Chương 48: Cút mọe đi!
"Đại ca, người này không đơn giản! Đã vậy tốc độ còn quá nhanh, chắc chắn là một võ giả! Anh tìm đâu ra vậy?"
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.
"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.
"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.
Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi."
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"
Vương Xung không vui nói.
"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.
Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả..."
Vương Xung tự lẩm bẩm. Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!.
Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Con đường võ đạo, hội tụ tam hoa đỉnh cao, khí nguyên quy về một, tu luyện ra nội lực, có thể tách đá cắt sắt không phải nói đùa!
Có điều trước giờ Vương Xung cũng chỉ được nghe nói về những thứ này mà thôi!
Ông ta cũng không rõ một võ giả thật sự sẽ lợi hại đến mức nào!
Chỉ biết trong một số danh gia vọng tộc sẽ luôn có một vài võ giả đang âm thầm ngủ đông núp trong bóng tôi.
"Đại ca, đây chính là một cơ hội! Bang Thanh Long của chúng ta bây giờ đã phát triển đến điểm nghẽn rồi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải kiếm võ giả để che chở!"
"Hơn nữa mấy ngày nay có một số vấn đề không yên ổn, em nghỉ là chuyện không đơn giản như vậy! Rất có thể là có người muốn ra tay với chúng ta."
Trương Bân hạ giọng nói. Vương Xung gật đầu. Đương nhiên là ông ta cũng hiểu lý lẽ này!
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong ông ta lại biểu hiện nhiệt tình như vậy!
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.
"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.
"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.
Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi."
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"
Vương Xung không vui nói.
"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.
Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả..."
Vương Xung tự lẩm bẩm. Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!.
Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Con đường võ đạo, hội tụ tam hoa đỉnh cao, khí nguyên quy về một, tu luyện ra nội lực, có thể tách đá cắt sắt không phải nói đùa!
Có điều trước giờ Vương Xung cũng chỉ được nghe nói về những thứ này mà thôi!
Ông ta cũng không rõ một võ giả thật sự sẽ lợi hại đến mức nào!
Chỉ biết trong một số danh gia vọng tộc sẽ luôn có một vài võ giả đang âm thầm ngủ đông núp trong bóng tôi.
"Đại ca, đây chính là một cơ hội! Bang Thanh Long của chúng ta bây giờ đã phát triển đến điểm nghẽn rồi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải kiếm võ giả để che chở!"
"Hơn nữa mấy ngày nay có một số vấn đề không yên ổn, em nghỉ là chuyện không đơn giản như vậy! Rất có thể là có người muốn ra tay với chúng ta."
Trương Bân hạ giọng nói. Vương Xung gật đầu. Đương nhiên là ông ta cũng hiểu lý lẽ này!
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong ông ta lại biểu hiện nhiệt tình như vậy!