì thật đến thần tiên cũng khó cứu nổi.
Nhiếp Chính Vương nhìn nàng, thăm dò ý tứ từ ánh mắt này, khi biết nàng không giống như hắn đã nghĩ thì sắc mặt mới khá hơn một chút, liền gọi Du ma ma tới: “Đỡ nàng đi vào, chăm sóc kỹ nàng.”
“Dạ!” Du ma ma đi vào, đỡ Thương Mai, trong con ngươi bắt đầu lướt qua một tia ân cần: “Đại tiểu thư cẩn thận.”
Thương Mai cảm kích nói: “Tạ ơn ma ma quan tâm, ta không sao.”
Du ma ma đỡ cô, cẩn thận đi từng bước, Thương Mai vẫn cảm thấy choáng váng đầu không dứt, vết thương trên đầu cứ không ngừng đau đớn, cô biết bởi vì miệng vết thương liên tục bị thương, bây giờ đã có khuynh hướng nhiễm trùng, cũng không biết mới vừa rồi trong thuốc ngự y cho có thảo dược chống viêm hay không, một khi nhiễm trùng thì sẽ sốt cao, cô sợ sẽ rơi mất dây chuyền vào thời điểm quan trọng.
Vén rèm lưu ly bên trong điện lên, tiếng lanh lãnh vang lên ở sau lưng Thương Mai, giống như đang nghe những nốt nhạc.
Những người ở đại điện đều nhìn cô, cô vững vàng bước tới dưới sự hỗ trợ của Du ma ma, sau đó chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu: “Hạ Thương Mai khấu kiến Hoàng hậu nương nương!”
Hoàng hậu lại tự mình đỡ cô: “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng hậu nương nương!” Thương Mai cung kính tạ ơn, vịn tay Hoàng hậu gượng dậy nhưng lại khiến bản thân choáng váng trong giây lát.
Hoàng hậu chủ động lui ra một bước, nói: “Ngươi đi xem Lương Vương đi.”
Thương Mai cúi người: “Vâng!”
Du ma ma đỡ cô đi tới, cô ngồi quỳ xuống, nhưng chân không đủ lực, thiếu chút nữa ngã xuống, Hoàng hậu nói: “Người đâu, ban cho ngồi!”
Lập tức thì có cung nữ mang ghế tới, đỡ Thương Mai ngồi xuống.
Thương Mai kê ghế sát vào giường, cô có thể bắt mạch và kiểm tra trước một chút. Ngồi ở đây giúp cô bớt chóng mặt. Thương Mai tập trung cao độ để ánh mắt của những người có mặt không làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình. Mặc dù cô đã học với Giáo sư Dương nhiều năm, tuy nhiên trong điều trị y học hiện đại, ngoại trừ việc sử dụng các bài thuốc đông y lạc hậu khi đi công tác, họ đa số vẫn thường sử dụng các thiết bị tây y để khám, có số liệu chính xác mới kê đơn thuốc phù hợp được.
Tuy nhiên, y học cổ truyền Trong nước phát triển sang thời hiện đại đã có rất nhiều kinh nghiệm và ca bệnh lâm sàng. Dù không cho rằng mình cao thâm hơn y thuật của ngự y, nhưng về mặt lâm sàng thì cô vượt trội hơn hẳn, mà châm cứu theo như lịch sử cô biết thì cực kỳ phổ biến, nhất là khi đến thời hiện đại, kỹ thuật châm cứu đã được các giáo sư của bệnh viện trung y phát huy và nghiên cứu, đạt đến một tầm cao chưa từng có. Còn những nghiên cứu về châm cứu của những người trong thời gian và không gian này thì lại còn kém nhiều.
Đây chính là ưu thế của cô!
Sau khi nghe tình trạng mạch đập, Thương Mai bắt đầu làm các xét nghiệm khác, vì Lương Vương vẫn còn hôn mê nên cô không thể chẩn đoán được Lương Vương đã bị thương ở đâu sau lần đại phát tác, chỉ có thể dùng phuong pháp châm cứu để kiểm tra, một khi kinh mạch tắc nghén thì có nghĩa là có chấn thương hoặc vấn đề ở gần đó.
Phương pháp kiểm tra này rất đáng tin cậy, giáo sư Dương đã thực hiện nghiên cứu và kết quả thu được tám chín phần mười.
Khi phát hiện chỗ tắc nghẽn, cô sẽ nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn xuống, kiểm tra từ đầu đến chân, mọi người có mặt ở đây đều quan sát loại phương pháp này. Thái tử châm chọc nhìn Nhiếp Chính Vương, trong lòng thầm nghĩ, nếu vẫn hạ chỉ ban hôn, chỉ sợ không cần tự mình ra tay thì Mộ Dung Khanh cũng sẽ giết tiểu tiện nhân này, ai có thể chịu được việc thê tử của mình từng chạm vào cơ thể nam nhân khác?
