Chương 39: Gặp lại nhau
Nàng đưa một ngón tay qua để kiểm tra, quả nhiên nó thông qua một không gian khác.
Ta thực sự rất muốn gặp lại hắn, dù cho có thể ta mãi mãi không trở lại hiện thực được nữa.
Nàng suy nghĩ hồi lâu,cuối cùng quyết định đi vào lỗ hổng đó.
Khung cảnh Hoằng Hoa Quốc hiện ra ngay trước mắt. Nàng không đợi được nữa mà chạy về Vương Phủ thật nhanh. Thần Vương những ngày qua đều luôn ưu phiền, nhớ nhung nàng da diết.
"- Vương gia, ta trở về rồi đây!! ".
Giọng nàng như văng vẳng bên tai, thần vương tưởng rằng mình đã nghe lầm, vội đập tay vào trán vài cái giúp hắn tỉnh táo hơn.
‘’- Vương gia, ta là Sơ Nhiễm của người đây."
Lần này hắn chắc chắn là có người gọi, hắn quay người lại nhìn.
Nhưng cô gái trước mặt này không phải Trương Sơ Nhiễm. Dù hắn ta vẫn cảm nhận được ở nàng có gì đó quen thuộc.
“- Ngươi là ai? Sao lại mạo nhận Vương Phi của ta.”?
Sơ Nhiễm giờ mới nhận ra, thân thể kia đã tan biến, nàng gặp hắn là đang dùng dung mạo thật của chính mình.
"- Chàng còn nhớ cái này không? "
Nàng đưa ra con búp bê vải nhét vào tay hắn. Hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng đồ vật thì cũng có thể là bị lấy trộm.
‘’- Chỉ như vậy làm sao có thể chứng minh ngươi là Trương Sơ Nhiễm? Ngươi cả gan dám nhận mình là vương phi, tội đáng chết, người đâu!!! Lôi ả nữ nhân điên này ra ngoài!.
Hắn ta liền cho gọi hạ nhân đến.
" Hừm!! Vương gia chết tiệt nhà ngươi!! đêm tân hôn thì đạp Vương Phi của mình xuống sàn, giờ còn muốn ném vương phi ra ngoài phủ nữa sao?
Thấy hắn không tin, còn cho người đem nàng ra ngoài, nàng tức giận trách hắn.
Cái giọng điệu, thái độ này chỉ có thể là nàng ấy. Nàng không coi bổn vương để trong mắt, suốt ngày chửi bổn vương là chết tiệt này kia cũng chỉ có nàng.Kể cả những sự việc trong đêm tân hôn thì cũng chỉ có nàng và hắn biết thôi.
"- Là …là nàng thật sao? ".
Hắn chạy đến ôm nàng vào lòng. Nàng hờn dỗi đánh vào vai hắn,
“- Giờ mới chịu nhận ra Vương Phi của chàng đó sao? đáng ghét!”.
"- Nhưng tại sao nàng lại có dung mạo khác lạ như vậy?
Hắn tò mò nhìn khuôn mặt của nàng.
"- Nếu như ta nói…ta thực sự không phải là Trương Sơ Nhiễm, ngài có còn yêu thương ta không?
Nàng có chút dè chừng nhìn Thần Vương.
“- Ta không hiểu ý của nàng, nhưng dù nàng có biến thành bộ dạng nào thì trong tâm ta chỉ có nàng mà thôi.”
Lời hắn nói ra khiến nàng xúc động ôm chầm lấy hắn, nàng cảm thấy yêu hắn là sự lựa chọn đúng đắn của nàng.
"- Chàng có tin vào chuyện xuyên không vào thời đại khác không? Ta vốn là người của thế kỉ 21, cách đây cả vạn năm, nơi mà ở đó người ta có các kĩ thuật, công nghệ tiên tiến. Ta gặp tai nạn trên đường và xuyên vào cơ thể của Trương Sơ Nhiễm. Nàng ta thực sự đã chết vì bị đánh đập và ném vào rừng rồi. Khuôn mặt này mới chính là dung mạo thật sự của ta, chàng có tin không?
