Chương 9: Lên ngựa nào
Edit: oceanmelon
Trong phút chốc ngắn ngủi, Ngụy Nhược Cẩn không nghĩ ra cách nào để có thể thoát khỏi hệ thống. Hơn nữa hệ thống chỉ tuyên bố nhiệm vụ và trừng phạt, cậu hoàn toàn không thể chủ động bắt chuyện với nó.
"Vương gia." Tân Di lui qua một bên. Vừa rồi cô chỉ lo mở cửa sổ, không chú ý Lận Hành đi vào.
Ngụy Nhược Cẩn quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Lận Hành trên người mặc giáp trụ, đeo bên hông một thanh trọng kiếm từng bước đi đến, cả người lạnh thấu xương, mang theo nồng đậm sát ý.
Y như vậy khiến cho tim Ngụy Nhược Cẩn không thể khống chế mà đập loạn. Nếu như hồi trước nói rằng điểm nào của Lận Hành cũng đều hợp mắt thẩm mỹ của cậu, thì y lúc này đây chính là cú sút sau cùng đánh thẳng đến điểm chí mạng nơi trái tim cậu.
"Vì sao đang bình thường mà lại hôn mê vậy?" Lận Hành cau mày ngồi ở mép giường Ngụy Nhược Cẩn. Y nghi ngờ có phải là Lư Phong phái người ám toán Ngụy Nhược Cẩn hay không?
"Ta không bị sao hết, chỉ là hơi không được khỏe. Đợi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi." Ngụy Nhược Cẩn nhìn thoáng qua Lận Hành, lại vội vàng dời đi tầm mắt, nói: "Nghe nói ngài bắt sống được Lư Phong?"
"Ừ, hiện tại ta đang tiếp nhận binh quyền Tây Bắc. Phải kiểm kê đồ dùng trong quân, chỉnh đốn lại kỷ luật quân đội, cho nên có chút bận. Cậu thật sự không bị gì chứ?"
"Ta thật sự không sao mà." Ngụy Nhược Cẩn bắt đầu nghĩ nhiều.
"Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện gì cứ giao cho Tân Di đi làm là được. Ta phải đi trước đây." Lận Hành trầm lặng nhìn Ngụy Nhược Cẩn một cái mới đứng dậy rời đi.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi, ngay sau đó hỏi: "Tân Di, ngày hôm qua ta có đồng ý với một phụ nhân là sẽ thu nhận một đứa trẻ, Hồ Kỳ có nhắc tới chuyện này chưa?"
"Hồ thống lĩnh đã đưa đứa bé về đây rồi. Nhưng người vẫn mãi hôn mê cho nên chưa kịp nói cho người biết." Tân Di lại rót một ly nước ấm, nâng cậu dậy, tiếp tục nói: "Người vừa mới tỉnh nên không được suy nghĩ quá nhiều, người trong phủ sẽ sắp xết tốt thôi."
Ngụy Nhược Cẩn nằm trên giường suốt ba ngày mới khỏe lên, trong nháy mắt cả người lại có sức lực trở lại. Cậu rất ghét cảm giác vô lực này điều khiển cơ thể mình. Mới vừa đứng dậy được đã thấy Tân Di đi vào, lập tức nói: "Đúng lúc ngươi đến, dẫn ta đi xem đứa bé Hồ thống lĩnh đưa về đi."
Tân Di vốn đang lo lắng sức khỏe của cậu nhưng thấy Ngụy Nhược Cẩn kiên trì thì đành phải dẫn cậu đi đến chỗ ở của Tần Xung. Hiện tại đám trẻ con trong vương phủ đều được Tần Xung chỉ bảo học hành, Cẩu Nhi được Hồ Kỳ đem về cũng như thế.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn đến thì vừa kịp nhìn thấy bọn trẻ con đang học. Tân Di muốn lên tiếng thì bị cậu ngăn cản. Nếu bọn nhỏ đều mạnh khỏe thì không cần cậu nhọc lòng.
"Sao lại tới nơi này?" Lận Hành đột nhiên lên tiếng dọa cho Ngụy Nhược Cẩn nhảy dựng. Trên người y còn đang mặc áo giáp nhưng lại không đeo đao, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.
"Sao vương gia lại tới chỗ này?"
