Chương 35: Những ngày ta xa nhau
Tôi đã về Chiang Mai được tầm hơn hai tuần rồi và cũng bằng ấy thời gian mà Phum đi Italy. Chúng tôi chưa từng xa nhau lâu như thế này bao giờ, thực lòng cảm thấy khá hụt hẫng và trống vắng.
Tôi cũng muốn đi cùng Phum lắm nhưng không biết lấy lý do gì để xin bố mẹ vì năm ngoái bố mới đưa gia đình đi tour bên đó xong. Ngài Đại tá còn nói tiếng Anh buồn cười hơn cả tôi, hahaha. Tôi thích Italy lắm, có rất nhiều thứ ở đó khiến bạn muốn quay lại thêm nhiều lần nữa. Với tôi mà nói, Italy như sinh ra cho các nghệ sĩ, một vùng đất đầy nghệ thuật.
Năm nào hết học kỳ tôi cũng về Chiang Mai, chú Pui hay phàn nàn rằng tôi chẳng ở lại giúp chú trông quán gì, cơ mà lý do thực sự thì không phải như thế đâu. Chả qua tôi về Chiang Mai, còn "nàng ta" bận đi shopping ở HongKong thì không ai tưới nước cho khu rừng nhiệt đới ở nhà thôi. Năm nay cháu bắt được bài của chú rồi nhé.
Mùa hè này đám bạn của tôi cũng chia nhau ra đi tứ phương. Thằng Thaen với thằng Fang thì tung tăng ở trời Âu, đến lúc về thì thằng Thaen cũng bận nhận đóng quảng cáo đóng MV này kia, rồi nhận làm VJ, DJ gì đó nữa. Nghe đồn là Kaofang còn tạo một đường link video để kiểm soát hoạt động của người yêu, hahaha, giữ của thật ấy chứ.
Thằng cu Matthew cũng sang Italy với bố, nó còn bay cùng chuyến với Phum nữa. Thằng Mick thì phải sang Úc tham gia một khóa học tiếng anh do mẹ nó đăng ký.
Người thảnh thơi nhất chắc là thằng cu Toey. Nó chỉ ở nhà ăn bám bố mẹ (hihi tôi cũng thế), nghe phong thanh là nó đang tham gia một cuộc thi nhảy B-Boy, rồi chơi mấy môn thể thao mạo hiểm gì đấy của nó và luôn có một người đồng hành bên cạnh. Người mà chắc các bạn cũng biết là ai rồi đó, hay là chưa biết nhỉ, hahahaha.
Còn thằng Pun thì tham gia chương trình tình nguyện do khoa tổ chức, lên rừng xuống biển để giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn. Cậu chủ Beer cũng tham gia chương trình do khoa tổ chức nhưng là đi làm gia sư cho các em học sinh muốn thi vào khoa Luật. Nhẹ nhàng hơn thằng Pun nhiều.
Thằng Chen và quỷ Q thì bị gọi về giúp đỡ chuyện kinh doanh của gia đình. Nhưng thằng Q khá bướng, dù bố nó có lôi em xe Harley Davidson ra dụ dỗ nó cũng nhất định không chịu về quản lý resort.
Thế không về resort thì nó làm gì ấy hở? Nếu không tính việc trông trẻ tập nhảy thì sáng nó sẽ ôm máy ảnh, ôm giá vẽ đi lang thang tìm chỗ để vẽ, chiều xuống thì đi chơi nhạc cho quán pub và lúc nào cũng có người mà các bạn chắc biết là ai rồi đấy đến nghe nhạc mỗi tối.
Còn tôi, kể từ lúc về nhà đến giờ chưa có ngày nào tôi thực sự được ở nhà đúng nghĩa cả. Lúc nào bố cũng kéo mẹ con tôi đi dự hết đám này đám kia, nào là hội đồng ngũ rồi là lễ thăng chức cho cấp dưới, vân vân và mây mây. Mẹ khỉ, đâu ra mà lắm đám thế không biết.
Bạn bố rồi cấp dưới của bố cứ khen là con trai Đại tá đẹp trai y như bố vậy. Lúc ở đó thì bố tôi cười nhưng là vừa lên xe chỉ còn toàn người nhà một cái là xị mặt liền.
"Cái mặt tao mà xấu như cái mặt mày ấy hả Mèo?" - Hời ơi, có thế thôi mà bố phải khó chịu vậy sao. Cấp dưới kiêm lái xe của bố nghe thấy thế thì phì cười, anh ấy đành phải nói là trông bố đẹp trai hơn tôi nhiều. Ờ đúng vậy đấy.
