Chương 18
“Đi, chúng ta đi vào xem thôi.”
Chàng trai mặc đồ đen vẫy vẫy tay và sải bước về phía trước.
Một người đứng trước mặt anh ta, cản anh ta lại.
Nụ cười trên mặt Giám đốc Bàng đột nhiên cứng lại, con cậu mở to mấy phần.
Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thiếu niên áo đen: “Cậu muốn xem cái gì?”
Tới cửa khách sạn Hoàng Đình, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Sở Trần.
Giám đốc Bàng sửng sốt, nhưng đã quá muộn để ngăn Sở Trần lại, không ngờ Sở Trần lại dám cản đường nhóm nam nữ này.
Đây là một trong những nhóm phiền phức ở Thiền Thành.
Mặc dù những thanh thiếu niên mặc áo đen đã lên tiếng xúc phạm và làm nhục Tống Nhan tiểu thư, nhưng lai lịch của nhóm người này rất đặc biệt, đừng nói là một kẻ ngu ngốc không thể
hiểu họ đang nói gì, ngay cả người binh thường nghe hiểu cũng tuyệt đối không dám lên tiếng.
Nhưng Sở Trầnlại đứng ra.
Thiếu niên áo đen ngẩng đầu nhìn Sở Trần, nhíu mày: “Mày là ai?”
“Này chó ngoan không cản đường, mày muốn tìm chết sao?”
Một cô gái sau lưng anh trực tiếp mắng.
Nam tử kia bên cạnh cũng lạnh
lùng nhướng mày, “Giám đốc Bàng, người này là ai.”
Giám đốc Bàng liếc nhìn: “Cậu ấy … là Sở Trần.”
“Sờ Trần? ở Thiền Thành không có gia tộc họ Sở nào.”
“Một tên nhà quê từ đâu ra mà cũng dám cản đường anh Đông.”
“Tao nghe cái tên này có chút quen.”
Chàng trai mặc áo đen tên là Vinh Đông, lúc này nghĩ lại, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt:
“Chậc chậc, thật là khéo, tao nghe Diệp đại ca nói, Tên con rể ngốc nghếch nhà họ Tống ngay cả giường của Tống Nhan còn không dám bò lên, tên gọi là Sở Trần”.
Bốp! Một cái tát giáng mạnh vào mặt.
Âm thanh giòn giã vang lên như sấm trước cổng khách sạn Hoàng Đình.
Sự im lặng đến chết người.
Âm thanh này vang vọng trong tâm trí mọi người.
Choáng váng.
Vinh Đông, thiếu gia tập đoàn Vinh thị của Thiền Thành, đã bất ngờ bị tát bởi tên con rể ngốc nghếch nhà họ Tống ngay tại lối vào của khách sạn Hoàng Đình.
Thanh âm vang dội, dứt khoát nhanh lẹ, trực tiếp khiến Vinh Đông choáng váng, trán vo ve nổ vang.
Giám đốc Bàng sững sờ, nhưng liên sau đó hắn có phản ứng đầu tiên, lập tức xua tay ra lệnh: “Tóm Sở Trần lại.”
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến chỗ Sở Trần ngay lập tức.
Tập đoàn Vinh Thị tuy không phải là tập đoàn đỉnh lưu thượng cấp thế gia ở Thiền Thành, nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Vinh và nhà họ Diệp lại vô cùng thân thiết.
Vinh Đông đã bị đánh ở trước cửa khách sạn Hoàng Đình, tương đương với việc bị đánh ờ nhà mình vậy.
Hai nhân viên bảo vệ một trái một phải như hổ đói lao vào bầy cừu,
giữa ánh đèn nhấp nháy, Sở Trần thân ảnh lùi lại một bước, hai nhân viên bảo vệ hung hăng đập vào nhau kịch liệt.
Tiếng kêu gào thảm thiết trực tiếp đánh thức Vinh Đông và những người khác.
Vinh Đông che một bên mặt, ánh mắt gắt gao trợn to.
Hóa ra cảm giác bị ăn tát là như thế này đây.
Từ nhỏ, Vinh Đông chưa bao giờ bị đánh cả.
Đêm nay, dưới đám đông, hắn lại bất ngờ bị một kẻ ngốc tát vào mặt.
“Tất cả! Giết nó!”
