Chương : 5
“Chính xác là em đang định làm gì thế?”
Gabriella đang ở trên bậc thang cao nhất, tiếng anh bất chợt cất lên làm cô giật mình loạng choạng, cô cố gắng giữ thăng bằng trước khi quay nhìn xuống Rufus đang đứng ở chân thang chằm chằm nhìn lên cô vẻ phê phán.
Có lẽ nhìn cô nhếch nhác lắm, bụng cô thắt lại vì ngượng. Tóc thì đã đựơc buộc chặt sau gáy bằng một cái khăn nhưng vì cô đã phải hoạt động nhiều nên vài lọn bướng bỉnh vẫn bị tuột ra rủ xuống hai bên mặt cô đang đỏ bừng vì nóng. Mặt thì chẳng có chút phấn son nào, áo tee-shirt màu tím và quần Jean đen đều bẩn thỉu vì cô đã phải sắp xếp lại bức tranh và kê lại những chậu cây giả đặt trong quầy bar cả buổi sáng. Có khi còn có cả vài vết bẩn trên mũi cô nữa ấy chứ, thật là may mắn chưa!
Ngược lại Rufus nhìn thật hoàn hảo như thường lệ, trong bộ veston công sở và sơ mi màu kem hợp màu với cravát anh đang dùng.
Không phải Gabriella không nhận thức được cho đến lúc này__bọn họ đi làm bằng phương tiện riêng, Gabriella chờ cho đến khi Rufus lái xe đến Greasham rồi cô mới bắt tàu đi sau, và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kể từ khi cô tới đây hai tiếng trước.
“Thế anh nghĩ em đang làm gì?” Cô khó chịu hỏi khi cẩn thận bước xuống thang.
Mất thăng bằng và ngã vào vòng tay Rufus là điều cuối cùng cô muốn sau khi tránh xa anh cả mấy ngày cuối tuần. Mặc dù phải rất khó khăn cô mới làm được thế!
Rufus, không biết vì thói quen, hay vì những lời chỉ trích của Gabriella tối hôm thứ Sáu__hoặc đơn giản là muốn giữ Holly tránh xa cô cho an toàn__đã đưa Holly đi làm cùng anh ngày thứ Bảy và đi chơi ngày Chủ nhật, hai bố con họ chỉ về Nhà Gresham sau bữa tối cả hai hôm, Rufus cho Hooly đi ngủ trước khi biến mất trong phòng làm việc suốt thời gian còn lại.
Anh đã bỏ Gabriella trơ trọi một mình cả hai ngày cuối tuần, trong ngôi nhà rộng lớn đủ chỗ cho một đại gia đình chứ không phải là một phụ nữ cô đơn, buồn bã.
“Anh nghĩ em nói đã thuê công nhân trang trí lại nhà hàng cơ mà?” Rufus cau mày. Gabriella rõ ràng đang làm việc ở đây một mình, xung quanh là đồ đạc đã được phủ vải che bụi, ngoài cửa để một thông báo đóng cửa nhà hàng và nhà hàng mới Gabriella sẽ mở cửa trong vòng hai tuẫn nữa.
Thông báo “đóng cửa”, như Rufus đề cập tới, không áp dụng với anh.
“Em đã làm vậy.” Cô bước xuống bậc thang cuối cùng, hai tay đập vào nhau phủi bụi trong khi nói. “Ngày mai họ sẽ bắt đầu công việc. Nhung em nghĩ em có thể làm vài việc chuẩn bị trước, gỡ những bức tranh cũ xuống,” cô nhún vai lấy lệ. “Và em ghét cây giả.” Cô khẽ nhăn mũi.
“Em chỉ thích đồ thật thôi, phải không?” Anh giễu cợt.
Cô bình thản nhìn vào mắt anh. “ Đúng vậy, tất cả mọi thứ”.
Anh đã không nhận ra sự hiện diện của cô trong toà nhà cho đến khi một nhân viên lớn tuổi của anh đề cập đến việc thật là tốt khi thấy việc tân trang nhà hàng mới đã bắt đầu.
Anh đã cưỡng lại không tự mình xuống xem cho đến ít nhất__oh, khoảng nửa tiếng trước, chịu thua cái nhu cầu dai dẳng muốn được nhìn thấy Gabriella.
Cô trông thật là xinh đẹp, Rufus cáu kỉnh thừa nhận, thậm chí cả sau khi cô đã làm việc cật lực để chồng đống những bức tranh và xếp dọn những chậu cây giả xấu xí.
Tóc cô, dày và đen mướt với những lọn quăn quăn, bị giấu dưới một cái khăn tím, và mắt cô long lanh tìm với hàng mi dài và dày. Đôi gò má mịn màng màu kem của cô lúc này hây hây đỏ, một vết bẩn quệt ngang mũi cô, áo tee-shirt tím ôm sát người làm nổi rõ đôi gò bồng đảo, quần Jean hơi trễ để lộ một khoảng eo trần nối với đôi chân dài thon thả.
Anh cố ý đưa Holly đi theo cả hai ngày cuối tuần, một nửa là sự cần thiết phải hoàn toàn tránh xa Gabriella, nửa kia , anh cay đắng thừa nhận, là sự cần thiết trừng phạt cô vì đã không có cùng cảm giác ham muốn nhục thể với anh trong khi anh, không nghi ngờ gì, càng luc càng ham muốn cô hơn.
Sự ham muốn mà, sau chỉ vài ngày không gặp cô, làm anh như mất trí.
Thầm lặng.
Đau đớn.
Hoàn toàn mất trí.
Và bây giò, khi cô cũng đang ở Gresham, trông còn quyến rũ hơn bao giờ hết ngay cả khi cô không trang điểm và ăn mặc sang trọng.
“Anh cũng thích dồ thật hơn,” anh nói giọng thách thức. “Đáng tiếc là không phải lúc nào cũng tìm thấy.”
“Tiếp tục tìm đi, Rufus,’ cô nhạo báng. “Em chắc một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy!”
“Có thể anh không muốn tìm thấy nó,” anh trả lời thô bạo.
Cô nhún vai “Đáy là việc của anh.”
Đúng thế, sau Angela anh đã biết rõ những trò mèo là thế nào. Mẹ của Gabriella càng củng cố ý kiến của anh về đàn bà! Bây giò Gabriella cũng sử dụng sức quyến rũ của cô theo cách tương tự.
Vậy mà anh vẫn muốn cô!
Anh nhăn mặt tự nhạo. “Một trong số các nhân viên đã thấy em ở đây và anh nghĩ có thể em muốn ăn trưa cùng các quản lý bộ phận ở phòng ăn trên gác?”
Gabriella nhìn lên anh cau mày, không tin vào lời mời của anh. Sau mọi chuyện, anh đã không tỏ ra quan tâm chút nào đến sự có mặt của cô suốt mấy ngày cuối tuần, có thật bây giờ anh lại quan tâm không?”
Lông mày cô giãn ra khi cô tìm được câu trả lời, cô cười chế giễu. “Rufus, anh không nghĩ nhân viên của anh đang mong chúng ta làm ra vẻ một đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc chứ?” Cô chế nhạo, biết rõ không có một nhân viên Gresham nào lại không biết sự thật là hai người bọn họ vừa cưới nhau hôm thứ Sáu vừa rồi.
Rất nhiều báo sáng thứ Bảy, như Rufus chờ đợi, đăng tin về đám cưới của họ, một số báo còn đang cả anh của họ trên trang nhất, với dòng tiêu đề to đùng , NGƯỜI THỪA KẾ NHÀ GRESHAM ĐÃ CƯỚI, giống hệt anh đã dự đoán. Người đưa tin__tất nhiên cũng là đàn ông__cũng không nhận ra được màu áo của cô là màu sữa.!
Nhưng cảm ơn Trời, họ chỉ phải hiện diện trên báo có một ngày, một vụ bê bối khác của chính quyền đã là tiêu đề choán hết các trang nhất báo Chủ nhật.
Miệng anh mím chặt. “Anh chắc chắn nhân viên của anh, như em vừa nêu, quá kín đáo, dè dặt để bình luận về đám cưới của chúng ta!” Mặc dù anh đã nhận được vài lời chúc may mắn và chia vui với anh sáng nay khi anh đi ngang qua cửa hàng.
