Chương 9: Thánh chỉ
Trở lại hiện tại, như đã sớm nằm trong dự liệu. Tần công công đã có mặt ở Tướng phủ. Trong phủ đầy đủ không vắng một bóng người, ông vừa nhìn sang người ở phía sau lưng Sở Ngọc không khỏi hoảng sợ. Kia chẳng phải Tề Vương sao, sao người lại ở đây? Tần công công còn định lên hành lễ đã nhận thấy ánh mắt sắc lạnh của Lăng Thanh Tiêu. Ông chỉ ngoan ngoãn truyền chỉ theo khẩu dụ của hoàng thượng. Giọng the thé của y bắt đầu vang lên
- Toàn gia Chu tướng quân tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Chu lão tướng quân nhiều lần có công trấn giữ biên cương nay tuổi cao tác cả, trẫm chấp thuận tấu chương của khanh thu hồi binh phù và ấn nguyên nhung để cáo lão quy điền luận công ban thưởng vạn lượng vàng hoàng kim, ba mảnh đất ngoại thành để khanh an dưỡng tuổi già. Khâm thử.
- Thần, tạ chủ long ân.
Chu Khải Trạch nhận thánh chỉ cúi dầu sát đất. Mọi người thấy thánh chỉ đã được tuyên xong còn định đứng lên, phụ thân nàng thì đã nhanh chóng trao trả binh phù và ấn nguyên nhung, Chu Tuấn vòn nhanh tay định cởi luôn cả giáp bào thì đã bị giọng the thé của Tần công công vang lên.
- Các ngươi làm gì vậy, tiểu nô là nói toang gia ngài tiếp chỉ chứ không phải mình ngài nên chưa xong còn không mau quỳ xuống.
Tiểu công công đi bên cạnh hắn nhận lấy binh phù và ấn nguyên nhung để lên khay đỏ sau lưng. Mọi người vội vàng tiếp tục quỳ xuống, Chu Tuấn cột lại dây trên giáp bào, nặng nề quỳ xuống.
- Chu phó tướng tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Chu phó tướng trong thời gian dài trẫm thấy khanh là người có tài nhiều lần vào sinh ra tử với Chu lão tướng, cổ nhân có câu hổ phụ sanh hổ tử, trẫm tin tưởng vào tài điều binh, khiển tướng và kinh nghiệm thực chiến của khanh nay sắc phong tướng quân tiếp nhận quân đội của Chu gia, gồm binh phù và cả ấn nguyên nhung. Khâm thử.
- Thần, tạ chủ long ân.
Chu Tuấn ánh mắt khó hiểu nhìn sang Chu Khải Trạch lúc này chỉ thấy ông lắc đầu biểu đạt ông cũng không biết.
- Còn nữa, đừng đứng lên.
- Còn nữa?
Lần này đến Sở Ngọc không nhịn được mà thốt lên, không lẽ hoàng đế cổ đại này rất thích dày vò người khác bằng cách ban chiếu chỉ.
- Chu tướng quân tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nay nước nhà lâm nguy nên cho Chu tướng quân tìm Tề Vương gia chỉ cần tìm được và mời được người chi viện thì người đó liền được sắc phong phó tướng không luận nam, nữ và gấp rút lên đường phối hợp với hộ bộ đến trấn Thanh Thủy để điều tra thực hư tin đồn gần đây.
- Mạt tướng tuân chỉ.
- Các vị vất vả quá đã xong rồi đấy.
Lúc này mọi người mới đứng dậy trước hai đầu gối tê rần. Nhanh chóng dùng tay xoa bóp hai đầu gối.
- Đại ca, mới nhận chức mà đi liền luôn sao?
- Sắp xếp người ngày mai lập tức lên đường đến trấn Thanh Thủy, còn việc tìm Tề Vương phải nên cẩn trọng. Người đấy tính khí cổ quái hành tung bất định e là muốn tìm được khó hơn lên trời.
- Hai vị lão nô xin phép chen ngang có nghe nói Tề Vương cũng đang trên đường đến Trấn Thanh Thủy, nhưng mà.... Chu tướng quân lo điều tra tin đồn hay là giao việc này lại cho tiểu cô nương đây đi.
- Ta sao?
- Ngọc nhi, không được vô lễ.
Sở Ngọc biết mình cũng hơi thất thố vội trở lại bộ dáng tiểu thư khuê các.
