Chương 12: Đưa người tên Trần Hàng kia đến đây giúp ta nhé
Edit: oceanmelon
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nhận được hạt giống, cậu viết xuống danh sách những việc phải làm ở ruộng trống. Viết đến chỗ việc cày ruộng đầu của cậu lại đau. Hiện giờ công việc cày ruộng tất cả đều sử dụng sức người, công cụ lao động cũng cực kỳ lạc hậu. Nếu sớm biết mình sẽ xuyên không, nhất định cậu sẽ google hết tất cả những thứ có thể!
"Nhược Cẩn, cậu muốn ra ngoài sao?" Lận Hành mới vừa cưỡi ngựa trở về thì nhìn thấy cậu hình như sắp ra ngoài.
"Ta đang chuẩn bị đi tìm ngài đây. Ta cứ nghĩ ngài sẽ để cho cấp dưới đi làm, không ngờ là ngài lại tự mình đi một chuyến." Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành xuống ngựa, cười với y một cái. Quả nhiên thấy được ánh mắt Lận Hành nhìn đi nơi khác.
"Ừ, ta cũng có chút việc, nên thuận đường đi lấy khế đất luôn." Lận Hành vỗ vỗ cổ ngựa. Sau khi hạ nhân của vương phủ dắt ngựa đi rồi, y mới nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Cậu tìm ta là có việc gì quan trọng sao?"
"Ta đột nhiên nhớ ra, lúc trước Trần gia là ở chung một phe với Lư Phong đúng không? Lần bao vây vương phủ này, Trần gia có nhúng tay vào hay không?" Ngụy Nhược Cẩn cùng Lận Hành song song bước đi. Cậu mặc một bộ thanh y, tay áo rộng thỉnh thoảng bị gió nhẹ thổi bay, quẹt qua bàn tay của Lận Hành.
Lận Hành cũng không rõ, rốt cuộc là tay mình thấy nhột hay là lòng mình nhột, nhưng y không hề muốn cách xa cậu ra hay là đi nhanh về trước hơn một bước chút nào.
"Trần gia có bỏ tiền ra, nhưng vẫn không thủ tiêu được chứng cứ. Bây giờ họ bị người của ông ngoại giám sát, mấy ngày nay cũng chỉ có mỗi hạ nhân Trần gia là có thể ra khỏi cửa để đi mua đồ." Lận Hành không để Trần gia vào mắt, nhưng nếu đó là Trần gia ở An Tần thì y có thể sẽ suy nghĩ lại.
"Đã như vậy rồi, thì chi bằng giao việc thu mua lương thực cho Trần gia đi."
Lận Hành nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Trần gia sẽ không chịu đâu."
"Khi tiền và mạng cùng để lên trên một cán cân, thì tiền mới là thứ không quan trọng." Ngụy Nhược Cẩn dừng lại, mỉm cười với Lận Hành, hệt như một viên ngọc đẹp. Cậu lại nhìn thấy Lận Hành dời ánh nhìn đi, xem ra Lận Hành đối với nụ cười này của cậu không có tí sức chống cự nào nhỉ.
Qua một đêm, Trần gia liền nhận được thư từ Tây Bắc vương phủ, viết là sẽ đến phủ bái phỏng. Ngay lúc này tất cả các nam đinh đều đứng ở trước cửa, khom lưng chờ người ngồi trong xe ngựa đi xuống. Vốn còn có một số người mang cảm xúc phẫn nộ, nhưng vào lúc Lận Hành liếc mắt qua cũng chỉ có thể cúi đầu xuống, nuốt hết những gì không vừa lòng vào bụng.
Phải qua một lúc lâu, mành che xe ngựa mới động đậy. Từ bên trong có một bàn tay khớp xương rõ ràng lại thon dài vươn ra, là Ngụy Nhược Cẩn từ trên xe ngựa đi xuống.
"Các vị đã đợi lâu rồi. Ta cứ mải mê đọc sách, xe ngựa đã dừng lúc nào cũng không biết nữa." Ngụy Nhược Cẩn cười nhạt.
"Vương phi đừng nói thế. Vương gia và vương phi chịu quang lâm(*) hàn xá thì đúng thật là phúc khí của Trần gia chúng ta." Người nói chuyện là lão thái gia nhà họ Trần, tuy rằng tóc râu đã bạc trắng, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần.
(*) quang lâm: đến làm cho rạng rỡ, ý nói lấy làm hân hạnh được đón rước.
