Chương 32: Ngươi thấy khát không?
Edit: oceanmelon
Lận Hành khẽ cười, cũng không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra mà lại cảm thấy rằng Ngụy Nguyên sẽ chỉ gặp mỗi cậu thôi, còn sẽ đưa tiền đến nữa chứ.
"Sao em biết được là hắn sẽ đưa tiền đến đây?"
Ngụy Nhược Cẩn níu lại Lận Hành đang muốn đi đến chính viện, "Ngài vội làm chi? Một lát nữa chắc chắc hắn sẽ tới kiếm ta ngay thôi. Khắp cái kinh đô có ai không biết chuyện ngài dẫn người đến bao vây Ngụy gia để đòi nợ đâu chứ? Vậy mà bây giờ hắn lại nói rằng Ngụy Luân nhờ hắn đến để thăm ta."
"Có lẽ là hắn muốn hòa giải chăng?" Lận Hành hỏi.
Ngụy Nhược Cẩn hừ cười một tiếng, "Đây là lần đầu ngài đối mặt Ngụy Luân à? Ngài tuy là Vương gia nhưng được phong rất qua loa, ta thì lại là một quân tử không rành lục nghệ mà còn bị gia tộc mình vứt bỏ. Hai chúng ta còn là phu thê, à không đúng, là phu phu nữa. Ngài nghĩ rằng Ngụy Luân sẽ coi trọng chúng ta sao?". Đọc thêm nhiề? t??yện ở ﹛ ??Ù????YỆ N.?n ﹜
Lận Hành nghẹn lời, "Em nói thẳng quá nhỉ."
"Nhưng ta đâu nói sai? Ngụy Nguyên tới tìm ta chắc chắn là có mục đích, chi bằng khiến hắn đưa ít tiền đến cho chúng ta. Số lương thực mà Trần gia mua về lúc trước chắc chắn sẽ không dùng đến sang năm được đâu."
"Vương gia! Xin vương gia dừng bước ạ!"
Lận Hành đang định nói chuyện thì nghe được giọng nói đang tới gần, hướng về phía bọn họ. Ngụy Nhược Cẩn nhìn y mà chớp chớp mắt.
Lận Hành cúi đầu cười.
"Vương gia, xin ngài dừng bước. Tại hạ có chuyện quan trọng cần tìm Vương phi." Bước chân của Ngụy Nguyên rất vội vàng, nhìn thấy Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn vẫn chưa đi xa thì vui vẻ trong lòng.
"Ngụy tiên sinh, vừa nãy Vương phi đã nói rằng mình mệt rồi." Lận Hành trầm giọng, nói xong rồi lập tức muốn rời đi cùng Ngụy Nhược Cẩn, nhìn là biết y không muốn cho Ngụy Nguyên cơ hội để nói.
"Từ từ đã, Vương gia, Vương phi, xin hãy để cho ta nói hết câu." Ngụy Nguyên lại bước nhanh đến trước mặt Lận Hành một lần nữa.
"Ngụy Nguyên, ngươi to gan thật, dám chắn đường bổn vương!" Lận Hành cau mày. Lúc này y cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với Ngụy Nguyên, tên này vậy mà dám trực tiếp chặn trước mặt y. Ngụy Nhược Cẩn âm thầm kéo tay y dưới ống tay áo dài rộng.
Lận Hành nhìn lướt qua Ngụy Nhược Cẩn một cái, nén lại cơn tức trong lòng, không lên tiếng mà chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh.
"Xin Vương gia bớt giận......"
Ngụy Nhược Cẩn không hề để ý đến Ngụy Nguyên, cậu cảm nhận được Lận Hành đang tức giận, nhanh chóng gạt suy tính vừa nãy qua một bên.
Lận Hành kéo Ngụy Nhược Cẩn đi, ánh mắt nhìn Ngụy Nguyên cũng mang theo sự lạnh lẽo, lớn giọng nói: "Thượng quản gia, có cần bổn vương dạy ngươi phải làm gì nữa không?"
Ngụy Nguyên bị Lận Hành làm mất hết mặt mũi, ánh mắt dần lộ ra sự tàn nhẫn, ngó lơ Thượng quản gia rồi nói một cách không hề tôn trọng: "Ngụy công tử, đừng có trách tại hạ không cảnh báo trước cho người nhé. Người thật sự cho rằng bản thân có thể cắt đứt với Ngụy gia à? Chẳng có chuyện gì mà Ngụy tướng không làm được đâu, quan trọng là ngài ấy muốn hay không thôi."