Người khác sẽ cảm thấy bố tôi trông đáng sợ và kiêng dè ông vì bố có một khuôn mặt khá sắc và lạnh khiến mọi người không dám lại gần, nhưng khi ở cùng vợ con thì lại là một con người hoàn toàn khác biệt.
"Mi có người yêu chưa Mèo?"
"Bố đoán xem."
"Trả lời tử tế hay muốn ăn dép đây." - Chớ vội nghĩ là bố tôi không dám nhé, hờ hờ, sao mà cuộc đời tôi toàn gặp những người dữ như chằn thế nhỉ?
"Có rồi ạ, đẹp trai nữa cơ." - Tôi nhướng nhướng mày nhìn bố.
"Thế có nghĩa là cái mặt mày chẳng gái nào thèm nên phải tìm đến đồng loại à." - Bố bật cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu, chắc bố nghĩ tôi nói đùa. Tôi cũng cười hùa theo nhưng từ tận sâu đáy lòng tôi rất muốn xin lỗi. Xin lỗi vì con đã làm bố thất vọng.
Bố ơi, Peem yêu bố nhưng có lẽ sẽ chẳng hay ho nếu để ai biết được con trai duy nhất của Đại tá chỉ huy yêu một người con trai khác.
Nhưng con cũng hy vọng bố biết được rằng người con trai đó yêu thương con không hề kém bất kỳ một ai.
***
Tôi ló đầu ra khỏi phòng ngủ nhưng không thấy ai bên ngoài, bố thì tôi biết phải đi đón cấp trên đến đây họp từ tối hôm qua rồi.
"P'King, mẹ em đâu rồi ạ?"
"Ở trong bếp ấy, người làm mang cam với táo trong vườn sang từ sớm, chắc cô Lin đang làm bánh đó." - P'King vừa mỉm cười rạng rỡ vừa nói chuyện với tôi. P'King là người giúp việc nhưng tôi coi chị như người trong gia đình, cả anh lái xe cũng thế.
"Dậy rồi đấy hả con zai, mẹ đang chuẩn bị ra ngoài, đi cùng không?"
"Đi đâu hả mẹ?"
"Đi rèn luyện trí não, đi với mẹ không, không đi thì ở nhà một mình nhé."
"Sao mẹ bảo nhớ con cơ mà, đến lúc con về thì lại chẳng ở nhà với con."
"Dời, lúc mẹ ở nhà thì Peem toàn ôm cái điện thoại nói chuyện với người yêu thôi." - Mẹ còn đảo mắt nhìn tôi nữa chứ.
"Sao mẹ biết Peem nói chuyện với người yêu?" - Mẹ tôi cũng đỉnh quá đi, hahaha.
"Không biết thì sao tôi làm mẹ anh được, bảo đưa về cũng không đưa, mẹ cũng muốn gặp con dâu lắm rồi đấy."
Bình thường mẹ với tôi không hay nói tiếng địa phương như thế nay đâu, lâu lâu mới nói một lần vì tôi không rành lắm. Mẹ bảo nghe tôi nói mất hết cả chất, nửa phổ thông nửa địa phương. Tuy nói không được nhưng tôi vẫn nghe hiểu được hết đấy nhé, đừng có ai tranh thủ chửi tôi đấy, hehe.
"Haha, xinh lắm mẹ ạ." - Mặt thằng Phum với từ "xinh" cách nhau phải đến trăm cây số.
"Không xinh bằng mẹ thì cấm được đưa về."
Mẹ tự nói tự cười khúc khích, tôi với P'King chỉ biết đứng đó cười trừ, mẹ tôi có bình thường không thế nhỉ?
"Này Peem, mẹ cho 500 ăn bánh, bố có gọi về hỏi thì bảo mẹ đi làm tóc nhé zai." - Ối dời, phụ huynh các nhà ra đây mà xem mẹ dạy con nói dối này.
"Mẹ ơi, mẹ cứ làm như bố con ngố lắm ấy, kiểu gì mà bố chả suy ra được mẹ đi đâu."
"Nào, nói giúp mẹ nhé zai, King trông hộ cô bánh trong bếp nhé, lúc nào xong thì mang ra ăn với cu Peem, thế nhé, mẹ đi đây."
"Muốn trao bằng xuất sắc cho phu nhân Linda ghê cơ, dạy con đỉnh thế này cơ mà, nhờ P'King nhờ." - Tôi vẫn kịp nhận một cú vả từ mẹ trước khi quý phu nhân đủng đỉnh đi ra ngoài bỏ lại ông con đẹp trai lai láng này ở nhà một mình.
"Bé Peem có muốn ăn sáng luôn không để chị dọn cơm."