Ngụy Nhược Cẩn tươi cười gật đầu, cất bước đi vào trong phủ. Lận Hành đi song song với cậu, Trần lão thái gia đi chậm hơn một bước, ông đang tính nói gì đó, thì nghe thấy Ngụy Nhược Cẩn nói: "Trần lão gia khiêm nhường quá."
Trần lão thái gia còn chưa phản ứng kịp, nên không nói gì.
"Tòa nhà này của Trần gia các ngươi nếu như được gọi là hàn xá, vậy thì chắc chỉ có thể gọi Tây Bắc vương phủ là lều tranh thôi. Ngài có thấy ta nói đúng không, Trần lão thái gia?"
Tiểu bối của Trần gia rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn, Trần Uy cũng không thể kịp thời giữ lại đường đệ mình, "Vương phi có phải nói hơi quá rồi hay không? Nếu chút của cải này cũng không có thì làm sao có thể xưng là thế gia được!"
Ngụy Nhược Cẩn nhìn qua, là một thiếu niên thoạt nhìn không nhỏ hơn cậu bao nhiêu, cả người toàn là khí thế kiêu ngạo. Đột nhiên cậu như nhớ tới bản thân lúc vừa đỗ học viện y học, cũng là bộ dạng ngạo khí đầy người giống như này. Sau khi đến làm ở bệnh viện liền bị mài dũa đến không còn sót lại tí gì.
"Ngươi tên là gì?"
Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn thẫn thờ, nhìn chằm chằm thiếu niên, lại còn nở nụ cười nhạt như bình thường cậu cười với y, trong lòng lập tức thấy không dễ chịu. Y lại nghĩ đến ngày tân hôn hôm đó, Ngụy Nhược Cẩn từng chính miệng thừa nhận cậu ấy thích nam nhân, chẳng lẽ cậu thích kiểu người như thế này ư?
Người này nhìn xấu, đâu có đẹp bằng y. Bù lại cũng có trắng hơn y một chút, nhưng vóc dáng cũng không cao bằng y, thân hình kia nhìn như gió thổi một cái là bay đi luôn. Rốt cuộc là Ngụy Nhược Cẩn coi trọng cái gì ở thằng nhóc này?
Lận Hành âm thầm đứng sát vào Ngụy Nhược Cẩn hơn.
"Tại hạ là Trần Hàng." Trần Hàng cũng sửng sốt một chút,
"Trần lão thái gia, hôm nay bổn vương tới phủ là có việc cần thương lượng." Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn không nói chuyện nữa, y mới mở miệng.
Trần lão thái gia tuy rằng coi thường Lận Hành, nhưng bề ngoài vẫn không dám làm quá mức. Thứ nhất, y dù sao cũng là Tây Bắc vương, là người của hoàng tộc. Thứ hai là hiện tại binh quyền Tây Bắc cũng đang trong tay y, mấy ngày nay tướng sĩ bao quanh Trần phủ đã cho thấy rõ là y không phải người biết nói đạo lý, lời đồn quả nhiên không phải vô căn cứ.
"Nguyện nghe theo phân phó của vương gia." Trần lão thái gia lại lần nữa khom mình hành lễ.
"Trần lão thái gia cũng đã có tuổi, hẳn sẽ nói được là làm được." Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa khẽ cười một tiếng, nhận thấy ánh mắt Trần Hàng đang nhìn mình, cậu cũng không nhìn lại hắn.
"Vâng... không biết là có chuyện gì, xin Vương gia và Vương phi giải thích rõ." Trần lão thái gia ánh mắt sắc bén. Lúc nãy xe ngựa của Ngụy Nhược Cẩn dừng mãi ở ngoài trạch không chịu đi, lão liền hiểu rõ, hôm nay chắc là họ tới để kiếm chuyện. Trời mới biết, đêm hôm trước sau khi nhận được bái thiếp của vương phủ đưa tới, lão còn tưởng rằng họ đến vì muốn làm hòa cơ.
"Chẳng lẽ Trần lão thái gia để cho vương gia với bổn công tử đứng tại chỗ này bàn chuyện cùng ngài?"
Trần lão thái gia lại lần nữa phải nén cơn giận trong lòng. Lư Phong đã làm thứ sử được mười mấy năm cũng không dám nói những lời như vậy với lão, một tên tiểu tử Ngụy gia đê hèn vậy mà dám không coi lão ra gì như vậy!
