Chương 31: Quá khứ đen tối
“- A! Vương Phi ăn thử món thịt nai này đi, đây là nai mà tam hoàng tử mới đi săn về, rất tươi ngon đó!”.
Bà ta liền mời nàng ăn, tránh đi những câu hỏi từ nàng.
Sơ Nhiễm cũng vui vẻ đón nhận, nàng đụng được vài đũa thì lấy lí do bụng không tốt mà rời đi. Thực chất nàng đang muốn tìm hiểu trong viện của thái hậu, có bí mật nào ẩn giấu.
Đây là phòng ngủ của bà ta sao? Nàng bước vào một căn phòng lớn, mọi thứ trong đây đều là đồ quý, thiết kế tinh xảo. Nàng đi qua lại trong phòng,trong này chẳng có gì bất thường cả. Chỉ còn lại chiếc giường nàng chưa xem qua mà thôi.
Liệu có bí mật nào ở đây không? Phải nhanh tay không sẽ bị phát hiện mất, không còn thời gian để đắn đo nữa.
Nàng liền leo lên giường kiểm tra khắp nơi.
" Hử!! Có gì đó không đúng ở cái giường này.
Nàng gõ xuống vài cái, phía bên trong hình như rỗng.Nàng liền lật chiếc chăn ra, nảy tấm phản lên, bên dưới vậy mà có chứa rất nhiều thư từ, đồ vật. Nàng lấy một bức thư đọc qua:
"- Hàn Thi Viên, Sơn Âm đại nhân ra lệnh cho ngươi mau chóng giết hoàng hậu đoạt vị.Thư Phong sẽ đến nửa đêm đưa cho người dược độc của Sơn Âm, hoàng hậu sẽ được xem như là xuất bệnh mà chết, không để lại dấu vết…
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, nàng vội vã bỏ thư vào chỗ cũ, xếp chăn lại ngay ngắn, nép người xuống dưới gầm giường.
Thái hậu đi vào, một nữ tỳ theo đằng sau.
"- Thái hậu, Trương Sơ Nhiễm là người của phủ thần vương, nàng ta lại hỏi người về Nam Á, liệu nàng ta có biết gì về những việc người làm không?
Nữ tỳ kia lên tiếng.
“-Có lẽ nàng ta chưa biết. Trừ khi nàng ta gặp được biểu muội của ta. Nhưng cái đó dĩ nhiên là không thể, vì ta đã sai người phóng hoả trong đêm và ả đã chết lâu rồi.”
Khuôn mặt bà ta bây giờ trông khác hẳn với lúc gặp ở yến tiệc. Trên mặt lộ ra vẻ mặt mưu mô, thủ đoạn.
Bà ta không biết rằng trong cái đêm đó, Lưu Thị đã cứu được đứa bé, và thoát thân trong biển lửa. Vì đoán được đây là âm mưu của người nào đó, muốn bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, Lưu Thị sống khép kín, ẩn dật, tránh cho những kẻ phóng hoả kia sẽ tìm tới lần nữa. Thái hậu lại cứ đinh ninh là Lưu Thị đã chết.
“- Thái hậu anh minh, tính toán như thần.”
Nữ tỳ kia bắt đầu nịnh nọt, khen ngợi mụ ta, khiến mụ ta nở mũi, đầy tự hào.
“- Ta đã mất bao nhiêu công sức, từ dùng độc dược giết chết hoàng hậu, cũng chính bổn cung phóng hoả thiêu chết mẫu thân của Thần Vương, cuối cùng thì Lý Lạc cũng đoạt vị rồi.”
Ả ta mỉm cười, không hề hay biết những thứ này, Sơ Nhiễm đều đã nghe được. Chờ cho bà ta đi khỏi, nàng mới lén lút rời khỏi đây.