“Hơi khó tin phải không?” Gabriella khô khan.
Rufus tự hỏi nếu cô biết thực tế cuộc cãi cọ đã khuấy động thêm ham muốn trong anh, cũng như đang âm ỉ nuôi dưỡng ngọn lửa đam mê mà cả hai đã từng khám phá trong nhau. Có thể cô không biết. Mặt khác, nếu cô biết cô cũng sẽ không làm thế nữa.
Anh thở dài thiếu kiên nhẫn. “Anh đang mời em đi ăn trưa đấy, Gabriella, Vì anh nghĩ sẽ không hợp lý nếu em không ăn cùng với chồng của em.”
Cô cưòi chẳng vui vẻ gì. “Thật là khó cho anh phải chập nhận việc đó nhỉ ,Rufus!”
“Không sao,” Anh trả lòi nhẹ nhàng. “Nhưng có thể em muốn rửa tay thay đồ, hay gì đó,” anh dài giọng chế giễu, “trước khi lên trên gác với bọn anh.”
Gabriella chờ đến khi anh quay người bước đi mới dám thè lưỡi nhằm vào tấm lưng rộng của anh. Một cử chỉ trẻ con, có thể, nhưng nó làm cô cảm thấy__
“Anh chắc chắn nếu chúng ta chịu khó suy nghĩ, chúng ta sẽ tìm được cách hay hơn để sử dụng cái lưỡi em, Gabriella,” anh dài giọng khàn khàn mà không cần quay lại, nâng mấy tấm vải che lên đi qua trước khi khuất vào bên cửa hàng chính.
__giống như một con ngốc! Gabriella nản lòng nhận ra.
Cô nặng nề ngồi xuông bậc thang cuối cùng, thở sâu, biết rằng vòng đấu này cô đã thua.
Đấy chính là lý do nào khiến cô cố ý trì hoãn lên phòng ăn của nhân viên diều hành trên gác gần nửa tiếng, nghe lời anh sửa soạn quần áo lại cho gọn gàng, thả tóc ra khỏi khăn rồi chải cho mái tóc mượt mà xoã xuống vai như một dải lụa mềm, rửa qua mặt mũi và phủi hết bui trên quần áo.
Bên cạnh đó, cô càng trì hoãn lâu, thì càng có cơ hội cho cô khi Rufus ăn xong bữa trưa và quay về văn phòng của anh.
Không được may như thế, cô nhận ra ngay giây phút cô bước vào phòng ăn và thấy Rufus ngồi bên bàn cùng với một số người mà cô đoán là các trưởng bộ phận của anh.
Dễ dàng nhận ra chỗ bên cạnh anh đang còn trống…
Cho cô, có lẽ.
Cho vợ anh
Hmm…
“Xin lỗi em bị chậm, anh yêu,” cô trầm giọng nói với anh trong lúc đặt một cái hôn dài lên môi anh trước khi ngồi xuống ghế bên cạnh anh, anh cố gây ấn tượng dịu dàng khi anh nghiên cứu nét mặt cô qua đôi mắt nheo nheo.
“Được rồi__em yêu,” anh thận trọng đáp trả. “Anh biết em bận thế nào mà.”
Cô tặng anh một nụ cười khêu gợi. “Nhưng em không bận đến nỗi không có thời gian để ăn trưa với chồng em đâu. Anh giới thiệu em với mọi người chứ, Rufus?” Cô nhìn thẳng vào những người khác đang có mặt bên bàn, có năm người tất cả, và tất cả bọn họ đang khao khát nghiên cứu cô.
Rufus vắn tắt giới thiệu cô với mọi người, gần như chắc chắn Gabriella sẽ không nhớ nổi nửa số tên bọn họ ngay khi họ kết thúc bữa ăn.
Anh cũng nhận ra Gabriella đang thích thú đùa cợt với anh. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô sẽ cho anh vào thế bất lợi trước mặt các nhân viên quản lý của anh?
Anh nhẹ nhàng xoay người tại chỗ làm cho cả chiều dài đùi anh tựa vào đùi cô, cử động bản năng của đùi cô lùi xa tránh cái động chạm của đùi anh cho anh thấy cô không phải là không bị anh làm động lòng như cô vẫn giả vờ như vậy.
“Mmm, em có mùi hương thật ngọt ngào, em yêu,” anh thốt ra khàn khàn khi anh lướt môi anh qua môi cô.
Gabriella lùi lại, nhìn anh do dự . “Em không biết anh lại yêu thích nước hoa hương vị bụi đấy, anh yêu,” cô thì thầm cảnh giác, một mưu mô nữa nhằm trúng Rufus bị anh chơi trò gậy ông đập lưng ông ngựơc lại cô.
Rufus cũng nhẹ nhàng lùi lại, anh liếc xuống cô cười chế nhạo. “Với anh, em luôn có mùi thật thơm tho, Gabriella,” Anh cả quyết với cô khi nâng một lọn lóc cô lên rồi rúc mũi vào tai cô.
Một hành động cô không bao giờ tưởng tượng được! Từ phong cách của Rufus làm cho cô nghĩ rằng anh là người không bao giờ có những cử chỉ trìu mến nơi công cộng__sự thật, cô nghĩ anh ngựơc lại.
Đặc biệt đối với người phụ nữ mà anh không bao giờ coi là vợ anh__
“Anh sẽ dừng lại nếu em ngừng chơi trò qua mặt anh, Gabriella,” anh tận dụng cơ hội rít vào tai cô cảnh cáo trước khi ngồi thẳng trên ghế anh, nhìn vênh vang như là anh rất vui thích vì có cô ngồi cạnh
Tối thứ sáu cô đã quyết định giữ thái độ lạnh lùng bất cứ khi nào có mặt anh rồi cơ mà , cô tự nhiếc móc bản thân khi lúng túng gọi món salad gà cho bữa trưa, rõ ràng đang thấy mặt đỏ bừng bối rối.
Và không phải chỉ vì những lời đấu khẩu của họ. Đôi môi cô vẫn đang run rẩy kích động vì nụ hôn bất ngờ của anh, và dái tai cô còn cảm giác nhiều hơn nữa chỉ vì hơi thở ấm áp của anh vừa lướt nhẹ qua.
Lạnh lùng? Cô nhận thức được khắp nơi trên cơ thể cô đang bị anh làm cho nóng bừng.
Điều đó rõ ràng không có lợi cho vị giác của cô khi thưởng thức món salad gà vừa được mang lên, đặc biệt khi Rufus tiếp tục ép sát đùi anh vào dọc đùi cô suốt cả bữa ăn, trong lúc anh có vẻ như không cảm giác gì với sự đụng chạm và vẫn ung dung nói chuyện công việc với các quản lý của anh.
Cô sẽ rời khỏi anh ngay nếu cô có thể, nhưng nếu làm thế thì cô lại ngồi sát vào người đàn ông bên cạnh__ điều đó có vẻ không phù hợp với một cặp vợ chồng mới cưới__cô không có lựa chọn nào khác ngòai cách chịu đựng sự gần gũi mà chẳng gần gũi này.
Ánh mắt Rufus cười cợt khi anh quay sang nhìn cô. “Không ăn món salad của em à, em yêu?” Anh nhẹ nhàng quở trách khi cô đẩy sang bên cạnh đĩa thức ăn vần còn đầy như khi vừa được mang ra. “Em thật sự không cần phải ăn kiêng đâu; em mảnh dẻ như thế là vừa tầm rồi đó.”
Việc không ngon miệng của cô không liên quan gì đến ăn kiêng hết__và anh cũng biết thừa như vậy.
Cô cười với anh ngọt như mật. “Em không thấy hứng thú với thức ăn, Rufus__em nghĩ có lẽ do em đang yêu!”
Rufus bắt gặp vẻ thách thức trong mắt cô khi anh đưa cánh tay choàng qua vai cô. “Có lẽ chúng ta nên có kỳ trăng mật thật thật dài ngay bây giờ hơn là trì hoãn đến mùa hè, đúng không em?” giọng anh khàn khàn quýên rũ.