Hắn cầm lấy tay nàng đặt lên trên ngực hắn.
“- Ta tin những gì nàng nói. Ta yêu nàng vì nàng là chính nàng, khuôn mặt nàng dù có thay đổi thì nàng vẫn là vương phi của ta. Nàng đã trở về rồi thì hãy ở bên cạnh ta, đừng rời xa ta nữa.”
" - Nhưng mà vương gia…ta…" Nàng ngập ngừng.
"- Có điều gì nàng không vừa lòng với ta sao? Hắn ngạc nhiên nhìn nàng.
"- Vương gia, người đã từng nói muốn kiếp sau từ bỏ hoàng vị, sống an nhàn, bình an cùng với ta. Giờ ta không chết… Chàng có thể đừng bận tâm về hoàng vị của Hoằng Hoa Quốc được không? Ta cũng không muốn sống trong mưu tính, tranh quyền đoạt vị!.
Hắn nghe nàng nói thì ngớ người ra, hoá ra nàng biết hắn cho người ám sát hoàng đế và âm thầm cứu lấy người.
"- Nàng đã biết những gì ta làm? ". Hắn bình tĩnh hỏi nàng.
"-Đúng vậy, ta đã biết được chàng muốn ám sát hoàng thượng, đó là tội khi quân, chàng còn không rõ sao! "
Nàng cố gắng giúp cho hắn thông suốt.
"- Nếu nàng đã nghĩ như vậy, thì ta sẽ cho nàng biết sự thật. Phụ hoàng ta ngày đó chính là bị Lý Lạc cho uống canh độc mỗi ngày mà cơ thể héo hon đến suy kiệt,dẫn tới mất mạng. Cha ta đã không hề viết di ngôn nhường ngôi vị cho Lý Lạc như mọi người vẫn biết. Thật ra, di ngôn đó được Lý Lạc viết từ trước, còn làm giả Ngọc ấn của hoàng đế. Ta biết được chuyện này nhờ Dật Hiên vô tình cứu được kẻ làm giả Ngọc ấn, hắn bị Lý Lạc truy sát bịt đầu mối. Hắn đã kể những tội ác mà Lý Lạc đã làm với phụ hoàng. Khi đăng cơ hắn ăn chơi hoang đàn, khiến dân chúng lầm than. Hắn còn nhường trấn Đông Hà cho Đông Quốc, cứ đà này Hoằng Hoa Quốc chỉ là một đất nước lệ thuộc.
Hoá ra mọi việc lại như vậy. Tên Lý Lạc kia quả giống với mẫu thân của hắn.
“- Ta đã hiểu nhầm chàng rồi, mong chàng đừng giận ta nhé.”
Nàng cầm lấy tay hắn. Hắn cũng khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:
"- Ta muốn lật đổ hắn ta, còn ngôi vị hoàng đế Triệu Vương là người xứng đáng hơn ai cả. Nhiều năm qua đệ ấy ra chiến trường, chiến công hiển hách, được quần chúng nhân dân kính trọng. "
Nàng ngạc nhiên:
"- Chàng không muốn làm hoàng đế sao? Không cần địa vị sao?
"- Nếu như ta làm hoàng đế, sẽ có trăm cung tần mĩ nữ nàng có đồng ý không?
Hắn nhìn nàng trêu đùa.
Nàng véo hắn một cái, trề môi:
"- Chàng dám sao? Ta sẽ đốt sạch các viện nếu chàng làm làm điều đó! "
Ta sẽ giữ lời hứa với nàng, bổn vương chỉ cần nàng, không cần hoàng vị.
Hai người đứng nhìn nhau, ánh mắt tình tứ, hắn chủ động ôm lấy eo nàng,hôn lên môi nàng một cái, rồi thả nàng ra. Nhưng nàng lại kéo hắn lại, chủ động hôn hắn, cả hai trong cơn cuồng nhiệt, quần áo cũng đã rơi xuống sàn.