Lận Hành thấy Tân Di thức thời mà tránh đi, cũng không nói thêm gì mà duỗi tay kéo Ngụy Nhược Cẩn, "Tới đây tìm cậu. Ta vừa trở về liền nghe hạ nhân nói cậu đã khỏe rồi. Thân thể mới vừa khỏi bệnh sao lại không nghỉ ngơi cho tốt vậy?"
Ngụy Nhược Cẩn bị Lận Hành kéo đi ra khỏi chỗ Tần Xung, "Ta không bị sao cả. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nằm nghỉ cả ba ngày cũng đã khỏe hơn rồi. Chỗ bên kia của ngài như thế nào rồi?"
Nhắc tới việc này, tâm trạng vui vẻ vì Ngụy Nhược Cẩn khỏi bệnh hẳn của Lận Hành hầu như không còn, giọng nói so với trước kia càng thêm trầm thấp, "Tên Lư Phong này thế mà lại ngầm tư thông với Nhiên Quyết, lại còn đem vũ khí bằng sắt thép và muối ăn bán cho người Nhiên Quyết!"
"Không chỉ có thế, hắn còn cắt xén lương thực của binh tướng! Quả thực vô cùng đáng giận!"
"Lá gan tên Lư Phong này so với ta tưởng tượng còn lớn hơn nhiều nữa, khó trách..."
"Cậu không thấy tức giận sao?" Lận Hành thấy phản ứng của Ngụy Nhược Cẩn có chút kỳ lạ. Chuyện như thế này, chỉ cần trong lòng mang nặng thiên hạ thì đều cảm thấy tràn đầy căm phẫn.
"Có tức cũng vô dụng thôi, chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ việc nên làm chẳng lẽ không phải là bù đắp vào những khoản đã bị cắt xén đi của binh tướng sao?" Ngụy Nhược Cẩn chưa bao giờ dây dưa với việc đã xảy ra. Nếu phí thời gian để tức giận thì chi bằng nghĩ cách bù đắp vào như thế nào.
Trong lòng Lận Hành có chút không thoải mái. Y cảm thấy Ngụy Nhược Cẩn không nên phản ứng như vậy. Nhưng không thể phủ nhận rằng Ngụy Nhược Cẩn thật sự nói rất đúng.
"Hiện tại kho lương đã trống rỗng! Lấy cái gì bù đắp vào được đây? Bây giờ đã là cuối xuân, lượng mưa sắp tăng lên rồi. Giờ này có trồng lương thực thì chỉ sợ chưa kịp nảy mầm đã bị úng chết trong nước mưa." Lận Hành lắc đầu, điều Ngụy Nhược Cẩn nói không phải y chưa nghĩ tới. Cho dù y có lấy ra hơn nửa gia sản vương phủ để mua lương thực thì e rằng chưa vận chuyển đến được Tây Bắc đã bị người khác cố tình chặn cướp.
"À đúng rồi, lúc trước chưa kịp cảm ơn cậu. Nếu không phải nhờ có đồ vật mà cậu đưa, binh lính của ta dù có thể thắng nhưng chắc chắn cũng không thuận lợi như vậy." Chút bất ổn trong lòng Lận Hành rất nhanh đã biến mất không còn.
"Thứ đồ kia thật ra dùng cũng không được tốt lắm đâu, thắng được là ở bất ngờ." Ngụy Nhược Cẩn cũng cười, trong lòng nghĩ đến kho lương không còn gì, lương thực cũng trồng không được. Vậy mùa đông phải làm sao bây giờ?
"Song Ngọc công tử đúng là không phải hư danh." Lận Hành trong mắt cũng rộ lên ý cười, "Một khi đã như vậy, không biết Song Ngọc công tử có nguyện ý trợ giúp bổn vương một tay hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn cũng cười nói: "Tây Bắc vương đã thành tâm mời thì Nhược Cẩn đâu dám từ chối."
Hai người nhìn nhau cười.
Sáng sớm hôm sau, Lận Hành liền dắt theo Ngụy Nhược Cẩn đi phủ thứ sử của Lư Phong, "Phủ thứ sử này so với Tây Bắc vương phủ thì khí thế hơn nhiều. Có vẻ mấy năm nay Lư Phong sống cực kỳ không tệ chút nào."
