Chương 11: Manh mối
Sáng hôm sau Sở Ngọc theo thói quen thức dậy khá sớm, nàng lười mở mắt ra còn đang bận tận hưởng cảm giác êm ái, không thể không nói giường ở cổ đại này vừa ấm còn vừa thơm mùi gỗ đàn hương nữa. Tay nàng còn không tự chủ mà ôm chặt gối ôm vào người, gối ôm này cũng có chút lớn hơn so với tối qua đi lại mềm mại hơn nàng tưởng. Lúc này nàng mới mở mắt ra nhìn xung quanh còn đang định hét toán lên vì hoàn cảnh hiện tại Sở Ngọc nàng thế mà lại ôm tiểu lang trung ngủ ngon lành, hơn nữa không phải là hắn mò lên giường mà là nàng xuống đất. Sở Ngọc nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nàng lặng lẽ đứng dậy mang giày vào rồi ra khỏi phòng trong im lặng.
Thanh danh nàng một đời thanh bạch đã bị hủy trong tay nàng rồi, rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy. Nàng vừa rời khỏi phòng Lăng Thanh Tiêu đang ngủ trên sàn cũng chậm rãi mở mắt, hắn thức từ lúc vị tiểu thư kia nửa đêm tự dưng mò xuống chỗ hắn ngủ ngon lành. Còn tùy tiện chiếm tiện nghi của hắn, Lăng Thanh Tiêu khẽ thở dài mệt mỏi.
Về đến phòng, Sở Ngọc biết mặt nàng bây giờ có thể vắt được ra vài giọt máu. nàng đi quanh phòng lấy lại bình tĩnh không ngừng lẩm bẩm.
- Sở Ngọc ơi Sở Ngọc biết là hắn đẹp trai ngoại hình rất ổn nhưng ngươi không được chiếm tiện nghi người ta như vậy. Tỉnh táo lên. Bọn họ là người cổ đại chỉ cần chạm nhẹ là phải chịu trách nhiệm đấy. Mà không đúng ta là nữ tử người chịu thiệt phải là ta chứ nhỉ.
Không lâu sau Tiểu Vân đến mang theo chậu nước để nàng rửa mặt và thay y phục. Tiểu Vân lâu rồi mới thấy Sở Ngọc thức sớm như vậy nên cũng tò mò hỏi
- Tiểu thư, hôm qua người ngủ không ngon à, sao sáng nay đã thức sớm vậy?
- Không có, ta ngủ rất ngon, em mau chuẩn bị đi sáng nay chúng ta có việc ra ngoài.
- Vậy có cần đi cùng với nhóm Tư Kỳ công tử không ạ?
- Không cần đâu.
Hai người ra khỏi phòng trùng hợp cùng lúc bắt gặp Lăng Thanh Tiêu cũng ra khỏi phòng. Hai người thoáng chốc chạm mắt nhau, Sở Ngọc vội quay mặt tránh ánh mắt hắn nhanh chóng dẫn Tiểu Vân rời đi. Đợi hai người đi mất dạng Tử Kiệt mới tò mò hỏi hắn.
- Vương gia, người và Sở Ngọc cô nương xảy ra việc gì sao?
- Không có gì. Mau theo bọn họ thôi.
Mấy người bọn họ đến nơi xuất hiện tin đồn thánh mẫu điều tra, Tiểu Vân, Tử Kiệt thu thập tin tức còn nàng và hắn đến sông Thạch Thủy điều tra ngọn nguồn. Sở Ngọc bất đắc dĩ mới cùng thảo luận với Tư Kỳ việc này.
- Khụ....Khụ....Tiểu lang trung, ngươi.... nghĩ sao về người có thể bay lên trời.
- Chỉ có một vài khả năng là khinh công cực kì cao, hoặc là có pháp lực siêu nhiên hoặc là....
- Có tiểu xảo.
Hai người đồng loạt lên tiếng. Thời đại nàng thì gọi nôm na là ảo thuật còn về thời cổ đại thì nàng thật sự bó tay. Nếu nhìn từ hướng nàng thì không có khả năng.
- Chúng ta đi xem thử xung quanh.
