Chương 1: Trùng phùng [H+]
Kinh Sở Tiêu không nghĩ 7 năm xa cách gặp lại người từng yêu lại ở nơi ăn chơi sa đoạ bậc nhất thành phố này.
Phải nói nơi đây ai đến cũng không phải loại người đàng hoàng gì. Hơn nữa Hi Văn còn làm trong quân đội.
Quan trọng bây giờ cô còn đang làm tâm điểm chú ý của bao ánh mắt thèm thuồng như sói đói dưới kia.
Chu Hi Văn mặc váy da bó sát, áo sơ mi bó sát cúc trên mở vài nút. Trang phục nhìn không hở nhưng lại cực kì gợi tình. Son môi đỏ chót, tóc dài bung xoã.
Nghiến chặt ly rượu trong tay, những ngón tay thon dài của hắn muốn bóp nát chiếc ly thuỷ tinh trong tay khi thấy một màn này.
Kinh Sở Tiêu ánh mắt như phát ra ánh lửa, hắn ngồi trong góc tối nhìn chăm chăm vào Chu Hi Văn. Xung quanh khu vực hắn ngồi liền trở nên trùng xuống.
Những người đàn bà ve vãn bên cạnh cũng cảm nhận được điều đó. Trong lòng có chút sợ hãi.
Chu Hi Văn nhảy xong liền về bàn uống một hơi hết sạch cạn rượu. Cảm thấy say ngà ngà, cô liền rời đi.
Thấy vậy Kinh Sở Tiêu cũng liền rời đi, mặc kệ những người đàn bà kia có níu kéo thế nào.
Chu Hi Văn ngã nghiên muốn ra bắt xe về nhà nhưng nơi đây tối đến taxi còn khó bắt hơn.
Đột nhiên có bàn tay đặt lên mông cô. Xoa một vòng
"Em gái không bắt được xe về à? Để anh đưa em về nhé?"
Gã đó lùn hơn Hi Văn nửa cái đầu cũng đã say không kém nhưng vừa gặp đã dê sồm cô.
Chuẩn bị phản ứng lại dạy cho ngừoi này bài học thì tên đó đã la oanh oảnh lên
"Đau đau, là ai bẻ tay đại thiếu gia này"
Đầu chợt lạnh toát một vòng tròn lạnh ngắt nằm trên thái dương của tên dê sòm vừa rồi
Kinh Sở Tiểu lạnh lùng chĩa súng lên thái dương người vừa rồi không nói không rằng cũng khiến người kia khiếp sợ. Tay chân liền run mất kiểm soát bên dưới đã sớm tè ra một vũng.
Hắn đưa súng hất hất biểu thị biến đi. Tên dê sồm vừa rồi bò trên mặt đất không kêu không hét nhanh chóng cút đi.
Kinh Sở Tiêu quay lại nhìn người con gái đã say ngã nghiên chỉ thờ dài. Ánh mắt vừa rồi lạnh lùng bây giờ trong mắt chỉ chứa toàn sự lo lắng.
Chu Hi Văn nhìn người trước mắt quen thuộc. Là người mà cô vẫn luôn nhớ không bao giờ quên. Cô bèn nắm cổ áo của anh
"A là tên khốn này. Anh...chính anh khiến tôi mất ngủ mỗi đêm.
...Huhu tại sao tại sao anh vui vẻ ở nơi này mà tôi lại đau khổ mất ngủ cơ chứ.
...Huhu haha Kinh Sở Tiêu đồ tồi. Anh ngủ với tôi rồi còn đi chơi gái khác à? Vừa rồi không phải bên trong anh còn đang vui vẻ với người khác sao?
...Tôi sẽ cắt mất của quý của anh
...Kinh Sở Tiêu tôi nhớ anh,m. À không tôi hận anh. À tôi lại rất nhớ anh
..."
Chu Hi Văn say xỉn liền nói năng không còn tỉnh táo. Trong đầu nghĩ gì liền nói ra hết.
Kinh Sở Tiêu chỉ lặng lẽ thu hết những hành động vừa rồi của cô vào con tim.
Nhớ sao? Anh cũng nhớ cô đến phát điên rồi.
Chu Hi Văn tức giận khi Kinh Sở Tiêu không trả lời. Cô bèn tát anh một caia thật mạnh.
Kinh Sở Tiêu biết tửu lượng của cô không cao. Hắn thở dài một tay liền nhấc bổng cô lên. Hi Văn muốn vùng vẫy liền bị hắn tét một cái vào mông.
Để cô vào ghế phụ rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Thấy cô ngủ rồi liền lái xe rời đi.
