Chương 30: Vậy thì cứ như thế đi
Edit: oceanmelon
Khóe miệng Ngụy Nhược Cẩn cong cong, nếu không phải do hôm nay tâm trạng cậu khá tốt thì có khi đã trực tiếp bảo người khiêng Trần lão thái gia về rồi, tuy rằng hậu quả mang lại có thể sẽ hơi phiền phức.
"Thượng quản gia, ông trông chừng Trần lão thái gia nhé." Ngụy Nhược Cẩn chờ hơn nửa ngày vẫn chưa thấy Trần lão thái gia phát hiện ra bọn họ đến, cũng không định nể tình nữa nên trực tiếp đứng dậy.
Lận Hành cũng đứng dậy theo, "Vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn đâu." Nói xong thì lại bế ngang cậu lên lần nữa, bước nhanh rời đi.
Đột nhiên Trần lão thái gia mở mắt ra rồi đứng dậy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, không thèm nhìn về phía Lận Hành đang rời đi mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Nhân, tức giận nói: "Chuyện của hôm nay, lão phu sẽ nhớ kỹ!"
Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Nhược Cẩn vỗ vỗ Lận Hành rồi cười nói: "Thả ta xuống đi, chân ta đã khỏi rồi, chỉ có tay là vẫn chưa khỏe hẳn thôi."
Lận Hành dừng lại một chút, đôi tay đang ôm cậu càng chặt hơn, không nói gì cả. Ngụy Nhược Cẩn còn đang muốn nói thêm nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy mắt của y vẫn nhìn thẳng phía trước và tiếp tục đi, cậu khẽ cúi đầu mỉm cười.
Ngụy Nhược Cẩn cười trộm một lúc mới nhận ra đây không phải là đường đi đến chính viện, có chút lạ lẫm. Phải nói là cậu đã sống trong vương phủ lâu như vậy rồi nhưng chỉ từng đi qua xung quanh chính viện và thư phòng của Lận Hành ở chính điện thôi.
"Đây là...... chuồng ngựa ư?"
Lận Hành đỡ Ngụy Nhược Cẩn ngồi lên ngựa, sau đó y cũng nhảy lên, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáp xuống lưng ngựa, đôi tay luồn dưới nách cậu rồi giữ chặt dây cương.
"Ta đưa em đến quân doanh."
Sau khi dứt lời, chân y kẹp nhẹ bụng ngựa, tay vung dây cương. Ngựa ta chậm rãi chạy ra vương phủ, đến lúc rời khỏi cửa thành mới chính thức chạy nhanh. Đến được cổng quân doanh, Lận Hành xuống ngựa rồi lấy ra thủ lệnh, lập tức có người đến dẫn bọn họ đi vào.
Đúng lúc Địch Dung vừa chấm dứt buổi thao luyện. Ông cầm theo mũ giáp trở về lều trại thì nhìn thấy đứa cháu ngoại nhà mình dắt ngựa, trên ngựa là Ngụy Nhược Cẩn đang thẳng lưng ngồi, trông rất ung dung nhàn nhã.
Không mặt ông lập tức sa sầm xuống, đưa mũ giáp cho tiểu binh bên cạnh, ông hừ lạnh một tiếng, kéo mành ra rồi đi vào lều trại.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, có chút thấp thỏm nói: "Địch tướng quân nhìn như đang tức giận vậy."
"Không sao đâu, trông từ xa người già giống như đang cau có vậy đó." Lận Hành đưa dây cương cho tiểu binh đang đến gần, sau đó đỡ Ngụy Nhược Cẩn xuống ngựa, liền nghe được Địch Dung lớn tiếng nói trong lều trại: "Ai già? Đã tới nơi mà còn không mau cút vào đây."
Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn dắt vào lều trại, cực kỳ quy củ hô to: "Ông ngoại."
Địch Dung nhìn hai người đang nắm tay trước mặt, bất mãn nói: "Song Ngọc công tử vậy mà không biết cưỡi ngựa à?"
Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn không dám to gan như lần trước nữa, có lẽ là do đã xác định quan hệ với Lận Hành cho nên khi đứng trước mặt trưởng bối cũng có vẻ quy củ hơn nhiều, "Vâng ạ, từ nhỏ con đã không học cưỡi ngựa, nhưng cũng có đọc qua một ít văn chương."