Quả nhiên, bà ta là kẻ đứng sau tất cả, giết nhiều người chỉ để cho con trai được trở thành hoàng đế. Nhưng ta vẫn thấy có gì đó khúc mắc. Ta nghe công chúa Bạch Tâm nói là hoàng đế ngày ấy chết vì " bệnh lạ ", liệu đây có phải cũng là do bà ta làm không? Nhưng bà ta đâu có đề cập đến??
Nàng đưa tay lên cằm suy nghĩ.
"- Vị tiểu thư này, hãy nhìn đường một chút ". Một bàn tay kéo nàng lui về sau.
Lúc này nàng mới nhận ra chỉ một chút nữa thôi là nàng bước xuống hồ rồi.
"- Đa tạ công tử! Nàng liền khấu tạ nam nhân trước mặt.
"- Nàng là …Thần Vương Phi? Nàng còn nhớ ta không?.
Nam nhân vừa trông thấy khuôn mặt nàng liền reo lên mừng rỡ.
"- Ngươi là…?. Thấy hắn có một chút quen thuộc, nhưng nàng vẫn không thể nhớ ra.
Hắn có chút thất vọng, liền nói ra danh tính:
"- Ta là Trần Thiên Quân, tam đệ của ta có từng mâu thuẫn với người ở tiệm trang sức phía Tây, không biết nàng còn nhớ không??
"- À…à ta nhớ ra ngươi rồi, sao ngươi lại ở đây "?Nàng chợt nhớ lại chuyện cũ, hắn là con trai Định Quốc hầu.
“- Ta vào cung thăm muội muội ta, nàng ấy là Xuân Phi.
Lần đó… vẫn cảm thấy thật thất lễ với Vương Phi, người không tính toán chứ.”
Hắn ta có chút ngập ngừng.
“- Bổn vương phi không so đo chuyện cũ, tất thảy đều đã qua.”
" - Đa tạ vương phi rộng lượng, ta muốn mời người một bữa cơm không biết liệu có được không.?
Nhắc đến cơm, nàng mới nhớ mình cũng chưa ăn gì.
"- Ngoài kinh thành mới mở một tửu lâu, nghe đồn khung cảnh nên thơ, rượu ngon, không biết Vương Phi có nhã hứng không? ".
“- Được, ta đồng ý.” Nàng thấy hắn nhã nhặn, lịch sự lại còn nhiệt tình nên chấp thuận.
“- Nếu như vậy, để ta kêu người chuẩn bị xe ngựa đến cho nàng.”
Nàng đồng ý lại khiến hắn trông vui vẻ như vậy, liền mau chóng cho hạ nhân chuẩn bị.
Tửu lâu này được khai trương không lâu, nhưng khách ra vào tấp nập. Đa phần đều là thương gia, quan lại, công tử, tiểu thư giàu có mới có thể đến. Hắn có vẻ như là khách quý ở đây. Vì khi hắn tới, chủ quản liền chạy ra đon đả mời hắn, còn đặc biệt ưu tiên ngồi ở trên lầu cao, chỉ dùng để tiếp khách quý mà thôi. Ở trên lầu, có thể nhìn nhìn ra xa, thấy được một thảo nguyên rộng lớn, có dòng sông nhỏ chảy dài, cảnh vật thật hữu tình, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh quả thật tuyệt vời.
Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh sống lưng. Như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Ta cảm nhận có một cỗ áp bức đang ở gần đây.Nàng liền nhìn một lượt trên lầu, ánh mắt nàng dừng lại ở một chỗ.
"- Vương …!!! Vương gia! Sao hắn lại ở đây? ".
Mặt nàng méo xệch đi, quả này về phủ lại bị trách phạt rồi đây.
Hắn nhìn về nàng ánh mắt hình viên đạn, chốc chốc lại liếc sang nam nhân đi cùng nàng.
"- Vương Phi người ăn thử món gà quay nướng này đi, đồ ăn ở đây cũng rất ngon đó.