"Đâu chỉ là không tệ. Quy cách chẳng những lớn hơn vương phủ, mà thậm chí mỗi hòn đá dùng để xây hòn non bộ trong hoa viên đều được vận chuyển từ Giang Nam tới. Một cục đá ở đây có giá bằng cả một năm lương thực của binh lính biên quan!" Lận Hành hừ lạnh một tiếng, dẫn Ngụy Nhược Cẩn đi đến thư phòng của Lư Phong.
Thư phòng này so với thư phòng của Lận Hành thì lớn hơn rất nhiều, bảo vật quý hiếm cũng có không ít.
"Bắt giữ Lư Phong chắc cũng không bỏ qua Lư gia đúng không? Lư Phong có gan lớn đến thế nên hẳn Lư gia ở sau lưng gã cũng nhận được không ít lợi ích." Ngụy Nhược Cẩn nhìn lướt qua, lập tức đi đến án thư, thấy được thư tín và thẻ tre Lận Hành lục soát được ở chỗ Lư Phong.
"Thế gia đều chung một giuộc cả. Việc như thế này căn bản không cần phải suy đoán." Lận Hành vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn đã ngồi trước án thư xem thẻ tre, nên không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài cửa phân phó Phạm Duy chiếu cố cậu xong liền đi ra ngoài.
Ngụy Nhược Cẩn đánh dấu hết những chỗ quan trọng xong thì càng cảm thấy thẻ tre không tiện dụng chút nào. Vừa cồng kềnh, vừa lãng phí. Có nên dành ra chút thời gian thử cách tạo ra giấy hay không? Suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua đầu, rồi cậu càng đọc chữ được viết trên thẻ tre thêm chuyên chú.
"Có bản đồ... không?" Ngụy Nhược Cẩn vừa ngẩng đầu, phát hiện trong thư phòng không một bóng người. Phạm Duy lập tức từ bên ngoài tiến vào.
"Công tử có gì phân phó ạ?"
"Ta muốn xem thử bản đồ."
Phạm Duy lập tức từ trên giá sách lấy xuống một tấm da dê. Sau khi mở ra là một tấm bản đồ khá đơn giản, sông núi nước chảy tất cả được vẽ rành mạch rõ ràng theo chiều ngang, nhưng nội dung Ngụy Nhược Cẩn muốn thấy lại quá chung chung.
Lắc lắc đầu, cậu nhìn về phía Phạm Duy, "Ta muốn trực tiếp tới đồng ruộng nhìn thử. Trên tấm bản đồ này không nhìn ra được thứ ta muốn."
"Xin công tử chờ một lát, thuộc hạ hiện tại liền đi chuẩn bị." Phạm Duy sau khi hành lễ lập tức xoay người. Vì Ngụy Nhược Cẩn vô cớ ngất xỉu trên đường nên hắn đã đặc biệt an bài một nhóm người chuyên bảo vệ cho Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn dưới sự bảo vệ của mấy chục người đi đến đồng ruộng gần nhất ở ngoại thành. Địa hình ở đây bằng phẳng, xung quanh cũng không có con sông lớn nào, nếu mưa nhiều thì đúng là dễ làm cho hạt giống ngập úng.
Nếu ruộng được nâng lên thì cũng có thể sống được. Nhưng làm như vậy cũng chỉ giải quyết mỗi vấn đề mưa nhiều trong mùa mưa thôi, đến khi đến mùa thu thì vấn đề hạn hán cũng không có cách giải quyết như cũ. Chỉ có thể dữ trữ nước, trữ nước cũng đồng nghĩa với việc cần nhiều nhân lực, mà bá tánh sợ nhất chính là lao dịch.
Tiện tay bốc lên một nắm đất, đất đai không đủ màu mỡ, còn bị sa hóa, vì vậy đương nhiên không trồng được nhiều loại cây lương thực. Ngụy Nhược Cẩn nhìn những người nông dân xung quanh trốn đi xa vì sự xuất hiện của bọn họ.
"Các ngươi ở chỗ này đợi, để ta đi xem thử." Ngụy Nhược Cẩn đi đến hướng của nhóm nông dân. Ở xa xa những người nông dân dần lùi ra sau, chỉ có một nam hài nhìn qua tuổi còn rất nhỏ đứng thẳng, trợn mắt tức giận nhìn cậu.
Ngụy Nhược Cẩn nở một nụ cười hiền lành, nói: "Ta không có ý gì xấu, chỉ muốn hỏi mọi người một chút. Đã gần đến mùa mưa rồi, mọi người bảo quản những hạt giống trồng trong đất này như thế nào?"
