Chương : 3
Tọa lạc sau chiếc cổng sắt chạm trổ, ngôi nhà ởParis của Quý ông và Quý bà Gilbert không hề gây ấn tượng bình dị. Những cửa sổ lớn vòm uốn cong đón ánh sáng vào những căn phòng rộng lớn; những bức tranh màu phấn tạo ra một bầu không khí thanh nhã ấm áp phủ lên mọi không gian trong nhà từ những phòng khách đến những phòng ngủ ở tầng hai. “Và đây là phòng của cháu, cháu yêu,” Anne nói trong khi bà mở cửa vào một căn phòng trải thảm màu xanh nhạt.
Whitney đứng bần thần ở ngưỡng cửa, ánh mắt nàng say sưa lướt từ chiếc ga trải giường xa tanh trắng sang trọng điểm thêm những bông hoa lan và cẩm chướng. Một chiếc ghế xô pha xinh xắn bọc vải cùng kiểu. Những bông hoa lan và cẩm chướng cùng màu cắm trong những lọ hoa sứ thanh nhã. Whitney rầu rĩ quay sang dì mình. “Cháu sẽ thấy tốt hơn rất nhiều, Dì Anne, nếu dì có thể tìm cho cháu một phòng khác, phòng nào đó không quá, à, dễ vỡ. Bất kỳ ai đó ở nhà,” Whitney giải thích trước vẻ mặt ngạc nhiên của Anne. “có thể nói cho dì là cháu sẽ làm bất cứ đồ vật xinh xắn nào rơi vỡ xuống sàn nhà chỉ bằng cách đi qua chúng.”
Anne quay về phía người đầy tớ bên cạnh đang vác trên vai chiếc vali nặng trĩu của Whitney, “Ở đây,” Anne quả quyết nói và ra hiệu về phía căn phòng màu xanh xinh xắn.
“Đừng than thở là dì không được cảnh báo trước,” Whitney thở dài và gỡ chiếc mũ rồi lưỡng lự ngồi xuống chiếc ghế xô pha bọc vải hoa. Paris, nàng quyết định, sẽ trở thành một chốn thiên đường.
*****
Hàng đoàn những người khách bắt đầu xuất hiện vào đúng 11h30 ba ngày sau đó, trước tiên là người may trang phục riêng của Anne kèm theo ba cô thợ may tươi tắn, những người nói không ngừng nghỉ về những kiểu dáng, loại vải và đo đi đo lại Whitney.
Ba mươi phút sau khi họ rời khỏi, Whitney thấy mình đang đi qua đi lại với một cuốn sách trên đầu trước ánh mắt nghiêm nghị của một người phụ nữ mập mạp mà Dì Anne đã hết lòng tin tưởng giao cho nhiệm vụ đáng nể là dạy Whitney cái được gọi là “giao tiếp xã hội.”
“Cháu cực kỳ vụng về, Madame Froussard,” Whitney đỏ bừng má vì xấu hổ trong lúc giải thích khi cuốn sách lộn nhào xuống đất lần thứ ba.
“Nhưng không!” Madame Froussaed lắc mái tóc đã có vài sợi bạc được bới cầu kỳ để phản đối. “Mademoiselle Stastory có một vẻ duyên dáng tự nhiên và dáng vóc tuyệt vời. Nhưng Mademoiselle phải học để không đi như là đang chạy đua vậy.”
Khi thầy dạy khiêu vũ đến ngay sau khi Madame Froussard vừa rời gót, Whitney đang quay vòng quanh phòng trong một điệu van tưởng tượng, ông đánh giá, “Không phải là vô vọng nếu luyện tập.”
Và khi giáo viên dạy tiếng Pháp đến vào giờ uống trà, bà đã tuyên bố. “Đủ tiêu chuẩn để dạy tôi, thưa Quý bà Gilbert.”
Trong vòng vài tháng, Madame Froussard ghé qua 2 giờ một ngày, năm lần một tuần để hướng dẫn những nghi thức xã giao cho Whitney. Dưới sự rèn dũa chính xác và không mệt mỏi của bà, Whitney cũng tận lực để học mọi điều để có thể giúp nàng giành được sự quý mến trong mắt Paul.
“Vậy chính xác cháu đang học gì với Madame Froussard?” Chú Edward hỏi trong lúc họ đang ăn tối.
