Chương 33: Rắc rối
"- Ngài hà tất phải làm như vậy? không có ta thì cũng có ngàn mĩ nhân khác mong chờ được hầu hạ vương gia mà ".
Nàng không hiểu tại sao hắn lại mất công sức vì nàng đến vậy.
“- Đúng vậy, rất nhiều nữ nhân muốn được bổn vương sủng ái, nhưng ta chỉ muốn sủng mỗi nàng.”
Từng câu hắn nói ra đều trông rất nghiêm túc.
“- Nhưng …ta, ta không thích ngài.”
Nàng cố gắng giữ lấy lí trí của mình nhưng tim thì muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“- Nàng có chắc rằng nàng không thích bổn vương?”
Thần Vương dò xét nàng nhìn vào mắt nàng.
'-Ta… chắc chắn! ". Nàng có chút ngập ngừng nhưng vẫn quả quyết nói trong lòng không có vương gia.
Hắn không nói gì, vẻ mặt có chút u sầu quay bước đi. Nàng định gọi hắn, nhưng rồi lại thôi, có vẻ như thế này sẽ tốt hơn. Hắn cũng sẽ dần chán ghét mà đồng ý hưu thư, rồi ta sẽ có cuộc sống như ta vẫn muốn.
Nô tỳ Tiểu Trúc đứng sau lùm cây, đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Vương gia và vương phi đang có mâu thuẫn, nàng ta chạy về báo tin ngay.
"- Ngươi nói sao? Vương gia với Vương Phi bất hoà? được lắm! Thời cơ tới rồi.’ Lý Vân Nhạn lộ ra nụ cười nham hiểm.
"- Tiểu thư, người định sẽ làm gì? Tiểu Trúc thắc mắc.
‘’ - Nghe nói hôm qua vương phi đi cùng với một tên nam nhân khiến Vương gia tức giận. Chi bằng hôm nay chúng ta đem một nam nhân tới, đánh thuốc mê nàng ta. Vương gia nhìn thấy cảnh vương phi yêu dấu cùng một nam nhân khác trên giường, liệu sẽ như thế nào?
Ả cười thích thú, Lý Vân Nhạn hiện rõ là một nữ nhân tâm cơ không từ thủ đoạn.
Vân Nhạn rút trong ống tay áo ra một gói nhỏ gì đó, đưa cho Tiểu Trúc.
‘’- Đem dược này bỏ vào trong bát canh của Trương Sơ Nhiễm. Chưa đến nửa canh giờ, nàng ta liền không thể cử động được."
“- Nô tỳ làm ngay sẽ làm ngay.”
Tiểu Trúc nhận lấy gói thuốc rồi bước vào trong nhà bếp. Thấy một nha hoàn đang bưng trên tay một phần đồ ăn. Tiểu Trúc liền hỏi:
"- Ngươi mang cơm cho Vương Phi phải không?
Nữ tỳ kia hồi đáp:
‘’- Phải, vương phi cho gọi ta đến lấy đồ ăn mà".
"- Trắc Phi cần một chút mật ong, ta mới vào phủ không lâu, không biết mật ong ở chỗ nào.Ngươi lấy giúp được không? Ta bê đồ ăn giúp ngươi một lát.
Tiểu Trúc vội ôm lấy khay đồ ăn từ tay nữ tử kia.
Lợi dụng lúc nữ tỳ kia quay đi lấy mật ong, Tiểu Trúc liền đổ thuốc vào canh.
" - Mật ong nằm ở đây, ngươi hãy nhớ nhé." Nữ tỳ kia vừa đưa mật ong cho Tiểu Trúc.
"- Cảm ơn ngươi, ta đã biết rồi. Tiểu Trúc đưa tay ra đón lọ mật ong.
Sơ Nhiễm lại không đề phòng mà ăn hết sạch chỗ thức ăn đó.
“- An Bích! An Bích! Ta đau đầu quá mau lại đây giúp ta…”
Nàng gọi mãi nhưng không thấy An Bích trả lời. Bởi vì nàng ta bị đánh ngất rồi.
Một tên nam nhân thô thiển, bặm trợn đi vào trong phòng nàng có ý đồ xấu xa:
"- Mĩ nữ để ta phục vụ cho nàng nhé! ".
