Chương 16: Xuất giá Dự vương phủ
Nhìn bản thân mình trong gương, nhan sắc từng là khuynh quốc khuynh thành khiến bao người say mê, thèm muốn, ghen tị. Là nhan sắc khiến phụ mẫu và cả tộc nâng niu như viên minh châu. Thẩm Nhược Hy hài lòng nhìn ta, đặt tay lên vai ta mà cười: - Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Đúng là nhan sắc nghiêng nước đổ thành mà~
Ta gạt tay ả sang một bên cười giễu cợt, trang điểm cho ta xinh đẹp như vậy là muốn chứng minh cái danh hiền đức với mọi người và ý trung nhân cũ của ả ta sao: - Cám ơn lời khen của ngươi!
Nô tài bên ngoài vội vã bước vào: - Nương nương kiệu của Dự vương đã đến~
Thẩm Nhược Hy hài lòng gật đầu rồi ả nhẹ nhàng đội khăn lên cho ta, dìu ta ra ngoài. Ta tránh bàn tay định dìu của ả ta, tay cầm quạt ta đầy kiêu ngạo bước ra ngoài.
Tiếng cồng chiêng vang vọng cả một góc trời, bên ngoài sắc đỏ nhuộm cả bầu trời của Dực khôn cung. Pháo được đốt liên hồi, không khí vui vẻ khiến người ngoài nhìn vào mà ngưỡng mộ lễ thành hôn này. Dự vương đã cởi ngựa vào trong hoàng cung, dẫn theo phía sau một đám cung nhân, hùng hùng hổ hổ khiến bao người nghĩ rằng Dự vương có tình ý với nàng mà nào biết được...
Ta bước ra bên ngoài theo sau là Thẩm Nhược Hy, ả ta khoác lấy tay ta. Ta muốn tránh né nhưng bị ả vịnh chặt lại, lúc này bên tai ta nghe tiếng vó ngựa cùng vô vàng tiếng bước chân. Tiêng công công hô lớn: - Hoàng thượng giá đáo~ Tân lang đến!
Tất cả mọi người xung quanh đều quỳ xuống mà hành lễ với hắn: - Chúng thần xin tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an!
Hắn bước đến bên cạnh Dự vương, vỗ vai cười nói: - Hôm nay là ngày vui của hoàng đệ! Hoàng đệ không cần đa lễ!
Dự vương cúi đầu: - Tạ hoàng huynh!
Thẩm Nhược Hy nắm tay ta mà cười nói: - Tứ lang~ Dự vương!
Dự vương đưa mắt nhìn ả, ả mặc lên môtk bộ trang phục đỏ rực, thêu phương hoàng cùng những trang sức bằng vàng quý giá, nhìn xa còn ngỡ ả mới chính là tân nương. Dự vương cố chấn tĩnh bản thân mà nhẹ giọng nói: - Hoàng tỷ! Thần đệ tham kiến hoàng tỷ!
Ả cười dịu dàng: - Mau đứng lên đi! Hôm nay là ngày vui không cần phải đa lễ!
Ả dẫn ta xuống dưới cười nói với Dự vương: - Tỷ tỷ của ta~ Đệ thấy tỷ ấy đẹp không?
Dự vương cười nhạt bảo: - Đẹp rất đẹp! Nàng lúc nào cũng đẹp~
Cẩu hoàng đế bên cạnh thấy vậy liền cười lớn bảo: - Tình cảm của đệ và Tình nguyệt vương phi rất tốt, xem ra trẫm đã may mối đúng người rồi!
Dự vương chôn vùi tâm tư với ả trong lòng nhìn cẩu hoàng đế cười: - Vâng! Tạ hoàng huynh đã ban cho đệ một báu vật trân quý~
Ta cười nhạt, nhìn cảnh ba người diễn kịch tình cảm thắm thiết mà khiến ta buồn cười. Từng người bọn chúng trong lòng đều có những suy tính hèn hạ riêng nhưng trước mặt vẫn giả vờ thâm tình như thể xa cách mấy năm. Ta chẳng thèm nói gì, tự dặn lòng mình phải kìm chế.
