Chương : 5
Lần thứ ba trong vòng 10 phút, Whitney nhận ra rằng nàng lại sao nhãng khỏi cuộc trò chuyện, và nàng liếc nhìn các cô gái đến chơi với nàng sáng nay với vẻ có lỗi. Thật may mắn, tất cả họ đều đang mê mẩn với những miêu tả nhiệt tình của Therese về cuộc sống mới của một phụ nữ có gia đình và dường như không để ý sự tập trung đứt đoạn của Whitney.
Whitney hồi hộp đụng vào lá thư của Emily vừa được đưa đến cho nàng, trong khi băn khoăn như nàng luôn thế, rằng có phải lá thư này mang đến thông tin hãi hùng rằng Paul đã chọn được một người vợ. Không thể chịu đựng thêm tình trạng chờ đợi, nàng mở thư và trái tim đập nhanh gấp đôi nhịp đập vốn đã rất nhanh khi nàng bắt đầu đọc:
“Whitney thân yêu nhất,” Emily viết bằng những nét chữ viết tay gọn gàng và chuẩn mực, “từ nay trở đi, mình sẽ mong đợi bạn gọi mình là ‘Quý bà Emily, nữ nam tước Archibald, Người Phụ Nữ Hạnh Phúc Nhất Trên Đời.’ Mình cũng mong là bạn sẽ nhún gối chào, kéo chân ra sau và cúi thật điệu khi chúng mình gặp mặt lần tới, nhờ thế mà mình sẽ thật sự tin là điều này đang xảy ra.” Hai trang kế tiếp tràn ngập những lời khen ngợi hết lời về người chồng mới cưới của Emily và chi tiết về cuộc hôn nhân đã được tiến hành bởi một giấy phép kết hôn đặc biệt. “Những gì cậu nói về Pháp cũng đúng ở Anh,” Emily nói. “Cho dù anh ấy kỳ cục như thế nào, nếu một quý ông có một ưu thế, anh ấy được xem là một phần thưởng hôn nhân đáng giá, nhưng mình hứa khi bạn gặp anh ấy, bạn sẽ đồng ý rằng chồng mình là một người tuyệt vời kể cả không có tước hiệu.”
Whitney mỉm cười, biết rằng Emily sẽ không bao giờ cưới chàng nam tước trừ phi cô ấy yêu anh ta. “Thế là đủ về mình,” Emily tiếp tục, “Mình có chuyện kể với bạn mà mình đã quên nói đến trong lá thư gần đây nhất của mình. Sáu đứa bọn mình đều rời nhà đến một bữa tiệc náo nhiệt ở Luân Đôn, nơi mà bà chủ nhà đã giới thiệu một quý ông, người ngay tức khắc thu hút sự chú ý của các quý cô. Và không có gì để nghi ngờ, anh ấy rất đẹp trai và cao ráo, và xuất thân từ một gia đình quyền quý ở Pháp. Whitney, đó là anh Nicolas DuVille! Mình khá là chắc chắn rằng anh ấy là quý ông mà bạn đã nói đến trong những lá thư của bạn, và mình hỏi anh DuVille xem anh ấy có quen biết bạn không. Khi anh ấy nói có, Margaret Merryton và những cô gái khác xúm lại quanh anh ta cố để bày tỏ ‘lòng thông cảm’ của họ.”
“Ôi bạn sẽ cười phá lên như thế nào, vì sau khi trao cho họ một cái nhìn mà có thể khiến họ hóa đá, anh DuVille dựng họ sống lại bằng những câu chuyện về những anh chàng theo đuổi và những cuộc chinh phục của bạn ở Paris. Anh ấy thậm chí còn ám chỉ rằng mình khá là quan tâm nhiều đến bạn, làm các cô gái khác tím tái vì ghen tuông. Những gì anh ấy nói có thật không? Và sao bạn không kể với mình rằng ‘Paris đang nằm trong lòng bàn tay bạn’?”