"Ừm... thôi không sao đâu ạ, Peem đợi ăn bánh táo cùng P'King luôn." - P'King cười rồi đi vào bếp để lại không gian thực sự chỉ có mình tôi. Muốn gọi cho Phum quá đi nhưng tầm này ở Italy chắc đang là ba giờ sáng, Phum có lẽ đang ngủ.
Tôi đành phải kìm lòng lại dù nhớ nó vô cùng và khao khát muốn được nghe giọng nó. Nhưng tôi không muốn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Phum nên quyết định đi ra ngồi thư giãn ở cái chòi trong vườn.
"Đệch." - Đang thả hồn ngắm trời mây thì đột nhiên chiếc điện thoại trong tay tôi rung lên. Mẹ kiếp, giật cả mình. Thế nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tay tôi ngay lập tức nhấn nút nghe.
"Phum."
(Hờ hờ, sao phải làm giọng phấn khởi thế?) - Thì tao vui mà, chứ mày muốn nghe tao khóc hay gì hả thằng quần.
"..." - Dỗi, dỗi nó luôn.
"Ơ, sao lại im rồi, Peem, Peem ơi."
"..."
(Này cậu Lùn ơi, cước gọi quốc tế đắt lắm đấy nhé, được rồi tao xin lỗi, nói đi nào, nhanh lên, tao muốn nghe giọng mày.)
"Ờ."
(Hờ hờ, giờ mà mày ở cạnh tao là mày xong đời rồi đấy Lùn ạ.)
"Ở xa cũng xong được chứ sao, hehe."
(Giỏi nói lắm, thế mày đang làm gì?) - Giọng Phum nghe có vẻ ngái ngủ, đáng yêu ghê.
"Cũng không làm gì mấy, chiều xuống thì đi hái táo trong vườn nhà ông."
(Thế hở, nghe vui nhỉ, muốn đi cùng ghê.)
"Tới đi, tao chờ." - Hai đứa tôi bật cười. Chẳng biết do khoảng cách hay xa cách lâu ngày mà cả tôi mà Phum đều trở nên dịu dàng hơn mỗi khi nói chuyện điện thoại với nhau.
(Ăn sáng chưa?)
"Chưa, nhưng ăn bánh rồi, mày ăn chưa?"
(Ở đây là đang bốn giờ sáng đấy Peem.)
"Ờ nhỉ, hehe, tao quên đấy, Phum, mày gọi vào buổi sáng bên đó cũng được mà." - Tôi thương nó phải đặt báo thức để gọi cho tôi, thế này thì làm sao được nghỉ ngơi tử tế chứ.
(Não bé xíu của mày chỉ cần dùng để nhớ tao là được, không cần nghĩ nhiều đâu.) - Bị nó chửi mà sao tôi lại cảm thấy muốn cười thế nhỉ.
(Nhớ tao không Khỉ?) - Bố gọi mèo, bạn gọi chú lùn, chồng, ấy, ngừời yêu thì gọi là khỉ. Tôi trong mắt người xung quanh toàn là cái giống gì ấy.
(Sao nào, nhớ tao không?)
"Chút chút."
(Thế cơ àaaaaaa) - Kéo dài giọng làm gì, không tin chứ gì, tao nhớ mày chút chút thật. Nhớ mỗi lúc ăn lúc ngồi lúc ngủ lúc thức thôi mà.
"Mày có gặp thằng Matt chưa?"
(Chưa, Matt nó ở Rome, tao ở Florence nhưng nghe Fang bảo đã hẹn nó mai đi chơi rồi.)
"Thế à... vậy tốt rồi, mày sẽ không thấy cô đơn."
(Không có mày là tao thấy cô đơn rồi... mày cô đơn không Peem?) - Giọng Phum nghe có vẻ lo lắng, tôi không muốn nó nghĩ ngợi nhiều. Hỏi tôi có cô đơn không thì cũng có nhưng không nhiều bằng nỗi nhớ. Có đôi khi xa nhau lâu như vậy cũng giúp ta nhận ra người đó quan trọng với ta đến nhường nào.
"Thì cũng... nhưng không sao đâu, đừng quên mua quà cho tao đấy."
(Ngày nào cũng rắng.)
"Phum... bao giờ mày về?" - Tôi nghe thấy đầu dây bên kia cười.
(Mới đi có mấy ngày đã muốn tao về rồi à, sao bảo không nhớ cơ mà.)
"Thì..." - Thì cái gì tôi cũng không biết, mới nãy tôi hỏi tôi nói cái gì chính tôi cũng không ý thức được. Mày lụy lắm rồi đấy Peem.