Cơ thể của nàng lúc này mềm nhũn, chân tay không thể nhấc lên được. Nàng dùng chút ý thức của mình nói:
"- Cút ra ngoài cho bổn vương phi.! ".
“- Mĩ nữ người thật mạnh miệng! giờ người đâu có thể chống lại, tốt nhất là nên cùng ta vui vẻ đi.”
Lời nói vô sỉ của tên lạ mặt được thốt ra thật kinh tởm.
“- Cút ra! Không được lại gần, ta chính là Thần Vương… Phi.”
Nàng cố gắng chống cự nhưng chỉ mèo vờn, không có tác dụng.
Gã xấu xa ôm lấy nàng, đem lên giường thì tiếng đạp cửa xông vào, phá hỏng cảnh đẹp của hắn.
"- Các ngươi làm gì trong phủ của bổn vương?? "
Thần Vương tức giận.
Không ngờ Thần Vương lại đi ngang qua đây, gã kia vẫn chưa làm được gì. Nhưng cảnh ôm ấp vừa nãy cũng đã đủ để nàng phải lao đao rồi. Ả ta nhếch môi hài lòng.
Vân Nhạn đứng từ xa quan sát. Sau đó ả cũng đi đến, làm ra vẻ mặt không hay biết gì.
"- Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Ô tỷ tỷ! nam nhân này là ai? sao lại cùng tỷ trên giường thế kia?
Nàng liếc mắt sang Lý Vân Nhạn.
Là mưu kế của ả, ta thật xơ suất quá, để vương gia trông thấy như thế này, cũng khó mà giải thích.
"- Vương gia, không phải ta…nam nhân này từ đâu tới, ta không hề hay biết. Gã xông vào phòng của ta.
Nàng cố gắng giải thích cho hắn nghe.
"- Xông vào phòng nàng và nàng cũng nằm trên giường với hắn sao? ".
Hắn ta mắt đỏ ngầu vì tức giận, thất vọng vì nàng phản bội hắn.
“- Có kẻ bỏ dược vào thức ăn! Vương gia người hãy suy xét lại.”
Nàng suy nghĩ một lát, cũng đã đoán được thức ăn có vấn đề.
"- Thức ăn này là kẻ nào đem lên?? Hắn nhìn đám hạ nhân hét lớn.
"- Bẩm vương gia là nô tỳ, nhưng nô tỳ khẳng định không hại Vương Phi. Tất cả đồ ăn trong phủ trước khi đến tay chủ tử, đều được qua kim thử độc.
Nữ nô tỳ kia quỳ mọp dưới sàn, không dám ngẩng đầu lên.
Dung ma ma là người ở bên Thần Vương từ bé, tuy là hạ nhân nhưng rất được trọng dụng và tin tưởng, bà cũng lên tiếng:
‘’- Bẩm vương gia! quả thật ta cũng trông thấy nàng ta bưng khay đồ ăn đến cho Vương Phi. Từ viện của Vương Phi đến nhà ăn quảng đường rất ngắn, lại rất nhiều hạ nhân ở bên ngoài đang làm việc, khó mà có cơ hội.
Dung ma ma và đám hạ nhân cũng làm chứng.
"- Nàng còn gì muốn nói nữa không? " Trong ánh mắt hắn ta giờ chỉ còn lại sự chán ghét.
“- Ta không làm gì sai, không phải hổ thẹn.”
Nàng thấy hắn không tin mình, trong lòng cũng thật sự thất vọng. Cứ nghĩ hắn sẽ điều tra, nhưng hắn chỉ nhìn trước mắt mà đã định tội nàng.
"- Tỷ Tỷ, sao tỷ lại như vậy? Vương gia hết mực yêu thương tỷ, vậy mà tỷ còn tìm nam nhân bên ngoài để vui vẻ…
Lý Vân Nhạn diễn nét đau buồn, rơm rơm nước mắt nhìn nàng.
‘’- Ta nghĩ ngươi rõ hơn ai hết, nam nhân này từ đâu tới mà.
Nàng lườm sang ả, ánh mắt lãnh huyết.
"- Tỷ tỷ nói gì vậy? Nam nhân này trong phòng của tỷ sao tỷ lại hỏi ta?.
Lý Vân Nhạn vẫn tỏ ra ngây ngô, tay còn bám chắc lấy Thần Vương.
"- Vương gia! Tỷ ấy không biết mình sai còn vu oan cho thiếp.
