Chương : 40
Phía Thọ An cung, dù Hoàng thái hậu đã tính đến tình huống xấu nhất, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn mang chút hi vọng, mặc dù chính bà cũng cảm thấy hi vọng này rất xa vời, nhưng Lương Vương là cháu trai bà thương yêu nhất, nghĩ hắn sắp chết là trong lòng lại đau như dao cắt.
Hoàng thái hậu đang đau khổ thì thấy Tôn công công chạy một mạch đi vào, trong miệng hét lên: “Thái hậu, Thái hậu, Lương Vương đã khỏe hơn nhiều, Lương Vương đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Hoàng thái hậu đứng phắt dậy, vẻ mặt hết sức vui mừng: “Thật sao?”
“Thật” Tôn công công lập tức quỳ xuống: “Nô tài tận mắt nhìn thấy, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hô hấp cũng vô cùng thông thuận, giống như đang ngủ thiếp đi.”
Hoàng thái hậu vội nói: “Nhanh, chuẩn bị kiệu, ai gia muốn đi đến đó nhìn xem.”
Dứt lời, bà lại nói với Quý thái phi: ”Ngươi cũng cùng đi đi, xem ra Hạ Thương Mai đó đúng là có bản lĩnh.” Khuôn mặt Quý thái phi tái nhợt, dù chuyện này có kết quả thế nào thì bà ta cũng không thể vui được, vì nếu Hạ Thương Mai chữa khỏi cho Lương Vương, đồng nghĩa với việc sẽ gả cho Mộ Dung Khanh.
Nhưng nếu Hạ Thương Mai không chữa được cho Lương Vương thì sẽ liên lụy Mộ Dung Khanh.
Nên lúc này, tâm trạng của Quý thái phi hết sức mâu thuẫn, người con dâu mà bà ta mong đợi ngoài xuất thân còn phải hiền lương thục đức, lại có thể khiến Mộ Dung Khanh được nhà mẹ nàng ủng hộ.
Nhưng Hạ Thương Mai lại chẳng có gì cả, đầu tiên, nàng đã từng có hôn ước với Lương Vương, thanh danh đã bị hủy, tiếp theo, ở phủ thừa tướng nàng không được sủng ái, chỉ là vật phẩm thừa tướng thích thì hi sinh, nên dù có gả cho Khanh, cũng sẽ không được thừa tướng thật lòng ủng hộ, cuối cùng, một cô gái chỉ cần học tốt tam tòng tứ đức là được, cô gái biết y thuật đã định trước sẽ không an phận.
Bà ta không thể tiếp nhận con dâu như vậy, nên Hạ Thương Mai phải chết, bà ta độc ác hạ quyết tâm.
Kiệu đi đến Trường Sinh Điện, còn chưa vào cửa, Hoàng thái hậu đã nói: “Hạ kiệu, ai gia tự mình đi vào.” Tôn công công dìu bà xuống, người còn chưa đứng vững đã đi ngay vào trong.
“Mẫu hậu, sao người lại đích thân tới đây?” Hoàng hậu vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hoàng thái hậu đi thẳng. Sau khi Tôn công công đi, Lương Vương đã tỉnh lại. Thương Mai vừa lau mặt cho hắn xong, cô còn cạo râu sạch sẽ cho hắn, giờ đây cả người hắn nhìn có vẻ rất sạch sẽ, không có vẻ bị bệnh.
Hoàng thái hậu thấy vậy, vui đến mức rơi nước mắt: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi.” Bà vỗ tay Tôn công công: “Nhanh, đỡ ai gia đi qua đó.”
Tôn công công cười nói: “Người chậm một chút, cẩn thận thềm đá.”
Thương Mai quỳ xuống: “Thần nữ Hạ Thương Mai tham kiến Hoàng thái hậu.”
“Ngươi, ngươi là công thần, mau đứng lên đi.” Hoàng thái hậu vui đến mức quên mất tối qua đã đối xử với Thương Mai như thế nào.
Thương Mai khấu đầu cảm ơn tạ, rồi đứng lên bên cạnh. Hoàng thái hậu ngồi trên giường, ngắm nhìn Lương Vương, Lương Vương định chống đầu lên, lại bị Thương Mai liên tục ngăn cản: “Không thể làm bừa.”
Lương Vương trợn mắt một cái: “Không có gì đáng ngại, lằng nhằng.”
Hoàng thái hậu quát lớn: “Không được nói bậy, phải nghe lời đại phu.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn Hoàng thái hậu, cứ tưởng mình nghe lầm.
Lương Vương cười khanh khách: “Hoàng tổ mẫu, đừng tưởng tối qua cháu trai không nghe thấy lời người nói nhé.” Nói cách khác, Lương Vương đã nghe hết những lời cay nghiệt mà tối qua bà nói với Thương Mai.
Hoàng thái hậu thấy hắn tinh thần như vậy thì vui vẻ trong lòng, cười híp mắt nói: “Hoàng tổ mẫu không biết không có tội nha, trước đó ta không biết y thuật của Thương Mai lại điêu luyện như thế, nếu như biết, chắc chắn sẽ không nói như vậy, được, Hoàng tổ mẫu đi xin lỗi Thương Mai.”
Dứt lời, bà thật quay sang nói với Thương Mai: “Thương Mai, ai gia xin lỗi ngươi, lời nghi ngờ mà tối qua ai gia nói với ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi tha thứ cho ai gia, được chứ?”