"Chỉ mới đọc qua vài tập văn chương là có thể đạt được danh xưng "Song Ngọc" thì e rằng cả kinh đô ai cũng đều là "Song Ngọc công tử" nhỉ?" Địch Dung rất không hài lòng, nếu tên Ngụy Nhược Cẩn này dùng thân phận môn khách để quy phục dưới trướng Lận Hành thì ông còn có thể đối đãi bằng lễ nghi của thượng sĩ(*); nhưng cậu ta lại cố tình lấy thân phận thê tử của Lận Hành.
(*) là một trong các cấp bậc quan chức khá cao của thời cổ đại Trung Quốc, trước 大夫 (đại phu) và sau 中士 (trung sĩ). Ở đây chắc đang đề cập đến cấp bậc của Địch Dung.
Khi Lận Hành vẫn chưa nắm giữ được trái tim của Ngụy Nhược Cẩn thì ông còn cảm thấy cực kỳ lo lắng. Nhưng bây giờ hai đứa thật sự yêu nhau rồi, vậy lúc Lận Hành về già sẽ như thế nào đây? Hoặc là trong tương lai lỡ như Ngụy Nhược Cẩn thay lòng thì làm sao?
Dù gì thì người chịu khổ vẫn là đứa cháu ngoại của mình!
"Ông ngoại, hôm nay con tới đây là vì muốn dắt cậu ấy đến ra mắt ông, và cũng muốn cho ông biết rằng chúng con đã quyết định sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp này." Lận Hành quay đầu cùng Ngụy Nhược Cẩn nhìn nhau cười.
Trong chốc lát Địch Dung cũng chẳng biết nên nói gì, "Được rồi được rồi, ta biết chuyện của cả hai đã thành rồi. Vậy thì cứ như thế đi, ta có nói gì thì cũng chẳng lọt nổi tai hai đứa. Được rồi, ra mắt cũng đã ra mắt rồi, mau mau về đi thôi."
"Hôm nay đã muộn rồi, cửa thành cũng đã đóng từ sớm, con làm sao về được? Cho con ở tạm một đêm đi." Lận Hành cười cười, "Lều trại lúc trước của con vẫn còn đúng không? Con và Nhược Cẩn đi qua đó nghỉ ngơi trước đây."
"Cút mau đi!"
Hốc mắt Địch Dung không khỏi đỏ lên khi nhìn Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn cùng nhau rời đi. Từ sau khi tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của mẫu thân, đây là lần đầu tiên ông thấy được một Lận Hành có sức sống đến như vậy.
Nếu như Ngụy Nhược Cẩn không biết điều, dám thay lòng đổi dạ thì đừng trách lão bất tử này tàn nhẫn độc ác!
Ngụy Nhược Cẩn khá tò mò với lều trại mà Lận Hành từng sống lúc trước. Nhưng cái lều này không được coi là lớn, bước vài bước là đã đi hết lều trại rồi. Bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái giá để vũ khí.
"Tất cả đồ đạc của ngài đều được mang đi hết rồi ư?" Ngụy Nhược Cẩn sờ lên giá để vũ khí, cũng không đụng vào những món vũ khí ở trên nó. Tuy rằng cậu là Song Ngọc công tử nổi danh Kinh Đô nhưng thật ra cũng không biết hết lục nghệ(*) của quân tử, Ngụy Luân không hề nghĩ tới việc bồi dưỡng cậu.
(*) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡng ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử. (theo Wikipedia)
Cậu chỉ giỏi mỗi việc đọc sách thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc còn ở kinh đô phần lớn mọi người chỉ biết tên mà không biết cậu.
"Chỉ mang đi quần áo và binh thư, những món đồ khác cũng không đụng tới. Tối nay em phải chịu thiệt thòi rồi, ta chỉ muốn cho em nhìn thử xem nơi ta từng sinh sống trông như thế nào thôi. Ta......"
Ngụy Nhược Cẩn ngẩn người rồi mỉm cười ngay sau đó, "Không thiệt thòi chút nào, cảm ơn ngài."
Cậu tiến lại gần, hôn lên khóe môi của Lận Hành.
Cảm ơn ngài đã chấp nhận để ta bước vào thế giới của ngài.
Ngay khi Ngụy Nhược Cẩn định tách ra thì đằng sau gáy bị Lận Hành đè lại, từ người chủ động trở thành người bị động. Môi lưỡi cả hai quấn lấy nhau, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng bỡ ngỡ giữa hai người khiến cho răng thỉnh thoảng va đập vào nhau. Mãi cho đến khi hai người thở hổn hển mà tách ra thì đôi môi Ngụy Nhược Cẩn đã trở nên đỏ thắm.