Vinh Đông hai mắt trực tiếp phủ một tầng máu đỏ, điên cuồng hét lên.
Các bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình từng người một vội vàng chạy tới, một nhóm trực tiếp vây quanh Sở Trần.
“Liền ngay cả Vinh thiếu mày cũng dám đánh. Hôm nay, đừng nói Tống Nhan, cho dù có Tống Thiên Dương ở đây cũng không bảo vệ được mày đâu.”
Giám đốc Bàng ra lệnh dứt khoát.
“Đánh chết hắn.”
“Tên ngốc này có phải ăn gan báo không? Hắn thế mà dám đánh anh Đông.”
Lúc này, đám thanh niên, thiếu nữ phía sau Vinh Đông cũng lần lượt có phản ứng, thậm chí có không ít thiếu niên còn đang hừng hực khí thế, muốn tham gia, xông tới đánh Sở Trần một cách thô bạo để giải tỏa hận thù..
Sáu bảy nhân viên bảo vệ đồng thời lao về phía Sở Trần.
Mặc dù trong lòng thậm chí còn cảm thấy thương hại cho Sở
Trần, nhưng bọn họ vẫn lao tới không chút lưu tình.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Sờ Trần vừa lùi vừa né tránh, nhưng sáu bảy nhân viên bảo vệ từng người một ngã xuống.
“Đều là phế vật?”
Vinh Đông tức giận:“Ngay cả tên ngốc còn không bắt được sao? Diệp đại ca thế nào lại nuôi dưỡng một lũ bỏ đi thế này? ”
Vinh Đông lao lên mạnh mẽ.
Hắn ta từng tập luyện Taekvvondo từ khi còn là một đứa trẻ, cơ thể của hắn mạnh mẽ hơn so với bạn bè đồng trang lửa.
Hắn tung mình nhảy lên cao, tung ra một cú đá bên hông Sở Trần cực nhanh.
Ánh mắt cùa mọi người đều tập trung vào người của Vinh Đông … Đúng lúc này, một tên bảo vệ của Hoàng Đình cũng vọt lên cao, đang muốn đánh lén Sờ Trần từ phía sau, hắn ra chân đá nhanh một cú.
Chàng trai mặc đồ đen vẫy vẫy tay và sải bước về phía trước.
Một người đứng trước mặt anh ta, cản anh ta lại.
Nụ cười trên mặt Giám đốc Bàng đột nhiên cứng lại, con cậu mở to mấy phần.
Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thiếu niên áo đen: “Cậu muốn xem cái gì?”
Tới cửa khách sạn Hoàng Đình, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Sở Trần.
Giám đốc Bàng sửng sốt, nhưng đã quá muộn để ngăn Sở Trần lại, không ngờ Sở Trần lại dám cản đường nhóm nam nữ này.
Đây là một trong những nhóm phiền phức ở Thiền Thành.
Mặc dù những thanh thiếu niên mặc áo đen đã lên tiếng xúc phạm và làm nhục Tống Nhan tiểu thư, nhưng lai lịch của nhóm người này rất đặc biệt, đừng nói là một kẻ ngu ngốc không thể
hiểu họ đang nói gì, ngay cả người binh thường nghe hiểu cũng tuyệt đối không dám lên tiếng.
Nhưng Sở Trầnlại đứng ra.
Thiếu niên áo đen ngẩng đầu nhìn Sở Trần, nhíu mày: “Mày là ai?”
“Này chó ngoan không cản đường, mày muốn tìm chết sao?”
Một cô gái sau lưng anh trực tiếp mắng.
Nam tử kia bên cạnh cũng lạnh
lùng nhướng mày, “Giám đốc Bàng, người này là ai.”
Giám đốc Bàng liếc nhìn: “Cậu ấy … là Sở Trần.”
“Sờ Trần? ở Thiền Thành không có gia tộc họ Sở nào.”
“Một tên nhà quê từ đâu ra mà cũng dám cản đường anh Đông.”
“Tao nghe cái tên này có chút quen.”
Chàng trai mặc áo đen tên là Vinh Đông, lúc này nghĩ lại, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt:
“Chậc chậc, thật là khéo, tao nghe Diệp đại ca nói, Tên con rể ngốc nghếch nhà họ Tống ngay cả giường của Tống Nhan còn không dám bò lên, tên gọi là Sở Trần”.