Ngụy Nhược Cẩn dừng bước lại, nếu cậu không nhớ lầm thì cậu đã trở mặt với Ngụy Luân rồi mà lão vẫn còn muốn điều khiển cậu như lúc cậu còn sống ở Ngụy gia ư?
Có muốn thì cũng phải có khả năng làm trước cái đã, nhé.
"Ngụy tiên sinh đang nói gì vậy? Chuyện Ngụy tướng muốn làm thì ta không rõ, nhưng chuyện ta muốn làm thì Ngụy tướng ngăn không được đâu. Mới vài tháng trôi qua thôi mà, chắc hẳn hôn sự của Nguỵ gia vẫn còn là đề tài bàn tán của dân chúng khắp kinh đô nhỉ?" Ngụy Nhược Cẩn xoay người lại, trong đáy mắt hiện lên sự nghiêm túc khi nói chuyện với Ngụy Nguyên.
"Ta vốn không muốn nói đến đâu." Ngụy Nguyên chắp tay rồi không thèm để ý mà quay đi, ánh mắt mang theo ác ý liếc qua Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn.
"À. Không muốn nói thì cút ngay đi cho ta!" Ngụy Nhược Cẩn bị Ngụy Nguyên chọc tức mà bật cười. Tên này đúng thật đã coi nơi này như kinh đô mà, tưởng là sẽ có Nguỵ Luân một tay che trời làm chỗ dựa cho à?
Lời chỉ vừa dứt thì đã có vài gia tướng không biết từ nơi nào xông đến, muốn kéo Ngụy Nguyên ra khỏi vương phủ. Nào ngờ Ngụy Nguyên lại to gan đến mức dám chống trả lại.
Nhưng hắn ta rất nhanh đã bị khống chế lại. Lận Hành bước đến trước mặt hắn, dùng chân đá một cái khiến cho Ngụy Nguyên phải quỳ rạp xuống đất.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy được cơ mặt của Ngụy Nguyên hơi co giật. Chắc hẳn cú đá vừa nãy đã quá sức chịu đựng của hắn rồi.
"Lại dám to gan làm càn ở phủ Tây Bắc vương à? Ngụy Nguyên, cho dù bổn vương không được yêu thích thì phủ của bổn vương cũng không phải là chỗ mà loại người như ngươi có thể đến ra oai đâu!"
Có lẽ là do nghe được tiếng động cho nên hai người Trần Uy và Trần Hàng cũng đến đây. Lận Hành hừ lạnh một tiếng, "Ngụy Nguyên có ý đồ hành thích bổn vương, trước tiên cứ dẫn hắn đi nhốt lại, làm cho hắn phải khai ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này. Trước khi biết rõ kẻ chủ mưu là ai thì tất cả những người liên quan toàn bộ đều phải chờ xử lý!"
Sau khi quay về chính viện, cơn tức giận của Lận Hành vẫn chưa tan hết. Ngụy Nhược Cẩn bảo Tân Di đi ra ngoài trước, rồi cậu mới rót chén nước đưa tới trước mặt y và nói: "Đừng giận nữa, Ngụy Nguyên cũng đã bị ngài nhốt lại rồi mà."
Lận Hành đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Có phải là em cũng cảm thấy bổn vương vô dụng đúng chứ?"
"Ngài...... Ngài nói vậy là có ý gì?"
Lận Hành bất ngờ ôm chặt Ngụy Nhược Cẩn, nói: "Xin lỗi em, ta tức đến hồ đồ mất rồi, ta không có ý gì cả."
Ngụy Nhược Cẩn âm thầm thở dài. Buổi tối hôm nay đã giúp cậu nhận ra được một điều, cho dù Lận Hành ở trước mặt cậu có khiêm nhường ra sao, hay là y không được hoàng đế yêu thích như thế nào thì y vẫn là một vị hoàng tử, không phải bất cứ ai cũng đều có thể đến chọc y.
Cũng càng nhận ra rõ hơn rằng có lẽ là cách đối xử của Lận Hành với cậu đã khác hẳn ngay từ đầu rồi, cũng khác với kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên của cậu.
Cậu vỗ vỗ lên lưng Lận Hành rồi nói: "Không sao hết, chúng ta đâu giống với người khác được."