"Em ngồi trước một lát, để ta đi tìm xem có món gì cho em ăn không." Lận Hành nhìn đôi mắt Ngụy Nhược Cẩn ngập nước, cổ họng cảm thấy hơi khô, lùi lại một bước rồi quay người đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lận Hành mới cảm giác bản thân bình tĩnh lại một chút. Y chặn một tiểu binh lại, bảo hắn đem ít thức ăn tới, sau đó đứng bên ngoài hóng gió một lát rồi mới trở về lều trại.
Ngụy Nhược Cẩn đang ngồi trước bàn ở trong lều, thấy y đi vào thì miệng nở nụ cười. Lận Hành cảm thấy đầu óc mình đột nhiên bị tắc nghẽn, cứng đờ cả người mà đi đến ngồi cạnh.
"Ngài gặp được Ngụy Nguyên chưa?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
Lận Hành lắc đầu, "Ta đoán rằng có thể hắn đã đến Trần gia rồi, vì muốn tìm cơ hội giành được quyền lợi của thứ sử Thường Ấp châu."
"Tiếc là Trần gia không chịu nghe theo, không thì về sau sẽ có được rất nhiều lợi ích."
"Ta chỉ sợ rằng hai ngày sau hắn sẽ cầm theo đại ấn(*) trực tiếp xông vào phủ thứ sử."
(*) một loại con dấu có giá trị quyền lực hợp pháp được sử dụng thời xưa.
"Vậy thì khiến cho hắn mất đi đại ấn là được." Ngụy Nhược Cẩn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Lận Hành, hai người lại lần nữa nhìn nhau cười.
"Em nói đúng, chỉ cần khiến hắn mất đi đại ấn là được." Lận Hành lấy ra một cái ấn riêng, đưa cho Ngụy Nhược Cẩn, "Đây là con dấu tư vệ(*) mà ông ngoại đã cho ta, em giữ nó đi, muốn làm gì cũng không cần phải thông qua ta."
(*) vệ binh tư nhân
Ngụy Nhược Cẩn đưa tay cầm lấy, cả con dấu một màu đen tuyền, mang theo sự lạnh lẽo, e rằng khó có thể làm giả được. Bên trên con dấu có khắc một chữ "Hành".
"Ngài cứ giữ đi, có nhiều chuyện ta cũng không làm được, để ta giữ thì phí lắm." Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành vẫn muốn thuyết phục thêm thì tiếp tục nói: "Nếu như ngài sợ ta gặp phải nguy hiểm thì cứ phái vài người đi theo ta là được."
"Vậy ta sẽ phái thêm vài người nữa."
"Ngài vẫn luôn phái người đi theo ta ư?" Giọng nói Ngụy Nhược Cẩn không lớn nhưng Lận Hành lại theo bản năng cảm thấy hẳn là cậu đang không vui, vội vàng nói: "Không phải như vậy. Ta lo rằng em sẽ gặp chuyện nguy hiểm, cho nên chỉ khi ta không ở đây thì những người đó mới có thể bí mật đi theo em thôi. Đừng giận mà."
"Ta không giận, nhưng sau này ngài nên nói trước với ta về những chuyện như thế này."
"Ta nhớ rồi, có chuyện gì ta sẽ nói trước cho em. Rất xin lỗi."
"Không sao, ta tha thứ cho ngài." Ngụy Nhược Cẩn nghiêng người lại gần, cậu phát hiện ra mình có hơi nghiền cảm giác hơi thở của cả hai hòa vào nhau, bên tai còn có thể nghe được nhịp tim của người đó. Điều này khiến cho cậu cảm giác an toàn vô cùng, cảm giác được không phải chỉ có mỗi cậu ở trên thế giới này nữa.
Mãi đến khi Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy không thở nổi nữa mới nhẹ nhàng đẩy Lận Hành. Lận Hành buông cậu ra, hai người lại lần nữa nhìn nhau cười, đúng lúc tiểu binh bên ngoài thông báo rằng đã đưa bữa tối đến.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn tỉnh giấc thì Lận Hành đã không còn nằm cạnh. Sau khi rửa mặt xong, cậu mới nhìn thấy Lận Hành đầu toàn mồ hôi quay về, phía sau có một tiểu binh đi theo đưa cơm.
"Đồ ăn ở quân doanh đều thế này cả. Nếu em không quen thì ăn một ít thôi, lát nữa về phủ rồi ăn tiếp."
"Hừ! Cũng đúng, làm sao mà Song Ngọc công tử ăn quen đồ ăn ở quân doanh được, vẫn nên nhanh chóng đi về thì hơn."