"Xin mời vương gia, vương phi dời bước đến thư phòng." Trần lão thái gia ngồi dậy, cất bước đi.
Ngụy Nhược Cẩn đi theo, nháy mắt với Lận Hành bên cạnh. Lận Hành trong lòng mềm mại, trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Y còn tưởng rằng Ngụy Nhược Cẩn sẽ tức giận vì thái độ của Trần lão thái gia, xem ra là y nghĩ nhiều rồi.
Đợi hạ nhận Trần gia đem lên trà nóng, Lận Hành mới mở miệng nói: "Trần gia qua lại với Lư Phong được lâu như vậy rồi, hẳn đã biết tin kho lương trống không. Hiện tại bổn vương tự mình tới Trần phủ là vì muốn mượn thương đội của Trần phủ để dùng một chút."
Biểu cảm trên mặt Trần lão thái gia không được tốt lắm, chuyện Lư Phong vơ vét hết kho lương lão cũng có đoán được, nhưng Tây Bắc không có đủ lương thực thì liên quan gì tới lão đâu chứ.
"Vương gia nói câu này, lão hủ nghe không hiểu. Xưa nay Trần gia đều phối hợp với tiền nhiệm thứ sử, nhưng cũng chưa từng làm ra hành vi nào bất hợp pháp. Nếu như ngài ăn nói bừa bãi, làm ô nhục danh tiếng của Trần gia ta, lão hủ dù phải liều mạng cũng sẽ đến Kinh Đô để báo cáo cho thánh thượng!"
"Vừa hay, ta nghĩ rằng bệ hạ cũng muốn biết được cách Lư thứ sử tuồn lương thực ra ngoài rồi bán hết đi như thế nào. Trần lão thái gia, ngài nghĩ thử đi, ta và vương gia vì sao lại tìm tới ngài?" Ngụy Nhược Cẩn chậm rãi uống ngụm trà, nhìn về phía Trần lão thái gia, "Ngài nhân lúc Lư Phong ở trong ngục, tiêu hủy hết chứng cứ ngài liên hệ với hắn. Nhưng Lư Phong lại không có thời gian để hủy đâu. Ngài có muốn đoán thử xem ta tìm được những gì không?"
Trần lão thái gia nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, ánh mắt uy hiếp, "Ngụy công tử, nếu đã có chứng cứ thì các người cần gì phải vây quanh Trần phủ ta!"
Ngụy Nhược Cẩn đặt chén trà xuống, một tay chống cằm nhìn Trần lão thái gia, cảm giác đấu võ miệng với người khác thật mới lạ, còn hơi sảng khoái nữa, biểu cảm cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn mang theo chút sung sướng.
Lão già này còn dám lấy Ngụy gia ra để uy hiếp cậu, nhắc nhở rằng chính cậu cũng xuất thân từ thế gia. Đáng tiếc Ngụy gia chỉ là một thế gia đã hết thời rồi. Nếu không nhờ có của hồi môn của mẫu thân cậu, thì Ngụy Luân cả đời này cũng không có cách ngồi lên được chức thừa tướng đâu.
"Nếu Trần lão gia đã không tin, vậy thì chúng ta đi thôi. Chỉ là Trần lão thái gia này, cả Tây Bắc này hiện tại chính là do Tây Bắc vương Lận Hành quyết định, Trần thị An Tần muốn nhúng tay vào cũng sợ là hơi xa đó, không biết có tới được hay không!"
"Ngươi!" Trần lão thái gia bỗng nhiên đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn Ngụy Nhược Cẩn. Tuy rằng giữa các thế gia đúng là có tranh chấp với nhau, nhưng một khi có chung mục đích thì sẽ cực kỳ đoàn kết, tên Ngụy Nhược Cẩn này không biết tốt xấu gì cả.
"Nhược Cẩn, Trần lão thái gia đã lớn tuổi rồi, đừng vô lễ." Ngữ khí của Lận Hành hoàn toàn không giống như đang dạy bảo, làm cơn giận của Trần lão thái gia không thể nén được, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Yêu cầu của bổn vương rất đơn giản, mua đủ được lương thực thì sự việc lần này ta sẽ không truy cứu nữa. Lời vữa nãy Nhược Cẩn nói cũng chính là lời bổn vương muốn nói. Đương nhiên, bổn vương cũng sẽ không dùng thương đội của Trần gia mà không trả tiền. Ngài thấy việc ta chia một nửa lợi nhuận cho ngài như thế nào?" Lận Hành thấy Trần lão thái gia tức như vậy, sợ lão bị Ngụy Nhược Cẩn chọc giận rồi đổ bệnh.