Màn đêm hạ xuống, Lận Hành lại một lần nữa nằm cạnh bên Ngụy Nhược Cẩn. Y cứ nắm chặt lấy tay của Ngụy Nhược Cẩn. Ngụy Nhược Cẩn muốn trở người nên cầm tay y đặt lên trên hông cậu.
Lận Hành cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lập tức thả lỏng lại như cũ, nghiêng người qua đối mặt với Ngụy Nhược Cẩn, ôm cậu vào trong lồng ngực.
Trời mưa suốt cả đêm, đến khi Ngụy Nhược Cẩn mở mắt thì cũng đúng lúc thấy được Lận Hành đang ngắm cậu. Cậu lùi ra sau một chút, "Ngài......"
"Bên ngoài trời mưa lớn quá."
"Vậy thì cũng phải dậy đi chứ." Ngụy Nhược Cẩn cử động tay thì phát hiện tay mình vẫn còn đang bị Lận Hành nắm lấy. "Mưa lớn thế này, không biết bắp ngô ra sao rồi nhỉ?"
Lận Hành thấy cậu đã ngồi dậy nên cũng không nằm nữa, "Yên tâm đi, có chuyện gì xảy ra thì bên đó sẽ sai người đến đây thông báo ngay thôi. Nếu như Ngụy Nguyên đã bị ta giam lại rồi thì ta cũng không định thả hắn ra đâu."
Ngụy Nhược Cẩn cười cười, "Ngài tính rồi là được."
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng thì Lận Hành đi viết tấu chương, còn Ngụy Nhược Cẩn lại nhìn chằm chằm nửa khoảnh đất chứa mầm khoai lang kia. Đã lâu như vậy, hình như cũng có thể ngắt ít lá để nấu ăn được rồi nhỉ?
Cậu đã tới nơi này lâu như vậy rồi, rau xanh có thể ăn được cũng chẳng có mấy loại, còn có một ít là rau dại được cậu đào ở trên núi xuống. Mấy hôm nay, đám trẻ con trong phủ cũng ít đi ra ngoài nữa.
"Công tử, không phải người bảo là muốn giữ lại ư, sao người còn vặt lá chúng làm chi?" Tân Di bung dù ra, trong tay ôm chặt một thứ gì đó, nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn đã hái được rất nhiều lá cây khoai lang.
"Chỉ hái lá thôi không ảnh hưởng đến cây đâu, ngắt bớt vài lá thì củ mới lớn được. Buổi trưa cô lấy cái bếp lò tới đây nhé, ta muốn tự tay nấu cơm ăn." Ngụy Nhược Cẩn cũng không thích lá khoai cho lắm, có thì ăn, không có thì cũng không thèm ăn loại lá này.
"Vâng, thưa công tử. À đúng rồi công tử, khi mới tới Tây Bắc, ngài có dặn ta nhờ người đi mua cửa hàng. Giờ đã mua được rồi, ngài có muốn đi xem thử không ạ?"
"Buổi tối ta đi xem. Đem vào thôi." Ngụy Nhược Cẩn thấy đã ngắt đủ lá rồi, vỗ vỗ tay, cầm đống lá lên chuẩn bị đi rửa sạch. Thiếu chút nữa thì cậu đã đụng phải Thượng quản gia đang vội vàng bước đến rồi.
"Công tử, Ngụy Nguyên la hét đòi gặp ngài, ở trong địa lao chửi tướng quân ầm ĩ cả lên." Vẻ mặt Thượng quản gia tràn đầy tức giận.
"Thật à? Vậy ta đây đành phải đi gặp hắn thôi." Ngụy Nhược Cẩn đang chuẩn bị đi thì lại lui về rồi nói: "Ngươi bảo phòng bếp rửa sạch sẽ rồi đưa đến chính viện nhé."
Nếu không có gia tướng thì đúng là Ngụy Nhược Cẩn không tìm được địa lao rồi. Mùi hương ở nơi đây cũng không được tính là khó ngửi, không giống với những gì cậu tưởng, không có mùi máu tươi nhưng vẫn có mùi ẩm mốc.
"Ngụy Nguyên, ngươi thấy khát không?" Từ xa Ngụy Nhược Cẩn đã nghe được tiếng Ngụy Nguyên chửi bậy, nhưng lại chửi nhẹ quá.
Hết chương 32.