Bên này, Lý Vân Nhạn nghe tin một nữ tử nào đó đã vào phủ và cùng Thần Vương ở trong phòng, ả ta đập tay xuống bàn tức giận
Ta thực sự rất muốn gặp lại hắn, dù cho có thể ta mãi mãi không trở lại hiện thực được nữa.
Nàng suy nghĩ hồi lâu,cuối cùng quyết định đi vào lỗ hổng đó.
Khung cảnh Hoằng Hoa Quốc hiện ra ngay trước mắt. Nàng không đợi được nữa mà chạy về Vương Phủ thật nhanh. Thần Vương những ngày qua đều luôn ưu phiền, nhớ nhung nàng da diết.
"- Vương gia, ta trở về rồi đây!! ".
Giọng nàng như văng vẳng bên tai, thần vương tưởng rằng mình đã nghe lầm, vội đập tay vào trán vài cái giúp hắn tỉnh táo hơn.
‘’- Vương gia, ta là Sơ Nhiễm của người đây."
Lần này hắn chắc chắn là có người gọi, hắn quay người lại nhìn.
Nhưng cô gái trước mặt này không phải Trương Sơ Nhiễm. Dù hắn ta vẫn cảm nhận được ở nàng có gì đó quen thuộc.
“- Ngươi là ai? Sao lại mạo nhận Vương Phi của ta.”?
Sơ Nhiễm giờ mới nhận ra, thân thể kia đã tan biến, nàng gặp hắn là đang dùng dung mạo thật của chính mình.
"- Chàng còn nhớ cái này không? "
Nàng đưa ra con búp bê vải nhét vào tay hắn. Hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng đồ vật thì cũng có thể là bị lấy trộm.
‘’- Chỉ như vậy làm sao có thể chứng minh ngươi là Trương Sơ Nhiễm? Ngươi cả gan dám nhận mình là vương phi, tội đáng chết, người đâu!!! Lôi ả nữ nhân điên này ra ngoài!.
Hắn ta liền cho gọi hạ nhân đến.
" Hừm!! Vương gia chết tiệt nhà ngươi!! đêm tân hôn thì đạp Vương Phi của mình xuống sàn, giờ còn muốn ném vương phi ra ngoài phủ nữa sao?
Thấy hắn không tin, còn cho người đem nàng ra ngoài, nàng tức giận trách hắn.
Cái giọng điệu, thái độ này chỉ có thể là nàng ấy. Nàng không coi bổn vương để trong mắt, suốt ngày chửi bổn vương là chết tiệt này kia cũng chỉ có nàng.Kể cả những sự việc trong đêm tân hôn thì cũng chỉ có nàng và hắn biết thôi.
"- Là …là nàng thật sao? ".
Hắn chạy đến ôm nàng vào lòng. Nàng hờn dỗi đánh vào vai hắn,
“- Giờ mới chịu nhận ra Vương Phi của chàng đó sao? đáng ghét!”.
"- Nhưng tại sao nàng lại có dung mạo khác lạ như vậy?
Hắn tò mò nhìn khuôn mặt của nàng.
"- Nếu như ta nói…ta thực sự không phải là Trương Sơ Nhiễm, ngài có còn yêu thương ta không?
Nàng có chút dè chừng nhìn Thần Vương.
“- Ta không hiểu ý của nàng, nhưng dù nàng có biến thành bộ dạng nào thì trong tâm ta chỉ có nàng mà thôi.”
Lời hắn nói ra khiến nàng xúc động ôm chầm lấy hắn, nàng cảm thấy yêu hắn là sự lựa chọn đúng đắn của nàng.
"- Chàng có tin vào chuyện xuyên không vào thời đại khác không? Ta vốn là người của thế kỉ 21, cách đây cả vạn năm, nơi mà ở đó người ta có các kĩ thuật, công nghệ tiên tiến. Ta gặp tai nạn trên đường và xuyên vào cơ thể của Trương Sơ Nhiễm. Nàng ta thực sự đã chết vì bị đánh đập và ném vào rừng rồi. Khuôn mặt này mới chính là dung mạo thật sự của ta, chàng có tin không?
Hắn cầm lấy tay nàng đặt lên trên ngực hắn.