Sau khi Lận Hành nghe được lời này, y vội vàng đứng thẳng dậy, âm thầm hối hận trong lòng. Chỉ cần y ăn nhiều một chút là được rồi, bây giờ lại bị ông ngoại nghe được, e là thái độ đối với Ngụy Nhược Cẩn sẽ càng xấu.
"Ông ngoại." Lận Hành đứng chắn đằng trước Ngụy Nhược Cẩn.
Địch Dung lại lần nữa hừ lạnh một tiếng, "Làm trò gì đó, ăn nhanh rồi mau cút đi, nhớ đưa thêm ít lương thực qua đây." Nói xong thì xoay người rời đi.
"Ta không sao cả, vừa hay ta cũng muốn ăn thử những món mà ngài từng ăn." Ngụy Nhược Cẩn không hề để tâm thái độ Địch Dung. Cậu hiểu rõ tấm lòng muốn che chở cậu của Lận Hành, nhưng dù sao thì cậu cũng là đàn ông, tuy rằng không thể giống như Lận Hành thì cũng không phải là loại mảnh mai yếu đuối chỉ có thể trốn phía sau người khác.
Lương thực ở quân doanh đúng là không ngon miệng thật. Trước tiên không nói đến việc ăn vào bị rát cổ họng thì vị cứ như ngũ cốc cũ đã để rất lâu năm rồi, mùi hương cũng cực kỳ khó ngửi.
Ngụy Nhược Cẩn ăn được hai miếng nhưng rất khó nuốt xuống.
Lận Hành nhìn mà thấy khó chịu thay, giật lấy chén của cậu rồi nói: "Đừng ăn nữa, em ăn không quen cũng là việc bình thường, ta cũng sẽ không để em phải ăn loại lương thực cũ như vậy đâu."
"Không sao hết, không lý nào người khác ăn được mà ta không ăn được cả." Ngụy Nhược Cẩn không muốn đưa, mạnh mẽ ăn thêm vài muỗng nhưng vẫn bị Lận Hành giật lấy.
"Như thế này được không, ta sẽ ăn một ít thôi." Ngụy Nhược Cẩn thở dài, cậu đúng là đã đánh giá cao bản thân, thật sự cậu ăn không nổi kiểu đắng này, mùi vị khiến cậu khó mà chịu đựng nổi.
Lận Hành đem hầu hết số ngũ cốc trong chén cậu sớt qua chén của mình, Ngụy Nhược Cẩn lập tức ăn nhanh hết những gì Lận Hành chừa lại, sau đó rót chút nước mới cảm giác dễ chịu hơn một tí.
Vừa trở về vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn lập tức chạy về chính viện, đi xem khoai lang đỏ mà cậu đã trồng. Một lần nữa kiểm tra những đoạn dây leo có thể cắt được rồi sau đó cắt ra và đem đi giâm cành.
Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn chỉ ước gì thời gian trôi đi mau một chút, lương thực hiện có vẫn là quá ít. Chưa kịp cảm thấy nóng vội thì nhận được tin tức tốt từ phía ruộng muối.
Trong khoảng thời gian này, lúc thì trời đầy mây, lúc thì đổ mưa nhỏ, tuy rằng số lượng muối tinh được làm ra không quá nhiều nhưng muối thô lại không hề ít. Gió thổi rất mạnh, sau một hai ngày thì bên trên ruộng muối cũng kết được không ít muối tinh.
Mưa bên ngoài phòng lại lớn hơn chút, Ngụy Nhược Cẩn quay đầu nhìn Lận Hành đang ngồi ở bên kia ngẩn ngơ, một chú bồ câu xám bất ngờ đậu xuống trên bệ cửa sổ, toàn thân ướt đẫm.
"Sao lại có bồ câu ở bên ngoài vào lúc này?"
Lận Hành vừa vặn buông cây bút trong tay, đứng lên nói: "Nó được tư vệ sử dụng để đưa tin." Dứt lời liền bắt lấy bồ câu, lấy ra cuộn vải mỏng từ trong ống tre nhỏ được cột vào chân của nó.
"A Cẩn, đã lấy được đại ấn của Ngụy Nguyên." Lận Hành nhìn Ngụy Nhược Cẩn rồi cười nói.
"Thật ư? Ngụy Nguyên đang ở đâu?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tỉnh táo lên hẳn.
"Đang ở Trần gia."
Hết chương 30.
