Chương 35: Sự thật phơi bày
"- Bẩm vương gia, nô tỳ có gặp Tiểu Trúc trước nhà bếp. Nàng ấy nhờ nô tỳ lấy mật ong cho trắc phi.
nữ nha hoàn khép nép, run sợ trước vương gia.
"- Rồi sao nữa? ‘’
Nét mặt Thần vương cực kì nghiêm túc.
“- nô tỳ…nhờ Tiểu Trúc giữ dùm… phần đồ ăn của Vương Phi, sau đó liền lấy mật ong cho nàng ấy.” Giọng nàng ta run run ngập ngừng.
"- Tại sao hôm đó ngươi không nói điều này? " Thần Vương tức giận.
Nữ nha hoàn vội vàng cầu xin:
"- vương gia tha mạng! nô tỳ sau khi đưa cơm đến chỗ Vương Phi rồi trở về phòng, dưới gối liền xuất hiện một con dao cùng một mẩu giấy viết:
"- Nếu muốn sống bình an thì hãy im lặng ".
Nô tỳ không hiểu gì hết, cho đến khi cớ sự diễn ra, nô tỳ mới biết được người kia không cho nô tỳ nói ra việc Tiểu Trúc đã làm. Nô tỳ bị đe đọa, Vương gia xin tha mạng!!.
Nữ nha hoàn dập đầu liên tục xuống sàn đến mức trên trán xuất hiện vệt đỏ.
"- Người đâu! Mau lôi nha hoàn này ra ngoài đánh hai mươi roi, đuổi khỏi vương phủ!!.
Hắn ta vô cùng tức giận cho người lôi nàng ta ra ngoài. Thần Vương cũng đã đoán ra được ai là chủ mưu sau sự việc này.
"- Dật Hiên!!
"- Thuộc hạ có mặt bẩm chủ tử.! ". Dật Hiên từ trên cao đáp xuống.
‘’- Ngươi mau đến chỗ của nô tỳ kia, lấy con dao cùng mẫu giấy đó về đây cho ta.! "
"- Thuộc hạ tuân lệnh.!!
Hắn vừa mới xuất hiện, thoát cái lại biến đi như người vô hình.
Trong viện của Lý Vân Nhạn lúc này, ả ta cực kì vui vẻ.
"- Tiểu thư, ả nữ nhân đó rời khỏi vương phủ thật sao?
Tiểu Trúc có chút thắc mắc.
“- Chính mắt bổn tiểu thư nhìn thấy, ả ta còn phá nát cả nhà lao của vương phủ nữa.”
Lý Vân Nhạn quả quyết, tay mâm mê làn tóc, nhìn vào trong gương trả lời.
" Cốc cốc cốc…!!!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nữ tử vang lên:
“- Bẩm trắc phi, Vương gia gọi người đến hầu rượu ngài ở trong sảnh.”
Nghe đến vương gia, Vân Nhạn rối rít:
"- Ngài ấy cho gọi ta sao? Ả vừa mừng vừa bất ngờ.
"- Bẩm, vương gia cho gọi người, người hãy mau chóng qua đó ".
Nữ tử bên ngoài nói tiếp.
“- Được, ta liền chuẩn bị một chút, sẽ đến hầu hạ Vương gia.”
Ả ta không giấu được niềm vui trong lòng. Chọn y phục đẹp nhất, vấn tóc xinh đẹp đến tìm Vương gia.
" - Nàng ngồi xuống đi! "
Vừa trông thấy Vân Nhạn, hắn liền nói. Ả nhanh chóng ngồi xuống, cầm lấy bình rượu rót cho Thần Vương, hắn cũng liền uống hết một ngụm.
" - Nàng ăn thử món này đi, rất ngon đấy! "
Hắn gắp một miếng thức ăn, bỏ vào trong bát của ả.
“- Vương gia, đây là món gì vậy?”. Ả ta nhìn vào trong bát thắc mắc hỏi Thần Vương.
“- Là vịt đó, ăn thử một miếng đi.”
Đột nhiên Vương gia sủng ái, khiến ả ta không nghĩ ngợi nhiều mà cắn thử. Lát sau mặt ả chợt nhăn nhó, nhả miếng thịt ra ngoài.
"- Vương gia phần thịt này có vị gì đó ghê lắm ".
" - Là mật ong đó, nàng không thích sao?.
Hắn làm ra vẻ mặt ngây ngô, không biết gì.
“- thần thiếp bị dị ứng với mật ong, không thể ăn được món này.”
Chỉ chờ có vậy, Vương gia liền nói:
"- Ồ!! Vậy sao nô tỳ của ngươi lại kêu ngươi rất thích mật ong??
Câu hỏi khiến ả run cầm cập, tay không vững mà buông đũa lúc nào không biết.
"- Vương gia, người nói gì vậy? Ả ta cố gắng tỏ ra mình không hề hay biết, sắc mặt gượng gạo.
"- Thu Nguyệt, A Tuyết! mau đem Tiểu Trúc lên đây!!!