Whitney mỉm cười. Mặc dù Nicki đã nói đến chuyện gặp Emily ở Luân Đôn, anh đã không hề đề cập đến việc gặp kẻ thù thời thơ ấu của Whitney, Margaret Merryton, hay những cô gái khác. Tuy nhiên, sự hài lòng nàng cảm thấy vì được anh bảo vệ biến mất khi nàng cân nhắc khả năng rằng Nicki có lẽ thực sự muốn điều gì đó hơn chỉ là làm bạn với nàng. Gần ba năm, anh chỉ là một hình bóng đẹp trai xuất hiện bên cạnh nàng mà không báo trước để đề nghị nàng một điệu nhảy hoặc trêu ghẹo nàng về một trong rất nhiều người tán tỉnh nàng. Sau đó anh biến mất cùng với một cô gái quyến rũ nào đó dính chặt vào tay anh một cách đầy sở hữu.
Nhưng vài tháng trước tình thế đột ngột thay đổi. Họ đã gặp nhau ở nhà hát và Nicki bất ngờ mời nàng đi xem một buổi nhạc kịch. Bây giờ anh hộ tống nàng đến mọi nơi, các buổi khiêu vũ và tiệc tùng, những buổi hòa nhạc và nhạc kịch. Trong tất cả những chàng trai mà nàng quen biết, Nicolas DuVille là người Whitney thích ở bên nhất, nhưng nàng không thể chịu được ý nghĩ anh có thể thực sự có ý định nghiêm túc đối với nàng.
Whitney thẫn thờ nhìn lá thứ với đôi mắt buồn bã. Nếu Nicki cầu hôn với nàng, và nàng từ chối (tất nhiên là thế), nàng sẽ làm ảnh hưởng đến tình bạn của nàng và Therese, chú dì nàng với ông bà DuVille, và tình bạn của nàng với chính Nicki, trong khi tình cảm đó có ý nghĩ rất lớn đối với nàng.
Nàng buộc mình chú ý vào lại lá thư của Emily. Cuối lá thư là tin tức về Paul. “Elizabeth đang ở Luân Đôn để dự Mùa lễ hội, và khi cô ấy quay về nhà, mọi người mong đợi là Paul sẽ cầu hôn cô ấy, vì bố mẹ cô ấy bây giờ cảm thấy đã quá thời điểm để cô ấy lấy chồng.”
Đang tưng bừng vui với tin tức tuyệt vời của Emily, bây giờ Whitney cảm thấy như nàng đang khóc đến cạn nước mắt. Sau tất cả sự tập luyện, dự định, cuối cùng nàng đã sẵn sàng để giành lấy tình yêu của Paul, nhưng cha nàng vẫn giữ nàng ở Pháp và phớt lờ lời cầu xin về nhà của nàng.
Vừa tiễn các bạn ra khỏi nhà, Whitney đi lên phòng để viết thư cho cha. Lần này nàng sẽ gửi cho cha một lá thư mà ông không thể đơn giản là bỏ qua như những lá khác. Nàng muốn về nhà - phải về nhà - và nàng phải về ngay lập tức. Sau khi suy nghĩ cẩn trọng, nàng bắt đầu viết, lần này là kích động niềm kiêu hãnh bị tổn thương và lòng tự tôn của ông bằng cách nói rằng nàng muốn trở về nhà đến như thế nào để chứng tỏ với ông rằng bây giờ ông có thể tự hào về nàng. Nàng kết thúc lá thư bằng cách kể với ông rằng nàng nhớ ông nhiều khủng khiếp như thế nào. Sau đó nàng viết cho Emily.
Khi mang lá thư xuống tầng dưới để gửi, nàng được người đầy tớ thông báo rằng Monsieur DuVille vừa đến và mong được gặp nàng ngay. Bối rối bởi yêu cầu cấp bách này của Nicki, Whitney đi xuống hành lang dẫn đến phòng làm việc của chú nàng. “Chào, Nicki. Một ngày đẹp trời, đúng không?”
Anh quay lại. “Vậy sao?” anh căng thẳng trả lời, và không thể nhầm lẫn được vẻ cứng đờ của đôi vai anh hay nét căng thẳng ở cằm anh.
“Ừm, đúng thế. Ý em là, nắng và ấm áp.”