Lăng Thanh Tiêu cũng lên tiếng, hắn dẫn Sở Ngọc đi quanh khu vực đó điều tra tầm vài canh giờ sau mới phát hiện chút manh mối vụn vặt xung quanh. Nhìn vào vết dấu vết trên cây lưu lại, Nàng không khỏi cảm thán nói
- Xem ra vị thánh mẫu này muốn bay thì cần chút dụng cụ hỗ trợ rồi. Chúng ta lần tới giúp thánh mẫu đại nhân bơi vài vòng quanh sông để ban phước đi. Tư Kỳ cho ta mượn Thư Đồng của huynh là được rồi không cần phiền đến huynh đâu.
- Không được, Tử Kiệt còn việc bên người hắn rất bận.
- Vậy để ta và Tiểu Vân tự làm.
Sở Ngọc không hiểu nhìn hắn, rõ ràng là nàng lo việc nặng nhọc này nên mới không muốn làm phiền tới hắn, sao hắn lại bực mình với nàng.
- Cô muốn làm gì?
- Ta làm một ít pháo hoa, để chiếm spotlight của thánh mẫu đại nhân.
- Bót lai? Nó là cái gì?
- À không, là sự chú ý của mọi người đó mà huynh đừng để ý.
- Việc đó.....để ta làm pháo cho cô, Tử Kiệt sẽ làm mọi thứ rối tung lên đấy.
- Được.
Lúc này Tiểu Vân cùng Tử Kiệt cũng quay lại chỗ bọn họ bẩm báo.
- Vương.... Thiếu gia, Sở cô nương không xong rồi bọn ta tra ra được từ người dân đang lập bàn tế lễ ba ngày nữa thánh mẫu lại xuất hiện người dân khắp nơi đang tìm một cặp đồng nữ, đồng nam sinh ngày thuần dương, thuần âm để hiến tế lên thánh mẫu làm tiểu đồng tử ban phước dân chúng.
Lời còn đang trên miệng Tử Kiệt đã bị Lăng Thanh Tiêu trừng mắt cảnh cáo, hắn cũng nhanh chóng ý thức được xém nữa hắn đã lỡ lời.
- Mê tín dị đoan, buôn thần bán thánh. Nếu đã vậy thì ba ngày nữa ta sẽ cho bọn người đó thấy bộ mặt thật của thánh mẫu.
Nói đến đây đột nhiên, Sở Ngọc lại nhoẻn miệng cười ba người bọn họ nhìn nàng nghi hoặc.
- Tử Kiệt ngươi đến quân doanh mượn một vài người của đại ca đi nhờ huynh ấy bảo vệ những đứa trẻ, tiện thể tìm cho ta một chiếc tỳ bà.
- Tỳ bà?
- Đúng vậy. Tiểu Vân, em đến các tiệm y phục tìm mua một bộ đôn hoàng cho ta.
- Đôn hoàng?
- Đúng vậy, càng rực rỡ càng tốt.
Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu đồng loạt đổ dồn về nàng.
Thanh danh nàng một đời thanh bạch đã bị hủy trong tay nàng rồi, rốt cuộc là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy. Nàng vừa rời khỏi phòng Lăng Thanh Tiêu đang ngủ trên sàn cũng chậm rãi mở mắt, hắn thức từ lúc vị tiểu thư kia nửa đêm tự dưng mò xuống chỗ hắn ngủ ngon lành. Còn tùy tiện chiếm tiện nghi của hắn, Lăng Thanh Tiêu khẽ thở dài mệt mỏi.
Về đến phòng, Sở Ngọc biết mặt nàng bây giờ có thể vắt được ra vài giọt máu. nàng đi quanh phòng lấy lại bình tĩnh không ngừng lẩm bẩm.
- Sở Ngọc ơi Sở Ngọc biết là hắn đẹp trai ngoại hình rất ổn nhưng ngươi không được chiếm tiện nghi người ta như vậy. Tỉnh táo lên. Bọn họ là người cổ đại chỉ cần chạm nhẹ là phải chịu trách nhiệm đấy. Mà không đúng ta là nữ tử người chịu thiệt phải là ta chứ nhỉ.
Không lâu sau Tiểu Vân đến mang theo chậu nước để nàng rửa mặt và thay y phục. Tiểu Vân lâu rồi mới thấy Sở Ngọc thức sớm như vậy nên cũng tò mò hỏi
- Tiểu thư, hôm qua người ngủ không ngon à, sao sáng nay đã thức sớm vậy?
- Không có, ta ngủ rất ngon, em mau chuẩn bị đi sáng nay chúng ta có việc ra ngoài.
- Vậy có cần đi cùng với nhóm Tư Kỳ công tử không ạ?
- Không cần đâu.