Tên cẩu hoàng đế nhìn ta rồi bảo: - Xem kìa bộ chu tước này là do hoàng đệ tặng cho vương phi sao? Trông rất đẹp đó~
Dự vương lúc này mới đưa mắt nhìn ta, nhìn bộ trang phục trên người ta mà tay hắn nắm chặt lại, cố kìm giọng đang tức giận mà nói: - Vâng hoàng huynh~
Ả ta nghe vậy cũng cười vui vẻ, giọng nói run run dịu dàng: - Dự vương đệ phải chăm sóc tốt tỷ tỷ của bổn cung!
Dự vương nhìn ả ánh mắt đầy thâm tình nhưng rồi cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy. Nhìn ả cười nhẹ nhàng: - Hoàng tỷ yên tâm, hoàng đệ nhất định sẽ " chăm sóc " tốt cho tỷ tỷ của người~
Cẩu hoàng đế bước đến ôm lấy vai của ả, mỉm cười nhìn Dự vương mà nói: - Thấy hoàng đệ thâm tình với vương phi như vậy khiến trẫm rất vui! Nào mau lên sắp qua giờ lành rồi!
Dự vương nghe vậy cũng cười nắm lấy tay ta đưa vào kiệu, ả ta ở phía sau giả vờ sụt sịt, tên cẩu hoàng đế thấy vậy liền ôm chặt ả dỗ dành. Dự vương nhìn ả, hai ánh mắt thâm tìmh chạm nhau, cuối cùng cũng quay đầu mà rời đi.
Ta ngồi trong kiệu lòng chẳng một cảm xúc, đây là lần thứ hai của ta rồi, có lẽ cảm xúc bồi hồi cũng chẳng còn nữa. Ta vén khăn nhìn ra bên ngoài, thở dài nhìn xa xăm, có lẽ...hành trình sắp tới sẽ không yên ổn rồi~
Không lâu sau, ta đã đến trước cửa Dự vương phủ, pháo hoa được đốt vang trời như thể chào đón ta, nô tỳ bên cạnh vén màn đưa ta xuống kiệu. Dự vương nhìn ta rồi hằn học cùng ta bước vào phủ, ta cũng từ từ từng bước nhẹ nhàng bước vào phủ. Bước qua chậu lửa, ta cùng Dự vương vào chính điện.
Trong chính điện, lão phu nhân ngồi yên vị nhìn ta ánh mắt vô cùng sắt lạnh. Ta cũng thừa biết vì sao bà ta không thích ta nhưng ta cũng chẳng muốn quan tâm, chỉ im lặng bước vào. Tiếng hô của người vang lên: - Nhất bái thiên địa~
- Nhị bái cao đường~
- Phu thê giao bái~
Ta cùng Dự vương hoàn thành hôn lễ một cách miễn cưỡng. Xong lễ bái, ta bước đến chỗ lão phu nhân dâng trà. Ta liền quỳ xuống, hai tay dâng trà lên: - Lão phu nhân mời dùng trà~
Bà ta hậm hực nhìn ta: - Hôm nay đã vào vương phủ trở thành vương phi của Bắc Nhiên, ta không có gì cầu mong chỉ mong ngươi biết quy củ, hầu hạ Bắc Nhiên thật tốt!
Ta nghe vậy liền cười đáp: - Vâng! Nhi phụ xin nghe lời dạy của lão phu nhân!
Bà ta gật đầu nắm lấy tách trà trong tay ta, cố ý để tách trà đổ vào tay một khoảng. Ta nhịn cơn đau im lặng, bà ta như rất hài lòng uống trà: - Trà có vẻ rất nóng nhỉ, là không muốn cho bà già này dùng hay sao?
Ta nhẹ nhàng đáp: - Trà nóng là do hạ nhân ban lên nếu lão phu nhân không hài lòng thì đành phạt đám nô tài vô dụng này thôi~
Bà ta thấy ta đáp trả liền phản bác: - Cô ăn nói với bậc trưởng bối như vậy sao?
Ta mỉm cười chẳng nói gì, bà ta thấy vậy liền đặt tách trà xuống: - Ta chỉ chấp nhận con dâu biết phép tắc nếu cô không biết thì phải cho người dạy dỗ cô thôi!