Trăng mật ư? Ở cùng Rufus cả đêm lẫn ngày ư? Cô không nghĩ thế!
Lời đề nghị chắc chắn làm cô đề phòng, Rufus nhìn nhận, bờ vai Gabriella cứng ngắc dưới cánh tay anh.
Nhưng anh chỉ chợt nghĩ ra vài phút trước khi cả hai đèu lao đầu vào công việc chỉ hai ngày sau đám cưới nhìn sẽ rất kỳ quặc dưới mắt các nhân viên của Gresham…
Anh không hoàn toàn không chờ đợi phản ứng này của Gabriella với lời đề nghị đi hưởng tuần trăng mật, mặc dù…
“Em nghĩ tốt hơn em nên trở lại làm việc bây giờ,” Gabriella thông báo nhẹ nhàng như cô vẫn thường thế, nhưng rất kiên quyết, lắc vai cho tay anh bỏ xuống. “Rất vui được gặp các anh, Patrick, May, Jeff, Nigel, và Jan.” Cô mỉm cười chung chung với mọi người khi đứng lên.
Rufus vô cùng ngạc nhiên khi cô nhớ tên tất cả các viên quản lý. Không chỉ vậy, cô còn nhìn vào chính xác từng người khi xướng tên họ.
“Anh xuống đó với em,” Rufus nói kiên quyết khi đứng lên cạnh cô.
Cô giật mình liếc anh. “Đừng để em cắt ngang buổi họp của các anh.”
“Bọn anh xong rồi,” Rufus hơi nhún vai, cánh tay anh vòng qua đặt lên vòng eo thon nhỏ của cô khi anh dẫn cô ngang qua phòng ăn.
Thực tế, anh không thể nhớ đã bàn luận về vấn đề gì!
Người phụ nữ này, anh nhận ra, hoàn toàn làm rối tung đầu óc anh.
Và làm cơ thể anh căng cứng lên.
“Mọi người đang nhìn kìa,” Cô lầm bầm khó chịu.
Rufus mỉm cười với người đang nhìn chằm chằm vào họ trước khi trả lời cô. “Thằng cha kia nhìn anh có vẻ ghen tỵ ghê!”
“Và em cho rằng cô ả kia cũng nhìn em theo cách tương tự, đúng không?” Cô chua chát trả lời.
Anh quay lại cười toe. “Có thể.”
Họ có thể như vậy thật, Gabriella nôn nóng chấp nhận. Rufus, với mái tóc vàng sẫm, đẹp kiểu khoẻ khoắn, và vẻ khêu gợi bẩm sinh, đẹp trai và thu hút hơn tất cả đàn ông đang có mặt trong phòng. Và sự thật anh là chủ của toà nhà cũng không ảnh hưởng gì hơn đến điều này.
Mặc dù có một phần của toà nhà hoàn toàn năm ngoài tầm kiểm soát của anh. Thậm chí khi cuộc hôn nhân giả tạo này kết thúc cô vẫn giữ đựơc nhà hàng Gabriella.
“Em đang lén lút cười cái gì vậy?” Rufus nghi ngờ nhắc.
Cô nhìn anh với đôi mắt giả vờ ngây thơ. “Em đang tự hỏi các nhân viên cấp cao của anh sẽ nói gì về ông chủ ôi-thật-nghiêm-trang của họ nếu họ biết ngay sau lễ cưới của chúng ta anh đã không thể chờ đến khi ra khỏi thang máy đã xé toạc quần áo của em ra!” cô chế nhạo.
“Em muốn nói như thang máy này à?” Anh vặn lại khi cánh cửa thang máy riêng của anh sịch mở.
Thôi chết! Có lẽ không đúng lúc__hay đúng chỗ__ cho cô bất ngờ giở trò móc máy anh!
Cô giả vờ õng ẹo. “Em nghĩ em sẽ phải đi bộ xuống, tiếc quá, nó chỉ có mỗi hai tầng.”
Rufus cười khàn khàn. “Sợ như thế nữa à, Gabriella?”
“Em cần phải luyện tập,” Cô qủa quyết với anh.
Rufus nhìn cô cau mày. Tất nhiên cô không nói thật. Cô gầy hơn nhiều so với năm năm trước, thân hình mảnh dẻ của cô bây giờ chỉ làm cặp nhũ hoa trờn trịa của cô nổi rõ hơn. Cặp nhũ hoa mà anh biết rõ đang hoàn toàn để trần dưới lớp áo tee-shirt tím!
Anh đã nhận ra điều này khi anh cố tập trung bàn chuyện công việc với các quản lý của anh, một lần ngực cô đã vô tình chạm nhẹ vào cánh tay anh khi Gabriella nghiêng người về phía trước lấy lọ muối.
“Trong trường hợp này, anh cũng vậy.” Anh gật đầu.
Cô chớp mắt do dự. “Rufus__”
“Bước ngay xuống cái cầu thang khốn kiếp này, Gabriella,” Anh rít giọng. “Có gì khó khăn khi xuống đó à?”
Nếu có gì khó khăn khi bước xuống thang, thì chính là cái ý định đằng sau cặp mắt xanh sáng quắc kia đang làm cô sợ.
“Anh không có việc gì làm à?” cô gắt.
Anh nhún vai. “Không có gì không thể chờ được.”
Gabriella đang bước nhanh vào nơi mà cô không thể chờ được. Tình trạng gần gũi với Rufus một tiếng vừa rồi đã làm cảm xúc của cô bị kích động, làm cô nhân thức rõ ràng mọi cử động của anh, sự căng thảng của cơ thể anh, sự cần thiết của cái miệng thách thức đầy sở hữu của anh với cô.
Sức hút và sức quyến rũ nhục thể của Rufus với cô không giống một cái gì mà cô từng biết, và hoàn toàn nằm ngoài khả năng điều khiển của cô.
Nhưng không thế được!
Cô biết khá rõ quan điểm của Rufus về cô__cô phải biết, cô thường xuyên tự nhắc nhở mình mà! Nhưng hình như cũng chẳng thay dổi đựơc gi khi mà sức hút của Rufus tác động lên cô mạnh như thế này, làn da cô như run lên với mỗi cái đụng chạm của bàn tay anh trên cổ tay cô khi họ cùng bước xuống thang.
Cô thở nặng nề, và không phải vì cô kiệt sức khi xuống thang. Mặt cô đỏ ửng như lên cơn sốt, và từng đầu dây thần kinh, từng phần nhỏ trên cở thể cô đang ngân lên vì dục vọng mà cô có thể cảm thấy càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Rufus có thể cảm nhận Gabriella đang vô cùng căng thẳng khi anh nắm chặt cổ tay cô không rời, liếc nhìn sang cô khi anh tự hỏi nguyên nhân của sự căng thẳng đó.
Mắt cô long lanh, hai má hồng rực, và hai đầu nhũ hoa nổi rõ trên nền áo tee-shirt như đang hoàn toàn bị khuấy động.
Trời ơi…!
Anh chỉ chờ đủ lâu đến khi họ bước vào nhà hàng đang tạm thời bị cách biệt rồi kéo cô vào vòng tay và chiếm giữ đôi môi đầy đặn, hờn dỗi của cô, trong khi Gabriella đón cái hôn mãnh liệt của anh bằng đôi môi đói khát của cô.
Hai bàn tay cô ở mọi nơi, dưói áo khoác của anh, vuốt ve nhẹ nhàng lưng anh trước khi đưa lên cởi cúc áo sơ mi của anh, những ngón tay cô chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, móng tay cô cào vào anh mơn trớn làm tĩnh mạch anh đập mạnh vì dục vọng.
Rufus muốn ngấu nghiến cô, và anh nhượng bộ sự ham muốn đó khi anh kéo áo cô lên cao, bứt môi anh khỏi môi cô rồi ghé đầu xuống đón lấy một bên nhũ hoa vào trong miệng anh.
Gabriella rên lên khe khẽ vì hài lòng. những ngón tay của cô sục vào mái tóc dày vàng óng của anh kéo anh vào sát cô, lưỡi anh búng nhẹ trên núm vú căng cứng của cô làm cô rùng mình thích thú.
