Chương 12
Chỉ là khi hắn vừa quay lại liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt mỉm cười hiền lành đứng tại nơi đó, tên A kia chỉ có thể nuốt nước bọt tay lập tức đưa tới đai lưng, nhưng Dạ Nguyệt Tu Kiệt sao có thể dễ dàng cho hắn dễ dàng đạt được mục đích? Một đao chém tay hắn, lại nhanh chóng đem kiếm vung một đường kết thúc sinh mạng của cả hai tên. Cũng may nguồn nước chưa bị đầu độc, chỉ là không biết ở bên kia nàng như nào rồi. Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn lên bầu trời, hắn thường thấy Hào Kiện thường ngắm trăng, nhất là những ngày trăng tròn hắn thường ngắm lâu hơn trước. Chậc, là một nam tử hán hắn hẳn có nhiều điều giấu trong lòng, chỉ là ít khi thấy hắn biểu lộ ra chút tình cảm của hắn. Trừ lúc lên chiến trận, hắn mới bộc lộ một chút về bản thân. Hoặc ánh mắt không che giấu ghét bỏ Lang Minh Triết, vậy mà đôi khi hắn lại muốn tên Hào Kiện kia có thể thật lòng nhìn hắn như vậy.
Thu kiếm trở về, Dạ Nguyệt Tu Kiệt như nhận ra, lại có chút sợ hãi. Không lẽ bản thân là đoạn tụ sao?
Cú sốc này làm cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt có chút không tin tưởng, lại sợ hãi. Không để Lang Minh Triết nói lời nào liền vội vã rời đi, Lang Minh Triết nhìn thấy hành động hắn có chút kỳ lạ cũng không tiện hỏi đành xoay người phất tay, cho người lục soát thân thể hai tên nội gián sau đó dọn dẹp thi thể.
Nhìn lên bầu trời sương đã xuống lạnh buốt, trên phiến lá cũng đã đọng lại sương, Lang Minh Triết cảm nhận mùi máu tươi thoang thoảng quen thuộc, trong lòng lại nặng trĩu nhớ tới ánh mắt sợ hãi của nàng về hắn. Nương tử này, sợ hắn thật sao? Hắn cũng muốn có một người có thể yêu thương hắn thật lòng, đối với Lang Minh Triết hắn mong có thể lấy được tình yêu thuần túy của người hắn nhận định. Có thể làm một đôi phu thê yêu thương nhau, thì thật tốt. Hắn có thể cho nương tử mình những điều tốt nhất, nên ít nhất, Lang Minh Triết hắn không muốn thê tử sợ mình.
Một đêm qua đi, đúng giờ thìn, một tia sáng bắn lên từ phía trong Bắc Tuyệt sơn trang. Binh lính Dạ Nguyệt sơn trang cùng chút binh lính của triều đình đã đợi sẵn bên ngoài, chỉ thấy Lang Minh Triết phất nhẹ cờ toàn quân ồ ạt kéo tới. Chỉ tiếc, khi trang chủ của Bắc Tuyệt sơn trang Bắc Ngao Tuyệt tỉnh lại đã quá muộn, qua một đêm không biết đám binh lính đã từng gì mà cả người đều không tỉnh lại. Chỉ có thể chửi một tiếng, Bắc Ngao Tuyệt chạy lên phía trên Sơn trang. Hắn vừa ngó đầu ra liền thấy đại quân đang muốn chiếm thành, Bắc Ngao Tuyệt thà chết trên chiến trường cũng không muốn khuất phục liền đem cơn tức giận lên tới đỉnh điểm.
- "Bắc Ngao Tuyệt, ta khuyên ngươi mau đầu hàng để giữ mạng sống!"
Lang Minh Triết hô to, hắn nhếch môi nhìn Bắc Ngao Tuyệt có chút chén vênh bên tường thành cố gắng mạnh mẽ.
- "Ngươi nằm mơ đi! Không ngờ tới các ngươi lại giở thủ đoạn bỉ ổi đến thế! Ta thà chết cũng sẽ không khuất phục ngươi đâu!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy liền mỉm cười phất tay, chỉ thấy hai người lính mang xác hai tên A và B đêm qua hạ dược ra.
- "Nào có, Bắc trang chủ. Tại hạ cũng là học theo kế sách của người thôi!"