Nam hài nhìn binh lính sau lưng cậu, rồi lại nhìn cậu một cái. Nếu không phải thật sự không dễ tiếp cận cậu thì Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy đứa nhỏ này lập tức muốn xông tới đâm cậu.
"Còn cách nào khác nữa bây giờ, đương nhiên là nhổ lên hết. Những cây đã nảy mầm thì chỉ có thể khẩn cầu trời cao mưa ít một xíu!" Đứa bé kia trừng cậu.
Ngụy Nhược Cẩn ánh nhìn tập trung vào những công cụ làm nông mà bọn họ cầm trong tay. Không có cái nào được làm bằng kim loại cả, tất cả đều có đầu làm bằng gỗ hoặc là đá được mài giũa thành. Cậu lại thêm đau đầu vì trách nhiệm mà mình tự nhiên ôm vào người. Vào kiếp trước, trong hai năm thực tập ở bệnh viện, cậu nhiều lần từng muốn biến thành cá mặn(*) rồi.
(*) cá mặn: từ lóng; ý chỉ xác chết, lười đến không muốn làm gì.
Nhưng bá tánh phải trải qua những ngày như thế này, cậu nhớ về hạt giống và giấy viết trong cửa hàng hệ thống thì không có cách nào thoải mái mà làm cá mặn được.
"Thật xin lỗi quý nhân, Xuyên Tử còn nhỏ không hiểu chuyện, xin chớ trách. Quý nhân đến nơi đây là muốn biết chuyện gì? Cứ hỏi lão già này, lão nhất định sẽ bẩm báo đúng sự thật." Nam hài kia bị kéo về, một ông lão lớn tuổi tiến lên trước. Đầu tóc lão hoa râm, thân hình khom khom, rõ ràng rất sợ đứa bé tên Xuyên Tử kia đắc tội Ngụy Nhược Cẩn rồi bị mất mạng.
"Không sao đâu ông. Mọi người cày ruộng đều dùng những công cụ đó sao?" Ngụy Nhược Cẩn chỉ vào cuốc đá được mài trong tay ông lão, "Công cụ như thế này cày xong một thửa ruộng mất bao nhiêu thời gian ạ?"
"Đúng vậy. Tiểu tử loi choi giống nhóc Xuyên Tử này thì chỉ cần nửa ngày là có thể cày xong rồi, người trẻ có sức lực. Còn như lão già chúng tôi thì làm không được." Ông lão còn có chút ngại ngùng.
Chỉ là diện mạo Ngụy Nhược Cẩn có tính lừa gạt cao, hơn nữa tính tình nhìn thoáng qua cũng ôn hòa. Lúc mới đầu là Ngụy Nhược Cẩn hỏi một câu, ông lão đáp lại một câu. Sau đó thì đa số đều là ông lão nói, cậu chỉ thỉnh thoảng gật đầu, rất mau liền hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây hơn phân nửa.
Một đội binh lính mặc giáp đeo đao từ nơi xa cưỡi ngựa đến bên này, trong chớp mắt đã đến trước mặt. Ngụy Nhược Cẩn thấy rõ người tới, ý cười trên mặt dần dần nhiều hơn, không hề chú ý tới bá tánh phía sau lại lùi về với nhau.
Lận Hành xuống ngựa, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Ngụy Nhược Cẩn ý cười đầy mặt dưới ánh mặt trời chạy tới hướng y. Hình ảnh đó khiến y hơi phấn khích, bừng tỉnh nhớ tới câu ông ngoại hỏi y. Y nghĩ rằng, Ngụy Nhược Cẩn chắc chắn chính là đáp án của y.
Ngụy Nhược Cẩn chạy đến trước mặt Lận Hành, dừng bước, hỏi: "Ngài tới đón ta ư?"
Lận Hành có chút thất vọng. Y vừa nãy cho rằng Ngụy Nhược Cẩn sẽ nhào vào lồng ngực y. Trong mắt có tia sáng chợt lóe qua, y nói: "Ừ, sợ cậu lại xảy ra chuyện. Việc đã xong xuôi hết rồi chứ?"
Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, quay đầu nói với ông lão: "Cháu cảm ơn ông."
Lận Hành động tác nhanh nhẹn sải bước lên ngựa, vươn tay về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Lên ngựa nào."