“Ở đây không được đâu, Rufus,” Cô rên rỉ khi anh mở nút quần Jean của cô rồi chậm rãi kéo khoá xuống. “Có người trong cửa hàng sách…!” cô yếu ớt phản đối trong lúc bên trong cô như tan chảy khi cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng của anh áp vào bụng cô.
Đôi môi anh thả cô ra khi anh đứng lên nhìn vào cô. “Anh phải làm!” anh đau đớn nói với cô. “Anh phải làm, Gabriella!” anh nhức nhối nhắc lại, hôn cô trong lúc anh đẩy cô dựa sát lưng vào tường, một tay anh cướp lấy ngực cô và vuốt ve trong khi tay còn lại trượt xuống phía dưới quần nhỏ của cô.
Gabriella đã thua ngay giây phút những ngón tay anh chạm vào cô, tách cô ra, và tìm được miền cảm xúc của cô, mơn trớn, vuốt ve, và lấp đầy cô nóng bỏng.
Từng đợt này tới đợt khác, những làn sóng khoái cảm hút lấy cô, làm rung chuyển tới tận những nơi sâu xa nhất trong cô khi cô bám vào vai Rufus dựa dẫm. cô cắn chặt môi dưới trong một cố gắng không kêu thét lên khi cô bùng nổ, ôm chặt lấy anh.
“Được rồi, Gabriella!” Rufus ngẩng đầu khuyến khích cô khi cô bốc cháy trong vòng tay anh, hưởng thụ cảm giác vì đã làm cô vui sướng, hương vị của cô, đầu cô cong về phía sau khi cô chìm trong khoái cảm.
Hai cánh tay anh vòng quanh cô khi những cơn chấn động của cảm giác yếu đi, hai chân cô run rẩy yếu ớt. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cô sẫm lại và đờ đẫn, tóc cô hoang dại rũ xuống thành những lọn quăn quăn mà anh mơ ước được vùi mặt vào.
“Gabriella__”
“Em nghe thấy tiếng người nào đó.” Gabriella thở hổn hển vì sợ cảm giác trong cô, sự buông thả diên cuồng vẫn làm cô run rẩy, các giác quan của cô tinh nhạy hơn để cảm nhận, mùi vị và âm thanh.
Và mặc dù Rufus không nhận ra, cô có thể nghe thấy tiếng gót giầy của ai đó cố ý gõ mạnh trên lối đi lát đá khi họ tới đây qua cửa hàng sách bên cạnh.
Cô đẩy người rời khỏi anh, thậm chí không dám nhìn Rufus khi cô vuốt thẳng áo tee-shirt và cài cúc quần Jean bằng những ngón tay lẩy bẩy.
Cô không thể tin được việc vừa xảy ra giữa họ, họ hoàn toàn mất trí khi làm thế.
Họ đang ở trong toà nhà Gresham, lạy trời!
Nếu ai đó nhìn họ bây giờ, nhìn mái tóc vàng rối bù của Rufus, màu đỏ bừng trên gò má anh đầy vẻ hài lòng__và không nghi ngờ gì, bề ngoài của cô cũng lộn xộn không kém__sẽ biết chính xác việc họ vừa làm!
Cô vừa vuốt thẳng lại quần áo để bề ngoài trông có vẻ tươm tất , Rufus đã cài xong khuy áo sơ mi và buộc lại cra vát thì cô thư ký của Rufus nâng tấm vải che lên đi vào, nét mặt lịch sự như cần phải thế.
Nếu như cô ta có cảm thấy hay nhìn thấy gì đó không thích hợp thì cô ta cũng không biểu lộ nhiều hơn một cái giật nhẹ ở mi mắt, mặc dù nụ cười của cô có vẻ hơi hối tiếc. “Tôi xin lỗi đã làm phiền anh chị, Nhưng phó quản lý tại cửa hàng ở New York đang chờ điện thọai. Anh ấy cần anh gọi lại ngay lập tức.” lúc này cô hướng nụ cười hối lỗi về phía Gabriella.
Gabriella cảm thấy không thoải mái chút nào, đoán rằng người phụ nữ kia đã biết chính xác cô ta vừa làm ngắt quãng cái gì!
Thật là mất thể diện!
Mặc dù Rufus, nói một cách công bằng, nhìn rất hờ hững. “Tôi sẽ về đó trong vài phút nữa, Stacy,” anh qua quít.
“Tất cả chúng tôi đang hân hoan chờ đợi ngày khai trương nhà hàng mới, bà Gresham,” cô ấm áp nói với Gabriella.
“Cảm ơn,’ cô đáp lại, quyết định rằng cô thích cô thư ký của Rufus.
Bất cứ người nào có thể giữ được thái độ thân thiện đúng mức như thế này khi phải đối diện với hai người trông rõ ràng vừa rời khỏi cơn đam mê thì hẳn phải là người tốt bụng..
Mặc dù Gabriella không chắc gọi là bà Gresham có hợp lý không.
“Anh sẽ gọi điện và trở lại nhanh thôi, Gabriella,’ Rufus bảo cô ngay khi còn lại mình họ.
Để kết thúc cái họ vừa bắt đầu à?
Ngay từ đầu nó đã là chuyện điên khùng rồi, và sau khi bị ngắt quãng như thế này thì chẳng nên tiếp tục nữa.
Cô nuốt vào khó khăn, không thể nhìn vào mắt anh. “ Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta__nếu chúng ta thảo luận ở nhà tối nay, được không ạ??
Thảo luận!
Chẳng có gì để thảo luận cả. Họ không thể ở cùng với nhau nhiều hơn nửa tiếng mà một trong hai người hay là cả hai người không cảm thấy ham muốn người kia.
Tất cả các cuộc nói chuyện đều không thay đổi được điều này.
Rufus nhìn Gabriella trong vài giây, biết rằng đối với cô giây phút đam mê đã qua rồi, và thực tế đã trở lại với niềm nung nấu trả thù anh, mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt tím mở to vô hồn.
Anh gật đầu cắt ngang. “Vậy chờ đến tối nhé.”
“Vâng” cô trả lời mà không nhìn vào anh.
Nhưng anh muốn cô nhìn anh, muốn hoàn toàn loã thể và được cô ngắm nhìn, và sau đó được hai bàn tay cô đặt lên anh để vuốt ve anh, chạm vào anh, và đòi hỏi anh!
Và anh cũng muốn đáp lại cô như thế. Đụng chạm vẫn không đủ. Anh cũng muốn nhìn thấy cô, muốn thấy từng centimet da thịt mềm như lụa của cô.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên để mặt cô đối diện với mặt anh, nhìn sâu vào đôi mắt thảng thốt của cô. ‘Chúng ta cần phải nói chuyện, Gbriella ạ.” Anh khàn giọng.
Cô trông còn hoảng hốt hơn nữa, ánh mắt cô trở nên cảnh giác. “Về chuyện gì?”
Môi anh cong lại cười không vui. ‘Chuyện này, chỉ chuyện này thôi.”
Khi anh nói “chuyện này” cô biết anh muốn nói tới sự hưởng ứng cuồng nhiệt mà họ có với nhau. Và cô không muốn nói tới điều đó, cô không thể tưởng tượng được cô đã làm thế khi giữa họ vẫn còn nhiều oán hận, cô không biết giải thích sao về tình cảm của cô với Rufus.
Cô quay đầu thoát khỏi bàn tay anh đang giữ cô, cằm cô vênh lên thách thức. “Chuyện ham muốn xác thịt à, Rufus?”
Miệng anh mím chặt lại khi anh nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm. “Anh phải đi bây giờ,Gabriella” anh cao giọng. “Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện,’ anh răn đe trước khi kiên quyết bước đi.
Khi anh vừa đi khuất, Gabriella không kìm được nữa oà lên khóc. Vì, cô đau đớn nhận ra, cô vẫn còn yêu anh! Cô đã từng yêu anh năm năm trước, và bây giờ cô vẫn luôn yêu anh. Tại sao không quan trọng, điều quan trọng là cô yêu anh.
Và Rufus sẽ không bao giờ yêu lại cô như anh cũng đã không yêu cô năm năm trước.
