Chương 14
Lục Phiến Môn bên ngoài uy nghi, hai hàng nha dịch đứng trang nghiêm vẻ mặt có thể gọi là rất ngầu. Trước cửa nhỏ còn có hai chiếc trống lớn đặt hai bên, bên trong lại là một mảng tĩnh lặng. Khiến người khác có thêm phần áp lực, Thúy Ngọc và Tiểu Bảo từ lúc đi vào luôn nơm nớp lo sợ tay y còn run nhè nhẹ. Hai nha dịch dẫn nhóm người của Tiêu Ân vào trong.
Đứng giữa đại sảnh có một nam tử trung niên, đang xem cáo trạng từng quyển một bị quăng khắp bàn. Chân mày nhíu lại đến mức sắp đụng vào nhau.
- Bẩm đại nhân, lại có người đến tố cáo nhi tử thứ sử đại nhân.
- Đây là Thống lĩnh Lục Phiến Môn - Liễu Khiêm.
Hai nha dịch kia bước lên bẩm báo, một bên giới thiệu người trước mặt cho nhóm nàng. Thúy Ngọc vội quỳ xuống dập đầu, Tiêu Ân cúi người dùng quy củ giang hồ mà hành lễ, một bên chán nản nhìn Thúy Ngọc đi xong vụ này chắc y chấn thương sọ não luôn quá.
- Dân nữ Thúy Ngọc tham kiến đại nhân.
- Thảo dân Lục Ân tham kiến đại nhân.
Thúy Ngọc kể rõ lại sự tình sau đó dâng lên lệnh bài và quan đao. Liễu Khiêm nhìn hai người trước mặt mới thu nhận quan đao hắn rút ra kiểm tra sau đấy đặt lên bàn.
- Không xử được, không xử được. Không đủ bằng chứng, bản quan tùy ý cũng có thể giết một người rồi sau đó đem lệnh bài và đao của người khác quăng xuống mộ vậy hơn nữa..... Ngươi là người thứ tư trong tháng này đến đây rồi đấy khi vừa chuẩn bị thăng đường thì có người đến đây nhận hết tội trạng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Thảo dân có thể làm chứng Thúy Ngọc cô nương đêm đó bị người của Tùy Hưng truy sát và đám người đó đang được Tiêu tướng Quân phủ Thừa tướng bắt giữ.
- Mặc dù có bằng chứng trong vụ án lần này của ngươi nhưng còn ba vụ án trước vẫn không đủ chứng cứ kết án tử hình. Mà sao lại có Tiêu tướng quân ở đó?
- Bẩm đại nhân, thảo dân không rõ nhưng hình như Tiêu tướng quân đi với một nam tử giống như đang hộ tống người đó về kinh thành.
Liễu Khiêm nghe tới đây cũng vội đứng dậy vào trong thư phòng của Lục Phiến Môn lấy hoạ nhân Thi tập của hoàng thất cho nàng xem.
- Có phải người này.
Hắn đưa đến bức hình của tam hoàng tử Từ Khải Tuyên.
- Đúng vậy chính đại nhân ấy kêu bọn thảo dân đến đây báo án, nhờ Lục Phiến Môn điều tra.
- Người đâu an bài sắp xếp chỗ nghỉ cho Thúy Ngọc cô nương và vị công tử đi cùng. Tối đến chúng ta bắt đầu nghị sự.
Liễu Khiêm âm thầm đổ mồ hôi lạnh hắn vừa nghe nói Tấn Vương gia chịu trách nhiệm quản lý hình bộ, binh bộ và Cẩm Y Vệ, y đích thân chỉ định Lục Phiến Môn điều tra nếu hắn làm sai sót thì cái đầu cũng không cần nữa.
Tiêu Ân thấy thái độ của hắn thay đổi liền biết người trong tranh ban nãy có thân phận đặc biệt Thúy Ngọc, A Bảo theo sự an bài của nha môn mà về phòng nghỉ ngơi. Còn nàng cũng phải trở về phủ Thừa tướng một chuyến cũng mười một năm không gặp gia đình, hảo hảo hỏi thăm sức khỏe của Đại Huynh thân yêu.
- Bẩm Đại Nhân, Thảo dân mới vào kinh thành nên lòng còn muốn đi loanh quanh tìm hiểu về kinh thành náo nhiệt như thế nào, trời tối sẽ quay lại.
- được ngươi đi đi.
Tiêu Ân quay người rời đi, sau lưng nàng Liễu Khiêm bắt đầu sắp xếp lại một đống cáo trạng liên quan đến Tùy Hưng và thứ sử Đại Nhân - Tùy Đức.