Trần Thiên Quân gắp cho nàng một miếng gà lớn. Thần Vương nhìn thấy liền chau mày, tỏ ra khó chịu.
Bà ta liền mời nàng ăn, tránh đi những câu hỏi từ nàng.
Sơ Nhiễm cũng vui vẻ đón nhận, nàng đụng được vài đũa thì lấy lí do bụng không tốt mà rời đi. Thực chất nàng đang muốn tìm hiểu trong viện của thái hậu, có bí mật nào ẩn giấu.
Đây là phòng ngủ của bà ta sao? Nàng bước vào một căn phòng lớn, mọi thứ trong đây đều là đồ quý, thiết kế tinh xảo. Nàng đi qua lại trong phòng,trong này chẳng có gì bất thường cả. Chỉ còn lại chiếc giường nàng chưa xem qua mà thôi.
Liệu có bí mật nào ở đây không? Phải nhanh tay không sẽ bị phát hiện mất, không còn thời gian để đắn đo nữa.
Nàng liền leo lên giường kiểm tra khắp nơi.
" Hử!! Có gì đó không đúng ở cái giường này.
Nàng gõ xuống vài cái, phía bên trong hình như rỗng.Nàng liền lật chiếc chăn ra, nảy tấm phản lên, bên dưới vậy mà có chứa rất nhiều thư từ, đồ vật. Nàng lấy một bức thư đọc qua:
"- Hàn Thi Viên, Sơn Âm đại nhân ra lệnh cho ngươi mau chóng giết hoàng hậu đoạt vị.Thư Phong sẽ đến nửa đêm đưa cho người dược độc của Sơn Âm, hoàng hậu sẽ được xem như là xuất bệnh mà chết, không để lại dấu vết…
Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, nàng vội vã bỏ thư vào chỗ cũ, xếp chăn lại ngay ngắn, nép người xuống dưới gầm giường.
Thái hậu đi vào, một nữ tỳ theo đằng sau.
"- Thái hậu, Trương Sơ Nhiễm là người của phủ thần vương, nàng ta lại hỏi người về Nam Á, liệu nàng ta có biết gì về những việc người làm không?
Nữ tỳ kia lên tiếng.
“-Có lẽ nàng ta chưa biết. Trừ khi nàng ta gặp được biểu muội của ta. Nhưng cái đó dĩ nhiên là không thể, vì ta đã sai người phóng hoả trong đêm và ả đã chết lâu rồi.”
Khuôn mặt bà ta bây giờ trông khác hẳn với lúc gặp ở yến tiệc. Trên mặt lộ ra vẻ mặt mưu mô, thủ đoạn.
Bà ta không biết rằng trong cái đêm đó, Lưu Thị đã cứu được đứa bé, và thoát thân trong biển lửa. Vì đoán được đây là âm mưu của người nào đó, muốn bảo toàn mạng sống cho hai mẹ con, Lưu Thị sống khép kín, ẩn dật, tránh cho những kẻ phóng hoả kia sẽ tìm tới lần nữa. Thái hậu lại cứ đinh ninh là Lưu Thị đã chết.
“- Thái hậu anh minh, tính toán như thần.”
Nữ tỳ kia bắt đầu nịnh nọt, khen ngợi mụ ta, khiến mụ ta nở mũi, đầy tự hào.
“- Ta đã mất bao nhiêu công sức, từ dùng độc dược giết chết hoàng hậu, cũng chính bổn cung phóng hoả thiêu chết mẫu thân của Thần Vương, cuối cùng thì Lý Lạc cũng đoạt vị rồi.”
Ả ta mỉm cười, không hề hay biết những thứ này, Sơ Nhiễm đều đã nghe được. Chờ cho bà ta đi khỏi, nàng mới lén lút rời khỏi đây.