Gabriella đang ở trên bậc thang cao nhất, tiếng anh bất chợt cất lên làm cô giật mình loạng choạng, cô cố gắng giữ thăng bằng trước khi quay nhìn xuống Rufus đang đứng ở chân thang chằm chằm nhìn lên cô vẻ phê phán.
Có lẽ nhìn cô nhếch nhác lắm, bụng cô thắt lại vì ngượng. Tóc thì đã đựơc buộc chặt sau gáy bằng một cái khăn nhưng vì cô đã phải hoạt động nhiều nên vài lọn bướng bỉnh vẫn bị tuột ra rủ xuống hai bên mặt cô đang đỏ bừng vì nóng. Mặt thì chẳng có chút phấn son nào, áo tee-shirt màu tím và quần Jean đen đều bẩn thỉu vì cô đã phải sắp xếp lại bức tranh và kê lại những chậu cây giả đặt trong quầy bar cả buổi sáng. Có khi còn có cả vài vết bẩn trên mũi cô nữa ấy chứ, thật là may mắn chưa!
Ngược lại Rufus nhìn thật hoàn hảo như thường lệ, trong bộ veston công sở và sơ mi màu kem hợp màu với cravát anh đang dùng.
Không phải Gabriella không nhận thức được cho đến lúc này__bọn họ đi làm bằng phương tiện riêng, Gabriella chờ cho đến khi Rufus lái xe đến Greasham rồi cô mới bắt tàu đi sau, và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kể từ khi cô tới đây hai tiếng trước.
“Thế anh nghĩ em đang làm gì?” Cô khó chịu hỏi khi cẩn thận bước xuống thang.
Mất thăng bằng và ngã vào vòng tay Rufus là điều cuối cùng cô muốn sau khi tránh xa anh cả mấy ngày cuối tuần. Mặc dù phải rất khó khăn cô mới làm được thế!
Rufus, không biết vì thói quen, hay vì những lời chỉ trích của Gabriella tối hôm thứ Sáu__hoặc đơn giản là muốn giữ Holly tránh xa cô cho an toàn__đã đưa Holly đi làm cùng anh ngày thứ Bảy và đi chơi ngày Chủ nhật, hai bố con họ chỉ về Nhà Gresham sau bữa tối cả hai hôm, Rufus cho Hooly đi ngủ trước khi biến mất trong phòng làm việc suốt thời gian còn lại.
Anh đã bỏ Gabriella trơ trọi một mình cả hai ngày cuối tuần, trong ngôi nhà rộng lớn đủ chỗ cho một đại gia đình chứ không phải là một phụ nữ cô đơn, buồn bã.
“Anh nghĩ em nói đã thuê công nhân trang trí lại nhà hàng cơ mà?” Rufus cau mày. Gabriella rõ ràng đang làm việc ở đây một mình, xung quanh là đồ đạc đã được phủ vải che bụi, ngoài cửa để một thông báo đóng cửa nhà hàng và nhà hàng mới Gabriella sẽ mở cửa trong vòng hai tuẫn nữa.
Thông báo “đóng cửa”, như Rufus đề cập tới, không áp dụng với anh.
“Em đã làm vậy.” Cô bước xuống bậc thang cuối cùng, hai tay đập vào nhau phủi bụi trong khi nói. “Ngày mai họ sẽ bắt đầu công việc. Nhung em nghĩ em có thể làm vài việc chuẩn bị trước, gỡ những bức tranh cũ xuống,” cô nhún vai lấy lệ. “Và em ghét cây giả.” Cô khẽ nhăn mũi.
“Em chỉ thích đồ thật thôi, phải không?” Anh giễu cợt.
Cô bình thản nhìn vào mắt anh. “ Đúng vậy, tất cả mọi thứ”.
Anh đã không nhận ra sự hiện diện của cô trong toà nhà cho đến khi một nhân viên lớn tuổi của anh đề cập đến việc thật là tốt khi thấy việc tân trang nhà hàng mới đã bắt đầu.
Anh đã cưỡng lại không tự mình xuống xem cho đến ít nhất__oh, khoảng nửa tiếng trước, chịu thua cái nhu cầu dai dẳng muốn được nhìn thấy Gabriella.
Cô trông thật là xinh đẹp, Rufus cáu kỉnh thừa nhận, thậm chí cả sau khi cô đã làm việc cật lực để chồng đống những bức tranh và xếp dọn những chậu cây giả xấu xí.
Tóc cô, dày và đen mướt với những lọn quăn quăn, bị giấu dưới một cái khăn tím, và mắt cô long lanh tìm với hàng mi dài và dày. Đôi gò má mịn màng màu kem của cô lúc này hây hây đỏ, một vết bẩn quệt ngang mũi cô, áo tee-shirt tím ôm sát người làm nổi rõ đôi gò bồng đảo, quần Jean hơi trễ để lộ một khoảng eo trần nối với đôi chân dài thon thả.
Anh cố ý đưa Holly đi theo cả hai ngày cuối tuần, một nửa là sự cần thiết phải hoàn toàn tránh xa Gabriella, nửa kia , anh cay đắng thừa nhận, là sự cần thiết trừng phạt cô vì đã không có cùng cảm giác ham muốn nhục thể với anh trong khi anh, không nghi ngờ gì, càng luc càng ham muốn cô hơn.
Sự ham muốn mà, sau chỉ vài ngày không gặp cô, làm anh như mất trí.
Thầm lặng.
Đau đớn.
Hoàn toàn mất trí.
Và bây giò, khi cô cũng đang ở Gresham, trông còn quyến rũ hơn bao giờ hết ngay cả khi cô không trang điểm và ăn mặc sang trọng.
“Anh cũng thích dồ thật hơn,” anh nói giọng thách thức. “Đáng tiếc là không phải lúc nào cũng tìm thấy.”
“Tiếp tục tìm đi, Rufus,’ cô nhạo báng. “Em chắc một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy!”
“Có thể anh không muốn tìm thấy nó,” anh trả lời thô bạo.
Cô nhún vai “Đáy là việc của anh.”
Đúng thế, sau Angela anh đã biết rõ những trò mèo là thế nào. Mẹ của Gabriella càng củng cố ý kiến của anh về đàn bà! Bây giò Gabriella cũng sử dụng sức quyến rũ của cô theo cách tương tự.
Vậy mà anh vẫn muốn cô!
Anh nhăn mặt tự nhạo. “Một trong số các nhân viên đã thấy em ở đây và anh nghĩ có thể em muốn ăn trưa cùng các quản lý bộ phận ở phòng ăn trên gác?”
Gabriella nhìn lên anh cau mày, không tin vào lời mời của anh. Sau mọi chuyện, anh đã không tỏ ra quan tâm chút nào đến sự có mặt của cô suốt mấy ngày cuối tuần, có thật bây giờ anh lại quan tâm không?”
Lông mày cô giãn ra khi cô tìm được câu trả lời, cô cười chế giễu. “Rufus, anh không nghĩ nhân viên của anh đang mong chúng ta làm ra vẻ một đôi vợ chồng mới cưới hạnh phúc chứ?” Cô chế nhạo, biết rõ không có một nhân viên Gresham nào lại không biết sự thật là hai người bọn họ vừa cưới nhau hôm thứ Sáu vừa rồi.
Rất nhiều báo sáng thứ Bảy, như Rufus chờ đợi, đăng tin về đám cưới của họ, một số báo còn đang cả anh của họ trên trang nhất, với dòng tiêu đề to đùng , NGƯỜI THỪA KẾ NHÀ GRESHAM ĐÃ CƯỚI, giống hệt anh đã dự đoán. Người đưa tin__tất nhiên cũng là đàn ông__cũng không nhận ra được màu áo của cô là màu sữa.!
Nhưng cảm ơn Trời, họ chỉ phải hiện diện trên báo có một ngày, một vụ bê bối khác của chính quyền đã là tiêu đề choán hết các trang nhất báo Chủ nhật.
Miệng anh mím chặt. “Anh chắc chắn nhân viên của anh, như em vừa nêu, quá kín đáo, dè dặt để bình luận về đám cưới của chúng ta!” Mặc dù anh đã nhận được vài lời chúc may mắn và chia vui với anh sáng nay khi anh đi ngang qua cửa hàng.
