Chương 1: Vết nứt thời không
Năm 202x
Trong rừng Tây Lâm, phía đông biên giới nước X. Vài bóng đen thấp thoáng lặng lẽ di chuyển trong rừng, vài bóng người được trang bị vũ trang đầy đủ lặng lẽ tiến vào sâu trong rừng họ cẩn thận đến một xưởng chế tạo bị bỏ hoang, chuẩn bị tinh thần tác chiến.
Một người trong đội tiến lại gần người được gọi là đội trưởng, cậu ta đưa ra một thiết bị vệ tinh quân dụng nhỏ giọng nói lại.
- Đội trưởng Chu, cô xem máy quét cảm biến nhiệt của chúng ta phát hiện bên trong có 5 tên đang canh cổng. Mỗi cổng 2 người và tên còn lại chắc là chỉ huy.
Chu Sở Ngọc nhìn qua địa hình trên thiết bị, cô suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.
- Báo đốm, báo săn. Hai cậu mỗi cậu chịu trách nhiệm 1 cửa. Chim ưng tôi tặng cho cậu tên thủ lĩnh đấy, nhớ lắp giảm thanh vào. Đánh nhanh thắng nhanh.
- Đã rõ.
Mệnh lệnh vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của họ khi lắp trang bị giảm thanh vào, ba người được chỉ định đã cẩn thận rời khỏi vị trí sang địa hình thuận lợi hơn. Thời gian chưa đầy mười phút, chỉ thấy mấy bóng người ban nãy còn đang đi canh gác trước cửa đã gục xuống tại chỗ. Lúc này bên tai mọi người lại vang lên tiếng báo cáo của mấy người bọn họ.
- Chim Ưng đã xong.
- Báo đốm đã xong.
- Báo săn đã xong.
- Tốt, các cậu mau trở về. Chim Ưng khi vào trong cậu nhanh chóng tìm địa hình thuận lợi để cùng phối hợp hành động. Cả đội chia làm hai đường phân nửa theo tôi, nửa còn lại theo báo săn. Lập tức hành động.
- Đã rõ.
Cả đội lập tức chia làm hai đội tiến vào hai cửa của xưởng chế tạo.
Cách đây 2 tiếng.
- Chu Sở Ngọc, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi hả? Cô xem cơ quan là nhà cô à, đầu tháng bên nhà ăn mới khiếu nại lên cấp trên cô cho heo trong chuồng ăn nhằm thức ăn nên hôm sau cả đám heo lăn ra tiêu chảy còn lần này cô xem quân y, là quân y đấy, cái gì đây, Chu đội trưởng tiêm nhầm thuốc an thần cho binh sĩ. Ai mượn, ai thuê cô vào đây phá vậy hả? Còn nữa, huấn luyện tân binh cô cho đội cô huấn luyện tân binh kiểu gì vậy mặt mũi đứa nào cũng dính phân là sao?
Tiếng la vang vọng khắp phòng bên ngoài còn có vài binh sĩ cười trộm, mấy vị có thâm niên cao thì như quá quen thuộc nên chỉ lắc đầu cười trừ.
- Chỉ huy, chú nghe con giải thích đi mà bọn heo đấy con sợ bọn chúng ốm nên đã hái thêm cho chúng một ít rau dại có biết đâu trong đó lẫn vào thuốc đông y chứ, còn việc ở quân y là do binh sĩ ấy không kiểm soát được hành vi nên con mới cho cậu ta một liều an thần nào có biết liều đó giúp cậu ấy ngủ sâu như vậy. Còn tân binh là con sợ tốn kinh phí của bộ quốc phòng về đạn dược nên con thử thay ném lựu đạn bằng phân mà kết quả chứng minh là không khác nhau gì mấy.
- Cô...cô....
Người chỉ huy có tuổi trước mặt cô tức đến nỗi không nói thành lời lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, người vào là một lãnh đạo cấp cao. Mọi người trong phòng cũng trở nên sửng sốt vội vàng đi lên chào hỏi.
- Bộ trưởng Tần sao ông đến đây mà không nói trước.
- Thấy ông khỏe còn sức la nha đầu này cũng vui rồi, đây là mật thư hỏa tốc phải đích thân giao đến tay của hai người.
Chu Sở Ngọc hít một ngụm khí lạnh, cô biết cô ít khi nhận mật thư nhưng một khi nhận là toàn ca khó. Đúng như cô dự liệu khi mở mật thư ra bên trong là tài liệu về bọn cướp đồ cổ ở bảo tàng quốc gia đang trốn trong nước.