Quả nhiên, bà ta là kẻ đứng sau tất cả, giết nhiều người chỉ để cho con trai được trở thành hoàng đế. Nhưng ta vẫn thấy có gì đó khúc mắc. Ta nghe công chúa Bạch Tâm nói là hoàng đế ngày ấy chết vì " bệnh lạ ", liệu đây có phải cũng là do bà ta làm không? Nhưng bà ta đâu có đề cập đến??
Nàng đưa tay lên cằm suy nghĩ.
"- Vị tiểu thư này, hãy nhìn đường một chút ". Một bàn tay kéo nàng lui về sau.
Lúc này nàng mới nhận ra chỉ một chút nữa thôi là nàng bước xuống hồ rồi.
"- Đa tạ công tử! Nàng liền khấu tạ nam nhân trước mặt.
"- Nàng là …Thần Vương Phi? Nàng còn nhớ ta không?.
Nam nhân vừa trông thấy khuôn mặt nàng liền reo lên mừng rỡ.
"- Ngươi là…?. Thấy hắn có một chút quen thuộc, nhưng nàng vẫn không thể nhớ ra.
Hắn có chút thất vọng, liền nói ra danh tính:
"- Ta là Trần Thiên Quân, tam đệ của ta có từng mâu thuẫn với người ở tiệm trang sức phía Tây, không biết nàng còn nhớ không??
"- À…à ta nhớ ra ngươi rồi, sao ngươi lại ở đây "?Nàng chợt nhớ lại chuyện cũ, hắn là con trai Định Quốc hầu.
“- Ta vào cung thăm muội muội ta, nàng ấy là Xuân Phi.
Lần đó… vẫn cảm thấy thật thất lễ với Vương Phi, người không tính toán chứ.”
Hắn ta có chút ngập ngừng.
“- Bổn vương phi không so đo chuyện cũ, tất thảy đều đã qua.”
" - Đa tạ vương phi rộng lượng, ta muốn mời người một bữa cơm không biết liệu có được không.?
Nhắc đến cơm, nàng mới nhớ mình cũng chưa ăn gì.
"- Ngoài kinh thành mới mở một tửu lâu, nghe đồn khung cảnh nên thơ, rượu ngon, không biết Vương Phi có nhã hứng không? ".
“- Được, ta đồng ý.” Nàng thấy hắn nhã nhặn, lịch sự lại còn nhiệt tình nên chấp thuận.
“- Nếu như vậy, để ta kêu người chuẩn bị xe ngựa đến cho nàng.”
Nàng đồng ý lại khiến hắn trông vui vẻ như vậy, liền mau chóng cho hạ nhân chuẩn bị.
Tửu lâu này được khai trương không lâu, nhưng khách ra vào tấp nập. Đa phần đều là thương gia, quan lại, công tử, tiểu thư giàu có mới có thể đến. Hắn có vẻ như là khách quý ở đây. Vì khi hắn tới, chủ quản liền chạy ra đon đả mời hắn, còn đặc biệt ưu tiên ngồi ở trên lầu cao, chỉ dùng để tiếp khách quý mà thôi. Ở trên lầu, có thể nhìn nhìn ra xa, thấy được một thảo nguyên rộng lớn, có dòng sông nhỏ chảy dài, cảnh vật thật hữu tình, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh quả thật tuyệt vời.
Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh sống lưng. Như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Ta cảm nhận có một cỗ áp bức đang ở gần đây.Nàng liền nhìn một lượt trên lầu, ánh mắt nàng dừng lại ở một chỗ.
"- Vương …!!! Vương gia! Sao hắn lại ở đây? ".
Mặt nàng méo xệch đi, quả này về phủ lại bị trách phạt rồi đây.
Hắn nhìn về nàng ánh mắt hình viên đạn, chốc chốc lại liếc sang nam nhân đi cùng nàng.
"- Vương Phi người ăn thử món gà quay nướng này đi, đồ ăn ở đây cũng rất ngon đó.
Trần Thiên Quân gắp cho nàng một miếng gà lớn. Thần Vương nhìn thấy liền chau mày, tỏ ra khó chịu.