Mặt Whitney lộ vẻ lúng túng. “Bà ấy đang dạy cháu không được đi lại hấp tấp.” Nàng đợi, phần nào mong đợi rằng chú nàng sẽ nói đó là một việc mất thời gian vô ích, nhưng thay vào đó ông lại mỉm cười vẻ tán đồng. Whitney mỉm cười lại và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. “Chú biết không,” nàng nói đùa, “Cháu đã từng tin rằng tất cả người ta cần để đi lại một cách đúng đắn là một đôi chân khỏe mạnh.”
Từ tối đó, những mẩu chuyện buồn cười về những luyện tập trong ngày của Whitney đã trở thành một thói quen vui vẻ của bữa tối. “Chú, chú có bao giờ biết rằng,” nàng vui vẻ hỏi ông vào một tối, “có một nghệ thuật để quay vòng trong một chiếc váy với một sợi dây không?”
“Quần áo của chú chưa bao giờ gây ra rắc rối,” ông đùa.
“Hoàn toàn không đúng,” Whitney trả lời ông với một vẻ trang trọng hài hước, “người ta có thể thấy mình bị quấn quanh sợi dây đó như một cái ga-rô.”
Một tháng sau nàng lướt vào một chiếc ghế và phe phẩy cái quạt lụa, nhìn chú nàng qua những nan quạt với đôi mắt sáng vẻ đáng ngờ. “Cháu quá nóng sao, cháu yêu?” Edward hỏi nàng, rõ ràng đã ở trong tâm trạng hài hước không thể tránh được.
“Một cái quạt không thực sự để quạt mát,” Whitney bảo với ông trong khi chớp chớp hàng lông mi dài với vẻ điệu đà cường điệu khiến Anne phá lên cười. “Cái quạt là để tán tỉnh. Đồng thời để tay của người ta bận rộn một cách duyên dáng. Và để vỗ vỗ vào cánh tay của một quý ông khi anh ta quá sốt sắng.”
Vẻ cười cợt biến mất trên mặt Edward. “Cái gì khiến một quý ông trở nên quá sốt sắng?” ông nghiêm túc hỏi.
“Vì sao, không có gì. Cháu còn chưa biết một quý ông nào,” Whitney trả lời.
Anne quan sát hai người họ, nụ cười của bà tràn ngập niềm vui, đến giờ Whitney đã chiếm được vị trí trong trái tim của Edward, và bà, nơi lẽ ra dành cho đứa con ruột thịt của ông bà.
*****
Một buổi tối tháng Năm sau đó, một tháng trước buổi ra mắt xã hội thượng lưu chính thức của Whitney, Edward mang về ba chiếc vé xem opera. Giơ chúng trước mặt Whitney với vẻ bình thản giả vờ, ông gợi ý rằng - nếu thời gian biểu của nàng cho phép - nàng có thể cùng dì và chú đi xem trong lô ngồi riêng của Lãnh sự quán.
Một năm trước, Whitney hào hứng quay một vòng tròn, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi, và vì thế nàng cười rạng rỡ với chú và nói, “Cháu thích điều đó hơn bất cứ thứ gì, Chú Edward.”
Nàng im lặng ngồi để Clarissa, người hầu gái của Susan Stastory trước khi trở thành người bầu bạn và hầu gái của con gái Susan, chải tóc và bới nó lên, rồi uốn thành những lọn tóc quăn ở đỉnh đầu. Bộ váy trắng mới được cắt eo cao với những dải lụa nhung màu xanh lơ nhạt và gấu váy viền đăng ten rủ xuống. Thêm một chiếc áo choàng cùng kiểu và màu để hoàn chỉnh bộ trang phục của nàng. Whitney đứng trước gương, chăm chú nhìn thẳng vào mình với đôi mắt tỏa sáng. Ngập ngừng, nàng cúi mình tạo thành một cái nhún gối chào vương giả, nghiêng đầu tạo thành một góc hoàn hảo. “Cho phép tôi giới thiệu Cô Whitney Stastory,” nàng duyên dáng thầm thì. “Người đẹp của Paris.”
Một màn sương lành lạnh bao trùm khiến cho những con phố của Paris hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng. Whitney rúc sâu hơn vào trong cái mũ của chiếc áo choàng lụa, thích thú cảm giác nó cọ vào cằm trong khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ những đoàn xe cộ tấp nập hối hả chạy dọc những đại lộ rộng rãi và ướt mưa.
