Chương : 1
A Quân cảm giác được có một bàn tay đang vuốt ve mặt mình, bàn tay đó … lạnh ngắt.
A Quân mở mắt ra, phát hiện mình lúc này không phải ở trong huyệt động, mà là đang ở bài cỏ trong rừng.Cỏ xanh mềm mại tản mát ra hơi thở tươi mắt, ánh nắng ấm áp tỏa chiếu trên người làm cho A Quân cảm thấy có một cổ khoan khoái dễ chịu nói không nên lời. Trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhìn thấy trước lúc ngất xỉu, bởi vì ở ngoài huyệt động nên giờ hắn có dịp thấy rõ hơn, thật sự là hoàn mỹ đến mức khiền người ta ganh tị!
Nếu bên cạnh có một người bằng hữu như vậy, Chỉ sợ chính mình cả đời cũng không có lấy một người yêu. A Quân thầm nghĩ.
“Ngươi tỉnh?” Người nọ hướng hắn mỉm cười.
“Ừm......” A Quân liền như vậy ngơ ngác đáp lời, tất nhiên cũng quên mất sợ hãi. Có lẽ, người trước mặt hắn ôn nhu làm cho hắn không còn cảm giác nguy hiểm.
“Trước hết ăn một chút gì đi?”
Người nọ hướng hắn đưa đến một thứ đồ vật, nhìn có vẻ quen quen, hình như là thịt nướng.
“Cám ơn.” A Quân tiếp nhận, hắn cũng đói bụng, chính là vừa mới đem thịt nhét vào miệng, trong bụng nổi lên nghi hoặc: “Đây là thịt có phải không?”
“Loài người các ngươi có thói quen ăn chín, ta thấy nhổ ra có điểm lãng phí, dù sao ta cũng no rồi.” Người nọ mỉm cười như trước.
“Không ——!”
A Quân mở mắt ra, phát hiện mình lúc này không phải ở trong huyệt động, mà là đang ở bài cỏ trong rừng.Cỏ xanh mềm mại tản mát ra hơi thở tươi mắt, ánh nắng ấm áp tỏa chiếu trên người làm cho A Quân cảm thấy có một cổ khoan khoái dễ chịu nói không nên lời. Trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú nhìn thấy trước lúc ngất xỉu, bởi vì ở ngoài huyệt động nên giờ hắn có dịp thấy rõ hơn, thật sự là hoàn mỹ đến mức khiền người ta ganh tị!
Nếu bên cạnh có một người bằng hữu như vậy, Chỉ sợ chính mình cả đời cũng không có lấy một người yêu. A Quân thầm nghĩ.
“Ngươi tỉnh?” Người nọ hướng hắn mỉm cười.
“Ừm......” A Quân liền như vậy ngơ ngác đáp lời, tất nhiên cũng quên mất sợ hãi. Có lẽ, người trước mặt hắn ôn nhu làm cho hắn không còn cảm giác nguy hiểm.
“Trước hết ăn một chút gì đi?”
Người nọ hướng hắn đưa đến một thứ đồ vật, nhìn có vẻ quen quen, hình như là thịt nướng.
“Cám ơn.” A Quân tiếp nhận, hắn cũng đói bụng, chính là vừa mới đem thịt nhét vào miệng, trong bụng nổi lên nghi hoặc: “Đây là thịt có phải không?”
“Loài người các ngươi có thói quen ăn chín, ta thấy nhổ ra có điểm lãng phí, dù sao ta cũng no rồi.” Người nọ mỉm cười như trước.
“Không ——!”