Vừa rời khỏi Lục Phiến Môn, Tiêu Ân ghé một sạp nhỏ bên đường mua một ít màn thầu tiện thể hỏi xem đường đến phủ Thừa tướng.
Đứng giữa đại sảnh có một nam tử trung niên, đang xem cáo trạng từng quyển một bị quăng khắp bàn. Chân mày nhíu lại đến mức sắp đụng vào nhau.
- Bẩm đại nhân, lại có người đến tố cáo nhi tử thứ sử đại nhân.
- Đây là Thống lĩnh Lục Phiến Môn - Liễu Khiêm.
Hai nha dịch kia bước lên bẩm báo, một bên giới thiệu người trước mặt cho nhóm nàng. Thúy Ngọc vội quỳ xuống dập đầu, Tiêu Ân cúi người dùng quy củ giang hồ mà hành lễ, một bên chán nản nhìn Thúy Ngọc đi xong vụ này chắc y chấn thương sọ não luôn quá.
- Dân nữ Thúy Ngọc tham kiến đại nhân.
- Thảo dân Lục Ân tham kiến đại nhân.
Thúy Ngọc kể rõ lại sự tình sau đó dâng lên lệnh bài và quan đao. Liễu Khiêm nhìn hai người trước mặt mới thu nhận quan đao hắn rút ra kiểm tra sau đấy đặt lên bàn.
- Không xử được, không xử được. Không đủ bằng chứng, bản quan tùy ý cũng có thể giết một người rồi sau đó đem lệnh bài và đao của người khác quăng xuống mộ vậy hơn nữa..... Ngươi là người thứ tư trong tháng này đến đây rồi đấy khi vừa chuẩn bị thăng đường thì có người đến đây nhận hết tội trạng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
- Thảo dân có thể làm chứng Thúy Ngọc cô nương đêm đó bị người của Tùy Hưng truy sát và đám người đó đang được Tiêu tướng Quân phủ Thừa tướng bắt giữ.
- Mặc dù có bằng chứng trong vụ án lần này của ngươi nhưng còn ba vụ án trước vẫn không đủ chứng cứ kết án tử hình. Mà sao lại có Tiêu tướng quân ở đó?
- Bẩm đại nhân, thảo dân không rõ nhưng hình như Tiêu tướng quân đi với một nam tử giống như đang hộ tống người đó về kinh thành.
Liễu Khiêm nghe tới đây cũng vội đứng dậy vào trong thư phòng của Lục Phiến Môn lấy hoạ nhân Thi tập của hoàng thất cho nàng xem.
- Có phải người này.
Hắn đưa đến bức hình của tam hoàng tử Từ Khải Tuyên.
- Đúng vậy chính đại nhân ấy kêu bọn thảo dân đến đây báo án, nhờ Lục Phiến Môn điều tra.
- Người đâu an bài sắp xếp chỗ nghỉ cho Thúy Ngọc cô nương và vị công tử đi cùng. Tối đến chúng ta bắt đầu nghị sự.
Liễu Khiêm âm thầm đổ mồ hôi lạnh hắn vừa nghe nói Tấn Vương gia chịu trách nhiệm quản lý hình bộ, binh bộ và Cẩm Y Vệ, y đích thân chỉ định Lục Phiến Môn điều tra nếu hắn làm sai sót thì cái đầu cũng không cần nữa.
Tiêu Ân thấy thái độ của hắn thay đổi liền biết người trong tranh ban nãy có thân phận đặc biệt Thúy Ngọc, A Bảo theo sự an bài của nha môn mà về phòng nghỉ ngơi. Còn nàng cũng phải trở về phủ Thừa tướng một chuyến cũng mười một năm không gặp gia đình, hảo hảo hỏi thăm sức khỏe của Đại Huynh thân yêu.
- Bẩm Đại Nhân, Thảo dân mới vào kinh thành nên lòng còn muốn đi loanh quanh tìm hiểu về kinh thành náo nhiệt như thế nào, trời tối sẽ quay lại.
- được ngươi đi đi.
Tiêu Ân quay người rời đi, sau lưng nàng Liễu Khiêm bắt đầu sắp xếp lại một đống cáo trạng liên quan đến Tùy Hưng và thứ sử Đại Nhân - Tùy Đức.
Vừa rời khỏi Lục Phiến Môn, Tiêu Ân ghé một sạp nhỏ bên đường mua một ít màn thầu tiện thể hỏi xem đường đến phủ Thừa tướng.