Những đám đông bên ngoài nhà hát đi lại với vẻ vui tươi bất chấp thời tiết ẩm ướt. Những quý ông điển trai trong những chiếc áo khoác sa tanh và những chiếc quần vừa vặn cúi mình và gật đầu với những quý bà mang đầy trang sức châu báu lộng lẫy. Bước xuống xe, Whitney nhìn chăm chăm vào những quý bà và quý cô trông lộng lẫy đến mức khó tin đang đứng thoải mái và tự tin trò chuyện với những người hộ tống. Vào lúc đó nàng đã quyết định, họ đúng là những người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, và ngay lập tức từ bỏ bất kỳ một hy vọng nào trong tương lai rằng nàng sẽ thực sự trở thành “Người đẹp của Paris.” Nhưng nàng chỉ cảm thấy một chút ít sự tiếc nuối, vì có một niềm vui tuyệt vời khi đơn giản là đứng ở đây giữa bọn họ.
Khi bộ ba tiến về phía nhà hát, chỉ có Anne quan sát thấy những quý ông trẻ tuổi vẩn vơ thoáng liếc qua Whitney, rồi quay nhìn lại, lâu hơn một chút. Sắc đẹp Whitney đang ờ thời kỳ nở rộ, những đường nét đầy sức sống và sinh động hứa hẹn sẽ ngày một rõ nét. Ở nàng có một ánh hào quang tỏa sáng từ tinh thần sống động và yêu mến cuộc sống, vẻ vương giả và đĩnh đạc trong cử chỉ của nàng mang lại sau nhiều năm đối mặt với nhiều cuộc phiêu lưu.
Trong lô riêng của lãnh sự quán, Whitney chỉnh đốn chiếc váy mới xinh đẹp và cầm chiếc lược ngà, phe phẩy - như Madame Froussand đã hướng dẫn - để hai tay bận rộn. Nàng có thể phá lên cười vì thấy mình ngốc nghếch như thế nào, phí phạm quá nhiều thời gian vào những bài học ngôn ngữ và toán học, khi nàng thực sự có thể học để làm hài lòng Paul và cha nàng một cách hết sức đơn giản. Vì sao thế, chiếc quạt trong thay nàng có ích nhiều hơn là Tiếng Hy Lạp!
Nàng nhìn thấy một biển những cái nhún gối và cúi chào, những sợi lông vũ phấp phới trên những chiếc mũ đội đầu. Whitney cảm thấy thích thú với tất cả những điều vui mắt đó. Nàng nhìn thấy một quý ông nhận được một cái vỗ đùa cợt từ một chiếc quạt của quý bà đi cùng, và nàng có cùng cảm giác như tất cả phụ nữ ở đó, thắc mắc rằng anh ta đã thì thầm điều gì không đúng đắn với quý bà đáng yêu của mình, khiến cô ta trông thích chí hơn là tức giận.
Vở opera bắt đầu và ngay lập tức Whitney quên hết mọi thứ và chìm đắm trong âm nhạc say đắm. Nó còn hơn cả những giấc mơ mơ mộng nhất của nàng. Khi tấm màn dày kéo xuống để thay cảnh trên sân khấu, Whitney phải lắc mình để trở lại với hiện thực. Đằng sau nàng, những người bạn của dì và chú nàng đã đến nơi và nói cười ầm ào trong nhà hát.
“Whitney,” Dì Anne vừa nói vừa chạm vào vai nàng. “Đừng quay qua quay lại nữa để dì có thể giới thiệu cháu với những người bạn thân thiết của chúng ta.”
Nghe lời, Whitney đứng lên và quay lại rồi được giới thiệu với Monsieur và Madame DuVille. Họ chào hỏi nàng nồng nhiệt và cởi mở, nhưng con gái họ, Therese, một cô gái quyến rũ tóc vàng tầm tuổi Whitney, chỉ dán mắt vào nàng với vẻ tò mò. Dưới ánh mắt xuyên thấu của cô gái, phần nào lòng tự tin của nàng bay đi. Nàng chưa bao giờ biết cách trò chuyện với những người cùng lứa tuổi với mình, và giống như lúc vừa rời khỏi Anh, nàng cảm thấy vụng về và đôi chút khó chịu. Cuối cùng nàng cố nói. “Bạn có- có thích vở opera không?”
“Không,” Therese nói, để lộ má lúm đồng tiền, “vì mình không thể hiểu một từ nào.”