“- Ta tin những gì nàng nói. Ta yêu nàng vì nàng là chính nàng, khuôn mặt nàng dù có thay đổi thì nàng vẫn là vương phi của ta. Nàng đã trở về rồi thì hãy ở bên cạnh ta, đừng rời xa ta nữa.”
" - Nhưng mà vương gia…ta…" Nàng ngập ngừng.
"- Có điều gì nàng không vừa lòng với ta sao? Hắn ngạc nhiên nhìn nàng.
"- Vương gia, người đã từng nói muốn kiếp sau từ bỏ hoàng vị, sống an nhàn, bình an cùng với ta. Giờ ta không chết… Chàng có thể đừng bận tâm về hoàng vị của Hoằng Hoa Quốc được không? Ta cũng không muốn sống trong mưu tính, tranh quyền đoạt vị!.
Hắn nghe nàng nói thì ngớ người ra, hoá ra nàng biết hắn cho người ám sát hoàng đế và âm thầm cứu lấy người.
"- Nàng đã biết những gì ta làm? ". Hắn bình tĩnh hỏi nàng.
"-Đúng vậy, ta đã biết được chàng muốn ám sát hoàng thượng, đó là tội khi quân, chàng còn không rõ sao! "
Nàng cố gắng giúp cho hắn thông suốt.
"- Nếu nàng đã nghĩ như vậy, thì ta sẽ cho nàng biết sự thật. Phụ hoàng ta ngày đó chính là bị Lý Lạc cho uống canh độc mỗi ngày mà cơ thể héo hon đến suy kiệt,dẫn tới mất mạng. Cha ta đã không hề viết di ngôn nhường ngôi vị cho Lý Lạc như mọi người vẫn biết. Thật ra, di ngôn đó được Lý Lạc viết từ trước, còn làm giả Ngọc ấn của hoàng đế. Ta biết được chuyện này nhờ Dật Hiên vô tình cứu được kẻ làm giả Ngọc ấn, hắn bị Lý Lạc truy sát bịt đầu mối. Hắn đã kể những tội ác mà Lý Lạc đã làm với phụ hoàng. Khi đăng cơ hắn ăn chơi hoang đàn, khiến dân chúng lầm than. Hắn còn nhường trấn Đông Hà cho Đông Quốc, cứ đà này Hoằng Hoa Quốc chỉ là một đất nước lệ thuộc.
Hoá ra mọi việc lại như vậy. Tên Lý Lạc kia quả giống với mẫu thân của hắn.
“- Ta đã hiểu nhầm chàng rồi, mong chàng đừng giận ta nhé.”
Nàng cầm lấy tay hắn. Hắn cũng khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:
"- Ta muốn lật đổ hắn ta, còn ngôi vị hoàng đế Triệu Vương là người xứng đáng hơn ai cả. Nhiều năm qua đệ ấy ra chiến trường, chiến công hiển hách, được quần chúng nhân dân kính trọng. "
Nàng ngạc nhiên:
"- Chàng không muốn làm hoàng đế sao? Không cần địa vị sao?
"- Nếu như ta làm hoàng đế, sẽ có trăm cung tần mĩ nữ nàng có đồng ý không?
Hắn nhìn nàng trêu đùa.
Nàng véo hắn một cái, trề môi:
"- Chàng dám sao? Ta sẽ đốt sạch các viện nếu chàng làm làm điều đó! "
Ta sẽ giữ lời hứa với nàng, bổn vương chỉ cần nàng, không cần hoàng vị.
Hai người đứng nhìn nhau, ánh mắt tình tứ, hắn chủ động ôm lấy eo nàng,hôn lên môi nàng một cái, rồi thả nàng ra. Nhưng nàng lại kéo hắn lại, chủ động hôn hắn, cả hai trong cơn cuồng nhiệt, quần áo cũng đã rơi xuống sàn.
Bên này, Lý Vân Nhạn nghe tin một nữ tử nào đó đã vào phủ và cùng Thần Vương ở trong phòng, ả ta đập tay xuống bàn tức giận