- Tiểu nữ đi cũng được nhưng muốn dẫn theo vài người được không ạ?
- Tiểu cô nương muốn dẫn ai theo?
Sở Ngọc nắm lấy cánh tay của Lăng Thanh Tiêu mà kéo qua.
- Hắn, y thuật và võ công của hắn cao siêu, đem hắn theo tiểu nữ không sợ chết.
- Hắn...hắn...
Tấn công công nhìn nàng lôi kéo hắn như vậy cũng không khỏi thay nàng lo lắng một phen, âm thầm nhìn sang hắn cầu xin ý kiến. Thấy y khẽ gật đầu ông mới thở phào nhẹ nhõm.
- Được, được. Mà cô hỏi ý vị công tử đây chưa?
- Tư Kỳ, đi với ta đi, Tư Kỳ.
- Tư huynh, nếu huynh bằng lòng đi với tiểu muội ta cũng đỡ lo phần nào. Hay là huynh đi chung với nha đầu Ngọc nhi đi.
- Tư đại phu, con bé còn phiền ngươi khuyên răng?
Sở Ngọc lắc cánh tay hắn tràn đầy mong mỏi đợi hắn gật đầu đồng ý. Có thêm mấy người khác nói đỡ nàng không tin hắn không đồng ý. Tần công công một bên mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, tên húy của vương gia mà bọn họ gọi tùy tiện như thế thật chán sống rồi.
- Thôi được, nhưng trên đường đi tiểu thư nhất định không được làm loạn.
- Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi. Tần Công công chúng ta đã chọn được người đi tìm Tề Vương rồi ông yên tâm về báo lại với thánh thượng đi.
- Lão nô còn việc bên mình phải hồi cung ngay lập tức. Cáo từ.
- Để tiểu nhân tiễn ngài.
Lăng Thanh Tiêu tiến lên làm động tác mời, Tần công công theo hướng tay hắn chỉ mà đi. Trước khi lên xe ngựa rời đi ông đưa cho hắn một túi nhỏ. Nhỏ giọng nói:
- Khẩu dụ hoàng thượng, giao binh phù cho Tề Vương, tùy ý điều động binh lực. Quan viên địa phương ai không phối hợp liền có quyền trảm trước tâu sau. Bên trong có cả kim bài ngự ban. Ngài nên cẩn thận.
- Ta biết rồi, người về cung đi.
Nhìn bóng xe ngựa khuất dần trong đám người hắn mới quay đầu vào trong.
- Toàn gia Chu tướng quân tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Chu lão tướng quân nhiều lần có công trấn giữ biên cương nay tuổi cao tác cả, trẫm chấp thuận tấu chương của khanh thu hồi binh phù và ấn nguyên nhung để cáo lão quy điền luận công ban thưởng vạn lượng vàng hoàng kim, ba mảnh đất ngoại thành để khanh an dưỡng tuổi già. Khâm thử.
- Thần, tạ chủ long ân.
Chu Khải Trạch nhận thánh chỉ cúi dầu sát đất. Mọi người thấy thánh chỉ đã được tuyên xong còn định đứng lên, phụ thân nàng thì đã nhanh chóng trao trả binh phù và ấn nguyên nhung, Chu Tuấn vòn nhanh tay định cởi luôn cả giáp bào thì đã bị giọng the thé của Tần công công vang lên.
- Các ngươi làm gì vậy, tiểu nô là nói toang gia ngài tiếp chỉ chứ không phải mình ngài nên chưa xong còn không mau quỳ xuống.
Tiểu công công đi bên cạnh hắn nhận lấy binh phù và ấn nguyên nhung để lên khay đỏ sau lưng. Mọi người vội vàng tiếp tục quỳ xuống, Chu Tuấn cột lại dây trên giáp bào, nặng nề quỳ xuống.
- Chu phó tướng tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Chu phó tướng trong thời gian dài trẫm thấy khanh là người có tài nhiều lần vào sinh ra tử với Chu lão tướng, cổ nhân có câu hổ phụ sanh hổ tử, trẫm tin tưởng vào tài điều binh, khiển tướng và kinh nghiệm thực chiến của khanh nay sắc phong tướng quân tiếp nhận quân đội của Chu gia, gồm binh phù và cả ấn nguyên nhung. Khâm thử.
- Thần, tạ chủ long ân.