Hắn lệnh cho thuộc hạ đem người vào. Tiểu Trúc bị hai nữ nha hoàn của Thần Vương lôi đến, sắc mặt tái xanh, sợ hãi.
"- Nô tỳ to gan dám bỏ bột thuốc Miêu tộc vào đồ ăn của Thần Vương Phi.!
Thu Nguyệt hét lên, đồng thời ấn vai Tiểu Trúc quỳ xuống.
"- Nô tỳ không làm việc đó, nô tỳ không hại Vương Phi! ".
Tiểu Trúc vẫn chối cãi.
"- Bổn vương đã nghe nữ nha hoàn kia nói hết rồi. Là ngươi nhờ ả lấy mật ong về cho trắc phi của ngươi.Còn có bức thư gửi đến đe doạ này đều là nét chữ của ngươi, còn không nhận tội ".
Ả ta mặt mặt mày xanh rờn:
"- Vương gia tha mạng! Tiểu… tiểu thư! Người cứu ta với, ta chỉ làm theo lời người nói…
"- Bốp!!!. Lý Vân Nhạn vã thẳng vào mắt nô tỳ thân cận của ả không hề do dự.
“- Nô tỳ to gan! dám vu oán cho bổn trắc phi!!. Vương gia đừng tin thứ tiện nhân thấp hèn này.”
Trên mặt ả thoáng chút hoảng sợ, tìm cách không cho Tiểu Trúc nói ra.
“- Tiểu thư người cứu ta đi!!! Tiểu thư! nô tỳ không muốn chết.”
Tiểu Trúc quay sang ôm lấy chân Lý Vân Nhạn. Ả ta cuối người xuống đẩy tay Tiểu Trúc ra, nói nhỏ vào tai:
"- Biết điều thì nhận hết tội, cha mẹ ngươi đều sẽ được an dưỡng thật tốt sau khi ngươi chết ".
Tiểu Trúc rưng rưng nước mắt, nàng ta không ngờ vì sự trung thành của mình mà bản thân trả giá đắt. Tiểu Trúc cúi đầu nhận tội:
“- Bẩm… vương gia…là Tiểu Trúc thấy người sủng ái Vương Phi mà không ngó ngàng tới trắc Phi… nên …nô tỳ âm thầm bày mưu hại Vương Phi. Chuyện này không liên quan đến trắc phi. Vương gia xin tha mạng!!!”.
Dù trong lòng đã rõ được là do Vân Nhạn, tuy nhiên nô tỳ của Vân Nhạn đã nhận hết tội, không đủ chứng minh Lý Vân Nhạn có tội được.
"- Người đâu đưa nô tỳ này đi! ". Thần Vương ra lệnh
nữ nha hoàn khép nép, run sợ trước vương gia.
"- Rồi sao nữa? ‘’
Nét mặt Thần vương cực kì nghiêm túc.
“- nô tỳ…nhờ Tiểu Trúc giữ dùm… phần đồ ăn của Vương Phi, sau đó liền lấy mật ong cho nàng ấy.” Giọng nàng ta run run ngập ngừng.
"- Tại sao hôm đó ngươi không nói điều này? " Thần Vương tức giận.
Nữ nha hoàn vội vàng cầu xin:
"- vương gia tha mạng! nô tỳ sau khi đưa cơm đến chỗ Vương Phi rồi trở về phòng, dưới gối liền xuất hiện một con dao cùng một mẩu giấy viết:
"- Nếu muốn sống bình an thì hãy im lặng ".
Nô tỳ không hiểu gì hết, cho đến khi cớ sự diễn ra, nô tỳ mới biết được người kia không cho nô tỳ nói ra việc Tiểu Trúc đã làm. Nô tỳ bị đe đọa, Vương gia xin tha mạng!!.
Nữ nha hoàn dập đầu liên tục xuống sàn đến mức trên trán xuất hiện vệt đỏ.
"- Người đâu! Mau lôi nha hoàn này ra ngoài đánh hai mươi roi, đuổi khỏi vương phủ!!.
Hắn ta vô cùng tức giận cho người lôi nàng ta ra ngoài. Thần Vương cũng đã đoán ra được ai là chủ mưu sau sự việc này.
"- Dật Hiên!!
"- Thuộc hạ có mặt bẩm chủ tử.! ". Dật Hiên từ trên cao đáp xuống.
‘’- Ngươi mau đến chỗ của nô tỳ kia, lấy con dao cùng mẫu giấy đó về đây cho ta.! "
"- Thuộc hạ tuân lệnh.!!
Hắn vừa mới xuất hiện, thoát cái lại biến đi như người vô hình.
Trong viện của Lý Vân Nhạn lúc này, ả ta cực kì vui vẻ.
"- Tiểu thư, ả nữ nhân đó rời khỏi vương phủ thật sao?
Tiểu Trúc có chút thắc mắc.
“- Chính mắt bổn tiểu thư nhìn thấy, ả ta còn phá nát cả nhà lao của vương phủ nữa.”
Lý Vân Nhạn quả quyết, tay mâm mê làn tóc, nhìn vào trong gương trả lời.