Phương thức kiểm tra như này lại không cách nào hỏi bệnh được nên phải tốn rất nhiều thời gian, Thương Mai cũng chịu đựng nhiều đau đớn, thể lực chống đỡ hết nổi, ma ma đúng lúc dâng lên nước trà cho cô, cô uống một hớp, uống nước xong mới cảm thấy bụng đói ục ục.
Lưu ngự y bên kia đã dần dần bình tỉnh lại, trong lòng ông vô cùng sợ hãi, bất luận Lương Vương có khỏe lại hay không, ông nhất định đều sẽ bị hỏi tội, vậy nên ông vẫn nhìn chằm chằm vào động tác và thần sắc Thương Mai, từ đó phán đoán bệnh tình Lương Vương, thế mới kịp thời bù đắp lại sai lầm.
Từ đầu đến cuối ông vẫn cho rằng y thuật Hạ Thương Mai không bằng mình, cho nên chỉ cần Hạ Thương Mai chẩn đoán được chứng bệnh là ông có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Nửa canh giờ trôi qua, Thương Mai mới thu hồi châm lại, nửa người cơ hồ đều tê dại, nhưng cô không cho phép mình thở một hơi, bởi vì mọi người ở đó đều đang chờ đợi cô.
Thế nên cô đứng lên, hướng Hoàng hậu và Mộ Dung Khanh khom người, nói: “Hoàng hậu nương nương, vương gia, sau khi Lương Vương điện hạ đại phát tác đã bị chấn thương nặng ở cổ và hai chân…”
Lời cô còn chưa nói hết, Lưu ngự y liền lạnh nhạt nói: “Bị thương ở cổ và hai chân? Nói bậy, làm sao có thể bị thương ở cổ? Còn hai chân, chân trái Lương Vương điện hạ vốn dĩ đã không ổn rồi.”
Hoàng hậu nhàn nhạt liếc ông ta một cái, ánh mắt sắc bén, Lưu ngự y sợ đến mức ngậm miệng ngay lập tức.
Hoàng hậu nhìn Thương Mai: “Ngươi nói tiếp.”
Thương Mai môi hơi khô, cổ họng nóng ran, giọng nói khô khốc: “Thương tổn ở cổ và chân có lẽ là tạo thành sau đại phát tác, nhưng điều này cũng không quá quan trọng, quan trọng là hơi thở của ngài không được thông nhuận, chắc lúc đại phát tác có dị vật tiến vào khí quản, tình huống này tương đối nguy cấp, cộng thêm chỉ trong thời gian ngắn mà đại phát tác hai lần, điều này chứng tỏ thần kinh não bộ bị phóng điện quá thường xuyên, gây ra tổn thương nhất định cho cơ thể. ”
Hoàng hậu nghe nàng nói một tràng, cũng không hiểu lắm, chỉ hỏi: “Vậy chữa trị thế nào? Có cứu được không?”
Thương Mai nói: “Tình hình có thể nói tương đối nghiêm trọng, về cách chữa trị, thần nữ đề nghị nên kích thích huyệt đạo của khí quản chính để tống dị vật ra ngoài, sau đó sẽ chữa trị vết thương ở cổ. Tạm thời cần phải cố định lại cổ, vì Lương Vương điện hạ sau đại phát tác sẽ bước vào giai đoạn hôn mê, sau một hai giờ ngài sẽ tỉnh dậy và bước tiếp vào giai đoạn bồn chồn, có khi mất trí, chạy lung tung làm tổn thương cơ thể gấp đôi. Còn về khí quản thì vẫn chưa xác định được có phải là bị viêm phổi hay không, nhưng xem tiếng khò khè khi ngài thở và sắc mặt thì có khả năng …”
Thương Mai dừng một chút, nếu là viêm phổi, ở thời đại y học lạc hậu này có lẽ khó chữa trị, đối với cô mà nói, đây cũng là một khảo nghiệm.
“Viem phổi là gì?” Mộ Dung Khanh hỏi, hắn bắt đầu cảm thấy Hạ Thương Mai không đơn giản, hắn chưa từng nghe qua danh từ này, mà hắn nhìn sắc mặt của các ngự y, tựa hồ cũng đầy mờ mịt.
Thương Mai vịn cái ghế, hai chân có chút hơi run, Mộ Dung Khanh ra hiệu cô ngồi xuống: “Ngươi ngồi xuống nói chuyện, ngươi đang trúng độc, lại một thân thương tích, Lương Vương còn phải cần ngươi tiếp tục chẩn bệnh.”
Thương Mai không ngờ hắn lại nói cô trúng độc ngay trước mặt Hoàng hậu nương nương, vậy ý là thế nào? Tim Thương Mai đập thình thịch, đoán ra một khả năng.