Vốn Ngụy Nhược Cẩn còn muốn đập tan nhuệ khí Trần gia, nhưng có vẻ cậu vẫn còn xem nhẹ sức mạnh của thế gia. Cậu yên lặng thở dài trong lòng, vừa rồi còn thấy được thỏa sức ngang ngược quá sảng khoái, bây giờ chỉ cảm thấy ức chế.
Trần lão thái gia trong lúc nhất thời không nói gì.
Lận Hành nhìn vào khuôn mặt Ngụy Nhược Cẩn, thấy cảm xúc của cậu có chút không vui, lại lần nữa nói: "Ta cho lão thái gia thời hạn một ngày để suy nghĩ. Trần gia... đừng nên làm cho ta thất vọng!"
Dứt lời, y đứng dậy đi đến cạnh Ngụy Nhược Cẩn cầm tay cậu, dắt ra ngoài. Chút không vui trong lòng Ngụy Nhược Cẩn vừa nãy đã lập tức bị vứt đi chín tầng mây, đây là lần đầu tiên cậu được người khác dắt tay, trong lòng có chút mừng thầm.
Tay của Lận Hành vừa to rộng vừa khô ráo. Lòng bàn tay của cậu cảm nhận rõ từng vết chai trên tay y, Ngụy Nhược Cẩn nhận ra nhịp tim mình đập hơi nhanh.
Rời khỏi thư phòng, Lận Hành liền hối hận rồi. Như thế nào mà y lại đột nhiên làm ra loại việc thất lễ này. Cũng không biết Ngụy Nhược Cẩn sẽ thấy thế nào về mình nữa, ngay cả hạ nhân Trần gia cũng lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, như bị dọa rồi. Nhưng Ngụy Nhược Cẩn một câu cũng không nói, cứ tùy theo ý của y mà để y nắm lấy tay cậu.
Tay của cậu rất mềm, hoàn toàn không giống với tay của những tướng sĩ trong quân doanh, tay ai nấy cũng đều vừa thô vừa cứng. Lận Hành nhịn không được mà đứng núi này trông núi nọ, suy đoán tay của Ngụy Nhược Cẩn mềm hơn hay là tay của các cô nương mềm hơn.
Trước sự chứng kiến của người Trần gia, hai người nắm tay rời khỏi Trần phủ. Ngụy Nhược Cẩn lên xe ngựa rồi vẫn còn có chút tiếc nuối. Vừa rồi đi nhanh quá, nếu có thể được nắm tay thêm một chút nữa thì hay biết mấy. Không ngờ tới mành xe ngựa lại bị vén lên lần nữa, Lận Hành cũng chui vào xe ngựa.
Vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn tràn đầy kinh ngạc.
"Chuyện vừa nãy ở Trần gia..." Lận Hành cau mày, y không biết phải giải thích như thế nào cho Ngụy Nhược Cẩn hiểu là y không trách cậu. Y chưa từng giải thích với ai bao giờ nên có hơi ngượng.
"Ngài vừa đe dọa vừa dụ dỗ." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên tiếp lời, cậu nhìn vẻ mặt Lận Hành bối rối, đành phải nói thay y.
"Ừ. Đã không làm theo cách ngươi chỉ..."
Ngụy Nhược Cẩn cười ra tiếng, "Đạt được mục đích là được. Là ta đã tự cao, cho rằng mình nắm chắc rồi, nhưng thế gia còn ngoan cố hơn so với những gì ta tưởng. Ta không nên đưa ra chủ ý lung tung, sau này ngài cứ tự mình xử lý những chuyện này đi."
"Không đâu, ý kiến ngươi rất tốt." Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn thật sự không để tâm chuyện vừa nãy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Rồi lại cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành ở chung xe ngựa có hơi chật chội, đầu gối y cứ đụng phải cậu hoài, cảm giác khó xử vừa biến mất lại xuất hiện.
"Đúng rồi, vương gia. Nếu ngày mai Trần gia phái người tới nói là bọn họ chấp nhận đề nghị, nhờ ngài nói với bọn họ là đưa người tên Trần Hàng kia đến đây giúp ta nhé." Ngụy Nhược Cẩn mở miệng nói.