Khóe miệng Ngụy Nhược Cẩn cong cong, nếu không phải do hôm nay tâm trạng cậu khá tốt thì có khi đã trực tiếp bảo người khiêng Trần lão thái gia về rồi, tuy rằng hậu quả mang lại có thể sẽ hơi phiền phức.
"Thượng quản gia, ông trông chừng Trần lão thái gia nhé." Ngụy Nhược Cẩn chờ hơn nửa ngày vẫn chưa thấy Trần lão thái gia phát hiện ra bọn họ đến, cũng không định nể tình nữa nên trực tiếp đứng dậy.
Lận Hành cũng đứng dậy theo, "Vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn đâu." Nói xong thì lại bế ngang cậu lên lần nữa, bước nhanh rời đi.
Đột nhiên Trần lão thái gia mở mắt ra rồi đứng dậy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, không thèm nhìn về phía Lận Hành đang rời đi mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Nhân, tức giận nói: "Chuyện của hôm nay, lão phu sẽ nhớ kỹ!"
Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Nhược Cẩn vỗ vỗ Lận Hành rồi cười nói: "Thả ta xuống đi, chân ta đã khỏi rồi, chỉ có tay là vẫn chưa khỏe hẳn thôi."
Lận Hành dừng lại một chút, đôi tay đang ôm cậu càng chặt hơn, không nói gì cả. Ngụy Nhược Cẩn còn đang muốn nói thêm nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy mắt của y vẫn nhìn thẳng phía trước và tiếp tục đi, cậu khẽ cúi đầu mỉm cười.
Ngụy Nhược Cẩn cười trộm một lúc mới nhận ra đây không phải là đường đi đến chính viện, có chút lạ lẫm. Phải nói là cậu đã sống trong vương phủ lâu như vậy rồi nhưng chỉ từng đi qua xung quanh chính viện và thư phòng của Lận Hành ở chính điện thôi.
"Đây là...... chuồng ngựa ư?"
Lận Hành đỡ Ngụy Nhược Cẩn ngồi lên ngựa, sau đó y cũng nhảy lên, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáp xuống lưng ngựa, đôi tay luồn dưới nách cậu rồi giữ chặt dây cương.
"Ta đưa em đến quân doanh."
Sau khi dứt lời, chân y kẹp nhẹ bụng ngựa, tay vung dây cương. Ngựa ta chậm rãi chạy ra vương phủ, đến lúc rời khỏi cửa thành mới chính thức chạy nhanh. Đến được cổng quân doanh, Lận Hành xuống ngựa rồi lấy ra thủ lệnh, lập tức có người đến dẫn bọn họ đi vào.
Đúng lúc Địch Dung vừa chấm dứt buổi thao luyện. Ông cầm theo mũ giáp trở về lều trại thì nhìn thấy đứa cháu ngoại nhà mình dắt ngựa, trên ngựa là Ngụy Nhược Cẩn đang thẳng lưng ngồi, trông rất ung dung nhàn nhã.
Không mặt ông lập tức sa sầm xuống, đưa mũ giáp cho tiểu binh bên cạnh, ông hừ lạnh một tiếng, kéo mành ra rồi đi vào lều trại.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Lận Hành, có chút thấp thỏm nói: "Địch tướng quân nhìn như đang tức giận vậy."
"Không sao đâu, trông từ xa người già giống như đang cau có vậy đó." Lận Hành đưa dây cương cho tiểu binh đang đến gần, sau đó đỡ Ngụy Nhược Cẩn xuống ngựa, liền nghe được Địch Dung lớn tiếng nói trong lều trại: "Ai già? Đã tới nơi mà còn không mau cút vào đây."
Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn dắt vào lều trại, cực kỳ quy củ hô to: "Ông ngoại."
Địch Dung nhìn hai người đang nắm tay trước mặt, bất mãn nói: "Song Ngọc công tử vậy mà không biết cưỡi ngựa à?"
Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn không dám to gan như lần trước nữa, có lẽ là do đã xác định quan hệ với Lận Hành cho nên khi đứng trước mặt trưởng bối cũng có vẻ quy củ hơn nhiều, "Vâng ạ, từ nhỏ con đã không học cưỡi ngựa, nhưng cũng có đọc qua một ít văn chương."
"Chỉ mới đọc qua vài tập văn chương là có thể đạt được danh xưng "Song Ngọc" thì e rằng cả kinh đô ai cũng đều là "Song Ngọc công tử" nhỉ?" Địch Dung rất không hài lòng, nếu tên Ngụy Nhược Cẩn này dùng thân phận môn khách để quy phục dưới trướng Lận Hành thì ông còn có thể đối đãi bằng lễ nghi của thượng sĩ(*); nhưng cậu ta lại cố tình lấy thân phận thê tử của Lận Hành.