“Whitney hiểu đấy,” Ngài Edward tự hào tuyên bố. “Nó có thể hiểu tiếng Ý, Hy Lạp, Latin, và thậm chí là một chút tiếng Đức!”
Whitney cảm thấy muốn chìm xuống sàn nhà vì những lời tâng bốc của chú nàng có thể đã gắn cho nàng mác nữ học giả trong mắt gia đình DuVille. Nàng phải buộc mình đón ánh mắt sửng sốt của Therese.
“Mình hy vọng là bạn không chơi piano và hát?” Cô gái tóc vàng nhỏ nhắn trề môi điệu đà.
“Ồ không,” Whitney vội vã trấn an cô. “Mình không biết gì về hai thứ đó.”
“Tuyệt!” Therese tuyên bố với một nụ cười rộng mở trong khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Whitney, “vì đó là hai việc mình làm giỏi nhất. Bạn có mong chờ lần ra mắt của mình không?” cô sôi nổi hỏi và lướt nhanh một cái nhìn ngưỡng mộ với Whitney.
“Không,” Whitney thành thật thừa nhận, “không nhiều lắm.”
“Mình cũng thế. Mặc dù đối với mình, đó chỉ là thủ tục. Hôn nhân của mình đã được sắp xếp từ 5 năm trước. Điều đó thật hoàn hảo, vì bây giờ mình có thể tập trung toàn bộ chú ý để giúp bạn tìm một người chồng. Mình sẽ nói với bạn quý ông nào là ứng cử viên tiềm năng và ai là người chỉ có vẻ đẹp-trai-mà-không-có-gia-sản-hay-triển-vọng - sau đó khi bạn có một cuộc kết hợp sáng lạn, mình sẽ đến đám cưới của bạn và kể với mọi người là đó hoàn toàn là công lao của mình!” cô kết thúc và không thể nén lại một nụ cười.
Whitney mỉm cười đáp lại, hơi chút ngạc nhiên bởi lời đề nghị tình bạn cởi mở của Therese. Nụ cười là tất cả sự khuyến khích mà Therese DuVille cần để tiếp tục. “Những người chị của mình đều có những cuộc hôn nhân tuyệt vời. Vì thế chỉ còn lại mình và tất nhiên là anh trai mình, Nicolas.”
Whitney nén lại sự thôi thúc để hỏi đùa rằng Nicolas DuVille nằm trong danh sách “tiềm năng” hay “chỉ đẹp trai,” nhưng Therese đã cung cấp ngay câu trả lời mà không cần phải hỏi. “Nicki không hề nằm trong danh sách những người tiềm năng. Ừm, anh ấy - vì anh ấy rất giàu và đẹp trai kinh khủng. Vấn đề là, Nicolas không sẵn lòng. Đó là điều đáng tiếc và khổ sở nhất của gia đình mình, vì Nicki là người thừa kế nam duy nhất, và là người lớn nhất trong năm đứa bọn mình.”
Tuy rất tò mò, Whitney cũng xoay xở để lịch sự đáp lại rằng nàng hy vọng đó không phải là do Monsieur DuVille đang phải chịu bệnh tật gì.
“Không,” Therese nói với một tràng cười khúc khích như tiếng nhạc, “trừ phi người ta cho rằng sự buồn chán và ngạo mạn là một căn bệnh. Tất nhiên, Nicolas có quyền được như vậy với việc phụ nữ liên tục bám theo anh ấy. Mẹ mình nói rằng nếu các cô gái được phép cầu hôn, Nicolas sẽ nhận được lời cầu hôn nhiều hơn cả bốn chị em gái bọn mình cộng lại!”
Vẻ nghiêm trang bề ngoài với sự quan tâm lịch sự của Whitney tan đi. “Mình không thể tưởng tượng được tại sao lại thế,” nàng cười. “Với mình anh ta nghe có vẻ hoàn toàn là kỳ quái.”
“Sức quyến rũ,” Therese nghiêm túc giải thích. “Nicolas có sức quyến rũ.” Sau một phút dừng lại suy tư, cô nói thêm, “Thật đáng tiếc là Nicki rất khó thuyết phục, vì nếu anh ấy tham dự buổi ra mắt của bạn và dành cho bạn một chút quan tâm đặc biệt, bạn sẽ có được sự thành công ngay tức khắc!” Cô thở dài. “Tất nhiên không có gì trên thế giới có thể thuyết phục anh ấy tham gia một buổi khiêu vũ ra mắt. Anh ấy nói chúng buồn chán đến cùng cực. Dù sao, mình sẽ nói với anh ấy về bạn - và có lẽ anh ấy sẽ giúp.”