“Chính xác là điều gì xui khiến em tham gia vào một cuộc đua ngựa công khai?” anh quát lên, bỏ qua thái độ lịch sự nhã nhặn.
“Đó không phải là một cuộc đua ngựa công khai?” Whitney vừa nói vừa ngạc nhiên trước vẻ kích động của anh.
“Không? Vậy có lẽ em sẽ giải thích làm thế nào mà nó xuất hiện trên mặt báo hôm nay.”
“Em không biết,” Whitney thở dài. “Em cho là ai đó nói với người nào đó mà người nào đó đã nói với một người khác. Mọi chuyện luôn xảy ra như vậy. Tuy nhiên,” nàng kết thúc với một cái nghiêng đầu duyên dáng, “em thắng, anh biết không. Em đã thực sự đánh bại Nam tước Von Ault.”
Giọng Nicki vang lên đầy quyền lực. “Anh sẽ không cho phép em làm một điều gì như thế một lần nữa!” Anh thấy nàng cứng người vì bối rối tức giận và hít một hơi thở dài. “Anh xin lỗi vì cao giọng, cherie. Anh sẽ gặp em ở buổi dạ hội hóa trang của nhà Armand tối nay, trừ phi em sẽ thay đổi ý định và cho phép anh tháp tùng em?”
Whitney mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của anh nhưng nàng lắc đầu với gợi ý anh tháp tùng nàng đến buổi tiệc nhà Armand. “Em nghĩ tốt nhất là em đi với dì và chú rồi gặp anh ở đó. Gần đây các quý cô khác đã tức tối em vì đã chiếm độc quyền quá nhiều sự chú ý của anh, Nicki.”
Ngay tức khắc Nicki tự nguyền rủa mình vì đã cho phép nàng xâm chiếm vào trái tim anh, trong khi gần ba năm qua, óc phán đoán tỉnh táo của anh đã cảnh báo anh tránh xa. Và rồi bốn tháng trước, sau một buổi tối cãi cọ ầm ĩ với một quý cô đã từng làm anh thích thú và giờ khiến anh buồn chán vì cứ bám chặt lấy anh, Nicki đã gặp Whitney ở nhà hát và bốc đồng đề nghị nàng cùng anh xem một vở opera.
Đến cuối buổi tối, anh đã bị nàng thu hút hoàn toàn. Nàng là sự kết hợp tuyệt vời giữa sắc đẹp và tính hài hước, của trí thông minh vui tươi và khôn ngoan. Và nàng thực sự là khó nắm bắt như quỷ!
Bây giờ anh nhìn nàng. Cái miệng khiêu khích của nàng đang cong lên thành một nụ cười thân thiết, nụ cười dành cho một người anh yêu mến chứ không phải một người chồng tương lai, và nó kích động Nicki hành động.
Trước khi Whitney có thể đoán được ý định của anh, bàn tay anh nắm lấy bắp tay nàng và kéo nàng áp vào khung người rắn chắc của anh và miệng anh chủ định cúi xuống. “Nicki, đừng! Em-” Miệng anh ngay tức khắc làm im lặng sự phản đối hốt hoảng của nàng, môi anh chuyển động đầy khiêu gợi, nhấm nháp và quyến rũ nàng. Trước đây, chỉ có những người tán tỉnh kích động và vụng về đã cố gắng hôn nàng, và Whitney đã dễ dàng đẩy họ ra, nhưng nụ hôn khiêu gợi của Nicki đã đánh thức một sự đáp trả trong nàng khiến nàng ngạc nhiên và thấy báo động. Nàng cố gắng đứng im tuyệt đối và không đáp trả, nhưng vòng tay anh vừa nới lỏng, nàng đã nhanh chóng lùi lại. “Em cho là,” nàng nói với vẻ bình tĩnh giả tạo, “em phải tát anh vì điều đó.”