Lận Hành khẽ cười, cũng không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra mà lại cảm thấy rằng Ngụy Nguyên sẽ chỉ gặp mỗi cậu thôi, còn sẽ đưa tiền đến nữa chứ.
"Sao em biết được là hắn sẽ đưa tiền đến đây?"
Ngụy Nhược Cẩn níu lại Lận Hành đang muốn đi đến chính viện, "Ngài vội làm chi? Một lát nữa chắc chắc hắn sẽ tới kiếm ta ngay thôi. Khắp cái kinh đô có ai không biết chuyện ngài dẫn người đến bao vây Ngụy gia để đòi nợ đâu chứ? Vậy mà bây giờ hắn lại nói rằng Ngụy Luân nhờ hắn đến để thăm ta."
"Có lẽ là hắn muốn hòa giải chăng?" Lận Hành hỏi.
Ngụy Nhược Cẩn hừ cười một tiếng, "Đây là lần đầu ngài đối mặt Ngụy Luân à? Ngài tuy là Vương gia nhưng được phong rất qua loa, ta thì lại là một quân tử không rành lục nghệ mà còn bị gia tộc mình vứt bỏ. Hai chúng ta còn là phu thê, à không đúng, là phu phu nữa. Ngài nghĩ rằng Ngụy Luân sẽ coi trọng chúng ta sao?". Đọc thêm nhiề? t??yện ở ﹛ ??Ù????YỆ N.?n ﹜
Lận Hành nghẹn lời, "Em nói thẳng quá nhỉ."
"Nhưng ta đâu nói sai? Ngụy Nguyên tới tìm ta chắc chắn là có mục đích, chi bằng khiến hắn đưa ít tiền đến cho chúng ta. Số lương thực mà Trần gia mua về lúc trước chắc chắn sẽ không dùng đến sang năm được đâu."
"Vương gia! Xin vương gia dừng bước ạ!"
Lận Hành đang định nói chuyện thì nghe được giọng nói đang tới gần, hướng về phía bọn họ. Ngụy Nhược Cẩn nhìn y mà chớp chớp mắt.
Lận Hành cúi đầu cười.
"Vương gia, xin ngài dừng bước. Tại hạ có chuyện quan trọng cần tìm Vương phi." Bước chân của Ngụy Nguyên rất vội vàng, nhìn thấy Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn vẫn chưa đi xa thì vui vẻ trong lòng.
"Ngụy tiên sinh, vừa nãy Vương phi đã nói rằng mình mệt rồi." Lận Hành trầm giọng, nói xong rồi lập tức muốn rời đi cùng Ngụy Nhược Cẩn, nhìn là biết y không muốn cho Ngụy Nguyên cơ hội để nói.
"Từ từ đã, Vương gia, Vương phi, xin hãy để cho ta nói hết câu." Ngụy Nguyên lại bước nhanh đến trước mặt Lận Hành một lần nữa.
"Ngụy Nguyên, ngươi to gan thật, dám chắn đường bổn vương!" Lận Hành cau mày. Lúc này y cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với Ngụy Nguyên, tên này vậy mà dám trực tiếp chặn trước mặt y. Ngụy Nhược Cẩn âm thầm kéo tay y dưới ống tay áo dài rộng.
Lận Hành nhìn lướt qua Ngụy Nhược Cẩn một cái, nén lại cơn tức trong lòng, không lên tiếng mà chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh.
"Xin Vương gia bớt giận......"
Ngụy Nhược Cẩn không hề để ý đến Ngụy Nguyên, cậu cảm nhận được Lận Hành đang tức giận, nhanh chóng gạt suy tính vừa nãy qua một bên.
Lận Hành kéo Ngụy Nhược Cẩn đi, ánh mắt nhìn Ngụy Nguyên cũng mang theo sự lạnh lẽo, lớn giọng nói: "Thượng quản gia, có cần bổn vương dạy ngươi phải làm gì nữa không?"
Ngụy Nguyên bị Lận Hành làm mất hết mặt mũi, ánh mắt dần lộ ra sự tàn nhẫn, ngó lơ Thượng quản gia rồi nói một cách không hề tôn trọng: "Ngụy công tử, đừng có trách tại hạ không cảnh báo trước cho người nhé. Người thật sự cho rằng bản thân có thể cắt đứt với Ngụy gia à? Chẳng có chuyện gì mà Ngụy tướng không làm được đâu, quan trọng là ngài ấy muốn hay không thôi."