Bốp! Một cái tát giáng mạnh vào mặt.
Âm thanh giòn giã vang lên như sấm trước cổng khách sạn Hoàng Đình.
Sự im lặng đến chết người.
Âm thanh này vang vọng trong tâm trí mọi người.
Choáng váng.
Vinh Đông, thiếu gia tập đoàn Vinh thị của Thiền Thành, đã bất ngờ bị tát bởi tên con rể ngốc nghếch nhà họ Tống ngay tại lối vào của khách sạn Hoàng Đình.
Thanh âm vang dội, dứt khoát nhanh lẹ, trực tiếp khiến Vinh Đông choáng váng, trán vo ve nổ vang.
Giám đốc Bàng sững sờ, nhưng liên sau đó hắn có phản ứng đầu tiên, lập tức xua tay ra lệnh: “Tóm Sở Trần lại.”
Hai nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến chỗ Sở Trần ngay lập tức.
Tập đoàn Vinh Thị tuy không phải là tập đoàn đỉnh lưu thượng cấp thế gia ở Thiền Thành, nhưng mối quan hệ giữa nhà họ Vinh và nhà họ Diệp lại vô cùng thân thiết.
Vinh Đông đã bị đánh ở trước cửa khách sạn Hoàng Đình, tương đương với việc bị đánh ờ nhà mình vậy.
Hai nhân viên bảo vệ một trái một phải như hổ đói lao vào bầy cừu,
giữa ánh đèn nhấp nháy, Sở Trần thân ảnh lùi lại một bước, hai nhân viên bảo vệ hung hăng đập vào nhau kịch liệt.
Tiếng kêu gào thảm thiết trực tiếp đánh thức Vinh Đông và những người khác.
Vinh Đông che một bên mặt, ánh mắt gắt gao trợn to.
Hóa ra cảm giác bị ăn tát là như thế này đây.
Từ nhỏ, Vinh Đông chưa bao giờ bị đánh cả.
Đêm nay, dưới đám đông, hắn lại bất ngờ bị một kẻ ngốc tát vào mặt.
“Tất cả! Giết nó!”
Vinh Đông hai mắt trực tiếp phủ một tầng máu đỏ, điên cuồng hét lên.
Các bảo vệ của khách sạn Hoàng Đình từng người một vội vàng chạy tới, một nhóm trực tiếp vây quanh Sở Trần.
“Liền ngay cả Vinh thiếu mày cũng dám đánh. Hôm nay, đừng nói Tống Nhan, cho dù có Tống Thiên Dương ở đây cũng không bảo vệ được mày đâu.”
Giám đốc Bàng ra lệnh dứt khoát.
“Đánh chết hắn.”
“Tên ngốc này có phải ăn gan báo không? Hắn thế mà dám đánh anh Đông.”
Lúc này, đám thanh niên, thiếu nữ phía sau Vinh Đông cũng lần lượt có phản ứng, thậm chí có không ít thiếu niên còn đang hừng hực khí thế, muốn tham gia, xông tới đánh Sở Trần một cách thô bạo để giải tỏa hận thù..
Sáu bảy nhân viên bảo vệ đồng thời lao về phía Sở Trần.
Mặc dù trong lòng thậm chí còn cảm thấy thương hại cho Sở
Trần, nhưng bọn họ vẫn lao tới không chút lưu tình.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Sờ Trần vừa lùi vừa né tránh, nhưng sáu bảy nhân viên bảo vệ từng người một ngã xuống.
“Đều là phế vật?”
Vinh Đông tức giận:“Ngay cả tên ngốc còn không bắt được sao? Diệp đại ca thế nào lại nuôi dưỡng một lũ bỏ đi thế này? ”
Vinh Đông lao lên mạnh mẽ.
Hắn ta từng tập luyện Taekvvondo từ khi còn là một đứa trẻ, cơ thể của hắn mạnh mẽ hơn so với bạn bè đồng trang lửa.
Hắn tung mình nhảy lên cao, tung ra một cú đá bên hông Sở Trần cực nhanh.
Ánh mắt cùa mọi người đều tập trung vào người của Vinh Đông … Đúng lúc này, một tên bảo vệ của Hoàng Đình cũng vọt lên cao, đang muốn đánh lén Sờ Trần từ phía sau, hắn ra chân đá nhanh một cú.