Nàng trông không bị tác động chút nào khiến Nicki, người đang rung động một cách không ngờ bởi cảm giác chiếc miệng mềm mại của nàng bên dưới miệng anh, và sức ép của ngực nàng lên ngực anh, bỗng trở nên giận dữ. “Tát anh?” anh châm biếm nhắc lại. “Tại sao? Anh không thể tin rằng anh là người đàn ông đầu tiên, thậm chí là người thứ một trăm cố đánh cắp một nụ hôn của em.”
“Thật ư?” Whitney đập lại, nhức nhối bởi lời xúc phạm của anh rằng nàng đang chơi trò hai mặt. “Vậy, em rõ ràng vừa có vinh dự trở thành người đầu tiên của anh!” Lời nói chưa kịp thoát khỏi môi nàng trước khi Whitney nhận ra sự giận dữ cứng nhắc trên mặt anh và nhận ra rằng nàng đã phạm một lỗi nghiêm trọng khi xúc phạm đến khía cạnh đàn ông. “Nicki - ” nàng vừa thì thầm lo lắng vừa cẩn thận bước lùi lại và thoát ra khỏi tầm tay của anh. Nicki tiến về phía nàng. Nàng trốn đằng sau bàn của chú nàng và đối mặt với anh, hai tay đặt lên mặt bàn. Mỗi lần Whitney lùi một bước, Nicki tiến đến một bước. Họ đứng, như hai kẻ đối đầu ngăn cách bởi chiếc bàn của chú Edward, mỗi người đợi người khác có hành động. Đột nhiên, sự ngớ ngẩn trẻ con của tình huống đó đập vào Whitney, và nàng bắt đầu cười. “Nicki, anh có ý tưởng mù mờ nào nhất là anh sẽ làm gì nếu anh bắt được em không?”
Nicki có một ý nghĩ tuyệt vời về việc làm gì nếu anh bắt được nàng, nhưng anh cũng biết ơn sự ngu ngốc của tình huống này. Anh đứng thẳng người và chiếc mặt nạ giận dữ rơi xuống.
“Rời khỏi phía sau chiếc bàn đi,” anh cười thành tiếng, “Anh hứa với em là sẽ hành động như một quý ông.”
Quan sát kỹ khuôn mặt anh, Whitney thấy an tâm là anh nghiêm túc, rồi mới làm như anh bảo. Ngoắc tay vào cánh tay anh, nàng đưa anh ra cửa. “Em sẽ gặp anh ở buổi dạ hội,” nàng hứa.
Whitney hồi hộp đụng vào lá thư của Emily vừa được đưa đến cho nàng, trong khi băn khoăn như nàng luôn thế, rằng có phải lá thư này mang đến thông tin hãi hùng rằng Paul đã chọn được một người vợ. Không thể chịu đựng thêm tình trạng chờ đợi, nàng mở thư và trái tim đập nhanh gấp đôi nhịp đập vốn đã rất nhanh khi nàng bắt đầu đọc:
“Whitney thân yêu nhất,” Emily viết bằng những nét chữ viết tay gọn gàng và chuẩn mực, “từ nay trở đi, mình sẽ mong đợi bạn gọi mình là ‘Quý bà Emily, nữ nam tước Archibald, Người Phụ Nữ Hạnh Phúc Nhất Trên Đời.’ Mình cũng mong là bạn sẽ nhún gối chào, kéo chân ra sau và cúi thật điệu khi chúng mình gặp mặt lần tới, nhờ thế mà mình sẽ thật sự tin là điều này đang xảy ra.” Hai trang kế tiếp tràn ngập những lời khen ngợi hết lời về người chồng mới cưới của Emily và chi tiết về cuộc hôn nhân đã được tiến hành bởi một giấy phép kết hôn đặc biệt. “Những gì cậu nói về Pháp cũng đúng ở Anh,” Emily nói. “Cho dù anh ấy kỳ cục như thế nào, nếu một quý ông có một ưu thế, anh ấy được xem là một phần thưởng hôn nhân đáng giá, nhưng mình hứa khi bạn gặp anh ấy, bạn sẽ đồng ý rằng chồng mình là một người tuyệt vời kể cả không có tước hiệu.”