Duy có sự lịch sự mới ngăn được Whitney nói rằng nàng hy vọng không bao giờ gặp được người anh kiêu căng của Therese.
Whitney đứng bần thần ở ngưỡng cửa, ánh mắt nàng say sưa lướt từ chiếc ga trải giường xa tanh trắng sang trọng điểm thêm những bông hoa lan và cẩm chướng. Một chiếc ghế xô pha xinh xắn bọc vải cùng kiểu. Những bông hoa lan và cẩm chướng cùng màu cắm trong những lọ hoa sứ thanh nhã. Whitney rầu rĩ quay sang dì mình. “Cháu sẽ thấy tốt hơn rất nhiều, Dì Anne, nếu dì có thể tìm cho cháu một phòng khác, phòng nào đó không quá, à, dễ vỡ. Bất kỳ ai đó ở nhà,” Whitney giải thích trước vẻ mặt ngạc nhiên của Anne. “có thể nói cho dì là cháu sẽ làm bất cứ đồ vật xinh xắn nào rơi vỡ xuống sàn nhà chỉ bằng cách đi qua chúng.”
Anne quay về phía người đầy tớ bên cạnh đang vác trên vai chiếc vali nặng trĩu của Whitney, “Ở đây,” Anne quả quyết nói và ra hiệu về phía căn phòng màu xanh xinh xắn.
“Đừng than thở là dì không được cảnh báo trước,” Whitney thở dài và gỡ chiếc mũ rồi lưỡng lự ngồi xuống chiếc ghế xô pha bọc vải hoa. Paris, nàng quyết định, sẽ trở thành một chốn thiên đường.
*****
Hàng đoàn những người khách bắt đầu xuất hiện vào đúng 11h30 ba ngày sau đó, trước tiên là người may trang phục riêng của Anne kèm theo ba cô thợ may tươi tắn, những người nói không ngừng nghỉ về những kiểu dáng, loại vải và đo đi đo lại Whitney.
Ba mươi phút sau khi họ rời khỏi, Whitney thấy mình đang đi qua đi lại với một cuốn sách trên đầu trước ánh mắt nghiêm nghị của một người phụ nữ mập mạp mà Dì Anne đã hết lòng tin tưởng giao cho nhiệm vụ đáng nể là dạy Whitney cái được gọi là “giao tiếp xã hội.”
“Cháu cực kỳ vụng về, Madame Froussard,” Whitney đỏ bừng má vì xấu hổ trong lúc giải thích khi cuốn sách lộn nhào xuống đất lần thứ ba.
“Nhưng không!” Madame Froussaed lắc mái tóc đã có vài sợi bạc được bới cầu kỳ để phản đối. “Mademoiselle Stastory có một vẻ duyên dáng tự nhiên và dáng vóc tuyệt vời. Nhưng Mademoiselle phải học để không đi như là đang chạy đua vậy.”
Khi thầy dạy khiêu vũ đến ngay sau khi Madame Froussard vừa rời gót, Whitney đang quay vòng quanh phòng trong một điệu van tưởng tượng, ông đánh giá, “Không phải là vô vọng nếu luyện tập.”
Và khi giáo viên dạy tiếng Pháp đến vào giờ uống trà, bà đã tuyên bố. “Đủ tiêu chuẩn để dạy tôi, thưa Quý bà Gilbert.”
Trong vòng vài tháng, Madame Froussard ghé qua 2 giờ một ngày, năm lần một tuần để hướng dẫn những nghi thức xã giao cho Whitney. Dưới sự rèn dũa chính xác và không mệt mỏi của bà, Whitney cũng tận lực để học mọi điều để có thể giúp nàng giành được sự quý mến trong mắt Paul.
“Vậy chính xác cháu đang học gì với Madame Froussard?” Chú Edward hỏi trong lúc họ đang ăn tối.
Mặt Whitney lộ vẻ lúng túng. “Bà ấy đang dạy cháu không được đi lại hấp tấp.” Nàng đợi, phần nào mong đợi rằng chú nàng sẽ nói đó là một việc mất thời gian vô ích, nhưng thay vào đó ông lại mỉm cười vẻ tán đồng. Whitney mỉm cười lại và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. “Chú biết không,” nàng nói đùa, “Cháu đã từng tin rằng tất cả người ta cần để đi lại một cách đúng đắn là một đôi chân khỏe mạnh.”