“Hơi khó tin phải không?” Gabriella khô khan.
Rufus tự hỏi nếu cô biết thực tế cuộc cãi cọ đã khuấy động thêm ham muốn trong anh, cũng như đang âm ỉ nuôi dưỡng ngọn lửa đam mê mà cả hai đã từng khám phá trong nhau. Có thể cô không biết. Mặt khác, nếu cô biết cô cũng sẽ không làm thế nữa.
Anh thở dài thiếu kiên nhẫn. “Anh đang mời em đi ăn trưa đấy, Gabriella, Vì anh nghĩ sẽ không hợp lý nếu em không ăn cùng với chồng của em.”
Cô cưòi chẳng vui vẻ gì. “Thật là khó cho anh phải chập nhận việc đó nhỉ ,Rufus!”
“Không sao,” Anh trả lòi nhẹ nhàng. “Nhưng có thể em muốn rửa tay thay đồ, hay gì đó,” anh dài giọng chế giễu, “trước khi lên trên gác với bọn anh.”
Gabriella chờ đến khi anh quay người bước đi mới dám thè lưỡi nhằm vào tấm lưng rộng của anh. Một cử chỉ trẻ con, có thể, nhưng nó làm cô cảm thấy__
“Anh chắc chắn nếu chúng ta chịu khó suy nghĩ, chúng ta sẽ tìm được cách hay hơn để sử dụng cái lưỡi em, Gabriella,” anh dài giọng khàn khàn mà không cần quay lại, nâng mấy tấm vải che lên đi qua trước khi khuất vào bên cửa hàng chính.
__giống như một con ngốc! Gabriella nản lòng nhận ra.
Cô nặng nề ngồi xuông bậc thang cuối cùng, thở sâu, biết rằng vòng đấu này cô đã thua.
Đấy chính là lý do nào khiến cô cố ý trì hoãn lên phòng ăn của nhân viên diều hành trên gác gần nửa tiếng, nghe lời anh sửa soạn quần áo lại cho gọn gàng, thả tóc ra khỏi khăn rồi chải cho mái tóc mượt mà xoã xuống vai như một dải lụa mềm, rửa qua mặt mũi và phủi hết bui trên quần áo.
Bên cạnh đó, cô càng trì hoãn lâu, thì càng có cơ hội cho cô khi Rufus ăn xong bữa trưa và quay về văn phòng của anh.
Không được may như thế, cô nhận ra ngay giây phút cô bước vào phòng ăn và thấy Rufus ngồi bên bàn cùng với một số người mà cô đoán là các trưởng bộ phận của anh.
Dễ dàng nhận ra chỗ bên cạnh anh đang còn trống…
Cho cô, có lẽ.
Cho vợ anh
Hmm…
“Xin lỗi em bị chậm, anh yêu,” cô trầm giọng nói với anh trong lúc đặt một cái hôn dài lên môi anh trước khi ngồi xuống ghế bên cạnh anh, anh cố gây ấn tượng dịu dàng khi anh nghiên cứu nét mặt cô qua đôi mắt nheo nheo.
“Được rồi__em yêu,” anh thận trọng đáp trả. “Anh biết em bận thế nào mà.”
Cô tặng anh một nụ cười khêu gợi. “Nhưng em không bận đến nỗi không có thời gian để ăn trưa với chồng em đâu. Anh giới thiệu em với mọi người chứ, Rufus?” Cô nhìn thẳng vào những người khác đang có mặt bên bàn, có năm người tất cả, và tất cả bọn họ đang khao khát nghiên cứu cô.
Rufus vắn tắt giới thiệu cô với mọi người, gần như chắc chắn Gabriella sẽ không nhớ nổi nửa số tên bọn họ ngay khi họ kết thúc bữa ăn.
Anh cũng nhận ra Gabriella đang thích thú đùa cợt với anh. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô sẽ cho anh vào thế bất lợi trước mặt các nhân viên quản lý của anh?
Anh nhẹ nhàng xoay người tại chỗ làm cho cả chiều dài đùi anh tựa vào đùi cô, cử động bản năng của đùi cô lùi xa tránh cái động chạm của đùi anh cho anh thấy cô không phải là không bị anh làm động lòng như cô vẫn giả vờ như vậy.
“Mmm, em có mùi hương thật ngọt ngào, em yêu,” anh thốt ra khàn khàn khi anh lướt môi anh qua môi cô.
Gabriella lùi lại, nhìn anh do dự . “Em không biết anh lại yêu thích nước hoa hương vị bụi đấy, anh yêu,” cô thì thầm cảnh giác, một mưu mô nữa nhằm trúng Rufus bị anh chơi trò gậy ông đập lưng ông ngựơc lại cô.
Rufus cũng nhẹ nhàng lùi lại, anh liếc xuống cô cười chế nhạo. “Với anh, em luôn có mùi thật thơm tho, Gabriella,” Anh cả quyết với cô khi nâng một lọn lóc cô lên rồi rúc mũi vào tai cô.
Một hành động cô không bao giờ tưởng tượng được! Từ phong cách của Rufus làm cho cô nghĩ rằng anh là người không bao giờ có những cử chỉ trìu mến nơi công cộng__sự thật, cô nghĩ anh ngựơc lại.
Đặc biệt đối với người phụ nữ mà anh không bao giờ coi là vợ anh__
“Anh sẽ dừng lại nếu em ngừng chơi trò qua mặt anh, Gabriella,” anh tận dụng cơ hội rít vào tai cô cảnh cáo trước khi ngồi thẳng trên ghế anh, nhìn vênh vang như là anh rất vui thích vì có cô ngồi cạnh
Tối thứ sáu cô đã quyết định giữ thái độ lạnh lùng bất cứ khi nào có mặt anh rồi cơ mà , cô tự nhiếc móc bản thân khi lúng túng gọi món salad gà cho bữa trưa, rõ ràng đang thấy mặt đỏ bừng bối rối.
Và không phải chỉ vì những lời đấu khẩu của họ. Đôi môi cô vẫn đang run rẩy kích động vì nụ hôn bất ngờ của anh, và dái tai cô còn cảm giác nhiều hơn nữa chỉ vì hơi thở ấm áp của anh vừa lướt nhẹ qua.
Lạnh lùng? Cô nhận thức được khắp nơi trên cơ thể cô đang bị anh làm cho nóng bừng.
Điều đó rõ ràng không có lợi cho vị giác của cô khi thưởng thức món salad gà vừa được mang lên, đặc biệt khi Rufus tiếp tục ép sát đùi anh vào dọc đùi cô suốt cả bữa ăn, trong lúc anh có vẻ như không cảm giác gì với sự đụng chạm và vẫn ung dung nói chuyện công việc với các quản lý của anh.
Cô sẽ rời khỏi anh ngay nếu cô có thể, nhưng nếu làm thế thì cô lại ngồi sát vào người đàn ông bên cạnh__ điều đó có vẻ không phù hợp với một cặp vợ chồng mới cưới__cô không có lựa chọn nào khác ngòai cách chịu đựng sự gần gũi mà chẳng gần gũi này.
Ánh mắt Rufus cười cợt khi anh quay sang nhìn cô. “Không ăn món salad của em à, em yêu?” Anh nhẹ nhàng quở trách khi cô đẩy sang bên cạnh đĩa thức ăn vần còn đầy như khi vừa được mang ra. “Em thật sự không cần phải ăn kiêng đâu; em mảnh dẻ như thế là vừa tầm rồi đó.”
Việc không ngon miệng của cô không liên quan gì đến ăn kiêng hết__và anh cũng biết thừa như vậy.
Cô cười với anh ngọt như mật. “Em không thấy hứng thú với thức ăn, Rufus__em nghĩ có lẽ do em đang yêu!”
Rufus bắt gặp vẻ thách thức trong mắt cô khi anh đưa cánh tay choàng qua vai cô. “Có lẽ chúng ta nên có kỳ trăng mật thật thật dài ngay bây giờ hơn là trì hoãn đến mùa hè, đúng không em?” giọng anh khàn khàn quýên rũ.