Bắc Ngao Tuyệt thấy vậy cũng không nghe, cứng đầu như vậy. Cũng may có một số kẻ đi tuần bên ngoài, không hít phải quá nhiều hương nên còn tỉnh táo. Bắc Ngao Tuyệt cho những người tỉnh táo đem nước ném vào những kẻ mê man, vừa tỉnh lại bọn chúng liền nhận ra không ổn.
Rất nhanh bọn chúng liền xếp thành hàng ngũ, chỉ là bọn chúng giữ được thanh tỉnh nhưng là tay chân đều không có sức lực. Chỉ là bọn chúng nhìn thấy Bắc Ngao Tuyệt đang phẫn nộ phía trên kia liền không dám lơ là! Cảm nhận được cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu, cũng là lúc nên rút Nhã Tịnh vừa muốn quay đầu liền đụng trúng phải một tên to con.
- "Ngươi muốn đi đâu?"
Đang trong lòng địch, không thể hoảng! An ủi bản thân, Nhã Tịnh lôi kinh nghiệm bao năm đi diễn của mình bắt đầu.
- "Không hiểu sao, ta cảm thấy cả thân như bị mất sức, e là đã trúng độc. Ta muốn đi uông chút nước, nghe đồn như vậy có thể giải độc!"
- "Ngươi đừng có bát nháo! Ngươi biết tiếp theo chúng ta sẽ ra trận hay không? Nếu ngươi ra khỏi hàng ngũ, xử theo quân doanh! Giết!"
Nàng hai tay theo thói quen lại đưa lên cổ, huhu người cổ đại thật đáng sợ. Nàng vừa xuyên tới đây chưa lâu, nhưng lại có cảm giác đã bị chặt đầu tới mấy lần. Ôm trái tim bé bỏng đầy tổn thương của mình Nhã Tịnh thu cái chân vừa bước ra về đúng hàng ngũ. Cùng lúc mọi người cùng hô.
- "Chết cũng là người của Bắc Tuyệt sơn trang!"
Nàng có thể hô "thà chết cũng là nô lệ của đồng tiền hay không?" như vậy không phải khí thế hơn rất nhiều hay sao? Là người hà cớ chi phải cứng nhắc như vậy chứ.
Cuối cùng cổng sơn trang mở ra, nàng theo tốp binh lính chạy qua. Giờ nàng có thể hiểu một chút cảm giác của gián điệp hai mang rồi! Cái này thật quá không công sức, nàng đang mặc đồ của Bắc Tuyệt sơn trang, không phải chạy ra nàng sẽ bị chính phe của mình đánh hay sao? Chậc, khó quá, khó quá!
Nàng ôm đầu suy nghĩ, nhưng chưa kịp làm gì đã tới lượt bản thân chạy ra. Không lâu sau, Bắc Ngao Tuyệt phi ngựa ra. Hắn ngạo nghễ đưa gươm chỉ lên trời.
- "Hôm nay chúng ta ở đây, quyết tử cũng sẽ không để các ngươi được lợi đâu! Người đâu! Lên!"
Bắc Ngao Tuyệt vừa thét lên phi ngựa dũng mãnh tiến về phía trước, nàng hai hàng nước mắt lăn dài chạy về phía trước theo phong trào.
Bên kia Lang Minh Triết rất nhanh liền phóng ngựa tiến lên đấu trực tiếp với Bắc Ngao Tuyệt, Dạ Nguyệt Tu Kiệt thì đánh với những kẻ dưới chướng của Bắc Ngao Tuyệt. Cũng may, hai bên quân chia màu xanh đỏ, quân bắc Ngao Tuyệt mang màu xanh, quân Dạ Nguyệt sơn trang mang màu đỏ nên nàng dễ nhận người nhà! Đám binh lính của Bắc Tuyệt sơn trang vì không có sức nên dễ dàng bị dẹp, còn nàng vừa ra trận liền thấy ba quân đỏ lao về phía mình đành thét lên.
- "Người nhà, chúng ta là người nhà đó! Ta chỉ cosplay đám Bắc Tuyệt sơn trang môtu chút thôi mà!"
Bọn họ sẽ tin sao? Đương nhiên không! Nàng chỉ có thể vắt chân lên cổ bỏ chạy, Trí Dũng đâu? Trí Dũng của nàng đâu rồi, sao hắn có thể bỏ nàng một thân liễu yếu đào tơ ở đây chứ? Huhu, không phải tên tra nam Lang Minh Triết đã cho hắn bảo vệ nàng sao?????