Ngụy Nhược Cẩn dừng bước lại, nếu cậu không nhớ lầm thì cậu đã trở mặt với Ngụy Luân rồi mà lão vẫn còn muốn điều khiển cậu như lúc cậu còn sống ở Ngụy gia ư?
Có muốn thì cũng phải có khả năng làm trước cái đã, nhé.
"Ngụy tiên sinh đang nói gì vậy? Chuyện Ngụy tướng muốn làm thì ta không rõ, nhưng chuyện ta muốn làm thì Ngụy tướng ngăn không được đâu. Mới vài tháng trôi qua thôi mà, chắc hẳn hôn sự của Nguỵ gia vẫn còn là đề tài bàn tán của dân chúng khắp kinh đô nhỉ?" Ngụy Nhược Cẩn xoay người lại, trong đáy mắt hiện lên sự nghiêm túc khi nói chuyện với Ngụy Nguyên.
"Ta vốn không muốn nói đến đâu." Ngụy Nguyên chắp tay rồi không thèm để ý mà quay đi, ánh mắt mang theo ác ý liếc qua Lận Hành và Ngụy Nhược Cẩn.
"À. Không muốn nói thì cút ngay đi cho ta!" Ngụy Nhược Cẩn bị Ngụy Nguyên chọc tức mà bật cười. Tên này đúng thật đã coi nơi này như kinh đô mà, tưởng là sẽ có Nguỵ Luân một tay che trời làm chỗ dựa cho à?
Lời chỉ vừa dứt thì đã có vài gia tướng không biết từ nơi nào xông đến, muốn kéo Ngụy Nguyên ra khỏi vương phủ. Nào ngờ Ngụy Nguyên lại to gan đến mức dám chống trả lại.
Nhưng hắn ta rất nhanh đã bị khống chế lại. Lận Hành bước đến trước mặt hắn, dùng chân đá một cái khiến cho Ngụy Nguyên phải quỳ rạp xuống đất.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy được cơ mặt của Ngụy Nguyên hơi co giật. Chắc hẳn cú đá vừa nãy đã quá sức chịu đựng của hắn rồi.
"Lại dám to gan làm càn ở phủ Tây Bắc vương à? Ngụy Nguyên, cho dù bổn vương không được yêu thích thì phủ của bổn vương cũng không phải là chỗ mà loại người như ngươi có thể đến ra oai đâu!"
Có lẽ là do nghe được tiếng động cho nên hai người Trần Uy và Trần Hàng cũng đến đây. Lận Hành hừ lạnh một tiếng, "Ngụy Nguyên có ý đồ hành thích bổn vương, trước tiên cứ dẫn hắn đi nhốt lại, làm cho hắn phải khai ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này. Trước khi biết rõ kẻ chủ mưu là ai thì tất cả những người liên quan toàn bộ đều phải chờ xử lý!"
Sau khi quay về chính viện, cơn tức giận của Lận Hành vẫn chưa tan hết. Ngụy Nhược Cẩn bảo Tân Di đi ra ngoài trước, rồi cậu mới rót chén nước đưa tới trước mặt y và nói: "Đừng giận nữa, Ngụy Nguyên cũng đã bị ngài nhốt lại rồi mà."
Lận Hành đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Có phải là em cũng cảm thấy bổn vương vô dụng đúng chứ?"
"Ngài...... Ngài nói vậy là có ý gì?"
Lận Hành bất ngờ ôm chặt Ngụy Nhược Cẩn, nói: "Xin lỗi em, ta tức đến hồ đồ mất rồi, ta không có ý gì cả."
Ngụy Nhược Cẩn âm thầm thở dài. Buổi tối hôm nay đã giúp cậu nhận ra được một điều, cho dù Lận Hành ở trước mặt cậu có khiêm nhường ra sao, hay là y không được hoàng đế yêu thích như thế nào thì y vẫn là một vị hoàng tử, không phải bất cứ ai cũng đều có thể đến chọc y.
Cũng càng nhận ra rõ hơn rằng có lẽ là cách đối xử của Lận Hành với cậu đã khác hẳn ngay từ đầu rồi, cũng khác với kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên của cậu.
Cậu vỗ vỗ lên lưng Lận Hành rồi nói: "Không sao hết, chúng ta đâu giống với người khác được."