Hết chương 12
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nhận được hạt giống, cậu viết xuống danh sách những việc phải làm ở ruộng trống. Viết đến chỗ việc cày ruộng đầu của cậu lại đau. Hiện giờ công việc cày ruộng tất cả đều sử dụng sức người, công cụ lao động cũng cực kỳ lạc hậu. Nếu sớm biết mình sẽ xuyên không, nhất định cậu sẽ google hết tất cả những thứ có thể!
"Nhược Cẩn, cậu muốn ra ngoài sao?" Lận Hành mới vừa cưỡi ngựa trở về thì nhìn thấy cậu hình như sắp ra ngoài.
"Ta đang chuẩn bị đi tìm ngài đây. Ta cứ nghĩ ngài sẽ để cho cấp dưới đi làm, không ngờ là ngài lại tự mình đi một chuyến." Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành xuống ngựa, cười với y một cái. Quả nhiên thấy được ánh mắt Lận Hành nhìn đi nơi khác.
"Ừ, ta cũng có chút việc, nên thuận đường đi lấy khế đất luôn." Lận Hành vỗ vỗ cổ ngựa. Sau khi hạ nhân của vương phủ dắt ngựa đi rồi, y mới nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Cậu tìm ta là có việc gì quan trọng sao?"
"Ta đột nhiên nhớ ra, lúc trước Trần gia là ở chung một phe với Lư Phong đúng không? Lần bao vây vương phủ này, Trần gia có nhúng tay vào hay không?" Ngụy Nhược Cẩn cùng Lận Hành song song bước đi. Cậu mặc một bộ thanh y, tay áo rộng thỉnh thoảng bị gió nhẹ thổi bay, quẹt qua bàn tay của Lận Hành.
Lận Hành cũng không rõ, rốt cuộc là tay mình thấy nhột hay là lòng mình nhột, nhưng y không hề muốn cách xa cậu ra hay là đi nhanh về trước hơn một bước chút nào.
"Trần gia có bỏ tiền ra, nhưng vẫn không thủ tiêu được chứng cứ. Bây giờ họ bị người của ông ngoại giám sát, mấy ngày nay cũng chỉ có mỗi hạ nhân Trần gia là có thể ra khỏi cửa để đi mua đồ." Lận Hành không để Trần gia vào mắt, nhưng nếu đó là Trần gia ở An Tần thì y có thể sẽ suy nghĩ lại.
"Đã như vậy rồi, thì chi bằng giao việc thu mua lương thực cho Trần gia đi."
Lận Hành nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Trần gia sẽ không chịu đâu."
"Khi tiền và mạng cùng để lên trên một cán cân, thì tiền mới là thứ không quan trọng." Ngụy Nhược Cẩn dừng lại, mỉm cười với Lận Hành, hệt như một viên ngọc đẹp. Cậu lại nhìn thấy Lận Hành dời ánh nhìn đi, xem ra Lận Hành đối với nụ cười này của cậu không có tí sức chống cự nào nhỉ.
Qua một đêm, Trần gia liền nhận được thư từ Tây Bắc vương phủ, viết là sẽ đến phủ bái phỏng. Ngay lúc này tất cả các nam đinh đều đứng ở trước cửa, khom lưng chờ người ngồi trong xe ngựa đi xuống. Vốn còn có một số người mang cảm xúc phẫn nộ, nhưng vào lúc Lận Hành liếc mắt qua cũng chỉ có thể cúi đầu xuống, nuốt hết những gì không vừa lòng vào bụng.
Phải qua một lúc lâu, mành che xe ngựa mới động đậy. Từ bên trong có một bàn tay khớp xương rõ ràng lại thon dài vươn ra, là Ngụy Nhược Cẩn từ trên xe ngựa đi xuống.
"Các vị đã đợi lâu rồi. Ta cứ mải mê đọc sách, xe ngựa đã dừng lúc nào cũng không biết nữa." Ngụy Nhược Cẩn cười nhạt.
"Vương phi đừng nói thế. Vương gia và vương phi chịu quang lâm(*) hàn xá thì đúng thật là phúc khí của Trần gia chúng ta." Người nói chuyện là lão thái gia nhà họ Trần, tuy rằng tóc râu đã bạc trắng, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần.
(*) quang lâm: đến làm cho rạng rỡ, ý nói lấy làm hân hạnh được đón rước.