Thương Mai ngây người, trước sau khác biệt lớn như vậy khiến cô có chút không tiếp nhận được.
Cô vừa biến một Hoàng thái hậu tính cách bảo thủ, thích kiểm soát, sĩ diện thành một bà lão biết sai có thể thay đổi, còn có chút ngu ngơ.
“Sao thế, không chịu tha thứ cho ai gia sao?” Thấy Thương Mai ngẩn người, Hoàng thái hậu cất cao giọng hỏi.
Thương Mai vội giả vờ tỏ ra sợ hãi: “Thần nữ không dám, thần nữ không hề giận Hoàng thái hậu.” Thực ra cô muốn nói có giận, nhưng nào dám, dù tức giận cũng phải xem thân phận.
Cô bất giác nhìn về phía Mộ Dung Khanh, chỉ thấy hắn vẻ mặt ranh mãnh nhìn mình, dường như đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Khi Thương Mai thu ánh mắt lại, đúng lúc đối mặt với ánh mắt Quý thái phi, cô khẽ giật mình, ánh mắt đó độc ác không kém phu nhân Nguyệt Nhung.
Hơn nữa, ánh mắt của bà ta không hề né tránh, dường như đang cảnh cáo hoặc uy hiếp cô. Thương Mai khẽ thở dài, Quý thái phi, bà không muốn có con dâu như ta, ta cũng chưa từng muốn có mẹ chồng như bà, ta toàn là thân bất do kỷ.
Lương Vương chuyển biến tốt đẹp khiến Hoàng thái hậu hoàn toàn thay đổi, Hoàng thái hậu thay đổi cũng khiến cho cục diện trở nên dễ dàng hơn. Thương Mai càng không nghĩ tới, tình hình sẽ đột ngột thay đổi như vậy. Cô vốn cho rằng, dù Lương Vương chuyển biến tốt đẹp thì Hoàng thái hậu chưa chắc đã tin tưởng là công lao của cô, nhưng mà sau khi đi vào, không hỏi một tiếng, bà đã khẳng định cô rồi.
Bởi vậy, việc chữa trị sau đó tương đối thuận lợi.
Ngự y cũng không dám nói Thương Mai gì nữa, hết sức phối hợp, viện phán tự mình kéo Thương Mai ra, trịnh trọng xin lỗi cô đồng thời hỏi cô có phải truyền nhân của Ôn Ý hay không.
Thương Mai trả lời ông ta nước đôi, thế mà viện phán hết lòng tin cô là truyền nhân của Ôn Ý, vô cùng tôn kính cô.
Khi Thương Mai đang chữa trị cho Lương Vương thì Nghiêm Vinh đến tìm Mộ Dung Khanh: “Vương gia, vừa nãy có thị vệ trực ban nói với thuộc hạ, người của phủ thừa tướng vẫn đang nghe ngóng nguyên nhân đại tiểu thư ở lại trong cung.”
Mộ Dung Khanh vừa mới tan triều trở về, hôm nay Hạ thừa tướng xin nghỉ không tảo triều, hắn đã biết người này chột dạ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng: “Tìm người nói cho bọn họ là Hoàng thái hậu và Hoàng hậu nương nương muốn truy cứu phủ thừa tướng và Hạ Thương Mai chuyện hủy bỏ hôn ước, về phần Hạ Thương Mai, đã bị đánh nhốt vào trong phòng tra tấn rồi.”
Nghiêm Vinh khẽ giật mình: “Tại sao?”
“Xem kịch!” Mộ Dung Khanh tỏ vẻ bí hiểm, khiến Nghiêm Vinh cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có ý định gì.
“Nhưng mà e là chỗ Mai Phi nương nương sẽ truyền đi tin tức.” Nghiêm Vinh nói.
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Từ khi Hạ Thương Mai vào cung, đến Trường Sinh Điện, vẫn luôn phong tỏa, người bên ngoài không thể đi vào, về phần người hầu trong điện, ta cũng đã ra nghiêm lệnh không được để ai biết Lương Vương là do Hạ Thương Mai chữa trị, nên bên Mai Phi cũng không nhận được tin tức gì.”
“Nhưng quan hệ giữa Lưu ngự y và Mai Phi rất tốt đẹp, chỉ sợ Lưu ngự y sẽ truyền tin cho Mai Phi.”
“Vậy hãy khiến Lưu ngự y cũng tưởng Hạ Thương Mai đã bị giam vào phòng tra tấn đi.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói. Dù Nghiêm Vinh không biết hắn muốn làm gì, nhưng nghe có vẻ rất vui, tiện thể nói: “Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Mộ Dung Khanh nhếch môi, tạo thành nụ cười tinh quái.
Đúng lúc, Thương Mai quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười đó của hắn thì không khỏi giật mình, trong lòng cũng không thể không thừa nhận, thật ra hắn không phải lúc nào cũng mặt mày u ám, không phải lúc nào cũng lạnh lùng, vẫn rất gần gũi.
Cô ngạc nhiên đến xuất thần, không biết Mộ Dung Khanh cũng đang nhìn mình, đồng thời đưa tay vẫy cô tới. Thương Mai thu hồi ánh mắt, có chút mất tự nhiên đi qua: “Vương gia.”