Màn đêm hạ xuống, Lận Hành lại một lần nữa nằm cạnh bên Ngụy Nhược Cẩn. Y cứ nắm chặt lấy tay của Ngụy Nhược Cẩn. Ngụy Nhược Cẩn muốn trở người nên cầm tay y đặt lên trên hông cậu.
Lận Hành cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lập tức thả lỏng lại như cũ, nghiêng người qua đối mặt với Ngụy Nhược Cẩn, ôm cậu vào trong lồng ngực.
Trời mưa suốt cả đêm, đến khi Ngụy Nhược Cẩn mở mắt thì cũng đúng lúc thấy được Lận Hành đang ngắm cậu. Cậu lùi ra sau một chút, "Ngài......"
"Bên ngoài trời mưa lớn quá."
"Vậy thì cũng phải dậy đi chứ." Ngụy Nhược Cẩn cử động tay thì phát hiện tay mình vẫn còn đang bị Lận Hành nắm lấy. "Mưa lớn thế này, không biết bắp ngô ra sao rồi nhỉ?"
Lận Hành thấy cậu đã ngồi dậy nên cũng không nằm nữa, "Yên tâm đi, có chuyện gì xảy ra thì bên đó sẽ sai người đến đây thông báo ngay thôi. Nếu như Ngụy Nguyên đã bị ta giam lại rồi thì ta cũng không định thả hắn ra đâu."
Ngụy Nhược Cẩn cười cười, "Ngài tính rồi là được."
Sau khi hai người dùng xong bữa sáng thì Lận Hành đi viết tấu chương, còn Ngụy Nhược Cẩn lại nhìn chằm chằm nửa khoảnh đất chứa mầm khoai lang kia. Đã lâu như vậy, hình như cũng có thể ngắt ít lá để nấu ăn được rồi nhỉ?
Cậu đã tới nơi này lâu như vậy rồi, rau xanh có thể ăn được cũng chẳng có mấy loại, còn có một ít là rau dại được cậu đào ở trên núi xuống. Mấy hôm nay, đám trẻ con trong phủ cũng ít đi ra ngoài nữa.
"Công tử, không phải người bảo là muốn giữ lại ư, sao người còn vặt lá chúng làm chi?" Tân Di bung dù ra, trong tay ôm chặt một thứ gì đó, nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn đã hái được rất nhiều lá cây khoai lang.
"Chỉ hái lá thôi không ảnh hưởng đến cây đâu, ngắt bớt vài lá thì củ mới lớn được. Buổi trưa cô lấy cái bếp lò tới đây nhé, ta muốn tự tay nấu cơm ăn." Ngụy Nhược Cẩn cũng không thích lá khoai cho lắm, có thì ăn, không có thì cũng không thèm ăn loại lá này.
"Vâng, thưa công tử. À đúng rồi công tử, khi mới tới Tây Bắc, ngài có dặn ta nhờ người đi mua cửa hàng. Giờ đã mua được rồi, ngài có muốn đi xem thử không ạ?"
"Buổi tối ta đi xem. Đem vào thôi." Ngụy Nhược Cẩn thấy đã ngắt đủ lá rồi, vỗ vỗ tay, cầm đống lá lên chuẩn bị đi rửa sạch. Thiếu chút nữa thì cậu đã đụng phải Thượng quản gia đang vội vàng bước đến rồi.
"Công tử, Ngụy Nguyên la hét đòi gặp ngài, ở trong địa lao chửi tướng quân ầm ĩ cả lên." Vẻ mặt Thượng quản gia tràn đầy tức giận.
"Thật à? Vậy ta đây đành phải đi gặp hắn thôi." Ngụy Nhược Cẩn đang chuẩn bị đi thì lại lui về rồi nói: "Ngươi bảo phòng bếp rửa sạch sẽ rồi đưa đến chính viện nhé."
Nếu không có gia tướng thì đúng là Ngụy Nhược Cẩn không tìm được địa lao rồi. Mùi hương ở nơi đây cũng không được tính là khó ngửi, không giống với những gì cậu tưởng, không có mùi máu tươi nhưng vẫn có mùi ẩm mốc.
"Ngụy Nguyên, ngươi thấy khát không?" Từ xa Ngụy Nhược Cẩn đã nghe được tiếng Ngụy Nguyên chửi bậy, nhưng lại chửi nhẹ quá.
Hết chương 32.