Ta lười đáp lời chỉ cúi đầu với bà ta, bà ta nghĩ rằng ta đã phục bà ta nên hài lòng bảo ta đứng lên. E là...cuộc sống sắp tới của ta cũng chẳng được yên bình rồi~
Ta gạt tay ả sang một bên cười giễu cợt, trang điểm cho ta xinh đẹp như vậy là muốn chứng minh cái danh hiền đức với mọi người và ý trung nhân cũ của ả ta sao: - Cám ơn lời khen của ngươi!
Nô tài bên ngoài vội vã bước vào: - Nương nương kiệu của Dự vương đã đến~
Thẩm Nhược Hy hài lòng gật đầu rồi ả nhẹ nhàng đội khăn lên cho ta, dìu ta ra ngoài. Ta tránh bàn tay định dìu của ả ta, tay cầm quạt ta đầy kiêu ngạo bước ra ngoài.
Tiếng cồng chiêng vang vọng cả một góc trời, bên ngoài sắc đỏ nhuộm cả bầu trời của Dực khôn cung. Pháo được đốt liên hồi, không khí vui vẻ khiến người ngoài nhìn vào mà ngưỡng mộ lễ thành hôn này. Dự vương đã cởi ngựa vào trong hoàng cung, dẫn theo phía sau một đám cung nhân, hùng hùng hổ hổ khiến bao người nghĩ rằng Dự vương có tình ý với nàng mà nào biết được...
Ta bước ra bên ngoài theo sau là Thẩm Nhược Hy, ả ta khoác lấy tay ta. Ta muốn tránh né nhưng bị ả vịnh chặt lại, lúc này bên tai ta nghe tiếng vó ngựa cùng vô vàng tiếng bước chân. Tiêng công công hô lớn: - Hoàng thượng giá đáo~ Tân lang đến!
Tất cả mọi người xung quanh đều quỳ xuống mà hành lễ với hắn: - Chúng thần xin tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an!
Hắn bước đến bên cạnh Dự vương, vỗ vai cười nói: - Hôm nay là ngày vui của hoàng đệ! Hoàng đệ không cần đa lễ!
Dự vương cúi đầu: - Tạ hoàng huynh!
Thẩm Nhược Hy nắm tay ta mà cười nói: - Tứ lang~ Dự vương!
Dự vương đưa mắt nhìn ả, ả mặc lên môtk bộ trang phục đỏ rực, thêu phương hoàng cùng những trang sức bằng vàng quý giá, nhìn xa còn ngỡ ả mới chính là tân nương. Dự vương cố chấn tĩnh bản thân mà nhẹ giọng nói: - Hoàng tỷ! Thần đệ tham kiến hoàng tỷ!
Ả cười dịu dàng: - Mau đứng lên đi! Hôm nay là ngày vui không cần phải đa lễ!
Ả dẫn ta xuống dưới cười nói với Dự vương: - Tỷ tỷ của ta~ Đệ thấy tỷ ấy đẹp không?
Dự vương cười nhạt bảo: - Đẹp rất đẹp! Nàng lúc nào cũng đẹp~
Cẩu hoàng đế bên cạnh thấy vậy liền cười lớn bảo: - Tình cảm của đệ và Tình nguyệt vương phi rất tốt, xem ra trẫm đã may mối đúng người rồi!
Dự vương chôn vùi tâm tư với ả trong lòng nhìn cẩu hoàng đế cười: - Vâng! Tạ hoàng huynh đã ban cho đệ một báu vật trân quý~
Ta cười nhạt, nhìn cảnh ba người diễn kịch tình cảm thắm thiết mà khiến ta buồn cười. Từng người bọn chúng trong lòng đều có những suy tính hèn hạ riêng nhưng trước mặt vẫn giả vờ thâm tình như thể xa cách mấy năm. Ta chẳng thèm nói gì, tự dặn lòng mình phải kìm chế.
Tên cẩu hoàng đế nhìn ta rồi bảo: - Xem kìa bộ chu tước này là do hoàng đệ tặng cho vương phi sao? Trông rất đẹp đó~
Dự vương lúc này mới đưa mắt nhìn ta, nhìn bộ trang phục trên người ta mà tay hắn nắm chặt lại, cố kìm giọng đang tức giận mà nói: - Vâng hoàng huynh~
Ả ta nghe vậy cũng cười vui vẻ, giọng nói run run dịu dàng: - Dự vương đệ phải chăm sóc tốt tỷ tỷ của bổn cung!