Ngụy Nhược Cẩn tươi cười gật đầu, cất bước đi vào trong phủ. Lận Hành đi song song với cậu, Trần lão thái gia đi chậm hơn một bước, ông đang tính nói gì đó, thì nghe thấy Ngụy Nhược Cẩn nói: "Trần lão gia khiêm nhường quá."
Trần lão thái gia còn chưa phản ứng kịp, nên không nói gì.
"Tòa nhà này của Trần gia các ngươi nếu như được gọi là hàn xá, vậy thì chắc chỉ có thể gọi Tây Bắc vương phủ là lều tranh thôi. Ngài có thấy ta nói đúng không, Trần lão thái gia?"
Tiểu bối của Trần gia rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, thiếu kiên nhẫn, Trần Uy cũng không thể kịp thời giữ lại đường đệ mình, "Vương phi có phải nói hơi quá rồi hay không? Nếu chút của cải này cũng không có thì làm sao có thể xưng là thế gia được!"
Ngụy Nhược Cẩn nhìn qua, là một thiếu niên thoạt nhìn không nhỏ hơn cậu bao nhiêu, cả người toàn là khí thế kiêu ngạo. Đột nhiên cậu như nhớ tới bản thân lúc vừa đỗ học viện y học, cũng là bộ dạng ngạo khí đầy người giống như này. Sau khi đến làm ở bệnh viện liền bị mài dũa đến không còn sót lại tí gì.
"Ngươi tên là gì?"
Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn thẫn thờ, nhìn chằm chằm thiếu niên, lại còn nở nụ cười nhạt như bình thường cậu cười với y, trong lòng lập tức thấy không dễ chịu. Y lại nghĩ đến ngày tân hôn hôm đó, Ngụy Nhược Cẩn từng chính miệng thừa nhận cậu ấy thích nam nhân, chẳng lẽ cậu thích kiểu người như thế này ư?
Người này nhìn xấu, đâu có đẹp bằng y. Bù lại cũng có trắng hơn y một chút, nhưng vóc dáng cũng không cao bằng y, thân hình kia nhìn như gió thổi một cái là bay đi luôn. Rốt cuộc là Ngụy Nhược Cẩn coi trọng cái gì ở thằng nhóc này?
Lận Hành âm thầm đứng sát vào Ngụy Nhược Cẩn hơn.
"Tại hạ là Trần Hàng." Trần Hàng cũng sửng sốt một chút,
"Trần lão thái gia, hôm nay bổn vương tới phủ là có việc cần thương lượng." Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn không nói chuyện nữa, y mới mở miệng.
Trần lão thái gia tuy rằng coi thường Lận Hành, nhưng bề ngoài vẫn không dám làm quá mức. Thứ nhất, y dù sao cũng là Tây Bắc vương, là người của hoàng tộc. Thứ hai là hiện tại binh quyền Tây Bắc cũng đang trong tay y, mấy ngày nay tướng sĩ bao quanh Trần phủ đã cho thấy rõ là y không phải người biết nói đạo lý, lời đồn quả nhiên không phải vô căn cứ.
"Nguyện nghe theo phân phó của vương gia." Trần lão thái gia lại lần nữa khom mình hành lễ.
"Trần lão thái gia cũng đã có tuổi, hẳn sẽ nói được là làm được." Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa khẽ cười một tiếng, nhận thấy ánh mắt Trần Hàng đang nhìn mình, cậu cũng không nhìn lại hắn.
"Vâng... không biết là có chuyện gì, xin Vương gia và Vương phi giải thích rõ." Trần lão thái gia ánh mắt sắc bén. Lúc nãy xe ngựa của Ngụy Nhược Cẩn dừng mãi ở ngoài trạch không chịu đi, lão liền hiểu rõ, hôm nay chắc là họ tới để kiếm chuyện. Trời mới biết, đêm hôm trước sau khi nhận được bái thiếp của vương phủ đưa tới, lão còn tưởng rằng họ đến vì muốn làm hòa cơ.
"Chẳng lẽ Trần lão thái gia để cho vương gia với bổn công tử đứng tại chỗ này bàn chuyện cùng ngài?"
Trần lão thái gia lại lần nữa phải nén cơn giận trong lòng. Lư Phong đã làm thứ sử được mười mấy năm cũng không dám nói những lời như vậy với lão, một tên tiểu tử Ngụy gia đê hèn vậy mà dám không coi lão ra gì như vậy!
"Xin mời vương gia, vương phi dời bước đến thư phòng." Trần lão thái gia ngồi dậy, cất bước đi.
