Chương 9
Khả năng quan sát của nam tử quả thật hơn người, Tiêu Hoàng Nguyên nhìn sang hắn cầu ý kiến. Thấy hắn gật đầu đồng ý Tiêu Hoàng Nguyên mới ném lệnh bài và binh phù cho nàng xem. Tiêu Ân vừa chụp được thì Từ Khải Tuyên vội vàng tránh né mũi kiếm của nàng hắn dùng khinh công ra sau lưng Tiêu Ân, nắm lấy cổ tay nàng dùng sức đưa kiếm kề cổ nàng giọng nói trầm ấm vang lên.
- Thế nào, bây giờ ta chỉ cần dùng lực thì cái cổ của ngươi liền không thể dùng được nữa.
Tiêu Ân nhìn xuống lệnh bài trong tay đúng là binh phù là lệnh bài phủ thừa tướng xác nhận được thân phận nàng vội vàng ho lên vài tiếng. Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Sắc mặt tái nhợt bộ dạng sợ sệt.
- Đại nhân, hiểu lầm là hiểu lầm thôi. Ban nãy cô nương nói việc liên quan đến thứ sử nếu không dùng hạ sách đấy thì không còn cách nào khác. Tiểu nhân là kẻ bệnh tật sao có thể có sức giết người.
Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ kinh sợ tột độ. Nam tử tuấn mỹ như vậy không chiếm được đậu hũ đúng là phí của trời. Tiêu Ân sợ hãi quá độ lập tức ngất xỉu vào lòng Từ Khải Tuyên, mùi gỗ đàn hương từ người hắn thật dễ chịu nga.
Từ Khải Tuyên lần đầu tiên bị một nam nhân ngã vào lòng như vậy liền sinh vẻ chán ghét, mọi người trong miếu bị nàng xoay vài vòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn đẩy nàng sang một bên, chán ghét nói
- Cái thứ ban nãy là gì?
- Ma.
- Còn không mau nói thật?
- Đại nhân thật sự là ma.
- Không rõ lai lịch, âm mưu ám sát hoàng thất lập tức xử tội chết.
Từ Khải Tuyên lần này thật sự tức giận cầm lấy kiếm Lưu Quang chém về phía nàng, không được Lưu Quang kiếm không thể dính máu. Tiêu Ân lập tức từ dưới đất bò dậy ho khan vài tiếng vội xua tay.
- Ta nói, ta nói đấy người ta gợi là ma trơi. Ánh lửa ma trơi. Ma trơi là hiện tượng từ hoạt động của phốt.... à không là sinh vật sống dưới lòng đất phần mộ có trong xương người và sinh vật dưới mộ bốc lên thoát ra ngoài, gặp không khí trong một số điều kiện sẽ bốc cháy thành các đốm lửa nhỏ với độ sáng khá nhỏ, lập lòe, khi ẩn khi hiện. Ban đêm mới thấy được ánh sáng còn ban ngày thì các đốm lửa này có thể bị ánh sáng mặt trời che khuất. Con ban nãy ma trơi đuổi theo là do khi gặp ma trơi, con người sẽ sợ, hoảng loạn và chạy. Khi đó sẽ sinh ra một luồng khí chuyển động làm ngọn lửa bay theo chiều gió theo hướng người chạy, càng chạy nhanh ma trơi sẽ đuổi theo càng nhanh. Đấy là lí do mà người dân khu vực này hay gặp ma
Tiêu Ân lấy một hơi dài để giải thích cho tên nam nhân mặt đẹp mà lòng độc ác này, nàng xíu nữa đã lỡ miệng dùng mấy từ phốt pho, vi khuẩn có khi hắn hốt nàng vào ngục không chừng.
Cả miếu bỗng lặng yên có thể nghe thấy cả tiếng tim đập lẫn hơi thở của mấy binh lính.
- Nư....nước...nước.... Tay nải của ta....
Tiêu Ân khó khăn lắm mới gáng thêm vài chữ. Thúy Ngọc hiểu ý liền đem tay nải lại cho nàng, nàng mở ra lấy bình nước uống vội. Nghe tiếng Tiêu Ân mọi người mới bừng tỉnh dậy.
- Ý ngươi là...ở đấy có mộ.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Không sai, mà cũng không phải mộ. Ai lại đem người nhà chôn ở đây chứ. Đúng hơn đây là hiện trường vụ án.