(Thì cái gì?)
"Thì thí thị thĩ thỉ"
(Hahahahahahahaha, thằng lùn này.)
"Haha, sao hả, người yêu mày cũng nhanh trí đấy chứ, muốn dụ anh nói thì chờ đến kiếp sau nhé chú em."
(Dạ vâng thưa anh Lùn, đi ăn đi.)
"Ờ ờ, thế nhé, mày cũng đi ngủ tiếp đi, đi vườn nhà ông về tao gọi lại sau."
(Dạ, tao nhớ mày.)
"Ừ ừ, tao cũng nhớ mày, thế đã nhé, bai bai." - Haiz, được nói chuyện thì cũng vui đấy nhưng nó lại càng làm tôi thấy nhớ Phum hơn.
Càng nhờ lại cái hôm trước khi nó bay tôi lại càng muốn cười. Hôm đấy nó bảo ra ngoài đi xem đồ trang trí nội thất cho xe, không cho đi cùng. Tôi thì dễ tính ấy mà, không cho đi thì không đi dù trong lòng cũng có dự cảm hơi là lạ. Bình thường Phum không bao giờ để tôi đứng cách nó quá ba bước chân, cứ phải gọi dính nhau như sam.
Hôm đấy tôi cũng chỉ quan quẩn hết nằm lại ngồi đợi nó ở condo. Đợi đến 11 giờ đêm mà nó vẫn chưa về là tôi đã hơi bực bực rồi vì nó ra khỏi nhà từ tận năm giờ chiều. Ở đâu, có về hay không cũng không nói mà tôi gọi thì nó không nghe. Cố gắng căng mắt đợi đến nửa đêm, thấy nó vẫn chưa về tôi quyết định đi ngủ trước. Mẹ kiếp, ông đây đếch đợi nữa.
Chẳng biết lúc ấy là mấy giờ, đang ngủ thì tôi cảm nhận được có cái gì đó mềm mềm chạm lên má.
"Lùn, dậy, nhanh lên."
"Ư ư ưm."
"Peem, dậy dậy."
"Ưm, oái, có quỷ!!!" - Tôi ngồi phắt dậy với một sự giật mình không hề nhẹ. Mà không giật mình sao được, nếu là bạn bạn có giật mình không khi nửa đêm mở mắt dậy thấy con gì đó khổng lồ màu kem ngay trước mặt.
"Tao đấm cho giờ, đây là gấu bông, không có quỷ quái nào hết."- Tôi cố gắng chớp mắt nhìn lại một lần nữa. Ờ, đúng là gấu bông thật. Nhưng mà sao nó to thế, to như con trâu nước ấy, con này phải hai người ôm mới vừa.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Phum đang đứng đó ôm con gấu, giờ phút này thì bao nhiêu sự bực mình đều vứt ra sau đầu hết rồi, trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại sự thắc mắc là nó đưa con gấu đó cho tôi làm gì. Review nhẹ là nặng phết chứ không đùa.
"Mày làm cái gì vậy Phum?"
"Gấu bông đó, cầm lấy lúc nào nhớ tao thì ôm."
"Hả?"
"Thì mình phải tạm xa nhau mà, tao sẽ không thể ôm mày được, coi như con gấu này thay tao đi."
Mày đứng nói mày mất hút suốt từ chiều đến giờ là để tìm cho tao con gấu này đấy nhé.
"Thế đây là cái gì?" - Tôi chỉ vào một con gấu bông khác trên đầu con gấu bông khổng lồ này. Người con này thì chỉ bằng cái nắm đấy.
"Con nó, có bố thì phải có con chứ." - Con??? Vi diệu, tuyệt vời, tôi còn có cả con cơ.
"Sao nó bé tí tí thế?"
"Hơ, thì nó là con gấu con mà, phải bé chứ." - Phum đứng gãi đầu cười ngại.
Gấu bố thì to như con trâu nước còn con nó thì bé như cái nắm đấm, hờ, chắc bạn gấu con này bị suy dinh dưỡng hoặc đẻ thiếu tháng nên trông hai bố con mới một trời một vực như vậy.
Tôi nhìn Phum đồng thời cố gắng hết mức để dằn cơn buồn cười xuống nhưng khi nhìn thấy mặt nó nhăn lại giận dữ để che đi sự xấu hổ thì tôi không thể nào kiềm nổi nữa, tôi cười vang cả phòng.
Mẹ kiếp, mày có dễ thương quá không vậy Phum.
"Hờ hờ, mày dễ thương quá rồi đấy, lại đây nào."