" Cốc cốc cốc…!!!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nữ tử vang lên:
“- Bẩm trắc phi, Vương gia gọi người đến hầu rượu ngài ở trong sảnh.”
Nghe đến vương gia, Vân Nhạn rối rít:
"- Ngài ấy cho gọi ta sao? Ả vừa mừng vừa bất ngờ.
"- Bẩm, vương gia cho gọi người, người hãy mau chóng qua đó ".
Nữ tử bên ngoài nói tiếp.
“- Được, ta liền chuẩn bị một chút, sẽ đến hầu hạ Vương gia.”
Ả ta không giấu được niềm vui trong lòng. Chọn y phục đẹp nhất, vấn tóc xinh đẹp đến tìm Vương gia.
" - Nàng ngồi xuống đi! "
Vừa trông thấy Vân Nhạn, hắn liền nói. Ả nhanh chóng ngồi xuống, cầm lấy bình rượu rót cho Thần Vương, hắn cũng liền uống hết một ngụm.
" - Nàng ăn thử món này đi, rất ngon đấy! "
Hắn gắp một miếng thức ăn, bỏ vào trong bát của ả.
“- Vương gia, đây là món gì vậy?”. Ả ta nhìn vào trong bát thắc mắc hỏi Thần Vương.
“- Là vịt đó, ăn thử một miếng đi.”
Đột nhiên Vương gia sủng ái, khiến ả ta không nghĩ ngợi nhiều mà cắn thử. Lát sau mặt ả chợt nhăn nhó, nhả miếng thịt ra ngoài.
"- Vương gia phần thịt này có vị gì đó ghê lắm ".
" - Là mật ong đó, nàng không thích sao?.
Hắn làm ra vẻ mặt ngây ngô, không biết gì.
“- thần thiếp bị dị ứng với mật ong, không thể ăn được món này.”
Chỉ chờ có vậy, Vương gia liền nói:
"- Ồ!! Vậy sao nô tỳ của ngươi lại kêu ngươi rất thích mật ong??
Câu hỏi khiến ả run cầm cập, tay không vững mà buông đũa lúc nào không biết.
"- Vương gia, người nói gì vậy? Ả ta cố gắng tỏ ra mình không hề hay biết, sắc mặt gượng gạo.
"- Thu Nguyệt, A Tuyết! mau đem Tiểu Trúc lên đây!!!
Hắn lệnh cho thuộc hạ đem người vào. Tiểu Trúc bị hai nữ nha hoàn của Thần Vương lôi đến, sắc mặt tái xanh, sợ hãi.
"- Nô tỳ to gan dám bỏ bột thuốc Miêu tộc vào đồ ăn của Thần Vương Phi.!
Thu Nguyệt hét lên, đồng thời ấn vai Tiểu Trúc quỳ xuống.
"- Nô tỳ không làm việc đó, nô tỳ không hại Vương Phi! ".
Tiểu Trúc vẫn chối cãi.
"- Bổn vương đã nghe nữ nha hoàn kia nói hết rồi. Là ngươi nhờ ả lấy mật ong về cho trắc phi của ngươi.Còn có bức thư gửi đến đe doạ này đều là nét chữ của ngươi, còn không nhận tội ".
Ả ta mặt mặt mày xanh rờn:
"- Vương gia tha mạng! Tiểu… tiểu thư! Người cứu ta với, ta chỉ làm theo lời người nói…
"- Bốp!!!. Lý Vân Nhạn vã thẳng vào mắt nô tỳ thân cận của ả không hề do dự.
“- Nô tỳ to gan! dám vu oán cho bổn trắc phi!!. Vương gia đừng tin thứ tiện nhân thấp hèn này.”
Trên mặt ả thoáng chút hoảng sợ, tìm cách không cho Tiểu Trúc nói ra.
“- Tiểu thư người cứu ta đi!!! Tiểu thư! nô tỳ không muốn chết.”
Tiểu Trúc quay sang ôm lấy chân Lý Vân Nhạn. Ả ta cuối người xuống đẩy tay Tiểu Trúc ra, nói nhỏ vào tai:
"- Biết điều thì nhận hết tội, cha mẹ ngươi đều sẽ được an dưỡng thật tốt sau khi ngươi chết ".
Tiểu Trúc rưng rưng nước mắt, nàng ta không ngờ vì sự trung thành của mình mà bản thân trả giá đắt. Tiểu Trúc cúi đầu nhận tội:
“- Bẩm… vương gia…là Tiểu Trúc thấy người sủng ái Vương Phi mà không ngó ngàng tới trắc Phi… nên …nô tỳ âm thầm bày mưu hại Vương Phi. Chuyện này không liên quan đến trắc phi. Vương gia xin tha mạng!!!”.
Dù trong lòng đã rõ được là do Vân Nhạn, tuy nhiên nô tỳ của Vân Nhạn đã nhận hết tội, không đủ chứng minh Lý Vân Nhạn có tội được.
"- Người đâu đưa nô tỳ này đi! ". Thần Vương ra lệnh