Hết chương 9
Trong phút chốc ngắn ngủi, Ngụy Nhược Cẩn không nghĩ ra cách nào để có thể thoát khỏi hệ thống. Hơn nữa hệ thống chỉ tuyên bố nhiệm vụ và trừng phạt, cậu hoàn toàn không thể chủ động bắt chuyện với nó.
"Vương gia." Tân Di lui qua một bên. Vừa rồi cô chỉ lo mở cửa sổ, không chú ý Lận Hành đi vào.
Ngụy Nhược Cẩn quay đầu nhìn về phía cửa phòng. Lận Hành trên người mặc giáp trụ, đeo bên hông một thanh trọng kiếm từng bước đi đến, cả người lạnh thấu xương, mang theo nồng đậm sát ý.
Y như vậy khiến cho tim Ngụy Nhược Cẩn không thể khống chế mà đập loạn. Nếu như hồi trước nói rằng điểm nào của Lận Hành cũng đều hợp mắt thẩm mỹ của cậu, thì y lúc này đây chính là cú sút sau cùng đánh thẳng đến điểm chí mạng nơi trái tim cậu.
"Vì sao đang bình thường mà lại hôn mê vậy?" Lận Hành cau mày ngồi ở mép giường Ngụy Nhược Cẩn. Y nghi ngờ có phải là Lư Phong phái người ám toán Ngụy Nhược Cẩn hay không?
"Ta không bị sao hết, chỉ là hơi không được khỏe. Đợi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi." Ngụy Nhược Cẩn nhìn thoáng qua Lận Hành, lại vội vàng dời đi tầm mắt, nói: "Nghe nói ngài bắt sống được Lư Phong?"
"Ừ, hiện tại ta đang tiếp nhận binh quyền Tây Bắc. Phải kiểm kê đồ dùng trong quân, chỉnh đốn lại kỷ luật quân đội, cho nên có chút bận. Cậu thật sự không bị gì chứ?"
"Ta thật sự không sao mà." Ngụy Nhược Cẩn bắt đầu nghĩ nhiều.
"Vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện gì cứ giao cho Tân Di đi làm là được. Ta phải đi trước đây." Lận Hành trầm lặng nhìn Ngụy Nhược Cẩn một cái mới đứng dậy rời đi.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi, ngay sau đó hỏi: "Tân Di, ngày hôm qua ta có đồng ý với một phụ nhân là sẽ thu nhận một đứa trẻ, Hồ Kỳ có nhắc tới chuyện này chưa?"
"Hồ thống lĩnh đã đưa đứa bé về đây rồi. Nhưng người vẫn mãi hôn mê cho nên chưa kịp nói cho người biết." Tân Di lại rót một ly nước ấm, nâng cậu dậy, tiếp tục nói: "Người vừa mới tỉnh nên không được suy nghĩ quá nhiều, người trong phủ sẽ sắp xết tốt thôi."
Ngụy Nhược Cẩn nằm trên giường suốt ba ngày mới khỏe lên, trong nháy mắt cả người lại có sức lực trở lại. Cậu rất ghét cảm giác vô lực này điều khiển cơ thể mình. Mới vừa đứng dậy được đã thấy Tân Di đi vào, lập tức nói: "Đúng lúc ngươi đến, dẫn ta đi xem đứa bé Hồ thống lĩnh đưa về đi."
Tân Di vốn đang lo lắng sức khỏe của cậu nhưng thấy Ngụy Nhược Cẩn kiên trì thì đành phải dẫn cậu đi đến chỗ ở của Tần Xung. Hiện tại đám trẻ con trong vương phủ đều được Tần Xung chỉ bảo học hành, Cẩu Nhi được Hồ Kỳ đem về cũng như thế.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn đến thì vừa kịp nhìn thấy bọn trẻ con đang học. Tân Di muốn lên tiếng thì bị cậu ngăn cản. Nếu bọn nhỏ đều mạnh khỏe thì không cần cậu nhọc lòng.
"Sao lại tới nơi này?" Lận Hành đột nhiên lên tiếng dọa cho Ngụy Nhược Cẩn nhảy dựng. Trên người y còn đang mặc áo giáp nhưng lại không đeo đao, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.
"Sao vương gia lại tới chỗ này?"
Lận Hành thấy Tân Di thức thời mà tránh đi, cũng không nói thêm gì mà duỗi tay kéo Ngụy Nhược Cẩn, "Tới đây tìm cậu. Ta vừa trở về liền nghe hạ nhân nói cậu đã khỏe rồi. Thân thể mới vừa khỏi bệnh sao lại không nghỉ ngơi cho tốt vậy?"