Dự vương nhìn ả ánh mắt đầy thâm tình nhưng rồi cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy. Nhìn ả cười nhẹ nhàng: - Hoàng tỷ yên tâm, hoàng đệ nhất định sẽ " chăm sóc " tốt cho tỷ tỷ của người~
Cẩu hoàng đế bước đến ôm lấy vai của ả, mỉm cười nhìn Dự vương mà nói: - Thấy hoàng đệ thâm tình với vương phi như vậy khiến trẫm rất vui! Nào mau lên sắp qua giờ lành rồi!
Dự vương nghe vậy cũng cười nắm lấy tay ta đưa vào kiệu, ả ta ở phía sau giả vờ sụt sịt, tên cẩu hoàng đế thấy vậy liền ôm chặt ả dỗ dành. Dự vương nhìn ả, hai ánh mắt thâm tìmh chạm nhau, cuối cùng cũng quay đầu mà rời đi.
Ta ngồi trong kiệu lòng chẳng một cảm xúc, đây là lần thứ hai của ta rồi, có lẽ cảm xúc bồi hồi cũng chẳng còn nữa. Ta vén khăn nhìn ra bên ngoài, thở dài nhìn xa xăm, có lẽ...hành trình sắp tới sẽ không yên ổn rồi~
Không lâu sau, ta đã đến trước cửa Dự vương phủ, pháo hoa được đốt vang trời như thể chào đón ta, nô tỳ bên cạnh vén màn đưa ta xuống kiệu. Dự vương nhìn ta rồi hằn học cùng ta bước vào phủ, ta cũng từ từ từng bước nhẹ nhàng bước vào phủ. Bước qua chậu lửa, ta cùng Dự vương vào chính điện.
Trong chính điện, lão phu nhân ngồi yên vị nhìn ta ánh mắt vô cùng sắt lạnh. Ta cũng thừa biết vì sao bà ta không thích ta nhưng ta cũng chẳng muốn quan tâm, chỉ im lặng bước vào. Tiếng hô của người vang lên: - Nhất bái thiên địa~
- Nhị bái cao đường~
- Phu thê giao bái~
Ta cùng Dự vương hoàn thành hôn lễ một cách miễn cưỡng. Xong lễ bái, ta bước đến chỗ lão phu nhân dâng trà. Ta liền quỳ xuống, hai tay dâng trà lên: - Lão phu nhân mời dùng trà~
Bà ta hậm hực nhìn ta: - Hôm nay đã vào vương phủ trở thành vương phi của Bắc Nhiên, ta không có gì cầu mong chỉ mong ngươi biết quy củ, hầu hạ Bắc Nhiên thật tốt!
Ta nghe vậy liền cười đáp: - Vâng! Nhi phụ xin nghe lời dạy của lão phu nhân!
Bà ta gật đầu nắm lấy tách trà trong tay ta, cố ý để tách trà đổ vào tay một khoảng. Ta nhịn cơn đau im lặng, bà ta như rất hài lòng uống trà: - Trà có vẻ rất nóng nhỉ, là không muốn cho bà già này dùng hay sao?
Ta nhẹ nhàng đáp: - Trà nóng là do hạ nhân ban lên nếu lão phu nhân không hài lòng thì đành phạt đám nô tài vô dụng này thôi~
Bà ta thấy ta đáp trả liền phản bác: - Cô ăn nói với bậc trưởng bối như vậy sao?
Ta mỉm cười chẳng nói gì, bà ta thấy vậy liền đặt tách trà xuống: - Ta chỉ chấp nhận con dâu biết phép tắc nếu cô không biết thì phải cho người dạy dỗ cô thôi!
Ta lười đáp lời chỉ cúi đầu với bà ta, bà ta nghĩ rằng ta đã phục bà ta nên hài lòng bảo ta đứng lên. E là...cuộc sống sắp tới của ta cũng chẳng được yên bình rồi~