- Người đâu mau đào lên.
Lần này đến lượt Tiêu Hoàng Nguyên cho người đào lên, tiểu tử này có thể thấy là người đầu óc hơn người kiến thức sâu xa. Không lâu sau lại truyền đến âm thanh của binh sĩ.
- Đại nhân có phát hiện.
- Thế nào, bây giờ ta chỉ cần dùng lực thì cái cổ của ngươi liền không thể dùng được nữa.
Tiêu Ân nhìn xuống lệnh bài trong tay đúng là binh phù là lệnh bài phủ thừa tướng xác nhận được thân phận nàng vội vàng ho lên vài tiếng. Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Sắc mặt tái nhợt bộ dạng sợ sệt.
- Đại nhân, hiểu lầm là hiểu lầm thôi. Ban nãy cô nương nói việc liên quan đến thứ sử nếu không dùng hạ sách đấy thì không còn cách nào khác. Tiểu nhân là kẻ bệnh tật sao có thể có sức giết người.
Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ kinh sợ tột độ. Nam tử tuấn mỹ như vậy không chiếm được đậu hũ đúng là phí của trời. Tiêu Ân sợ hãi quá độ lập tức ngất xỉu vào lòng Từ Khải Tuyên, mùi gỗ đàn hương từ người hắn thật dễ chịu nga.
Từ Khải Tuyên lần đầu tiên bị một nam nhân ngã vào lòng như vậy liền sinh vẻ chán ghét, mọi người trong miếu bị nàng xoay vài vòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn đẩy nàng sang một bên, chán ghét nói
- Cái thứ ban nãy là gì?
- Ma.
- Còn không mau nói thật?
- Đại nhân thật sự là ma.
- Không rõ lai lịch, âm mưu ám sát hoàng thất lập tức xử tội chết.
Từ Khải Tuyên lần này thật sự tức giận cầm lấy kiếm Lưu Quang chém về phía nàng, không được Lưu Quang kiếm không thể dính máu. Tiêu Ân lập tức từ dưới đất bò dậy ho khan vài tiếng vội xua tay.
- Ta nói, ta nói đấy người ta gợi là ma trơi. Ánh lửa ma trơi. Ma trơi là hiện tượng từ hoạt động của phốt.... à không là sinh vật sống dưới lòng đất phần mộ có trong xương người và sinh vật dưới mộ bốc lên thoát ra ngoài, gặp không khí trong một số điều kiện sẽ bốc cháy thành các đốm lửa nhỏ với độ sáng khá nhỏ, lập lòe, khi ẩn khi hiện. Ban đêm mới thấy được ánh sáng còn ban ngày thì các đốm lửa này có thể bị ánh sáng mặt trời che khuất. Con ban nãy ma trơi đuổi theo là do khi gặp ma trơi, con người sẽ sợ, hoảng loạn và chạy. Khi đó sẽ sinh ra một luồng khí chuyển động làm ngọn lửa bay theo chiều gió theo hướng người chạy, càng chạy nhanh ma trơi sẽ đuổi theo càng nhanh. Đấy là lí do mà người dân khu vực này hay gặp ma
Tiêu Ân lấy một hơi dài để giải thích cho tên nam nhân mặt đẹp mà lòng độc ác này, nàng xíu nữa đã lỡ miệng dùng mấy từ phốt pho, vi khuẩn có khi hắn hốt nàng vào ngục không chừng.
Cả miếu bỗng lặng yên có thể nghe thấy cả tiếng tim đập lẫn hơi thở của mấy binh lính.
- Nư....nước...nước.... Tay nải của ta....
Tiêu Ân khó khăn lắm mới gáng thêm vài chữ. Thúy Ngọc hiểu ý liền đem tay nải lại cho nàng, nàng mở ra lấy bình nước uống vội. Nghe tiếng Tiêu Ân mọi người mới bừng tỉnh dậy.
- Ý ngươi là...ở đấy có mộ.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Không sai, mà cũng không phải mộ. Ai lại đem người nhà chôn ở đây chứ. Đúng hơn đây là hiện trường vụ án.
- Người đâu mau đào lên.
Lần này đến lượt Tiêu Hoàng Nguyên cho người đào lên, tiểu tử này có thể thấy là người đầu óc hơn người kiến thức sâu xa. Không lâu sau lại truyền đến âm thanh của binh sĩ.
- Đại nhân có phát hiện.