Nàng vừa chạy vừa trốn tránh đám người đánh nhau điên loạn, nhanh tay cướp được một bộ đồ của Dạ Nguyệt sơn trang nàng mới chợt nhận ra thân nữ nhi không tiện thay đồ nơi đông người. Ha, nữ nhân!
Nàng chạy không được, đánh không xong liền quay lại đánh đám người của Bắc Tuyệt sơn trang.
- "Tứ vương gia là đồ khốn!"
Nàng vung đao, một tên Bắc Tuyệt sơn trang ngã xuống.
- "Tứ vương gia là cái đồ keo kiệt!"
- "Tứ vương gia là cái đồ lừa đảo!"
- "Tứ vương gia ta cầu ngươi sau này uống nước mỗi ngày đều mắc răng!"
- "Ta cầu ngươi ăn mỳ gói không có gói gia vị!"
- "Ta cầu ngươi mỗi ngày đều bị ngược!"
Từng tên từng tên người của Bắc Tuyệt sơn trang ngã xuống theo lời chửi của nàng. Đám người Dạ Nguyệt sơn trang hình như đã nhận ra nàng rồi, lại không chắc có phải Hào Kiện không! Vì rõ ràng hắn đang phạm tội khi quân và bọn họ chưa từng thấy Hào Kiện như vậy! Đám người Bắc Tuyệt thì chỉ có gào thét.
- "Đồ ngu! Ngay cả địch ta cũng không phân được sao? Địch ở bên kia kìa! Chúng mặc hồng y đấy!"
Chỉ là hắn vừa nói xong cũng liền bay đầu.
- "Phản diện thường chết vì nói quá nhiều, ngươi chỉ là đá lót đường nói nhiều vậy làm gì chứ?"
Thu đao lại Nhã Tịnh nhếch môi cười.
- "Thế giới này toàn thứ rác rưởi! Hủy diệt hết đi, ta mệt rồi!"
Loài người ấy à! Làm nàng mất niềm tin quá, nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang bị ít nhất chục tên dưới trướng Bắc Ngao Tuyệt bao vây ở giữa nàng nhếch môi cười. Hình như nàng mới thấy một tên xui xẻo hơn kìa! Chu choa!
Vừa hay nàng tin mấy kẻ đó không phải đối thú của Dạ Nguyệt Tu Kiệt tuy hắn có lẽ sẽ khá vất vả để diệt được đám quái vật kia!
- "Không đánh nữa, mệt rồi! Ta đi lĩnh cơm hộp đây!"
Nàng vừa hạ kiếm xuống, Trí Dũng liền từ đâu xông tới ôm nàng rời khỏi chiến trường như một làn khói. Nhã Tịnh trong đầu tràn ngập một ngàn lẻ một giấu hỏi chấm ngang qua, bọn chúng trêu chọc nàng đúng không?
Ôm trái tim đau nhói vỡ vụn lần thứ N. Thế giới này quả thực không hợp với kẻ ngây thơ như nàng!
Phía dưới chiến sự căng thẳng, chờ nàng thay xong đồ của Dạ Nguyệt sơn trang liền vội chạy ra chiến trường. Nữ nhân ấy mà, có chết cũng phải đẹp. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại có chút lâm vào thế bí, có lẽ bên đối phương đông người! Võ công bọn chúng cũng không tệ ép được độc trong cơ thể ra. Chính vì vậy ngày càng hồi phục, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đánh lâu với nhiều người hẳn sức bắt đầu có dấu hiệu kém đi. Nàng phải qua trợ giúp hắn, nhưng vẫn không quên quay lại dặn dò Trí Dũng.
- "Nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc, ta mong ngươi quay lại bảo vệ cho Lang Minh Triết đi. Ta ở đây không sao!"
Nói rồi nàng liền chạy tới bên Dạ Nguyệt Tu Kiệt. Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy nàng chạy tới, biết rõ là nàng muốn giúp nhưng là. Cảm giác thật kỳ lạ!
- "Không ngờ chỉ vài người như vậy cũng làm ngươi khó chịu tới vậy!"
Vừa mới vào lại trận chiến, nàng có thể quên chưa khóa cửa nhà nhưng chưa bao giờ quên cà khịa ai.
- "Chờ xem!"