Chu Tuấn ánh mắt khó hiểu nhìn sang Chu Khải Trạch lúc này chỉ thấy ông lắc đầu biểu đạt ông cũng không biết.
- Còn nữa, đừng đứng lên.
- Còn nữa?
Lần này đến Sở Ngọc không nhịn được mà thốt lên, không lẽ hoàng đế cổ đại này rất thích dày vò người khác bằng cách ban chiếu chỉ.
- Chu tướng quân tiếp chỉ.
- Có mạt tướng.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, nay nước nhà lâm nguy nên cho Chu tướng quân tìm Tề Vương gia chỉ cần tìm được và mời được người chi viện thì người đó liền được sắc phong phó tướng không luận nam, nữ và gấp rút lên đường phối hợp với hộ bộ đến trấn Thanh Thủy để điều tra thực hư tin đồn gần đây.
- Mạt tướng tuân chỉ.
- Các vị vất vả quá đã xong rồi đấy.
Lúc này mọi người mới đứng dậy trước hai đầu gối tê rần. Nhanh chóng dùng tay xoa bóp hai đầu gối.
- Đại ca, mới nhận chức mà đi liền luôn sao?
- Sắp xếp người ngày mai lập tức lên đường đến trấn Thanh Thủy, còn việc tìm Tề Vương phải nên cẩn trọng. Người đấy tính khí cổ quái hành tung bất định e là muốn tìm được khó hơn lên trời.
- Hai vị lão nô xin phép chen ngang có nghe nói Tề Vương cũng đang trên đường đến Trấn Thanh Thủy, nhưng mà.... Chu tướng quân lo điều tra tin đồn hay là giao việc này lại cho tiểu cô nương đây đi.
- Ta sao?
- Ngọc nhi, không được vô lễ.
Sở Ngọc biết mình cũng hơi thất thố vội trở lại bộ dáng tiểu thư khuê các.
- Tiểu nữ đi cũng được nhưng muốn dẫn theo vài người được không ạ?
- Tiểu cô nương muốn dẫn ai theo?
Sở Ngọc nắm lấy cánh tay của Lăng Thanh Tiêu mà kéo qua.
- Hắn, y thuật và võ công của hắn cao siêu, đem hắn theo tiểu nữ không sợ chết.
- Hắn...hắn...
Tấn công công nhìn nàng lôi kéo hắn như vậy cũng không khỏi thay nàng lo lắng một phen, âm thầm nhìn sang hắn cầu xin ý kiến. Thấy y khẽ gật đầu ông mới thở phào nhẹ nhõm.
- Được, được. Mà cô hỏi ý vị công tử đây chưa?
- Tư Kỳ, đi với ta đi, Tư Kỳ.
- Tư huynh, nếu huynh bằng lòng đi với tiểu muội ta cũng đỡ lo phần nào. Hay là huynh đi chung với nha đầu Ngọc nhi đi.
- Tư đại phu, con bé còn phiền ngươi khuyên răng?
Sở Ngọc lắc cánh tay hắn tràn đầy mong mỏi đợi hắn gật đầu đồng ý. Có thêm mấy người khác nói đỡ nàng không tin hắn không đồng ý. Tần công công một bên mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, tên húy của vương gia mà bọn họ gọi tùy tiện như thế thật chán sống rồi.
- Thôi được, nhưng trên đường đi tiểu thư nhất định không được làm loạn.
- Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi. Tần Công công chúng ta đã chọn được người đi tìm Tề Vương rồi ông yên tâm về báo lại với thánh thượng đi.
- Lão nô còn việc bên mình phải hồi cung ngay lập tức. Cáo từ.
- Để tiểu nhân tiễn ngài.
Lăng Thanh Tiêu tiến lên làm động tác mời, Tần công công theo hướng tay hắn chỉ mà đi. Trước khi lên xe ngựa rời đi ông đưa cho hắn một túi nhỏ. Nhỏ giọng nói:
- Khẩu dụ hoàng thượng, giao binh phù cho Tề Vương, tùy ý điều động binh lực. Quan viên địa phương ai không phối hợp liền có quyền trảm trước tâu sau. Bên trong có cả kim bài ngự ban. Ngài nên cẩn thận.
- Ta biết rồi, người về cung đi.
Nhìn bóng xe ngựa khuất dần trong đám người hắn mới quay đầu vào trong.