Ả ta lại khóc lóc, tỏ vẻ uy khuất.
Nàng không hiểu tại sao hắn lại mất công sức vì nàng đến vậy.
“- Đúng vậy, rất nhiều nữ nhân muốn được bổn vương sủng ái, nhưng ta chỉ muốn sủng mỗi nàng.”
Từng câu hắn nói ra đều trông rất nghiêm túc.
“- Nhưng …ta, ta không thích ngài.”
Nàng cố gắng giữ lấy lí trí của mình nhưng tim thì muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“- Nàng có chắc rằng nàng không thích bổn vương?”
Thần Vương dò xét nàng nhìn vào mắt nàng.
'-Ta… chắc chắn! ". Nàng có chút ngập ngừng nhưng vẫn quả quyết nói trong lòng không có vương gia.
Hắn không nói gì, vẻ mặt có chút u sầu quay bước đi. Nàng định gọi hắn, nhưng rồi lại thôi, có vẻ như thế này sẽ tốt hơn. Hắn cũng sẽ dần chán ghét mà đồng ý hưu thư, rồi ta sẽ có cuộc sống như ta vẫn muốn.
Nô tỳ Tiểu Trúc đứng sau lùm cây, đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Vương gia và vương phi đang có mâu thuẫn, nàng ta chạy về báo tin ngay.
"- Ngươi nói sao? Vương gia với Vương Phi bất hoà? được lắm! Thời cơ tới rồi.’ Lý Vân Nhạn lộ ra nụ cười nham hiểm.
"- Tiểu thư, người định sẽ làm gì? Tiểu Trúc thắc mắc.
‘’ - Nghe nói hôm qua vương phi đi cùng với một tên nam nhân khiến Vương gia tức giận. Chi bằng hôm nay chúng ta đem một nam nhân tới, đánh thuốc mê nàng ta. Vương gia nhìn thấy cảnh vương phi yêu dấu cùng một nam nhân khác trên giường, liệu sẽ như thế nào?
Ả cười thích thú, Lý Vân Nhạn hiện rõ là một nữ nhân tâm cơ không từ thủ đoạn.
Vân Nhạn rút trong ống tay áo ra một gói nhỏ gì đó, đưa cho Tiểu Trúc.
‘’- Đem dược này bỏ vào trong bát canh của Trương Sơ Nhiễm. Chưa đến nửa canh giờ, nàng ta liền không thể cử động được."
“- Nô tỳ làm ngay sẽ làm ngay.”
Tiểu Trúc nhận lấy gói thuốc rồi bước vào trong nhà bếp. Thấy một nha hoàn đang bưng trên tay một phần đồ ăn. Tiểu Trúc liền hỏi:
"- Ngươi mang cơm cho Vương Phi phải không?
Nữ tỳ kia hồi đáp:
‘’- Phải, vương phi cho gọi ta đến lấy đồ ăn mà".
"- Trắc Phi cần một chút mật ong, ta mới vào phủ không lâu, không biết mật ong ở chỗ nào.Ngươi lấy giúp được không? Ta bê đồ ăn giúp ngươi một lát.
Tiểu Trúc vội ôm lấy khay đồ ăn từ tay nữ tử kia.
Lợi dụng lúc nữ tỳ kia quay đi lấy mật ong, Tiểu Trúc liền đổ thuốc vào canh.
" - Mật ong nằm ở đây, ngươi hãy nhớ nhé." Nữ tỳ kia vừa đưa mật ong cho Tiểu Trúc.
"- Cảm ơn ngươi, ta đã biết rồi. Tiểu Trúc đưa tay ra đón lọ mật ong.
Sơ Nhiễm lại không đề phòng mà ăn hết sạch chỗ thức ăn đó.
“- An Bích! An Bích! Ta đau đầu quá mau lại đây giúp ta…”
Nàng gọi mãi nhưng không thấy An Bích trả lời. Bởi vì nàng ta bị đánh ngất rồi.
Một tên nam nhân thô thiển, bặm trợn đi vào trong phòng nàng có ý đồ xấu xa:
"- Mĩ nữ để ta phục vụ cho nàng nhé! ".
Cơ thể của nàng lúc này mềm nhũn, chân tay không thể nhấc lên được. Nàng dùng chút ý thức của mình nói:
"- Cút ra ngoài cho bổn vương phi.! ".