Trăng mật ư? Ở cùng Rufus cả đêm lẫn ngày ư? Cô không nghĩ thế!
Lời đề nghị chắc chắn làm cô đề phòng, Rufus nhìn nhận, bờ vai Gabriella cứng ngắc dưới cánh tay anh.
Nhưng anh chỉ chợt nghĩ ra vài phút trước khi cả hai đèu lao đầu vào công việc chỉ hai ngày sau đám cưới nhìn sẽ rất kỳ quặc dưới mắt các nhân viên của Gresham…
Anh không hoàn toàn không chờ đợi phản ứng này của Gabriella với lời đề nghị đi hưởng tuần trăng mật, mặc dù…
“Em nghĩ tốt hơn em nên trở lại làm việc bây giờ,” Gabriella thông báo nhẹ nhàng như cô vẫn thường thế, nhưng rất kiên quyết, lắc vai cho tay anh bỏ xuống. “Rất vui được gặp các anh, Patrick, May, Jeff, Nigel, và Jan.” Cô mỉm cười chung chung với mọi người khi đứng lên.
Rufus vô cùng ngạc nhiên khi cô nhớ tên tất cả các viên quản lý. Không chỉ vậy, cô còn nhìn vào chính xác từng người khi xướng tên họ.
“Anh xuống đó với em,” Rufus nói kiên quyết khi đứng lên cạnh cô.
Cô giật mình liếc anh. “Đừng để em cắt ngang buổi họp của các anh.”
“Bọn anh xong rồi,” Rufus hơi nhún vai, cánh tay anh vòng qua đặt lên vòng eo thon nhỏ của cô khi anh dẫn cô ngang qua phòng ăn.
Thực tế, anh không thể nhớ đã bàn luận về vấn đề gì!
Người phụ nữ này, anh nhận ra, hoàn toàn làm rối tung đầu óc anh.
Và làm cơ thể anh căng cứng lên.
“Mọi người đang nhìn kìa,” Cô lầm bầm khó chịu.
Rufus mỉm cười với người đang nhìn chằm chằm vào họ trước khi trả lời cô. “Thằng cha kia nhìn anh có vẻ ghen tỵ ghê!”
“Và em cho rằng cô ả kia cũng nhìn em theo cách tương tự, đúng không?” Cô chua chát trả lời.
Anh quay lại cười toe. “Có thể.”
Họ có thể như vậy thật, Gabriella nôn nóng chấp nhận. Rufus, với mái tóc vàng sẫm, đẹp kiểu khoẻ khoắn, và vẻ khêu gợi bẩm sinh, đẹp trai và thu hút hơn tất cả đàn ông đang có mặt trong phòng. Và sự thật anh là chủ của toà nhà cũng không ảnh hưởng gì hơn đến điều này.
Mặc dù có một phần của toà nhà hoàn toàn năm ngoài tầm kiểm soát của anh. Thậm chí khi cuộc hôn nhân giả tạo này kết thúc cô vẫn giữ đựơc nhà hàng Gabriella.
“Em đang lén lút cười cái gì vậy?” Rufus nghi ngờ nhắc.
Cô nhìn anh với đôi mắt giả vờ ngây thơ. “Em đang tự hỏi các nhân viên cấp cao của anh sẽ nói gì về ông chủ ôi-thật-nghiêm-trang của họ nếu họ biết ngay sau lễ cưới của chúng ta anh đã không thể chờ đến khi ra khỏi thang máy đã xé toạc quần áo của em ra!” cô chế nhạo.
“Em muốn nói như thang máy này à?” Anh vặn lại khi cánh cửa thang máy riêng của anh sịch mở.
Thôi chết! Có lẽ không đúng lúc__hay đúng chỗ__ cho cô bất ngờ giở trò móc máy anh!
Cô giả vờ õng ẹo. “Em nghĩ em sẽ phải đi bộ xuống, tiếc quá, nó chỉ có mỗi hai tầng.”
Rufus cười khàn khàn. “Sợ như thế nữa à, Gabriella?”
“Em cần phải luyện tập,” Cô qủa quyết với anh.
Rufus nhìn cô cau mày. Tất nhiên cô không nói thật. Cô gầy hơn nhiều so với năm năm trước, thân hình mảnh dẻ của cô bây giờ chỉ làm cặp nhũ hoa trờn trịa của cô nổi rõ hơn. Cặp nhũ hoa mà anh biết rõ đang hoàn toàn để trần dưới lớp áo tee-shirt tím!
Anh đã nhận ra điều này khi anh cố tập trung bàn chuyện công việc với các quản lý của anh, một lần ngực cô đã vô tình chạm nhẹ vào cánh tay anh khi Gabriella nghiêng người về phía trước lấy lọ muối.
“Trong trường hợp này, anh cũng vậy.” Anh gật đầu.
Cô chớp mắt do dự. “Rufus__”
“Bước ngay xuống cái cầu thang khốn kiếp này, Gabriella,” Anh rít giọng. “Có gì khó khăn khi xuống đó à?”
Nếu có gì khó khăn khi bước xuống thang, thì chính là cái ý định đằng sau cặp mắt xanh sáng quắc kia đang làm cô sợ.
“Anh không có việc gì làm à?” cô gắt.
Anh nhún vai. “Không có gì không thể chờ được.”
Gabriella đang bước nhanh vào nơi mà cô không thể chờ được. Tình trạng gần gũi với Rufus một tiếng vừa rồi đã làm cảm xúc của cô bị kích động, làm cô nhân thức rõ ràng mọi cử động của anh, sự căng thảng của cơ thể anh, sự cần thiết của cái miệng thách thức đầy sở hữu của anh với cô.
Sức hút và sức quyến rũ nhục thể của Rufus với cô không giống một cái gì mà cô từng biết, và hoàn toàn nằm ngoài khả năng điều khiển của cô.
Nhưng không thế được!
Cô biết khá rõ quan điểm của Rufus về cô__cô phải biết, cô thường xuyên tự nhắc nhở mình mà! Nhưng hình như cũng chẳng thay dổi đựơc gi khi mà sức hút của Rufus tác động lên cô mạnh như thế này, làn da cô như run lên với mỗi cái đụng chạm của bàn tay anh trên cổ tay cô khi họ cùng bước xuống thang.
Cô thở nặng nề, và không phải vì cô kiệt sức khi xuống thang. Mặt cô đỏ ửng như lên cơn sốt, và từng đầu dây thần kinh, từng phần nhỏ trên cở thể cô đang ngân lên vì dục vọng mà cô có thể cảm thấy càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Rufus có thể cảm nhận Gabriella đang vô cùng căng thẳng khi anh nắm chặt cổ tay cô không rời, liếc nhìn sang cô khi anh tự hỏi nguyên nhân của sự căng thẳng đó.
Mắt cô long lanh, hai má hồng rực, và hai đầu nhũ hoa nổi rõ trên nền áo tee-shirt như đang hoàn toàn bị khuấy động.
Trời ơi…!
Anh chỉ chờ đủ lâu đến khi họ bước vào nhà hàng đang tạm thời bị cách biệt rồi kéo cô vào vòng tay và chiếm giữ đôi môi đầy đặn, hờn dỗi của cô, trong khi Gabriella đón cái hôn mãnh liệt của anh bằng đôi môi đói khát của cô.
Hai bàn tay cô ở mọi nơi, dưói áo khoác của anh, vuốt ve nhẹ nhàng lưng anh trước khi đưa lên cởi cúc áo sơ mi của anh, những ngón tay cô chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, móng tay cô cào vào anh mơn trớn làm tĩnh mạch anh đập mạnh vì dục vọng.
Rufus muốn ngấu nghiến cô, và anh nhượng bộ sự ham muốn đó khi anh kéo áo cô lên cao, bứt môi anh khỏi môi cô rồi ghé đầu xuống đón lấy một bên nhũ hoa vào trong miệng anh.
Gabriella rên lên khe khẽ vì hài lòng. những ngón tay của cô sục vào mái tóc dày vàng óng của anh kéo anh vào sát cô, lưỡi anh búng nhẹ trên núm vú căng cứng của cô làm cô rùng mình thích thú.