Ngụy Nhược Cẩn bị Lận Hành kéo đi ra khỏi chỗ Tần Xung, "Ta không bị sao cả. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nằm nghỉ cả ba ngày cũng đã khỏe hơn rồi. Chỗ bên kia của ngài như thế nào rồi?"
Nhắc tới việc này, tâm trạng vui vẻ vì Ngụy Nhược Cẩn khỏi bệnh hẳn của Lận Hành hầu như không còn, giọng nói so với trước kia càng thêm trầm thấp, "Tên Lư Phong này thế mà lại ngầm tư thông với Nhiên Quyết, lại còn đem vũ khí bằng sắt thép và muối ăn bán cho người Nhiên Quyết!"
"Không chỉ có thế, hắn còn cắt xén lương thực của binh tướng! Quả thực vô cùng đáng giận!"
"Lá gan tên Lư Phong này so với ta tưởng tượng còn lớn hơn nhiều nữa, khó trách..."
"Cậu không thấy tức giận sao?" Lận Hành thấy phản ứng của Ngụy Nhược Cẩn có chút kỳ lạ. Chuyện như thế này, chỉ cần trong lòng mang nặng thiên hạ thì đều cảm thấy tràn đầy căm phẫn.
"Có tức cũng vô dụng thôi, chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ việc nên làm chẳng lẽ không phải là bù đắp vào những khoản đã bị cắt xén đi của binh tướng sao?" Ngụy Nhược Cẩn chưa bao giờ dây dưa với việc đã xảy ra. Nếu phí thời gian để tức giận thì chi bằng nghĩ cách bù đắp vào như thế nào.
Trong lòng Lận Hành có chút không thoải mái. Y cảm thấy Ngụy Nhược Cẩn không nên phản ứng như vậy. Nhưng không thể phủ nhận rằng Ngụy Nhược Cẩn thật sự nói rất đúng.
"Hiện tại kho lương đã trống rỗng! Lấy cái gì bù đắp vào được đây? Bây giờ đã là cuối xuân, lượng mưa sắp tăng lên rồi. Giờ này có trồng lương thực thì chỉ sợ chưa kịp nảy mầm đã bị úng chết trong nước mưa." Lận Hành lắc đầu, điều Ngụy Nhược Cẩn nói không phải y chưa nghĩ tới. Cho dù y có lấy ra hơn nửa gia sản vương phủ để mua lương thực thì e rằng chưa vận chuyển đến được Tây Bắc đã bị người khác cố tình chặn cướp.
"À đúng rồi, lúc trước chưa kịp cảm ơn cậu. Nếu không phải nhờ có đồ vật mà cậu đưa, binh lính của ta dù có thể thắng nhưng chắc chắn cũng không thuận lợi như vậy." Chút bất ổn trong lòng Lận Hành rất nhanh đã biến mất không còn.
"Thứ đồ kia thật ra dùng cũng không được tốt lắm đâu, thắng được là ở bất ngờ." Ngụy Nhược Cẩn cũng cười, trong lòng nghĩ đến kho lương không còn gì, lương thực cũng trồng không được. Vậy mùa đông phải làm sao bây giờ?
"Song Ngọc công tử đúng là không phải hư danh." Lận Hành trong mắt cũng rộ lên ý cười, "Một khi đã như vậy, không biết Song Ngọc công tử có nguyện ý trợ giúp bổn vương một tay hay không?"
Ngụy Nhược Cẩn cũng cười nói: "Tây Bắc vương đã thành tâm mời thì Nhược Cẩn đâu dám từ chối."
Hai người nhìn nhau cười.
Sáng sớm hôm sau, Lận Hành liền dắt theo Ngụy Nhược Cẩn đi phủ thứ sử của Lư Phong, "Phủ thứ sử này so với Tây Bắc vương phủ thì khí thế hơn nhiều. Có vẻ mấy năm nay Lư Phong sống cực kỳ không tệ chút nào."
"Đâu chỉ là không tệ. Quy cách chẳng những lớn hơn vương phủ, mà thậm chí mỗi hòn đá dùng để xây hòn non bộ trong hoa viên đều được vận chuyển từ Giang Nam tới. Một cục đá ở đây có giá bằng cả một năm lương thực của binh lính biên quan!" Lận Hành hừ lạnh một tiếng, dẫn Ngụy Nhược Cẩn đi đến thư phòng của Lư Phong.