Từ tối đó, những mẩu chuyện buồn cười về những luyện tập trong ngày của Whitney đã trở thành một thói quen vui vẻ của bữa tối. “Chú, chú có bao giờ biết rằng,” nàng vui vẻ hỏi ông vào một tối, “có một nghệ thuật để quay vòng trong một chiếc váy với một sợi dây không?”
“Quần áo của chú chưa bao giờ gây ra rắc rối,” ông đùa.
“Hoàn toàn không đúng,” Whitney trả lời ông với một vẻ trang trọng hài hước, “người ta có thể thấy mình bị quấn quanh sợi dây đó như một cái ga-rô.”
Một tháng sau nàng lướt vào một chiếc ghế và phe phẩy cái quạt lụa, nhìn chú nàng qua những nan quạt với đôi mắt sáng vẻ đáng ngờ. “Cháu quá nóng sao, cháu yêu?” Edward hỏi nàng, rõ ràng đã ở trong tâm trạng hài hước không thể tránh được.
“Một cái quạt không thực sự để quạt mát,” Whitney bảo với ông trong khi chớp chớp hàng lông mi dài với vẻ điệu đà cường điệu khiến Anne phá lên cười. “Cái quạt là để tán tỉnh. Đồng thời để tay của người ta bận rộn một cách duyên dáng. Và để vỗ vỗ vào cánh tay của một quý ông khi anh ta quá sốt sắng.”
Vẻ cười cợt biến mất trên mặt Edward. “Cái gì khiến một quý ông trở nên quá sốt sắng?” ông nghiêm túc hỏi.
“Vì sao, không có gì. Cháu còn chưa biết một quý ông nào,” Whitney trả lời.
Anne quan sát hai người họ, nụ cười của bà tràn ngập niềm vui, đến giờ Whitney đã chiếm được vị trí trong trái tim của Edward, và bà, nơi lẽ ra dành cho đứa con ruột thịt của ông bà.
*****
Một buổi tối tháng Năm sau đó, một tháng trước buổi ra mắt xã hội thượng lưu chính thức của Whitney, Edward mang về ba chiếc vé xem opera. Giơ chúng trước mặt Whitney với vẻ bình thản giả vờ, ông gợi ý rằng - nếu thời gian biểu của nàng cho phép - nàng có thể cùng dì và chú đi xem trong lô ngồi riêng của Lãnh sự quán.
Một năm trước, Whitney hào hứng quay một vòng tròn, nhưng bây giờ nàng đã thay đổi, và vì thế nàng cười rạng rỡ với chú và nói, “Cháu thích điều đó hơn bất cứ thứ gì, Chú Edward.”
Nàng im lặng ngồi để Clarissa, người hầu gái của Susan Stastory trước khi trở thành người bầu bạn và hầu gái của con gái Susan, chải tóc và bới nó lên, rồi uốn thành những lọn tóc quăn ở đỉnh đầu. Bộ váy trắng mới được cắt eo cao với những dải lụa nhung màu xanh lơ nhạt và gấu váy viền đăng ten rủ xuống. Thêm một chiếc áo choàng cùng kiểu và màu để hoàn chỉnh bộ trang phục của nàng. Whitney đứng trước gương, chăm chú nhìn thẳng vào mình với đôi mắt tỏa sáng. Ngập ngừng, nàng cúi mình tạo thành một cái nhún gối chào vương giả, nghiêng đầu tạo thành một góc hoàn hảo. “Cho phép tôi giới thiệu Cô Whitney Stastory,” nàng duyên dáng thầm thì. “Người đẹp của Paris.”
Một màn sương lành lạnh bao trùm khiến cho những con phố của Paris hiện ra mờ mờ dưới ánh trăng. Whitney rúc sâu hơn vào trong cái mũ của chiếc áo choàng lụa, thích thú cảm giác nó cọ vào cằm trong khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ những đoàn xe cộ tấp nập hối hả chạy dọc những đại lộ rộng rãi và ướt mưa.