Để đáp lại con gấu này tôi đã tặng cho nó một phần thưởng, thêm một phần quà tặng kèm trước khi nó đi. Không biết là giữa tôi với Phum, ai có lòng hơn, nhở ^_^
Tôi cũng muốn đi cùng Phum lắm nhưng không biết lấy lý do gì để xin bố mẹ vì năm ngoái bố mới đưa gia đình đi tour bên đó xong. Ngài Đại tá còn nói tiếng Anh buồn cười hơn cả tôi, hahaha. Tôi thích Italy lắm, có rất nhiều thứ ở đó khiến bạn muốn quay lại thêm nhiều lần nữa. Với tôi mà nói, Italy như sinh ra cho các nghệ sĩ, một vùng đất đầy nghệ thuật.
Năm nào hết học kỳ tôi cũng về Chiang Mai, chú Pui hay phàn nàn rằng tôi chẳng ở lại giúp chú trông quán gì, cơ mà lý do thực sự thì không phải như thế đâu. Chả qua tôi về Chiang Mai, còn "nàng ta" bận đi shopping ở HongKong thì không ai tưới nước cho khu rừng nhiệt đới ở nhà thôi. Năm nay cháu bắt được bài của chú rồi nhé.
Mùa hè này đám bạn của tôi cũng chia nhau ra đi tứ phương. Thằng Thaen với thằng Fang thì tung tăng ở trời Âu, đến lúc về thì thằng Thaen cũng bận nhận đóng quảng cáo đóng MV này kia, rồi nhận làm VJ, DJ gì đó nữa. Nghe đồn là Kaofang còn tạo một đường link video để kiểm soát hoạt động của người yêu, hahaha, giữ của thật ấy chứ.
Thằng cu Matthew cũng sang Italy với bố, nó còn bay cùng chuyến với Phum nữa. Thằng Mick thì phải sang Úc tham gia một khóa học tiếng anh do mẹ nó đăng ký.
Người thảnh thơi nhất chắc là thằng cu Toey. Nó chỉ ở nhà ăn bám bố mẹ (hihi tôi cũng thế), nghe phong thanh là nó đang tham gia một cuộc thi nhảy B-Boy, rồi chơi mấy môn thể thao mạo hiểm gì đấy của nó và luôn có một người đồng hành bên cạnh. Người mà chắc các bạn cũng biết là ai rồi đó, hay là chưa biết nhỉ, hahahaha.
Còn thằng Pun thì tham gia chương trình tình nguyện do khoa tổ chức, lên rừng xuống biển để giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn. Cậu chủ Beer cũng tham gia chương trình do khoa tổ chức nhưng là đi làm gia sư cho các em học sinh muốn thi vào khoa Luật. Nhẹ nhàng hơn thằng Pun nhiều.
Thằng Chen và quỷ Q thì bị gọi về giúp đỡ chuyện kinh doanh của gia đình. Nhưng thằng Q khá bướng, dù bố nó có lôi em xe Harley Davidson ra dụ dỗ nó cũng nhất định không chịu về quản lý resort.
Thế không về resort thì nó làm gì ấy hở? Nếu không tính việc trông trẻ tập nhảy thì sáng nó sẽ ôm máy ảnh, ôm giá vẽ đi lang thang tìm chỗ để vẽ, chiều xuống thì đi chơi nhạc cho quán pub và lúc nào cũng có người mà các bạn chắc biết là ai rồi đấy đến nghe nhạc mỗi tối.
Còn tôi, kể từ lúc về nhà đến giờ chưa có ngày nào tôi thực sự được ở nhà đúng nghĩa cả. Lúc nào bố cũng kéo mẹ con tôi đi dự hết đám này đám kia, nào là hội đồng ngũ rồi là lễ thăng chức cho cấp dưới, vân vân và mây mây. Mẹ khỉ, đâu ra mà lắm đám thế không biết.
Bạn bố rồi cấp dưới của bố cứ khen là con trai Đại tá đẹp trai y như bố vậy. Lúc ở đó thì bố tôi cười nhưng là vừa lên xe chỉ còn toàn người nhà một cái là xị mặt liền.
"Cái mặt tao mà xấu như cái mặt mày ấy hả Mèo?" - Hời ơi, có thế thôi mà bố phải khó chịu vậy sao. Cấp dưới kiêm lái xe của bố nghe thấy thế thì phì cười, anh ấy đành phải nói là trông bố đẹp trai hơn tôi nhiều. Ờ đúng vậy đấy.
Người khác sẽ cảm thấy bố tôi trông đáng sợ và kiêng dè ông vì bố có một khuôn mặt khá sắc và lạnh khiến mọi người không dám lại gần, nhưng khi ở cùng vợ con thì lại là một con người hoàn toàn khác biệt.