Thư phòng này so với thư phòng của Lận Hành thì lớn hơn rất nhiều, bảo vật quý hiếm cũng có không ít.
"Bắt giữ Lư Phong chắc cũng không bỏ qua Lư gia đúng không? Lư Phong có gan lớn đến thế nên hẳn Lư gia ở sau lưng gã cũng nhận được không ít lợi ích." Ngụy Nhược Cẩn nhìn lướt qua, lập tức đi đến án thư, thấy được thư tín và thẻ tre Lận Hành lục soát được ở chỗ Lư Phong.
"Thế gia đều chung một giuộc cả. Việc như thế này căn bản không cần phải suy đoán." Lận Hành vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn đã ngồi trước án thư xem thẻ tre, nên không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài cửa phân phó Phạm Duy chiếu cố cậu xong liền đi ra ngoài.
Ngụy Nhược Cẩn đánh dấu hết những chỗ quan trọng xong thì càng cảm thấy thẻ tre không tiện dụng chút nào. Vừa cồng kềnh, vừa lãng phí. Có nên dành ra chút thời gian thử cách tạo ra giấy hay không? Suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua đầu, rồi cậu càng đọc chữ được viết trên thẻ tre thêm chuyên chú.
"Có bản đồ... không?" Ngụy Nhược Cẩn vừa ngẩng đầu, phát hiện trong thư phòng không một bóng người. Phạm Duy lập tức từ bên ngoài tiến vào.
"Công tử có gì phân phó ạ?"
"Ta muốn xem thử bản đồ."
Phạm Duy lập tức từ trên giá sách lấy xuống một tấm da dê. Sau khi mở ra là một tấm bản đồ khá đơn giản, sông núi nước chảy tất cả được vẽ rành mạch rõ ràng theo chiều ngang, nhưng nội dung Ngụy Nhược Cẩn muốn thấy lại quá chung chung.
Lắc lắc đầu, cậu nhìn về phía Phạm Duy, "Ta muốn trực tiếp tới đồng ruộng nhìn thử. Trên tấm bản đồ này không nhìn ra được thứ ta muốn."
"Xin công tử chờ một lát, thuộc hạ hiện tại liền đi chuẩn bị." Phạm Duy sau khi hành lễ lập tức xoay người. Vì Ngụy Nhược Cẩn vô cớ ngất xỉu trên đường nên hắn đã đặc biệt an bài một nhóm người chuyên bảo vệ cho Ngụy Nhược Cẩn.
Ngụy Nhược Cẩn dưới sự bảo vệ của mấy chục người đi đến đồng ruộng gần nhất ở ngoại thành. Địa hình ở đây bằng phẳng, xung quanh cũng không có con sông lớn nào, nếu mưa nhiều thì đúng là dễ làm cho hạt giống ngập úng.
Nếu ruộng được nâng lên thì cũng có thể sống được. Nhưng làm như vậy cũng chỉ giải quyết mỗi vấn đề mưa nhiều trong mùa mưa thôi, đến khi đến mùa thu thì vấn đề hạn hán cũng không có cách giải quyết như cũ. Chỉ có thể dữ trữ nước, trữ nước cũng đồng nghĩa với việc cần nhiều nhân lực, mà bá tánh sợ nhất chính là lao dịch.
Tiện tay bốc lên một nắm đất, đất đai không đủ màu mỡ, còn bị sa hóa, vì vậy đương nhiên không trồng được nhiều loại cây lương thực. Ngụy Nhược Cẩn nhìn những người nông dân xung quanh trốn đi xa vì sự xuất hiện của bọn họ.
"Các ngươi ở chỗ này đợi, để ta đi xem thử." Ngụy Nhược Cẩn đi đến hướng của nhóm nông dân. Ở xa xa những người nông dân dần lùi ra sau, chỉ có một nam hài nhìn qua tuổi còn rất nhỏ đứng thẳng, trợn mắt tức giận nhìn cậu.
Ngụy Nhược Cẩn nở một nụ cười hiền lành, nói: "Ta không có ý gì xấu, chỉ muốn hỏi mọi người một chút. Đã gần đến mùa mưa rồi, mọi người bảo quản những hạt giống trồng trong đất này như thế nào?"