- "Ảo ảnh kiếm!"
Vừa chủ nghe câu này Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn bình thản như trước. Chỉ thấy hắn đưa quạt lên, một đường giữa không trung đỡ đòn. Nàng ở một bên vừa đánh vừa sáng mắt nhìn. Dù sao tới thời của nàng những tuyệt đỉnh công phu đó cũng chỉ có trong phim ảnh cũng như truyện kiếm hiệp. Chỉ thấy từ một thành kiếm đã trở thành nhiều thanh kiếm, Nhã Tịnh không nhịn được mà xuýt xoa.
- "Quả đúng là kỹ xảo đẹp!"
Thu kiếm trở về, Dạ Nguyệt Tu Kiệt như nhận ra, lại có chút sợ hãi. Không lẽ bản thân là đoạn tụ sao?
Cú sốc này làm cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt có chút không tin tưởng, lại sợ hãi. Không để Lang Minh Triết nói lời nào liền vội vã rời đi, Lang Minh Triết nhìn thấy hành động hắn có chút kỳ lạ cũng không tiện hỏi đành xoay người phất tay, cho người lục soát thân thể hai tên nội gián sau đó dọn dẹp thi thể.
Nhìn lên bầu trời sương đã xuống lạnh buốt, trên phiến lá cũng đã đọng lại sương, Lang Minh Triết cảm nhận mùi máu tươi thoang thoảng quen thuộc, trong lòng lại nặng trĩu nhớ tới ánh mắt sợ hãi của nàng về hắn. Nương tử này, sợ hắn thật sao? Hắn cũng muốn có một người có thể yêu thương hắn thật lòng, đối với Lang Minh Triết hắn mong có thể lấy được tình yêu thuần túy của người hắn nhận định. Có thể làm một đôi phu thê yêu thương nhau, thì thật tốt. Hắn có thể cho nương tử mình những điều tốt nhất, nên ít nhất, Lang Minh Triết hắn không muốn thê tử sợ mình.
Một đêm qua đi, đúng giờ thìn, một tia sáng bắn lên từ phía trong Bắc Tuyệt sơn trang. Binh lính Dạ Nguyệt sơn trang cùng chút binh lính của triều đình đã đợi sẵn bên ngoài, chỉ thấy Lang Minh Triết phất nhẹ cờ toàn quân ồ ạt kéo tới. Chỉ tiếc, khi trang chủ của Bắc Tuyệt sơn trang Bắc Ngao Tuyệt tỉnh lại đã quá muộn, qua một đêm không biết đám binh lính đã từng gì mà cả người đều không tỉnh lại. Chỉ có thể chửi một tiếng, Bắc Ngao Tuyệt chạy lên phía trên Sơn trang. Hắn vừa ngó đầu ra liền thấy đại quân đang muốn chiếm thành, Bắc Ngao Tuyệt thà chết trên chiến trường cũng không muốn khuất phục liền đem cơn tức giận lên tới đỉnh điểm.
- "Bắc Ngao Tuyệt, ta khuyên ngươi mau đầu hàng để giữ mạng sống!"
Lang Minh Triết hô to, hắn nhếch môi nhìn Bắc Ngao Tuyệt có chút chén vênh bên tường thành cố gắng mạnh mẽ.
- "Ngươi nằm mơ đi! Không ngờ tới các ngươi lại giở thủ đoạn bỉ ổi đến thế! Ta thà chết cũng sẽ không khuất phục ngươi đâu!"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe vậy liền mỉm cười phất tay, chỉ thấy hai người lính mang xác hai tên A và B đêm qua hạ dược ra.
- "Nào có, Bắc trang chủ. Tại hạ cũng là học theo kế sách của người thôi!"
Bắc Ngao Tuyệt thấy vậy cũng không nghe, cứng đầu như vậy. Cũng may có một số kẻ đi tuần bên ngoài, không hít phải quá nhiều hương nên còn tỉnh táo. Bắc Ngao Tuyệt cho những người tỉnh táo đem nước ném vào những kẻ mê man, vừa tỉnh lại bọn chúng liền nhận ra không ổn.
Rất nhanh bọn chúng liền xếp thành hàng ngũ, chỉ là bọn chúng giữ được thanh tỉnh nhưng là tay chân đều không có sức lực. Chỉ là bọn chúng nhìn thấy Bắc Ngao Tuyệt đang phẫn nộ phía trên kia liền không dám lơ là! Cảm nhận được cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu, cũng là lúc nên rút Nhã Tịnh vừa muốn quay đầu liền đụng trúng phải một tên to con.