"Mi có người yêu chưa Mèo?"
"Bố đoán xem."
"Trả lời tử tế hay muốn ăn dép đây." - Chớ vội nghĩ là bố tôi không dám nhé, hờ hờ, sao mà cuộc đời tôi toàn gặp những người dữ như chằn thế nhỉ?
"Có rồi ạ, đẹp trai nữa cơ." - Tôi nhướng nhướng mày nhìn bố.
"Thế có nghĩa là cái mặt mày chẳng gái nào thèm nên phải tìm đến đồng loại à." - Bố bật cười rồi nhẹ nhàng lắc đầu, chắc bố nghĩ tôi nói đùa. Tôi cũng cười hùa theo nhưng từ tận sâu đáy lòng tôi rất muốn xin lỗi. Xin lỗi vì con đã làm bố thất vọng.
Bố ơi, Peem yêu bố nhưng có lẽ sẽ chẳng hay ho nếu để ai biết được con trai duy nhất của Đại tá chỉ huy yêu một người con trai khác.
Nhưng con cũng hy vọng bố biết được rằng người con trai đó yêu thương con không hề kém bất kỳ một ai.
***
Tôi ló đầu ra khỏi phòng ngủ nhưng không thấy ai bên ngoài, bố thì tôi biết phải đi đón cấp trên đến đây họp từ tối hôm qua rồi.
"P'King, mẹ em đâu rồi ạ?"
"Ở trong bếp ấy, người làm mang cam với táo trong vườn sang từ sớm, chắc cô Lin đang làm bánh đó." - P'King vừa mỉm cười rạng rỡ vừa nói chuyện với tôi. P'King là người giúp việc nhưng tôi coi chị như người trong gia đình, cả anh lái xe cũng thế.
"Dậy rồi đấy hả con zai, mẹ đang chuẩn bị ra ngoài, đi cùng không?"
"Đi đâu hả mẹ?"
"Đi rèn luyện trí não, đi với mẹ không, không đi thì ở nhà một mình nhé."
"Sao mẹ bảo nhớ con cơ mà, đến lúc con về thì lại chẳng ở nhà với con."
"Dời, lúc mẹ ở nhà thì Peem toàn ôm cái điện thoại nói chuyện với người yêu thôi." - Mẹ còn đảo mắt nhìn tôi nữa chứ.
"Sao mẹ biết Peem nói chuyện với người yêu?" - Mẹ tôi cũng đỉnh quá đi, hahaha.
"Không biết thì sao tôi làm mẹ anh được, bảo đưa về cũng không đưa, mẹ cũng muốn gặp con dâu lắm rồi đấy."
Bình thường mẹ với tôi không hay nói tiếng địa phương như thế nay đâu, lâu lâu mới nói một lần vì tôi không rành lắm. Mẹ bảo nghe tôi nói mất hết cả chất, nửa phổ thông nửa địa phương. Tuy nói không được nhưng tôi vẫn nghe hiểu được hết đấy nhé, đừng có ai tranh thủ chửi tôi đấy, hehe.
"Haha, xinh lắm mẹ ạ." - Mặt thằng Phum với từ "xinh" cách nhau phải đến trăm cây số.
"Không xinh bằng mẹ thì cấm được đưa về."
Mẹ tự nói tự cười khúc khích, tôi với P'King chỉ biết đứng đó cười trừ, mẹ tôi có bình thường không thế nhỉ?
"Này Peem, mẹ cho 500 ăn bánh, bố có gọi về hỏi thì bảo mẹ đi làm tóc nhé zai." - Ối dời, phụ huynh các nhà ra đây mà xem mẹ dạy con nói dối này.
"Mẹ ơi, mẹ cứ làm như bố con ngố lắm ấy, kiểu gì mà bố chả suy ra được mẹ đi đâu."
"Nào, nói giúp mẹ nhé zai, King trông hộ cô bánh trong bếp nhé, lúc nào xong thì mang ra ăn với cu Peem, thế nhé, mẹ đi đây."
"Muốn trao bằng xuất sắc cho phu nhân Linda ghê cơ, dạy con đỉnh thế này cơ mà, nhờ P'King nhờ." - Tôi vẫn kịp nhận một cú vả từ mẹ trước khi quý phu nhân đủng đỉnh đi ra ngoài bỏ lại ông con đẹp trai lai láng này ở nhà một mình.
"Bé Peem có muốn ăn sáng luôn không để chị dọn cơm."