Nam hài nhìn binh lính sau lưng cậu, rồi lại nhìn cậu một cái. Nếu không phải thật sự không dễ tiếp cận cậu thì Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy đứa nhỏ này lập tức muốn xông tới đâm cậu.
"Còn cách nào khác nữa bây giờ, đương nhiên là nhổ lên hết. Những cây đã nảy mầm thì chỉ có thể khẩn cầu trời cao mưa ít một xíu!" Đứa bé kia trừng cậu.
Ngụy Nhược Cẩn ánh nhìn tập trung vào những công cụ làm nông mà bọn họ cầm trong tay. Không có cái nào được làm bằng kim loại cả, tất cả đều có đầu làm bằng gỗ hoặc là đá được mài giũa thành. Cậu lại thêm đau đầu vì trách nhiệm mà mình tự nhiên ôm vào người. Vào kiếp trước, trong hai năm thực tập ở bệnh viện, cậu nhiều lần từng muốn biến thành cá mặn(*) rồi.
(*) cá mặn: từ lóng; ý chỉ xác chết, lười đến không muốn làm gì.
Nhưng bá tánh phải trải qua những ngày như thế này, cậu nhớ về hạt giống và giấy viết trong cửa hàng hệ thống thì không có cách nào thoải mái mà làm cá mặn được.
"Thật xin lỗi quý nhân, Xuyên Tử còn nhỏ không hiểu chuyện, xin chớ trách. Quý nhân đến nơi đây là muốn biết chuyện gì? Cứ hỏi lão già này, lão nhất định sẽ bẩm báo đúng sự thật." Nam hài kia bị kéo về, một ông lão lớn tuổi tiến lên trước. Đầu tóc lão hoa râm, thân hình khom khom, rõ ràng rất sợ đứa bé tên Xuyên Tử kia đắc tội Ngụy Nhược Cẩn rồi bị mất mạng.
"Không sao đâu ông. Mọi người cày ruộng đều dùng những công cụ đó sao?" Ngụy Nhược Cẩn chỉ vào cuốc đá được mài trong tay ông lão, "Công cụ như thế này cày xong một thửa ruộng mất bao nhiêu thời gian ạ?"
"Đúng vậy. Tiểu tử loi choi giống nhóc Xuyên Tử này thì chỉ cần nửa ngày là có thể cày xong rồi, người trẻ có sức lực. Còn như lão già chúng tôi thì làm không được." Ông lão còn có chút ngại ngùng.
Chỉ là diện mạo Ngụy Nhược Cẩn có tính lừa gạt cao, hơn nữa tính tình nhìn thoáng qua cũng ôn hòa. Lúc mới đầu là Ngụy Nhược Cẩn hỏi một câu, ông lão đáp lại một câu. Sau đó thì đa số đều là ông lão nói, cậu chỉ thỉnh thoảng gật đầu, rất mau liền hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây hơn phân nửa.
Một đội binh lính mặc giáp đeo đao từ nơi xa cưỡi ngựa đến bên này, trong chớp mắt đã đến trước mặt. Ngụy Nhược Cẩn thấy rõ người tới, ý cười trên mặt dần dần nhiều hơn, không hề chú ý tới bá tánh phía sau lại lùi về với nhau.
Lận Hành xuống ngựa, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Ngụy Nhược Cẩn ý cười đầy mặt dưới ánh mặt trời chạy tới hướng y. Hình ảnh đó khiến y hơi phấn khích, bừng tỉnh nhớ tới câu ông ngoại hỏi y. Y nghĩ rằng, Ngụy Nhược Cẩn chắc chắn chính là đáp án của y.
Ngụy Nhược Cẩn chạy đến trước mặt Lận Hành, dừng bước, hỏi: "Ngài tới đón ta ư?"
Lận Hành có chút thất vọng. Y vừa nãy cho rằng Ngụy Nhược Cẩn sẽ nhào vào lồng ngực y. Trong mắt có tia sáng chợt lóe qua, y nói: "Ừ, sợ cậu lại xảy ra chuyện. Việc đã xong xuôi hết rồi chứ?"
Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, quay đầu nói với ông lão: "Cháu cảm ơn ông."
Lận Hành động tác nhanh nhẹn sải bước lên ngựa, vươn tay về phía Ngụy Nhược Cẩn, "Lên ngựa nào."
Hết chương 9