- Theo tin tình báo mật thám gửi về thì bọn chúng đang ở trong rừng Tây Lâm thuộc khu vực quản lí của đội đặc chủng Bách Thú nên cấp trên có yêu cầu trong tối nay lập tức dẫn đội lên đường.
Chu Sở Ngọc nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
- Đã rõ.
Cô vừa ra ngoài như chợt nhớ ra gì đấy vội nói vọng vào.
- Lấy công chuộc tội nha chú.
Dứt lời một chiếc gối từ trong phòng bay thẳng ra ngoài. Kèm theo đó là tiếng cười lớn của người còn lại, ông Tần lại ghế sofa trong phòng mà ngồi xuống.
- Ông không nên tức giận làm gì, tuy Sở Ngọc tính tình có chút bướng bỉnh nhưng mà khả năng trong công việc cũng như mức độ hoàn thành nhiệm vụ của con bé không thể xem thường mọi thứ đều đạt điểm tuyệt đối sau mấy lần chúng ta ra bài kiểm tra và nhiệm vụ khó nhằn đều được giải quyết. Ông cũng đã phạt nó rồi.
- Được rồi, được rồi nghe ông. Cháu ông là nhất, có tôi là sai.
Quay lại hiện tại
Chu Sở Ngọc dẫn theo người vào bên trong cô ra hiệu cho cả đội mang kính nhìn đêm, từ trên bộ giáp cô rút ra quả pháo sáng nhanh chóng quăng vào bên trong nói bọn cướp đang ăn uống và đánh bài.
Nhân lúc tình hình hỗn loạn cô nói lớn
- Lên.
Lời vừa dứt một loạt tiếng súng vang lên kèm theo đó là những tiếng hét chói tai.
Khung cảnh bên trong cực kỳ hỗn loạn, bên ngoài thời tiết như muốn tham gia cùng trận hỗn chiến bên trong xưởng, gió bắt đầu nổi lên kèm theo đó là những tiếng cây cối va vào nhau như sắp có một trận cuồng phong lớn sắp đến, gió lớn như muốn thổi bay hết tất cả. Kèm theo đó trên trời bắt đầu xuất hiện những vệt sấm chớp dài như muốn xé toạt cả bầu trời đêm.
Trong rừng Tây Lâm, phía đông biên giới nước X. Vài bóng đen thấp thoáng lặng lẽ di chuyển trong rừng, vài bóng người được trang bị vũ trang đầy đủ lặng lẽ tiến vào sâu trong rừng họ cẩn thận đến một xưởng chế tạo bị bỏ hoang, chuẩn bị tinh thần tác chiến.
Một người trong đội tiến lại gần người được gọi là đội trưởng, cậu ta đưa ra một thiết bị vệ tinh quân dụng nhỏ giọng nói lại.
- Đội trưởng Chu, cô xem máy quét cảm biến nhiệt của chúng ta phát hiện bên trong có 5 tên đang canh cổng. Mỗi cổng 2 người và tên còn lại chắc là chỉ huy.
Chu Sở Ngọc nhìn qua địa hình trên thiết bị, cô suy nghĩ một lúc mới lên tiếng.
- Báo đốm, báo săn. Hai cậu mỗi cậu chịu trách nhiệm 1 cửa. Chim ưng tôi tặng cho cậu tên thủ lĩnh đấy, nhớ lắp giảm thanh vào. Đánh nhanh thắng nhanh.
- Đã rõ.
Mệnh lệnh vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của họ khi lắp trang bị giảm thanh vào, ba người được chỉ định đã cẩn thận rời khỏi vị trí sang địa hình thuận lợi hơn. Thời gian chưa đầy mười phút, chỉ thấy mấy bóng người ban nãy còn đang đi canh gác trước cửa đã gục xuống tại chỗ. Lúc này bên tai mọi người lại vang lên tiếng báo cáo của mấy người bọn họ.
- Chim Ưng đã xong.
- Báo đốm đã xong.
- Báo săn đã xong.
- Tốt, các cậu mau trở về. Chim Ưng khi vào trong cậu nhanh chóng tìm địa hình thuận lợi để cùng phối hợp hành động. Cả đội chia làm hai đường phân nửa theo tôi, nửa còn lại theo báo săn. Lập tức hành động.
- Đã rõ.
Cả đội lập tức chia làm hai đội tiến vào hai cửa của xưởng chế tạo.
Cách đây 2 tiếng.