"Ừm... thôi không sao đâu ạ, Peem đợi ăn bánh táo cùng P'King luôn." - P'King cười rồi đi vào bếp để lại không gian thực sự chỉ có mình tôi. Muốn gọi cho Phum quá đi nhưng tầm này ở Italy chắc đang là ba giờ sáng, Phum có lẽ đang ngủ.
Tôi đành phải kìm lòng lại dù nhớ nó vô cùng và khao khát muốn được nghe giọng nó. Nhưng tôi không muốn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Phum nên quyết định đi ra ngồi thư giãn ở cái chòi trong vườn.
"Đệch." - Đang thả hồn ngắm trời mây thì đột nhiên chiếc điện thoại trong tay tôi rung lên. Mẹ kiếp, giật cả mình. Thế nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tay tôi ngay lập tức nhấn nút nghe.
"Phum."
(Hờ hờ, sao phải làm giọng phấn khởi thế?) - Thì tao vui mà, chứ mày muốn nghe tao khóc hay gì hả thằng quần.
"..." - Dỗi, dỗi nó luôn.
"Ơ, sao lại im rồi, Peem, Peem ơi."
"..."
(Này cậu Lùn ơi, cước gọi quốc tế đắt lắm đấy nhé, được rồi tao xin lỗi, nói đi nào, nhanh lên, tao muốn nghe giọng mày.)
"Ờ."
(Hờ hờ, giờ mà mày ở cạnh tao là mày xong đời rồi đấy Lùn ạ.)
"Ở xa cũng xong được chứ sao, hehe."
(Giỏi nói lắm, thế mày đang làm gì?) - Giọng Phum nghe có vẻ ngái ngủ, đáng yêu ghê.
"Cũng không làm gì mấy, chiều xuống thì đi hái táo trong vườn nhà ông."
(Thế hở, nghe vui nhỉ, muốn đi cùng ghê.)
"Tới đi, tao chờ." - Hai đứa tôi bật cười. Chẳng biết do khoảng cách hay xa cách lâu ngày mà cả tôi mà Phum đều trở nên dịu dàng hơn mỗi khi nói chuyện điện thoại với nhau.
(Ăn sáng chưa?)
"Chưa, nhưng ăn bánh rồi, mày ăn chưa?"
(Ở đây là đang bốn giờ sáng đấy Peem.)
"Ờ nhỉ, hehe, tao quên đấy, Phum, mày gọi vào buổi sáng bên đó cũng được mà." - Tôi thương nó phải đặt báo thức để gọi cho tôi, thế này thì làm sao được nghỉ ngơi tử tế chứ.
(Não bé xíu của mày chỉ cần dùng để nhớ tao là được, không cần nghĩ nhiều đâu.) - Bị nó chửi mà sao tôi lại cảm thấy muốn cười thế nhỉ.
(Nhớ tao không Khỉ?) - Bố gọi mèo, bạn gọi chú lùn, chồng, ấy, ngừời yêu thì gọi là khỉ. Tôi trong mắt người xung quanh toàn là cái giống gì ấy.
(Sao nào, nhớ tao không?)
"Chút chút."
(Thế cơ àaaaaaa) - Kéo dài giọng làm gì, không tin chứ gì, tao nhớ mày chút chút thật. Nhớ mỗi lúc ăn lúc ngồi lúc ngủ lúc thức thôi mà.
"Mày có gặp thằng Matt chưa?"
(Chưa, Matt nó ở Rome, tao ở Florence nhưng nghe Fang bảo đã hẹn nó mai đi chơi rồi.)
"Thế à... vậy tốt rồi, mày sẽ không thấy cô đơn."
(Không có mày là tao thấy cô đơn rồi... mày cô đơn không Peem?) - Giọng Phum nghe có vẻ lo lắng, tôi không muốn nó nghĩ ngợi nhiều. Hỏi tôi có cô đơn không thì cũng có nhưng không nhiều bằng nỗi nhớ. Có đôi khi xa nhau lâu như vậy cũng giúp ta nhận ra người đó quan trọng với ta đến nhường nào.
"Thì cũng... nhưng không sao đâu, đừng quên mua quà cho tao đấy."
(Ngày nào cũng rắng.)
"Phum... bao giờ mày về?" - Tôi nghe thấy đầu dây bên kia cười.
(Mới đi có mấy ngày đã muốn tao về rồi à, sao bảo không nhớ cơ mà.)
"Thì..." - Thì cái gì tôi cũng không biết, mới nãy tôi hỏi tôi nói cái gì chính tôi cũng không ý thức được. Mày lụy lắm rồi đấy Peem.
(Thì cái gì?)
"Thì thí thị thĩ thỉ"
(Hahahahahahahaha, thằng lùn này.)