- "Ngươi muốn đi đâu?"
Đang trong lòng địch, không thể hoảng! An ủi bản thân, Nhã Tịnh lôi kinh nghiệm bao năm đi diễn của mình bắt đầu.
- "Không hiểu sao, ta cảm thấy cả thân như bị mất sức, e là đã trúng độc. Ta muốn đi uông chút nước, nghe đồn như vậy có thể giải độc!"
- "Ngươi đừng có bát nháo! Ngươi biết tiếp theo chúng ta sẽ ra trận hay không? Nếu ngươi ra khỏi hàng ngũ, xử theo quân doanh! Giết!"
Nàng hai tay theo thói quen lại đưa lên cổ, huhu người cổ đại thật đáng sợ. Nàng vừa xuyên tới đây chưa lâu, nhưng lại có cảm giác đã bị chặt đầu tới mấy lần. Ôm trái tim bé bỏng đầy tổn thương của mình Nhã Tịnh thu cái chân vừa bước ra về đúng hàng ngũ. Cùng lúc mọi người cùng hô.
- "Chết cũng là người của Bắc Tuyệt sơn trang!"
Nàng có thể hô "thà chết cũng là nô lệ của đồng tiền hay không?" như vậy không phải khí thế hơn rất nhiều hay sao? Là người hà cớ chi phải cứng nhắc như vậy chứ.
Cuối cùng cổng sơn trang mở ra, nàng theo tốp binh lính chạy qua. Giờ nàng có thể hiểu một chút cảm giác của gián điệp hai mang rồi! Cái này thật quá không công sức, nàng đang mặc đồ của Bắc Tuyệt sơn trang, không phải chạy ra nàng sẽ bị chính phe của mình đánh hay sao? Chậc, khó quá, khó quá!
Nàng ôm đầu suy nghĩ, nhưng chưa kịp làm gì đã tới lượt bản thân chạy ra. Không lâu sau, Bắc Ngao Tuyệt phi ngựa ra. Hắn ngạo nghễ đưa gươm chỉ lên trời.
- "Hôm nay chúng ta ở đây, quyết tử cũng sẽ không để các ngươi được lợi đâu! Người đâu! Lên!"
Bắc Ngao Tuyệt vừa thét lên phi ngựa dũng mãnh tiến về phía trước, nàng hai hàng nước mắt lăn dài chạy về phía trước theo phong trào.
Bên kia Lang Minh Triết rất nhanh liền phóng ngựa tiến lên đấu trực tiếp với Bắc Ngao Tuyệt, Dạ Nguyệt Tu Kiệt thì đánh với những kẻ dưới chướng của Bắc Ngao Tuyệt. Cũng may, hai bên quân chia màu xanh đỏ, quân bắc Ngao Tuyệt mang màu xanh, quân Dạ Nguyệt sơn trang mang màu đỏ nên nàng dễ nhận người nhà! Đám binh lính của Bắc Tuyệt sơn trang vì không có sức nên dễ dàng bị dẹp, còn nàng vừa ra trận liền thấy ba quân đỏ lao về phía mình đành thét lên.
- "Người nhà, chúng ta là người nhà đó! Ta chỉ cosplay đám Bắc Tuyệt sơn trang môtu chút thôi mà!"
Bọn họ sẽ tin sao? Đương nhiên không! Nàng chỉ có thể vắt chân lên cổ bỏ chạy, Trí Dũng đâu? Trí Dũng của nàng đâu rồi, sao hắn có thể bỏ nàng một thân liễu yếu đào tơ ở đây chứ? Huhu, không phải tên tra nam Lang Minh Triết đã cho hắn bảo vệ nàng sao?????
Nàng vừa chạy vừa trốn tránh đám người đánh nhau điên loạn, nhanh tay cướp được một bộ đồ của Dạ Nguyệt sơn trang nàng mới chợt nhận ra thân nữ nhi không tiện thay đồ nơi đông người. Ha, nữ nhân!
Nàng chạy không được, đánh không xong liền quay lại đánh đám người của Bắc Tuyệt sơn trang.
- "Tứ vương gia là đồ khốn!"
Nàng vung đao, một tên Bắc Tuyệt sơn trang ngã xuống.