Ngụy Nhược Cẩn đi theo, nháy mắt với Lận Hành bên cạnh. Lận Hành trong lòng mềm mại, trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Y còn tưởng rằng Ngụy Nhược Cẩn sẽ tức giận vì thái độ của Trần lão thái gia, xem ra là y nghĩ nhiều rồi.
Đợi hạ nhận Trần gia đem lên trà nóng, Lận Hành mới mở miệng nói: "Trần gia qua lại với Lư Phong được lâu như vậy rồi, hẳn đã biết tin kho lương trống không. Hiện tại bổn vương tự mình tới Trần phủ là vì muốn mượn thương đội của Trần phủ để dùng một chút."
Biểu cảm trên mặt Trần lão thái gia không được tốt lắm, chuyện Lư Phong vơ vét hết kho lương lão cũng có đoán được, nhưng Tây Bắc không có đủ lương thực thì liên quan gì tới lão đâu chứ.
"Vương gia nói câu này, lão hủ nghe không hiểu. Xưa nay Trần gia đều phối hợp với tiền nhiệm thứ sử, nhưng cũng chưa từng làm ra hành vi nào bất hợp pháp. Nếu như ngài ăn nói bừa bãi, làm ô nhục danh tiếng của Trần gia ta, lão hủ dù phải liều mạng cũng sẽ đến Kinh Đô để báo cáo cho thánh thượng!"
"Vừa hay, ta nghĩ rằng bệ hạ cũng muốn biết được cách Lư thứ sử tuồn lương thực ra ngoài rồi bán hết đi như thế nào. Trần lão thái gia, ngài nghĩ thử đi, ta và vương gia vì sao lại tìm tới ngài?" Ngụy Nhược Cẩn chậm rãi uống ngụm trà, nhìn về phía Trần lão thái gia, "Ngài nhân lúc Lư Phong ở trong ngục, tiêu hủy hết chứng cứ ngài liên hệ với hắn. Nhưng Lư Phong lại không có thời gian để hủy đâu. Ngài có muốn đoán thử xem ta tìm được những gì không?"
Trần lão thái gia nhìn về phía Ngụy Nhược Cẩn, ánh mắt uy hiếp, "Ngụy công tử, nếu đã có chứng cứ thì các người cần gì phải vây quanh Trần phủ ta!"
Ngụy Nhược Cẩn đặt chén trà xuống, một tay chống cằm nhìn Trần lão thái gia, cảm giác đấu võ miệng với người khác thật mới lạ, còn hơi sảng khoái nữa, biểu cảm cũng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn mang theo chút sung sướng.
Lão già này còn dám lấy Ngụy gia ra để uy hiếp cậu, nhắc nhở rằng chính cậu cũng xuất thân từ thế gia. Đáng tiếc Ngụy gia chỉ là một thế gia đã hết thời rồi. Nếu không nhờ có của hồi môn của mẫu thân cậu, thì Ngụy Luân cả đời này cũng không có cách ngồi lên được chức thừa tướng đâu.
"Nếu Trần lão gia đã không tin, vậy thì chúng ta đi thôi. Chỉ là Trần lão thái gia này, cả Tây Bắc này hiện tại chính là do Tây Bắc vương Lận Hành quyết định, Trần thị An Tần muốn nhúng tay vào cũng sợ là hơi xa đó, không biết có tới được hay không!"
"Ngươi!" Trần lão thái gia bỗng nhiên đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn Ngụy Nhược Cẩn. Tuy rằng giữa các thế gia đúng là có tranh chấp với nhau, nhưng một khi có chung mục đích thì sẽ cực kỳ đoàn kết, tên Ngụy Nhược Cẩn này không biết tốt xấu gì cả.
"Nhược Cẩn, Trần lão thái gia đã lớn tuổi rồi, đừng vô lễ." Ngữ khí của Lận Hành hoàn toàn không giống như đang dạy bảo, làm cơn giận của Trần lão thái gia không thể nén được, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Yêu cầu của bổn vương rất đơn giản, mua đủ được lương thực thì sự việc lần này ta sẽ không truy cứu nữa. Lời vữa nãy Nhược Cẩn nói cũng chính là lời bổn vương muốn nói. Đương nhiên, bổn vương cũng sẽ không dùng thương đội của Trần gia mà không trả tiền. Ngài thấy việc ta chia một nửa lợi nhuận cho ngài như thế nào?" Lận Hành thấy Trần lão thái gia tức như vậy, sợ lão bị Ngụy Nhược Cẩn chọc giận rồi đổ bệnh.