"Haha, sao hả, người yêu mày cũng nhanh trí đấy chứ, muốn dụ anh nói thì chờ đến kiếp sau nhé chú em."
(Dạ vâng thưa anh Lùn, đi ăn đi.)
"Ờ ờ, thế nhé, mày cũng đi ngủ tiếp đi, đi vườn nhà ông về tao gọi lại sau."
(Dạ, tao nhớ mày.)
"Ừ ừ, tao cũng nhớ mày, thế đã nhé, bai bai." - Haiz, được nói chuyện thì cũng vui đấy nhưng nó lại càng làm tôi thấy nhớ Phum hơn.
Càng nhờ lại cái hôm trước khi nó bay tôi lại càng muốn cười. Hôm đấy nó bảo ra ngoài đi xem đồ trang trí nội thất cho xe, không cho đi cùng. Tôi thì dễ tính ấy mà, không cho đi thì không đi dù trong lòng cũng có dự cảm hơi là lạ. Bình thường Phum không bao giờ để tôi đứng cách nó quá ba bước chân, cứ phải gọi dính nhau như sam.
Hôm đấy tôi cũng chỉ quan quẩn hết nằm lại ngồi đợi nó ở condo. Đợi đến 11 giờ đêm mà nó vẫn chưa về là tôi đã hơi bực bực rồi vì nó ra khỏi nhà từ tận năm giờ chiều. Ở đâu, có về hay không cũng không nói mà tôi gọi thì nó không nghe. Cố gắng căng mắt đợi đến nửa đêm, thấy nó vẫn chưa về tôi quyết định đi ngủ trước. Mẹ kiếp, ông đây đếch đợi nữa.
Chẳng biết lúc ấy là mấy giờ, đang ngủ thì tôi cảm nhận được có cái gì đó mềm mềm chạm lên má.
"Lùn, dậy, nhanh lên."
"Ư ư ưm."
"Peem, dậy dậy."
"Ưm, oái, có quỷ!!!" - Tôi ngồi phắt dậy với một sự giật mình không hề nhẹ. Mà không giật mình sao được, nếu là bạn bạn có giật mình không khi nửa đêm mở mắt dậy thấy con gì đó khổng lồ màu kem ngay trước mặt.
"Tao đấm cho giờ, đây là gấu bông, không có quỷ quái nào hết."- Tôi cố gắng chớp mắt nhìn lại một lần nữa. Ờ, đúng là gấu bông thật. Nhưng mà sao nó to thế, to như con trâu nước ấy, con này phải hai người ôm mới vừa.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Phum đang đứng đó ôm con gấu, giờ phút này thì bao nhiêu sự bực mình đều vứt ra sau đầu hết rồi, trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại sự thắc mắc là nó đưa con gấu đó cho tôi làm gì. Review nhẹ là nặng phết chứ không đùa.
"Mày làm cái gì vậy Phum?"
"Gấu bông đó, cầm lấy lúc nào nhớ tao thì ôm."
"Hả?"
"Thì mình phải tạm xa nhau mà, tao sẽ không thể ôm mày được, coi như con gấu này thay tao đi."
Mày đứng nói mày mất hút suốt từ chiều đến giờ là để tìm cho tao con gấu này đấy nhé.
"Thế đây là cái gì?" - Tôi chỉ vào một con gấu bông khác trên đầu con gấu bông khổng lồ này. Người con này thì chỉ bằng cái nắm đấy.
"Con nó, có bố thì phải có con chứ." - Con??? Vi diệu, tuyệt vời, tôi còn có cả con cơ.
"Sao nó bé tí tí thế?"
"Hơ, thì nó là con gấu con mà, phải bé chứ." - Phum đứng gãi đầu cười ngại.
Gấu bố thì to như con trâu nước còn con nó thì bé như cái nắm đấm, hờ, chắc bạn gấu con này bị suy dinh dưỡng hoặc đẻ thiếu tháng nên trông hai bố con mới một trời một vực như vậy.
Tôi nhìn Phum đồng thời cố gắng hết mức để dằn cơn buồn cười xuống nhưng khi nhìn thấy mặt nó nhăn lại giận dữ để che đi sự xấu hổ thì tôi không thể nào kiềm nổi nữa, tôi cười vang cả phòng.
Mẹ kiếp, mày có dễ thương quá không vậy Phum.
"Hờ hờ, mày dễ thương quá rồi đấy, lại đây nào."
Để đáp lại con gấu này tôi đã tặng cho nó một phần thưởng, thêm một phần quà tặng kèm trước khi nó đi. Không biết là giữa tôi với Phum, ai có lòng hơn, nhở ^_^