“Ở đây không được đâu, Rufus,” Cô rên rỉ khi anh mở nút quần Jean của cô rồi chậm rãi kéo khoá xuống. “Có người trong cửa hàng sách…!” cô yếu ớt phản đối trong lúc bên trong cô như tan chảy khi cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng của anh áp vào bụng cô.
Đôi môi anh thả cô ra khi anh đứng lên nhìn vào cô. “Anh phải làm!” anh đau đớn nói với cô. “Anh phải làm, Gabriella!” anh nhức nhối nhắc lại, hôn cô trong lúc anh đẩy cô dựa sát lưng vào tường, một tay anh cướp lấy ngực cô và vuốt ve trong khi tay còn lại trượt xuống phía dưới quần nhỏ của cô.
Gabriella đã thua ngay giây phút những ngón tay anh chạm vào cô, tách cô ra, và tìm được miền cảm xúc của cô, mơn trớn, vuốt ve, và lấp đầy cô nóng bỏng.
Từng đợt này tới đợt khác, những làn sóng khoái cảm hút lấy cô, làm rung chuyển tới tận những nơi sâu xa nhất trong cô khi cô bám vào vai Rufus dựa dẫm. cô cắn chặt môi dưới trong một cố gắng không kêu thét lên khi cô bùng nổ, ôm chặt lấy anh.
“Được rồi, Gabriella!” Rufus ngẩng đầu khuyến khích cô khi cô bốc cháy trong vòng tay anh, hưởng thụ cảm giác vì đã làm cô vui sướng, hương vị của cô, đầu cô cong về phía sau khi cô chìm trong khoái cảm.
Hai cánh tay anh vòng quanh cô khi những cơn chấn động của cảm giác yếu đi, hai chân cô run rẩy yếu ớt. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cô sẫm lại và đờ đẫn, tóc cô hoang dại rũ xuống thành những lọn quăn quăn mà anh mơ ước được vùi mặt vào.
“Gabriella__”
“Em nghe thấy tiếng người nào đó.” Gabriella thở hổn hển vì sợ cảm giác trong cô, sự buông thả diên cuồng vẫn làm cô run rẩy, các giác quan của cô tinh nhạy hơn để cảm nhận, mùi vị và âm thanh.
Và mặc dù Rufus không nhận ra, cô có thể nghe thấy tiếng gót giầy của ai đó cố ý gõ mạnh trên lối đi lát đá khi họ tới đây qua cửa hàng sách bên cạnh.
Cô đẩy người rời khỏi anh, thậm chí không dám nhìn Rufus khi cô vuốt thẳng áo tee-shirt và cài cúc quần Jean bằng những ngón tay lẩy bẩy.
Cô không thể tin được việc vừa xảy ra giữa họ, họ hoàn toàn mất trí khi làm thế.
Họ đang ở trong toà nhà Gresham, lạy trời!
Nếu ai đó nhìn họ bây giờ, nhìn mái tóc vàng rối bù của Rufus, màu đỏ bừng trên gò má anh đầy vẻ hài lòng__và không nghi ngờ gì, bề ngoài của cô cũng lộn xộn không kém__sẽ biết chính xác việc họ vừa làm!
Cô vừa vuốt thẳng lại quần áo để bề ngoài trông có vẻ tươm tất , Rufus đã cài xong khuy áo sơ mi và buộc lại cra vát thì cô thư ký của Rufus nâng tấm vải che lên đi vào, nét mặt lịch sự như cần phải thế.
Nếu như cô ta có cảm thấy hay nhìn thấy gì đó không thích hợp thì cô ta cũng không biểu lộ nhiều hơn một cái giật nhẹ ở mi mắt, mặc dù nụ cười của cô có vẻ hơi hối tiếc. “Tôi xin lỗi đã làm phiền anh chị, Nhưng phó quản lý tại cửa hàng ở New York đang chờ điện thọai. Anh ấy cần anh gọi lại ngay lập tức.” lúc này cô hướng nụ cười hối lỗi về phía Gabriella.
Gabriella cảm thấy không thoải mái chút nào, đoán rằng người phụ nữ kia đã biết chính xác cô ta vừa làm ngắt quãng cái gì!
Thật là mất thể diện!
Mặc dù Rufus, nói một cách công bằng, nhìn rất hờ hững. “Tôi sẽ về đó trong vài phút nữa, Stacy,” anh qua quít.
“Tất cả chúng tôi đang hân hoan chờ đợi ngày khai trương nhà hàng mới, bà Gresham,” cô ấm áp nói với Gabriella.
“Cảm ơn,’ cô đáp lại, quyết định rằng cô thích cô thư ký của Rufus.
Bất cứ người nào có thể giữ được thái độ thân thiện đúng mức như thế này khi phải đối diện với hai người trông rõ ràng vừa rời khỏi cơn đam mê thì hẳn phải là người tốt bụng..
Mặc dù Gabriella không chắc gọi là bà Gresham có hợp lý không.
“Anh sẽ gọi điện và trở lại nhanh thôi, Gabriella,’ Rufus bảo cô ngay khi còn lại mình họ.
Để kết thúc cái họ vừa bắt đầu à?
Ngay từ đầu nó đã là chuyện điên khùng rồi, và sau khi bị ngắt quãng như thế này thì chẳng nên tiếp tục nữa.
Cô nuốt vào khó khăn, không thể nhìn vào mắt anh. “ Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng ta__nếu chúng ta thảo luận ở nhà tối nay, được không ạ??
Thảo luận!
Chẳng có gì để thảo luận cả. Họ không thể ở cùng với nhau nhiều hơn nửa tiếng mà một trong hai người hay là cả hai người không cảm thấy ham muốn người kia.
Tất cả các cuộc nói chuyện đều không thay đổi được điều này.
Rufus nhìn Gabriella trong vài giây, biết rằng đối với cô giây phút đam mê đã qua rồi, và thực tế đã trở lại với niềm nung nấu trả thù anh, mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt tím mở to vô hồn.
Anh gật đầu cắt ngang. “Vậy chờ đến tối nhé.”
“Vâng” cô trả lời mà không nhìn vào anh.
Nhưng anh muốn cô nhìn anh, muốn hoàn toàn loã thể và được cô ngắm nhìn, và sau đó được hai bàn tay cô đặt lên anh để vuốt ve anh, chạm vào anh, và đòi hỏi anh!
Và anh cũng muốn đáp lại cô như thế. Đụng chạm vẫn không đủ. Anh cũng muốn nhìn thấy cô, muốn thấy từng centimet da thịt mềm như lụa của cô.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên để mặt cô đối diện với mặt anh, nhìn sâu vào đôi mắt thảng thốt của cô. ‘Chúng ta cần phải nói chuyện, Gbriella ạ.” Anh khàn giọng.
Cô trông còn hoảng hốt hơn nữa, ánh mắt cô trở nên cảnh giác. “Về chuyện gì?”
Môi anh cong lại cười không vui. ‘Chuyện này, chỉ chuyện này thôi.”
Khi anh nói “chuyện này” cô biết anh muốn nói tới sự hưởng ứng cuồng nhiệt mà họ có với nhau. Và cô không muốn nói tới điều đó, cô không thể tưởng tượng được cô đã làm thế khi giữa họ vẫn còn nhiều oán hận, cô không biết giải thích sao về tình cảm của cô với Rufus.
Cô quay đầu thoát khỏi bàn tay anh đang giữ cô, cằm cô vênh lên thách thức. “Chuyện ham muốn xác thịt à, Rufus?”
Miệng anh mím chặt lại khi anh nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm. “Anh phải đi bây giờ,Gabriella” anh cao giọng. “Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện,’ anh răn đe trước khi kiên quyết bước đi.
Khi anh vừa đi khuất, Gabriella không kìm được nữa oà lên khóc. Vì, cô đau đớn nhận ra, cô vẫn còn yêu anh! Cô đã từng yêu anh năm năm trước, và bây giờ cô vẫn luôn yêu anh. Tại sao không quan trọng, điều quan trọng là cô yêu anh.
Và Rufus sẽ không bao giờ yêu lại cô như anh cũng đã không yêu cô năm năm trước.