(*) là một trong các cấp bậc quan chức khá cao của thời cổ đại Trung Quốc, trước 大夫 (đại phu) và sau 中士 (trung sĩ). Ở đây chắc đang đề cập đến cấp bậc của Địch Dung.
Khi Lận Hành vẫn chưa nắm giữ được trái tim của Ngụy Nhược Cẩn thì ông còn cảm thấy cực kỳ lo lắng. Nhưng bây giờ hai đứa thật sự yêu nhau rồi, vậy lúc Lận Hành về già sẽ như thế nào đây? Hoặc là trong tương lai lỡ như Ngụy Nhược Cẩn thay lòng thì làm sao?
Dù gì thì người chịu khổ vẫn là đứa cháu ngoại của mình!
"Ông ngoại, hôm nay con tới đây là vì muốn dắt cậu ấy đến ra mắt ông, và cũng muốn cho ông biết rằng chúng con đã quyết định sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp này." Lận Hành quay đầu cùng Ngụy Nhược Cẩn nhìn nhau cười.
Trong chốc lát Địch Dung cũng chẳng biết nên nói gì, "Được rồi được rồi, ta biết chuyện của cả hai đã thành rồi. Vậy thì cứ như thế đi, ta có nói gì thì cũng chẳng lọt nổi tai hai đứa. Được rồi, ra mắt cũng đã ra mắt rồi, mau mau về đi thôi."
"Hôm nay đã muộn rồi, cửa thành cũng đã đóng từ sớm, con làm sao về được? Cho con ở tạm một đêm đi." Lận Hành cười cười, "Lều trại lúc trước của con vẫn còn đúng không? Con và Nhược Cẩn đi qua đó nghỉ ngơi trước đây."
"Cút mau đi!"
Hốc mắt Địch Dung không khỏi đỏ lên khi nhìn Lận Hành nắm tay Ngụy Nhược Cẩn cùng nhau rời đi. Từ sau khi tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của mẫu thân, đây là lần đầu tiên ông thấy được một Lận Hành có sức sống đến như vậy.
Nếu như Ngụy Nhược Cẩn không biết điều, dám thay lòng đổi dạ thì đừng trách lão bất tử này tàn nhẫn độc ác!
Ngụy Nhược Cẩn khá tò mò với lều trại mà Lận Hành từng sống lúc trước. Nhưng cái lều này không được coi là lớn, bước vài bước là đã đi hết lều trại rồi. Bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái giá để vũ khí.
"Tất cả đồ đạc của ngài đều được mang đi hết rồi ư?" Ngụy Nhược Cẩn sờ lên giá để vũ khí, cũng không đụng vào những món vũ khí ở trên nó. Tuy rằng cậu là Song Ngọc công tử nổi danh Kinh Đô nhưng thật ra cũng không biết hết lục nghệ(*) của quân tử, Ngụy Luân không hề nghĩ tới việc bồi dưỡng cậu.
(*) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡng ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học). Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử. (theo Wikipedia)
Cậu chỉ giỏi mỗi việc đọc sách thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc còn ở kinh đô phần lớn mọi người chỉ biết tên mà không biết cậu.
"Chỉ mang đi quần áo và binh thư, những món đồ khác cũng không đụng tới. Tối nay em phải chịu thiệt thòi rồi, ta chỉ muốn cho em nhìn thử xem nơi ta từng sinh sống trông như thế nào thôi. Ta......"
Ngụy Nhược Cẩn ngẩn người rồi mỉm cười ngay sau đó, "Không thiệt thòi chút nào, cảm ơn ngài."
Cậu tiến lại gần, hôn lên khóe môi của Lận Hành.
Cảm ơn ngài đã chấp nhận để ta bước vào thế giới của ngài.
Ngay khi Ngụy Nhược Cẩn định tách ra thì đằng sau gáy bị Lận Hành đè lại, từ người chủ động trở thành người bị động. Môi lưỡi cả hai quấn lấy nhau, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng bỡ ngỡ giữa hai người khiến cho răng thỉnh thoảng va đập vào nhau. Mãi cho đến khi hai người thở hổn hển mà tách ra thì đôi môi Ngụy Nhược Cẩn đã trở nên đỏ thắm.