Những đám đông bên ngoài nhà hát đi lại với vẻ vui tươi bất chấp thời tiết ẩm ướt. Những quý ông điển trai trong những chiếc áo khoác sa tanh và những chiếc quần vừa vặn cúi mình và gật đầu với những quý bà mang đầy trang sức châu báu lộng lẫy. Bước xuống xe, Whitney nhìn chăm chăm vào những quý bà và quý cô trông lộng lẫy đến mức khó tin đang đứng thoải mái và tự tin trò chuyện với những người hộ tống. Vào lúc đó nàng đã quyết định, họ đúng là những người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, và ngay lập tức từ bỏ bất kỳ một hy vọng nào trong tương lai rằng nàng sẽ thực sự trở thành “Người đẹp của Paris.” Nhưng nàng chỉ cảm thấy một chút ít sự tiếc nuối, vì có một niềm vui tuyệt vời khi đơn giản là đứng ở đây giữa bọn họ.
Khi bộ ba tiến về phía nhà hát, chỉ có Anne quan sát thấy những quý ông trẻ tuổi vẩn vơ thoáng liếc qua Whitney, rồi quay nhìn lại, lâu hơn một chút. Sắc đẹp Whitney đang ờ thời kỳ nở rộ, những đường nét đầy sức sống và sinh động hứa hẹn sẽ ngày một rõ nét. Ở nàng có một ánh hào quang tỏa sáng từ tinh thần sống động và yêu mến cuộc sống, vẻ vương giả và đĩnh đạc trong cử chỉ của nàng mang lại sau nhiều năm đối mặt với nhiều cuộc phiêu lưu.
Trong lô riêng của lãnh sự quán, Whitney chỉnh đốn chiếc váy mới xinh đẹp và cầm chiếc lược ngà, phe phẩy - như Madame Froussand đã hướng dẫn - để hai tay bận rộn. Nàng có thể phá lên cười vì thấy mình ngốc nghếch như thế nào, phí phạm quá nhiều thời gian vào những bài học ngôn ngữ và toán học, khi nàng thực sự có thể học để làm hài lòng Paul và cha nàng một cách hết sức đơn giản. Vì sao thế, chiếc quạt trong thay nàng có ích nhiều hơn là Tiếng Hy Lạp!
Nàng nhìn thấy một biển những cái nhún gối và cúi chào, những sợi lông vũ phấp phới trên những chiếc mũ đội đầu. Whitney cảm thấy thích thú với tất cả những điều vui mắt đó. Nàng nhìn thấy một quý ông nhận được một cái vỗ đùa cợt từ một chiếc quạt của quý bà đi cùng, và nàng có cùng cảm giác như tất cả phụ nữ ở đó, thắc mắc rằng anh ta đã thì thầm điều gì không đúng đắn với quý bà đáng yêu của mình, khiến cô ta trông thích chí hơn là tức giận.
Vở opera bắt đầu và ngay lập tức Whitney quên hết mọi thứ và chìm đắm trong âm nhạc say đắm. Nó còn hơn cả những giấc mơ mơ mộng nhất của nàng. Khi tấm màn dày kéo xuống để thay cảnh trên sân khấu, Whitney phải lắc mình để trở lại với hiện thực. Đằng sau nàng, những người bạn của dì và chú nàng đã đến nơi và nói cười ầm ào trong nhà hát.
“Whitney,” Dì Anne vừa nói vừa chạm vào vai nàng. “Đừng quay qua quay lại nữa để dì có thể giới thiệu cháu với những người bạn thân thiết của chúng ta.”
Nghe lời, Whitney đứng lên và quay lại rồi được giới thiệu với Monsieur và Madame DuVille. Họ chào hỏi nàng nồng nhiệt và cởi mở, nhưng con gái họ, Therese, một cô gái quyến rũ tóc vàng tầm tuổi Whitney, chỉ dán mắt vào nàng với vẻ tò mò. Dưới ánh mắt xuyên thấu của cô gái, phần nào lòng tự tin của nàng bay đi. Nàng chưa bao giờ biết cách trò chuyện với những người cùng lứa tuổi với mình, và giống như lúc vừa rời khỏi Anh, nàng cảm thấy vụng về và đôi chút khó chịu. Cuối cùng nàng cố nói. “Bạn có- có thích vở opera không?”
“Không,” Therese nói, để lộ má lúm đồng tiền, “vì mình không thể hiểu một từ nào.”
“Whitney hiểu đấy,” Ngài Edward tự hào tuyên bố. “Nó có thể hiểu tiếng Ý, Hy Lạp, Latin, và thậm chí là một chút tiếng Đức!”
Whitney cảm thấy muốn chìm xuống sàn nhà vì những lời tâng bốc của chú nàng có thể đã gắn cho nàng mác nữ học giả trong mắt gia đình DuVille. Nàng phải buộc mình đón ánh mắt sửng sốt của Therese.