“- Mĩ nữ người thật mạnh miệng! giờ người đâu có thể chống lại, tốt nhất là nên cùng ta vui vẻ đi.”
Lời nói vô sỉ của tên lạ mặt được thốt ra thật kinh tởm.
“- Cút ra! Không được lại gần, ta chính là Thần Vương… Phi.”
Nàng cố gắng chống cự nhưng chỉ mèo vờn, không có tác dụng.
Gã xấu xa ôm lấy nàng, đem lên giường thì tiếng đạp cửa xông vào, phá hỏng cảnh đẹp của hắn.
"- Các ngươi làm gì trong phủ của bổn vương?? "
Thần Vương tức giận.
Không ngờ Thần Vương lại đi ngang qua đây, gã kia vẫn chưa làm được gì. Nhưng cảnh ôm ấp vừa nãy cũng đã đủ để nàng phải lao đao rồi. Ả ta nhếch môi hài lòng.
Vân Nhạn đứng từ xa quan sát. Sau đó ả cũng đi đến, làm ra vẻ mặt không hay biết gì.
"- Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Ô tỷ tỷ! nam nhân này là ai? sao lại cùng tỷ trên giường thế kia?
Nàng liếc mắt sang Lý Vân Nhạn.
Là mưu kế của ả, ta thật xơ suất quá, để vương gia trông thấy như thế này, cũng khó mà giải thích.
"- Vương gia, không phải ta…nam nhân này từ đâu tới, ta không hề hay biết. Gã xông vào phòng của ta.
Nàng cố gắng giải thích cho hắn nghe.
"- Xông vào phòng nàng và nàng cũng nằm trên giường với hắn sao? ".
Hắn ta mắt đỏ ngầu vì tức giận, thất vọng vì nàng phản bội hắn.
“- Có kẻ bỏ dược vào thức ăn! Vương gia người hãy suy xét lại.”
Nàng suy nghĩ một lát, cũng đã đoán được thức ăn có vấn đề.
"- Thức ăn này là kẻ nào đem lên?? Hắn nhìn đám hạ nhân hét lớn.
"- Bẩm vương gia là nô tỳ, nhưng nô tỳ khẳng định không hại Vương Phi. Tất cả đồ ăn trong phủ trước khi đến tay chủ tử, đều được qua kim thử độc.
Nữ nô tỳ kia quỳ mọp dưới sàn, không dám ngẩng đầu lên.
Dung ma ma là người ở bên Thần Vương từ bé, tuy là hạ nhân nhưng rất được trọng dụng và tin tưởng, bà cũng lên tiếng:
‘’- Bẩm vương gia! quả thật ta cũng trông thấy nàng ta bưng khay đồ ăn đến cho Vương Phi. Từ viện của Vương Phi đến nhà ăn quảng đường rất ngắn, lại rất nhiều hạ nhân ở bên ngoài đang làm việc, khó mà có cơ hội.
Dung ma ma và đám hạ nhân cũng làm chứng.
"- Nàng còn gì muốn nói nữa không? " Trong ánh mắt hắn ta giờ chỉ còn lại sự chán ghét.
“- Ta không làm gì sai, không phải hổ thẹn.”
Nàng thấy hắn không tin mình, trong lòng cũng thật sự thất vọng. Cứ nghĩ hắn sẽ điều tra, nhưng hắn chỉ nhìn trước mắt mà đã định tội nàng.
"- Tỷ Tỷ, sao tỷ lại như vậy? Vương gia hết mực yêu thương tỷ, vậy mà tỷ còn tìm nam nhân bên ngoài để vui vẻ…
Lý Vân Nhạn diễn nét đau buồn, rơm rơm nước mắt nhìn nàng.
‘’- Ta nghĩ ngươi rõ hơn ai hết, nam nhân này từ đâu tới mà.
Nàng lườm sang ả, ánh mắt lãnh huyết.
"- Tỷ tỷ nói gì vậy? Nam nhân này trong phòng của tỷ sao tỷ lại hỏi ta?.
Lý Vân Nhạn vẫn tỏ ra ngây ngô, tay còn bám chắc lấy Thần Vương.
"- Vương gia! Tỷ ấy không biết mình sai còn vu oan cho thiếp.
Ả ta lại khóc lóc, tỏ vẻ uy khuất.