Whitney mỉm cười, biết rằng Emily sẽ không bao giờ cưới chàng nam tước trừ phi cô ấy yêu anh ta. “Thế là đủ về mình,” Emily tiếp tục, “Mình có chuyện kể với bạn mà mình đã quên nói đến trong lá thư gần đây nhất của mình. Sáu đứa bọn mình đều rời nhà đến một bữa tiệc náo nhiệt ở Luân Đôn, nơi mà bà chủ nhà đã giới thiệu một quý ông, người ngay tức khắc thu hút sự chú ý của các quý cô. Và không có gì để nghi ngờ, anh ấy rất đẹp trai và cao ráo, và xuất thân từ một gia đình quyền quý ở Pháp. Whitney, đó là anh Nicolas DuVille! Mình khá là chắc chắn rằng anh ấy là quý ông mà bạn đã nói đến trong những lá thư của bạn, và mình hỏi anh DuVille xem anh ấy có quen biết bạn không. Khi anh ấy nói có, Margaret Merryton và những cô gái khác xúm lại quanh anh ta cố để bày tỏ ‘lòng thông cảm’ của họ.”
“Ôi bạn sẽ cười phá lên như thế nào, vì sau khi trao cho họ một cái nhìn mà có thể khiến họ hóa đá, anh DuVille dựng họ sống lại bằng những câu chuyện về những anh chàng theo đuổi và những cuộc chinh phục của bạn ở Paris. Anh ấy thậm chí còn ám chỉ rằng mình khá là quan tâm nhiều đến bạn, làm các cô gái khác tím tái vì ghen tuông. Những gì anh ấy nói có thật không? Và sao bạn không kể với mình rằng ‘Paris đang nằm trong lòng bàn tay bạn’?”
Whitney mỉm cười. Mặc dù Nicki đã nói đến chuyện gặp Emily ở Luân Đôn, anh đã không hề đề cập đến việc gặp kẻ thù thời thơ ấu của Whitney, Margaret Merryton, hay những cô gái khác. Tuy nhiên, sự hài lòng nàng cảm thấy vì được anh bảo vệ biến mất khi nàng cân nhắc khả năng rằng Nicki có lẽ thực sự muốn điều gì đó hơn chỉ là làm bạn với nàng. Gần ba năm, anh chỉ là một hình bóng đẹp trai xuất hiện bên cạnh nàng mà không báo trước để đề nghị nàng một điệu nhảy hoặc trêu ghẹo nàng về một trong rất nhiều người tán tỉnh nàng. Sau đó anh biến mất cùng với một cô gái quyến rũ nào đó dính chặt vào tay anh một cách đầy sở hữu.
Nhưng vài tháng trước tình thế đột ngột thay đổi. Họ đã gặp nhau ở nhà hát và Nicki bất ngờ mời nàng đi xem một buổi nhạc kịch. Bây giờ anh hộ tống nàng đến mọi nơi, các buổi khiêu vũ và tiệc tùng, những buổi hòa nhạc và nhạc kịch. Trong tất cả những chàng trai mà nàng quen biết, Nicolas DuVille là người Whitney thích ở bên nhất, nhưng nàng không thể chịu được ý nghĩ anh có thể thực sự có ý định nghiêm túc đối với nàng.
Whitney thẫn thờ nhìn lá thứ với đôi mắt buồn bã. Nếu Nicki cầu hôn với nàng, và nàng từ chối (tất nhiên là thế), nàng sẽ làm ảnh hưởng đến tình bạn của nàng và Therese, chú dì nàng với ông bà DuVille, và tình bạn của nàng với chính Nicki, trong khi tình cảm đó có ý nghĩ rất lớn đối với nàng.
Nàng buộc mình chú ý vào lại lá thư của Emily. Cuối lá thư là tin tức về Paul. “Elizabeth đang ở Luân Đôn để dự Mùa lễ hội, và khi cô ấy quay về nhà, mọi người mong đợi là Paul sẽ cầu hôn cô ấy, vì bố mẹ cô ấy bây giờ cảm thấy đã quá thời điểm để cô ấy lấy chồng.”