Vốn Ngụy Nhược Cẩn còn muốn đập tan nhuệ khí Trần gia, nhưng có vẻ cậu vẫn còn xem nhẹ sức mạnh của thế gia. Cậu yên lặng thở dài trong lòng, vừa rồi còn thấy được thỏa sức ngang ngược quá sảng khoái, bây giờ chỉ cảm thấy ức chế.
Trần lão thái gia trong lúc nhất thời không nói gì.
Lận Hành nhìn vào khuôn mặt Ngụy Nhược Cẩn, thấy cảm xúc của cậu có chút không vui, lại lần nữa nói: "Ta cho lão thái gia thời hạn một ngày để suy nghĩ. Trần gia... đừng nên làm cho ta thất vọng!"
Dứt lời, y đứng dậy đi đến cạnh Ngụy Nhược Cẩn cầm tay cậu, dắt ra ngoài. Chút không vui trong lòng Ngụy Nhược Cẩn vừa nãy đã lập tức bị vứt đi chín tầng mây, đây là lần đầu tiên cậu được người khác dắt tay, trong lòng có chút mừng thầm.
Tay của Lận Hành vừa to rộng vừa khô ráo. Lòng bàn tay của cậu cảm nhận rõ từng vết chai trên tay y, Ngụy Nhược Cẩn nhận ra nhịp tim mình đập hơi nhanh.
Rời khỏi thư phòng, Lận Hành liền hối hận rồi. Như thế nào mà y lại đột nhiên làm ra loại việc thất lễ này. Cũng không biết Ngụy Nhược Cẩn sẽ thấy thế nào về mình nữa, ngay cả hạ nhân Trần gia cũng lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, như bị dọa rồi. Nhưng Ngụy Nhược Cẩn một câu cũng không nói, cứ tùy theo ý của y mà để y nắm lấy tay cậu.
Tay của cậu rất mềm, hoàn toàn không giống với tay của những tướng sĩ trong quân doanh, tay ai nấy cũng đều vừa thô vừa cứng. Lận Hành nhịn không được mà đứng núi này trông núi nọ, suy đoán tay của Ngụy Nhược Cẩn mềm hơn hay là tay của các cô nương mềm hơn.
Trước sự chứng kiến của người Trần gia, hai người nắm tay rời khỏi Trần phủ. Ngụy Nhược Cẩn lên xe ngựa rồi vẫn còn có chút tiếc nuối. Vừa rồi đi nhanh quá, nếu có thể được nắm tay thêm một chút nữa thì hay biết mấy. Không ngờ tới mành xe ngựa lại bị vén lên lần nữa, Lận Hành cũng chui vào xe ngựa.
Vẻ mặt Ngụy Nhược Cẩn tràn đầy kinh ngạc.
"Chuyện vừa nãy ở Trần gia..." Lận Hành cau mày, y không biết phải giải thích như thế nào cho Ngụy Nhược Cẩn hiểu là y không trách cậu. Y chưa từng giải thích với ai bao giờ nên có hơi ngượng.
"Ngài vừa đe dọa vừa dụ dỗ." Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên tiếp lời, cậu nhìn vẻ mặt Lận Hành bối rối, đành phải nói thay y.
"Ừ. Đã không làm theo cách ngươi chỉ..."
Ngụy Nhược Cẩn cười ra tiếng, "Đạt được mục đích là được. Là ta đã tự cao, cho rằng mình nắm chắc rồi, nhưng thế gia còn ngoan cố hơn so với những gì ta tưởng. Ta không nên đưa ra chủ ý lung tung, sau này ngài cứ tự mình xử lý những chuyện này đi."
"Không đâu, ý kiến ngươi rất tốt." Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn thật sự không để tâm chuyện vừa nãy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Rồi lại cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành ở chung xe ngựa có hơi chật chội, đầu gối y cứ đụng phải cậu hoài, cảm giác khó xử vừa biến mất lại xuất hiện.
"Đúng rồi, vương gia. Nếu ngày mai Trần gia phái người tới nói là bọn họ chấp nhận đề nghị, nhờ ngài nói với bọn họ là đưa người tên Trần Hàng kia đến đây giúp ta nhé." Ngụy Nhược Cẩn mở miệng nói.
Hết chương 12