“Mình hy vọng là bạn không chơi piano và hát?” Cô gái tóc vàng nhỏ nhắn trề môi điệu đà.
“Ồ không,” Whitney vội vã trấn an cô. “Mình không biết gì về hai thứ đó.”
“Tuyệt!” Therese tuyên bố với một nụ cười rộng mở trong khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Whitney, “vì đó là hai việc mình làm giỏi nhất. Bạn có mong chờ lần ra mắt của mình không?” cô sôi nổi hỏi và lướt nhanh một cái nhìn ngưỡng mộ với Whitney.
“Không,” Whitney thành thật thừa nhận, “không nhiều lắm.”
“Mình cũng thế. Mặc dù đối với mình, đó chỉ là thủ tục. Hôn nhân của mình đã được sắp xếp từ 5 năm trước. Điều đó thật hoàn hảo, vì bây giờ mình có thể tập trung toàn bộ chú ý để giúp bạn tìm một người chồng. Mình sẽ nói với bạn quý ông nào là ứng cử viên tiềm năng và ai là người chỉ có vẻ đẹp-trai-mà-không-có-gia-sản-hay-triển-vọng - sau đó khi bạn có một cuộc kết hợp sáng lạn, mình sẽ đến đám cưới của bạn và kể với mọi người là đó hoàn toàn là công lao của mình!” cô kết thúc và không thể nén lại một nụ cười.
Whitney mỉm cười đáp lại, hơi chút ngạc nhiên bởi lời đề nghị tình bạn cởi mở của Therese. Nụ cười là tất cả sự khuyến khích mà Therese DuVille cần để tiếp tục. “Những người chị của mình đều có những cuộc hôn nhân tuyệt vời. Vì thế chỉ còn lại mình và tất nhiên là anh trai mình, Nicolas.”
Whitney nén lại sự thôi thúc để hỏi đùa rằng Nicolas DuVille nằm trong danh sách “tiềm năng” hay “chỉ đẹp trai,” nhưng Therese đã cung cấp ngay câu trả lời mà không cần phải hỏi. “Nicki không hề nằm trong danh sách những người tiềm năng. Ừm, anh ấy - vì anh ấy rất giàu và đẹp trai kinh khủng. Vấn đề là, Nicolas không sẵn lòng. Đó là điều đáng tiếc và khổ sở nhất của gia đình mình, vì Nicki là người thừa kế nam duy nhất, và là người lớn nhất trong năm đứa bọn mình.”
Tuy rất tò mò, Whitney cũng xoay xở để lịch sự đáp lại rằng nàng hy vọng đó không phải là do Monsieur DuVille đang phải chịu bệnh tật gì.
“Không,” Therese nói với một tràng cười khúc khích như tiếng nhạc, “trừ phi người ta cho rằng sự buồn chán và ngạo mạn là một căn bệnh. Tất nhiên, Nicolas có quyền được như vậy với việc phụ nữ liên tục bám theo anh ấy. Mẹ mình nói rằng nếu các cô gái được phép cầu hôn, Nicolas sẽ nhận được lời cầu hôn nhiều hơn cả bốn chị em gái bọn mình cộng lại!”
Vẻ nghiêm trang bề ngoài với sự quan tâm lịch sự của Whitney tan đi. “Mình không thể tưởng tượng được tại sao lại thế,” nàng cười. “Với mình anh ta nghe có vẻ hoàn toàn là kỳ quái.”
“Sức quyến rũ,” Therese nghiêm túc giải thích. “Nicolas có sức quyến rũ.” Sau một phút dừng lại suy tư, cô nói thêm, “Thật đáng tiếc là Nicki rất khó thuyết phục, vì nếu anh ấy tham dự buổi ra mắt của bạn và dành cho bạn một chút quan tâm đặc biệt, bạn sẽ có được sự thành công ngay tức khắc!” Cô thở dài. “Tất nhiên không có gì trên thế giới có thể thuyết phục anh ấy tham gia một buổi khiêu vũ ra mắt. Anh ấy nói chúng buồn chán đến cùng cực. Dù sao, mình sẽ nói với anh ấy về bạn - và có lẽ anh ấy sẽ giúp.”
Duy có sự lịch sự mới ngăn được Whitney nói rằng nàng hy vọng không bao giờ gặp được người anh kiêu căng của Therese.