Đang tưng bừng vui với tin tức tuyệt vời của Emily, bây giờ Whitney cảm thấy như nàng đang khóc đến cạn nước mắt. Sau tất cả sự tập luyện, dự định, cuối cùng nàng đã sẵn sàng để giành lấy tình yêu của Paul, nhưng cha nàng vẫn giữ nàng ở Pháp và phớt lờ lời cầu xin về nhà của nàng.
Vừa tiễn các bạn ra khỏi nhà, Whitney đi lên phòng để viết thư cho cha. Lần này nàng sẽ gửi cho cha một lá thư mà ông không thể đơn giản là bỏ qua như những lá khác. Nàng muốn về nhà - phải về nhà - và nàng phải về ngay lập tức. Sau khi suy nghĩ cẩn trọng, nàng bắt đầu viết, lần này là kích động niềm kiêu hãnh bị tổn thương và lòng tự tôn của ông bằng cách nói rằng nàng muốn trở về nhà đến như thế nào để chứng tỏ với ông rằng bây giờ ông có thể tự hào về nàng. Nàng kết thúc lá thư bằng cách kể với ông rằng nàng nhớ ông nhiều khủng khiếp như thế nào. Sau đó nàng viết cho Emily.
Khi mang lá thư xuống tầng dưới để gửi, nàng được người đầy tớ thông báo rằng Monsieur DuVille vừa đến và mong được gặp nàng ngay. Bối rối bởi yêu cầu cấp bách này của Nicki, Whitney đi xuống hành lang dẫn đến phòng làm việc của chú nàng. “Chào, Nicki. Một ngày đẹp trời, đúng không?”
Anh quay lại. “Vậy sao?” anh căng thẳng trả lời, và không thể nhầm lẫn được vẻ cứng đờ của đôi vai anh hay nét căng thẳng ở cằm anh.
“Ừm, đúng thế. Ý em là, nắng và ấm áp.”
“Chính xác là điều gì xui khiến em tham gia vào một cuộc đua ngựa công khai?” anh quát lên, bỏ qua thái độ lịch sự nhã nhặn.
“Đó không phải là một cuộc đua ngựa công khai?” Whitney vừa nói vừa ngạc nhiên trước vẻ kích động của anh.
“Không? Vậy có lẽ em sẽ giải thích làm thế nào mà nó xuất hiện trên mặt báo hôm nay.”
“Em không biết,” Whitney thở dài. “Em cho là ai đó nói với người nào đó mà người nào đó đã nói với một người khác. Mọi chuyện luôn xảy ra như vậy. Tuy nhiên,” nàng kết thúc với một cái nghiêng đầu duyên dáng, “em thắng, anh biết không. Em đã thực sự đánh bại Nam tước Von Ault.”
Giọng Nicki vang lên đầy quyền lực. “Anh sẽ không cho phép em làm một điều gì như thế một lần nữa!” Anh thấy nàng cứng người vì bối rối tức giận và hít một hơi thở dài. “Anh xin lỗi vì cao giọng, cherie. Anh sẽ gặp em ở buổi dạ hội hóa trang của nhà Armand tối nay, trừ phi em sẽ thay đổi ý định và cho phép anh tháp tùng em?”
Whitney mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của anh nhưng nàng lắc đầu với gợi ý anh tháp tùng nàng đến buổi tiệc nhà Armand. “Em nghĩ tốt nhất là em đi với dì và chú rồi gặp anh ở đó. Gần đây các quý cô khác đã tức tối em vì đã chiếm độc quyền quá nhiều sự chú ý của anh, Nicki.”
Ngay tức khắc Nicki tự nguyền rủa mình vì đã cho phép nàng xâm chiếm vào trái tim anh, trong khi gần ba năm qua, óc phán đoán tỉnh táo của anh đã cảnh báo anh tránh xa. Và rồi bốn tháng trước, sau một buổi tối cãi cọ ầm ĩ với một quý cô đã từng làm anh thích thú và giờ khiến anh buồn chán vì cứ bám chặt lấy anh, Nicki đã gặp Whitney ở nhà hát và bốc đồng đề nghị nàng cùng anh xem một vở opera.