Hai người ra khỏi phòng trùng hợp cùng lúc bắt gặp Lăng Thanh Tiêu cũng ra khỏi phòng. Hai người thoáng chốc chạm mắt nhau, Sở Ngọc vội quay mặt tránh ánh mắt hắn nhanh chóng dẫn Tiểu Vân rời đi. Đợi hai người đi mất dạng Tử Kiệt mới tò mò hỏi hắn.
- Vương gia, người và Sở Ngọc cô nương xảy ra việc gì sao?
- Không có gì. Mau theo bọn họ thôi.
Mấy người bọn họ đến nơi xuất hiện tin đồn thánh mẫu điều tra, Tiểu Vân, Tử Kiệt thu thập tin tức còn nàng và hắn đến sông Thạch Thủy điều tra ngọn nguồn. Sở Ngọc bất đắc dĩ mới cùng thảo luận với Tư Kỳ việc này.
- Khụ....Khụ....Tiểu lang trung, ngươi.... nghĩ sao về người có thể bay lên trời.
- Chỉ có một vài khả năng là khinh công cực kì cao, hoặc là có pháp lực siêu nhiên hoặc là....
- Có tiểu xảo.
Hai người đồng loạt lên tiếng. Thời đại nàng thì gọi nôm na là ảo thuật còn về thời cổ đại thì nàng thật sự bó tay. Nếu nhìn từ hướng nàng thì không có khả năng.
- Chúng ta đi xem thử xung quanh.
Lăng Thanh Tiêu cũng lên tiếng, hắn dẫn Sở Ngọc đi quanh khu vực đó điều tra tầm vài canh giờ sau mới phát hiện chút manh mối vụn vặt xung quanh. Nhìn vào vết dấu vết trên cây lưu lại, Nàng không khỏi cảm thán nói
- Xem ra vị thánh mẫu này muốn bay thì cần chút dụng cụ hỗ trợ rồi. Chúng ta lần tới giúp thánh mẫu đại nhân bơi vài vòng quanh sông để ban phước đi. Tư Kỳ cho ta mượn Thư Đồng của huynh là được rồi không cần phiền đến huynh đâu.
- Không được, Tử Kiệt còn việc bên người hắn rất bận.
- Vậy để ta và Tiểu Vân tự làm.
Sở Ngọc không hiểu nhìn hắn, rõ ràng là nàng lo việc nặng nhọc này nên mới không muốn làm phiền tới hắn, sao hắn lại bực mình với nàng.
- Cô muốn làm gì?
- Ta làm một ít pháo hoa, để chiếm spotlight của thánh mẫu đại nhân.
- Bót lai? Nó là cái gì?
- À không, là sự chú ý của mọi người đó mà huynh đừng để ý.
- Việc đó.....để ta làm pháo cho cô, Tử Kiệt sẽ làm mọi thứ rối tung lên đấy.
- Được.
Lúc này Tiểu Vân cùng Tử Kiệt cũng quay lại chỗ bọn họ bẩm báo.
- Vương.... Thiếu gia, Sở cô nương không xong rồi bọn ta tra ra được từ người dân đang lập bàn tế lễ ba ngày nữa thánh mẫu lại xuất hiện người dân khắp nơi đang tìm một cặp đồng nữ, đồng nam sinh ngày thuần dương, thuần âm để hiến tế lên thánh mẫu làm tiểu đồng tử ban phước dân chúng.
Lời còn đang trên miệng Tử Kiệt đã bị Lăng Thanh Tiêu trừng mắt cảnh cáo, hắn cũng nhanh chóng ý thức được xém nữa hắn đã lỡ lời.
- Mê tín dị đoan, buôn thần bán thánh. Nếu đã vậy thì ba ngày nữa ta sẽ cho bọn người đó thấy bộ mặt thật của thánh mẫu.
Nói đến đây đột nhiên, Sở Ngọc lại nhoẻn miệng cười ba người bọn họ nhìn nàng nghi hoặc.
- Tử Kiệt ngươi đến quân doanh mượn một vài người của đại ca đi nhờ huynh ấy bảo vệ những đứa trẻ, tiện thể tìm cho ta một chiếc tỳ bà.
- Tỳ bà?
- Đúng vậy. Tiểu Vân, em đến các tiệm y phục tìm mua một bộ đôn hoàng cho ta.
- Đôn hoàng?
- Đúng vậy, càng rực rỡ càng tốt.
Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu đồng loạt đổ dồn về nàng.