"Em ngồi trước một lát, để ta đi tìm xem có món gì cho em ăn không." Lận Hành nhìn đôi mắt Ngụy Nhược Cẩn ngập nước, cổ họng cảm thấy hơi khô, lùi lại một bước rồi quay người đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lận Hành mới cảm giác bản thân bình tĩnh lại một chút. Y chặn một tiểu binh lại, bảo hắn đem ít thức ăn tới, sau đó đứng bên ngoài hóng gió một lát rồi mới trở về lều trại.
Ngụy Nhược Cẩn đang ngồi trước bàn ở trong lều, thấy y đi vào thì miệng nở nụ cười. Lận Hành cảm thấy đầu óc mình đột nhiên bị tắc nghẽn, cứng đờ cả người mà đi đến ngồi cạnh.
"Ngài gặp được Ngụy Nguyên chưa?" Ngụy Nhược Cẩn hỏi.
Lận Hành lắc đầu, "Ta đoán rằng có thể hắn đã đến Trần gia rồi, vì muốn tìm cơ hội giành được quyền lợi của thứ sử Thường Ấp châu."
"Tiếc là Trần gia không chịu nghe theo, không thì về sau sẽ có được rất nhiều lợi ích."
"Ta chỉ sợ rằng hai ngày sau hắn sẽ cầm theo đại ấn(*) trực tiếp xông vào phủ thứ sử."
(*) một loại con dấu có giá trị quyền lực hợp pháp được sử dụng thời xưa.
"Vậy thì khiến cho hắn mất đi đại ấn là được." Ngụy Nhược Cẩn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Lận Hành, hai người lại lần nữa nhìn nhau cười.
"Em nói đúng, chỉ cần khiến hắn mất đi đại ấn là được." Lận Hành lấy ra một cái ấn riêng, đưa cho Ngụy Nhược Cẩn, "Đây là con dấu tư vệ(*) mà ông ngoại đã cho ta, em giữ nó đi, muốn làm gì cũng không cần phải thông qua ta."
(*) vệ binh tư nhân
Ngụy Nhược Cẩn đưa tay cầm lấy, cả con dấu một màu đen tuyền, mang theo sự lạnh lẽo, e rằng khó có thể làm giả được. Bên trên con dấu có khắc một chữ "Hành".
"Ngài cứ giữ đi, có nhiều chuyện ta cũng không làm được, để ta giữ thì phí lắm." Ngụy Nhược Cẩn thấy Lận Hành vẫn muốn thuyết phục thêm thì tiếp tục nói: "Nếu như ngài sợ ta gặp phải nguy hiểm thì cứ phái vài người đi theo ta là được."
"Vậy ta sẽ phái thêm vài người nữa."
"Ngài vẫn luôn phái người đi theo ta ư?" Giọng nói Ngụy Nhược Cẩn không lớn nhưng Lận Hành lại theo bản năng cảm thấy hẳn là cậu đang không vui, vội vàng nói: "Không phải như vậy. Ta lo rằng em sẽ gặp chuyện nguy hiểm, cho nên chỉ khi ta không ở đây thì những người đó mới có thể bí mật đi theo em thôi. Đừng giận mà."
"Ta không giận, nhưng sau này ngài nên nói trước với ta về những chuyện như thế này."
"Ta nhớ rồi, có chuyện gì ta sẽ nói trước cho em. Rất xin lỗi."
"Không sao, ta tha thứ cho ngài." Ngụy Nhược Cẩn nghiêng người lại gần, cậu phát hiện ra mình có hơi nghiền cảm giác hơi thở của cả hai hòa vào nhau, bên tai còn có thể nghe được nhịp tim của người đó. Điều này khiến cho cậu cảm giác an toàn vô cùng, cảm giác được không phải chỉ có mỗi cậu ở trên thế giới này nữa.
Mãi đến khi Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy không thở nổi nữa mới nhẹ nhàng đẩy Lận Hành. Lận Hành buông cậu ra, hai người lại lần nữa nhìn nhau cười, đúng lúc tiểu binh bên ngoài thông báo rằng đã đưa bữa tối đến.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn tỉnh giấc thì Lận Hành đã không còn nằm cạnh. Sau khi rửa mặt xong, cậu mới nhìn thấy Lận Hành đầu toàn mồ hôi quay về, phía sau có một tiểu binh đi theo đưa cơm.
"Đồ ăn ở quân doanh đều thế này cả. Nếu em không quen thì ăn một ít thôi, lát nữa về phủ rồi ăn tiếp."