- "Tứ vương gia là cái đồ keo kiệt!"
- "Tứ vương gia là cái đồ lừa đảo!"
- "Tứ vương gia ta cầu ngươi sau này uống nước mỗi ngày đều mắc răng!"
- "Ta cầu ngươi ăn mỳ gói không có gói gia vị!"
- "Ta cầu ngươi mỗi ngày đều bị ngược!"
Từng tên từng tên người của Bắc Tuyệt sơn trang ngã xuống theo lời chửi của nàng. Đám người Dạ Nguyệt sơn trang hình như đã nhận ra nàng rồi, lại không chắc có phải Hào Kiện không! Vì rõ ràng hắn đang phạm tội khi quân và bọn họ chưa từng thấy Hào Kiện như vậy! Đám người Bắc Tuyệt thì chỉ có gào thét.
- "Đồ ngu! Ngay cả địch ta cũng không phân được sao? Địch ở bên kia kìa! Chúng mặc hồng y đấy!"
Chỉ là hắn vừa nói xong cũng liền bay đầu.
- "Phản diện thường chết vì nói quá nhiều, ngươi chỉ là đá lót đường nói nhiều vậy làm gì chứ?"
Thu đao lại Nhã Tịnh nhếch môi cười.
- "Thế giới này toàn thứ rác rưởi! Hủy diệt hết đi, ta mệt rồi!"
Loài người ấy à! Làm nàng mất niềm tin quá, nhìn qua Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang bị ít nhất chục tên dưới trướng Bắc Ngao Tuyệt bao vây ở giữa nàng nhếch môi cười. Hình như nàng mới thấy một tên xui xẻo hơn kìa! Chu choa!
Vừa hay nàng tin mấy kẻ đó không phải đối thú của Dạ Nguyệt Tu Kiệt tuy hắn có lẽ sẽ khá vất vả để diệt được đám quái vật kia!
- "Không đánh nữa, mệt rồi! Ta đi lĩnh cơm hộp đây!"
Nàng vừa hạ kiếm xuống, Trí Dũng liền từ đâu xông tới ôm nàng rời khỏi chiến trường như một làn khói. Nhã Tịnh trong đầu tràn ngập một ngàn lẻ một giấu hỏi chấm ngang qua, bọn chúng trêu chọc nàng đúng không?
Ôm trái tim đau nhói vỡ vụn lần thứ N. Thế giới này quả thực không hợp với kẻ ngây thơ như nàng!
Phía dưới chiến sự căng thẳng, chờ nàng thay xong đồ của Dạ Nguyệt sơn trang liền vội chạy ra chiến trường. Nữ nhân ấy mà, có chết cũng phải đẹp. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại có chút lâm vào thế bí, có lẽ bên đối phương đông người! Võ công bọn chúng cũng không tệ ép được độc trong cơ thể ra. Chính vì vậy ngày càng hồi phục, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đánh lâu với nhiều người hẳn sức bắt đầu có dấu hiệu kém đi. Nàng phải qua trợ giúp hắn, nhưng vẫn không quên quay lại dặn dò Trí Dũng.
- "Nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc, ta mong ngươi quay lại bảo vệ cho Lang Minh Triết đi. Ta ở đây không sao!"
Nói rồi nàng liền chạy tới bên Dạ Nguyệt Tu Kiệt. Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy nàng chạy tới, biết rõ là nàng muốn giúp nhưng là. Cảm giác thật kỳ lạ!
- "Không ngờ chỉ vài người như vậy cũng làm ngươi khó chịu tới vậy!"
Vừa mới vào lại trận chiến, nàng có thể quên chưa khóa cửa nhà nhưng chưa bao giờ quên cà khịa ai.
- "Chờ xem!"
- "Ảo ảnh kiếm!"
Vừa chủ nghe câu này Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn bình thản như trước. Chỉ thấy hắn đưa quạt lên, một đường giữa không trung đỡ đòn. Nàng ở một bên vừa đánh vừa sáng mắt nhìn. Dù sao tới thời của nàng những tuyệt đỉnh công phu đó cũng chỉ có trong phim ảnh cũng như truyện kiếm hiệp. Chỉ thấy từ một thành kiếm đã trở thành nhiều thanh kiếm, Nhã Tịnh không nhịn được mà xuýt xoa.
- "Quả đúng là kỹ xảo đẹp!"