Đến cuối buổi tối, anh đã bị nàng thu hút hoàn toàn. Nàng là sự kết hợp tuyệt vời giữa sắc đẹp và tính hài hước, của trí thông minh vui tươi và khôn ngoan. Và nàng thực sự là khó nắm bắt như quỷ!
Bây giờ anh nhìn nàng. Cái miệng khiêu khích của nàng đang cong lên thành một nụ cười thân thiết, nụ cười dành cho một người anh yêu mến chứ không phải một người chồng tương lai, và nó kích động Nicki hành động.
Trước khi Whitney có thể đoán được ý định của anh, bàn tay anh nắm lấy bắp tay nàng và kéo nàng áp vào khung người rắn chắc của anh và miệng anh chủ định cúi xuống. “Nicki, đừng! Em-” Miệng anh ngay tức khắc làm im lặng sự phản đối hốt hoảng của nàng, môi anh chuyển động đầy khiêu gợi, nhấm nháp và quyến rũ nàng. Trước đây, chỉ có những người tán tỉnh kích động và vụng về đã cố gắng hôn nàng, và Whitney đã dễ dàng đẩy họ ra, nhưng nụ hôn khiêu gợi của Nicki đã đánh thức một sự đáp trả trong nàng khiến nàng ngạc nhiên và thấy báo động. Nàng cố gắng đứng im tuyệt đối và không đáp trả, nhưng vòng tay anh vừa nới lỏng, nàng đã nhanh chóng lùi lại. “Em cho là,” nàng nói với vẻ bình tĩnh giả tạo, “em phải tát anh vì điều đó.”
Nàng trông không bị tác động chút nào khiến Nicki, người đang rung động một cách không ngờ bởi cảm giác chiếc miệng mềm mại của nàng bên dưới miệng anh, và sức ép của ngực nàng lên ngực anh, bỗng trở nên giận dữ. “Tát anh?” anh châm biếm nhắc lại. “Tại sao? Anh không thể tin rằng anh là người đàn ông đầu tiên, thậm chí là người thứ một trăm cố đánh cắp một nụ hôn của em.”
“Thật ư?” Whitney đập lại, nhức nhối bởi lời xúc phạm của anh rằng nàng đang chơi trò hai mặt. “Vậy, em rõ ràng vừa có vinh dự trở thành người đầu tiên của anh!” Lời nói chưa kịp thoát khỏi môi nàng trước khi Whitney nhận ra sự giận dữ cứng nhắc trên mặt anh và nhận ra rằng nàng đã phạm một lỗi nghiêm trọng khi xúc phạm đến khía cạnh đàn ông. “Nicki - ” nàng vừa thì thầm lo lắng vừa cẩn thận bước lùi lại và thoát ra khỏi tầm tay của anh. Nicki tiến về phía nàng. Nàng trốn đằng sau bàn của chú nàng và đối mặt với anh, hai tay đặt lên mặt bàn. Mỗi lần Whitney lùi một bước, Nicki tiến đến một bước. Họ đứng, như hai kẻ đối đầu ngăn cách bởi chiếc bàn của chú Edward, mỗi người đợi người khác có hành động. Đột nhiên, sự ngớ ngẩn trẻ con của tình huống đó đập vào Whitney, và nàng bắt đầu cười. “Nicki, anh có ý tưởng mù mờ nào nhất là anh sẽ làm gì nếu anh bắt được em không?”
Nicki có một ý nghĩ tuyệt vời về việc làm gì nếu anh bắt được nàng, nhưng anh cũng biết ơn sự ngu ngốc của tình huống này. Anh đứng thẳng người và chiếc mặt nạ giận dữ rơi xuống.
“Rời khỏi phía sau chiếc bàn đi,” anh cười thành tiếng, “Anh hứa với em là sẽ hành động như một quý ông.”
Quan sát kỹ khuôn mặt anh, Whitney thấy an tâm là anh nghiêm túc, rồi mới làm như anh bảo. Ngoắc tay vào cánh tay anh, nàng đưa anh ra cửa. “Em sẽ gặp anh ở buổi dạ hội,” nàng hứa.