- Chu Sở Ngọc, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi hả? Cô xem cơ quan là nhà cô à, đầu tháng bên nhà ăn mới khiếu nại lên cấp trên cô cho heo trong chuồng ăn nhằm thức ăn nên hôm sau cả đám heo lăn ra tiêu chảy còn lần này cô xem quân y, là quân y đấy, cái gì đây, Chu đội trưởng tiêm nhầm thuốc an thần cho binh sĩ. Ai mượn, ai thuê cô vào đây phá vậy hả? Còn nữa, huấn luyện tân binh cô cho đội cô huấn luyện tân binh kiểu gì vậy mặt mũi đứa nào cũng dính phân là sao?
Tiếng la vang vọng khắp phòng bên ngoài còn có vài binh sĩ cười trộm, mấy vị có thâm niên cao thì như quá quen thuộc nên chỉ lắc đầu cười trừ.
- Chỉ huy, chú nghe con giải thích đi mà bọn heo đấy con sợ bọn chúng ốm nên đã hái thêm cho chúng một ít rau dại có biết đâu trong đó lẫn vào thuốc đông y chứ, còn việc ở quân y là do binh sĩ ấy không kiểm soát được hành vi nên con mới cho cậu ta một liều an thần nào có biết liều đó giúp cậu ấy ngủ sâu như vậy. Còn tân binh là con sợ tốn kinh phí của bộ quốc phòng về đạn dược nên con thử thay ném lựu đạn bằng phân mà kết quả chứng minh là không khác nhau gì mấy.
- Cô...cô....
Người chỉ huy có tuổi trước mặt cô tức đến nỗi không nói thành lời lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, người vào là một lãnh đạo cấp cao. Mọi người trong phòng cũng trở nên sửng sốt vội vàng đi lên chào hỏi.
- Bộ trưởng Tần sao ông đến đây mà không nói trước.
- Thấy ông khỏe còn sức la nha đầu này cũng vui rồi, đây là mật thư hỏa tốc phải đích thân giao đến tay của hai người.
Chu Sở Ngọc hít một ngụm khí lạnh, cô biết cô ít khi nhận mật thư nhưng một khi nhận là toàn ca khó. Đúng như cô dự liệu khi mở mật thư ra bên trong là tài liệu về bọn cướp đồ cổ ở bảo tàng quốc gia đang trốn trong nước.
- Theo tin tình báo mật thám gửi về thì bọn chúng đang ở trong rừng Tây Lâm thuộc khu vực quản lí của đội đặc chủng Bách Thú nên cấp trên có yêu cầu trong tối nay lập tức dẫn đội lên đường.
Chu Sở Ngọc nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
- Đã rõ.
Cô vừa ra ngoài như chợt nhớ ra gì đấy vội nói vọng vào.
- Lấy công chuộc tội nha chú.
Dứt lời một chiếc gối từ trong phòng bay thẳng ra ngoài. Kèm theo đó là tiếng cười lớn của người còn lại, ông Tần lại ghế sofa trong phòng mà ngồi xuống.
- Ông không nên tức giận làm gì, tuy Sở Ngọc tính tình có chút bướng bỉnh nhưng mà khả năng trong công việc cũng như mức độ hoàn thành nhiệm vụ của con bé không thể xem thường mọi thứ đều đạt điểm tuyệt đối sau mấy lần chúng ta ra bài kiểm tra và nhiệm vụ khó nhằn đều được giải quyết. Ông cũng đã phạt nó rồi.
- Được rồi, được rồi nghe ông. Cháu ông là nhất, có tôi là sai.
Quay lại hiện tại
Chu Sở Ngọc dẫn theo người vào bên trong cô ra hiệu cho cả đội mang kính nhìn đêm, từ trên bộ giáp cô rút ra quả pháo sáng nhanh chóng quăng vào bên trong nói bọn cướp đang ăn uống và đánh bài.
Nhân lúc tình hình hỗn loạn cô nói lớn
- Lên.
Lời vừa dứt một loạt tiếng súng vang lên kèm theo đó là những tiếng hét chói tai.
Khung cảnh bên trong cực kỳ hỗn loạn, bên ngoài thời tiết như muốn tham gia cùng trận hỗn chiến bên trong xưởng, gió bắt đầu nổi lên kèm theo đó là những tiếng cây cối va vào nhau như sắp có một trận cuồng phong lớn sắp đến, gió lớn như muốn thổi bay hết tất cả. Kèm theo đó trên trời bắt đầu xuất hiện những vệt sấm chớp dài như muốn xé toạt cả bầu trời đêm.