"Hừ! Cũng đúng, làm sao mà Song Ngọc công tử ăn quen đồ ăn ở quân doanh được, vẫn nên nhanh chóng đi về thì hơn."
Sau khi Lận Hành nghe được lời này, y vội vàng đứng thẳng dậy, âm thầm hối hận trong lòng. Chỉ cần y ăn nhiều một chút là được rồi, bây giờ lại bị ông ngoại nghe được, e là thái độ đối với Ngụy Nhược Cẩn sẽ càng xấu.
"Ông ngoại." Lận Hành đứng chắn đằng trước Ngụy Nhược Cẩn.
Địch Dung lại lần nữa hừ lạnh một tiếng, "Làm trò gì đó, ăn nhanh rồi mau cút đi, nhớ đưa thêm ít lương thực qua đây." Nói xong thì xoay người rời đi.
"Ta không sao cả, vừa hay ta cũng muốn ăn thử những món mà ngài từng ăn." Ngụy Nhược Cẩn không hề để tâm thái độ Địch Dung. Cậu hiểu rõ tấm lòng muốn che chở cậu của Lận Hành, nhưng dù sao thì cậu cũng là đàn ông, tuy rằng không thể giống như Lận Hành thì cũng không phải là loại mảnh mai yếu đuối chỉ có thể trốn phía sau người khác.
Lương thực ở quân doanh đúng là không ngon miệng thật. Trước tiên không nói đến việc ăn vào bị rát cổ họng thì vị cứ như ngũ cốc cũ đã để rất lâu năm rồi, mùi hương cũng cực kỳ khó ngửi.
Ngụy Nhược Cẩn ăn được hai miếng nhưng rất khó nuốt xuống.
Lận Hành nhìn mà thấy khó chịu thay, giật lấy chén của cậu rồi nói: "Đừng ăn nữa, em ăn không quen cũng là việc bình thường, ta cũng sẽ không để em phải ăn loại lương thực cũ như vậy đâu."
"Không sao hết, không lý nào người khác ăn được mà ta không ăn được cả." Ngụy Nhược Cẩn không muốn đưa, mạnh mẽ ăn thêm vài muỗng nhưng vẫn bị Lận Hành giật lấy.
"Như thế này được không, ta sẽ ăn một ít thôi." Ngụy Nhược Cẩn thở dài, cậu đúng là đã đánh giá cao bản thân, thật sự cậu ăn không nổi kiểu đắng này, mùi vị khiến cậu khó mà chịu đựng nổi.
Lận Hành đem hầu hết số ngũ cốc trong chén cậu sớt qua chén của mình, Ngụy Nhược Cẩn lập tức ăn nhanh hết những gì Lận Hành chừa lại, sau đó rót chút nước mới cảm giác dễ chịu hơn một tí.
Vừa trở về vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn lập tức chạy về chính viện, đi xem khoai lang đỏ mà cậu đã trồng. Một lần nữa kiểm tra những đoạn dây leo có thể cắt được rồi sau đó cắt ra và đem đi giâm cành.
Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn chỉ ước gì thời gian trôi đi mau một chút, lương thực hiện có vẫn là quá ít. Chưa kịp cảm thấy nóng vội thì nhận được tin tức tốt từ phía ruộng muối.
Trong khoảng thời gian này, lúc thì trời đầy mây, lúc thì đổ mưa nhỏ, tuy rằng số lượng muối tinh được làm ra không quá nhiều nhưng muối thô lại không hề ít. Gió thổi rất mạnh, sau một hai ngày thì bên trên ruộng muối cũng kết được không ít muối tinh.
Mưa bên ngoài phòng lại lớn hơn chút, Ngụy Nhược Cẩn quay đầu nhìn Lận Hành đang ngồi ở bên kia ngẩn ngơ, một chú bồ câu xám bất ngờ đậu xuống trên bệ cửa sổ, toàn thân ướt đẫm.
"Sao lại có bồ câu ở bên ngoài vào lúc này?"
Lận Hành vừa vặn buông cây bút trong tay, đứng lên nói: "Nó được tư vệ sử dụng để đưa tin." Dứt lời liền bắt lấy bồ câu, lấy ra cuộn vải mỏng từ trong ống tre nhỏ được cột vào chân của nó.
"A Cẩn, đã lấy được đại ấn của Ngụy Nguyên." Lận Hành nhìn Ngụy Nhược Cẩn rồi cười nói.
"Thật ư? Ngụy Nguyên đang ở đâu?" Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy tỉnh táo lên hẳn.
"Đang ở Trần gia."
Hết chương 30.