Kinh Sở Tiêu không nghĩ gặp lại Chu Hi Văn đã trở nên bạo hơn.
Bên dưới, đột nhiên có bàn tay nhỏ mò lên kéo khoá quần tây của hắn. Khiến hắn giật mình có chút lạc tay lái.
Chu Hi Văn mò mẫn ra được d**ng v*t của Kinh Sở Tiêu liền vén tóc mình ngậm mút vui vẻ.
Vì đang trên cao tốc nên Kinh Sở Tiêu không thể mất tập trung lái xe để cản được người bên dưới.
Có lẽ đã lâu không vui vẻ thằng nhỏ của hắn rất nhanh ngóc đầu thẳng đứng nổi gân guốc đầy đáng sợ.
Hành động của Chu Hi Văn khiến hắn tức giận. Nếu hôm nay không phải hắn thì có phải cô đã lên xe tên khốn ban nãy rồi cùng hắn...
Mẹ nó nghĩ đến thôi cũng muốn cắt thằng nhỏ của tên khốn ban nãy rồi đem nướng rồi.
Kinh Sở Tiêu tăng tốc để nhanh chóng ra khỏi cao tốc. Đến đoạn đường vắng hơn hắn tấp xe vào lề.
Nâng mặt người con gái đang vui vẻ bên dưới. Ánh mắt có chút giận dữ.
Chu Hi Văn nhìn ra được tâm trạng của hắn.
"Sao nào Kinh Sở Tiêu? Bây giờ anh đừng nghĩ tôi không biết làm tình nữa nhé? Anh bắn ra rồi"
Thấy cô còn nhận ra mình Kinh Sở Tiêu mới hoà hoãn dịu lại một chút. Nhưng hắn vẫn không mở miệng nói gì cả khiến Chu Hi Văn tức giận.
Cô leo hẳn qua ngồi ghế lái với Kinh Sở Tiêu. Ôm lấy cổ của hắn mà hun nghấu nghiến.
Bao nỗi nhớ trong lòng bấy lâu bùng nổ. Hắn cũng đè cô ra, đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau.
Sau nụ hôn dài kết thúc, Chu Hi Văn thở dốc lại nhìn Sở Tiêu cô cười đùa vui vẻ giống người say nói
"Kinh Sở Tiêu anh thấy vị ch** anh thế nào?"
Kinh Sở Tiêu biết vừa rồi hắn đã tự đào hố chôn mình, hắn bất lực trước câu hỏi của cô gái khi say này.
7 năm nay em đã thay đổi nhiều thế sao? Là thằng khốn nào bày em làm tình thế này? Trong đầu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hắn không tài nào nói ra được.
Vì trong tai nạn 7 năm trước dây thanh quản của hắn đã bị thương nghiêm trọng.
Chu Hi Văn lại có thêm những hành động khiêu khích. Cô cởi áo của hắn ra bắt đầu mò mẫm.
Bị khiêu khích đến cực hạn Kinh Sở Tiêu ngã ghế lật người của Hi Văn xuống.
Hắn nhìn cô thật lâu rồi mới bắt đầu động thủ...
Phải nói nơi đây ai đến cũng không phải loại người đàng hoàng gì. Hơn nữa Hi Văn còn làm trong quân đội.
Quan trọng bây giờ cô còn đang làm tâm điểm chú ý của bao ánh mắt thèm thuồng như sói đói dưới kia.
Chu Hi Văn mặc váy da bó sát, áo sơ mi bó sát cúc trên mở vài nút. Trang phục nhìn không hở nhưng lại cực kì gợi tình. Son môi đỏ chót, tóc dài bung xoã.
Nghiến chặt ly rượu trong tay, những ngón tay thon dài của hắn muốn bóp nát chiếc ly thuỷ tinh trong tay khi thấy một màn này.
Kinh Sở Tiêu ánh mắt như phát ra ánh lửa, hắn ngồi trong góc tối nhìn chăm chăm vào Chu Hi Văn. Xung quanh khu vực hắn ngồi liền trở nên trùng xuống.
Những người đàn bà ve vãn bên cạnh cũng cảm nhận được điều đó. Trong lòng có chút sợ hãi.
Chu Hi Văn nhảy xong liền về bàn uống một hơi hết sạch cạn rượu. Cảm thấy say ngà ngà, cô liền rời đi.
Thấy vậy Kinh Sở Tiêu cũng liền rời đi, mặc kệ những người đàn bà kia có níu kéo thế nào.
Chu Hi Văn ngã nghiên muốn ra bắt xe về nhà nhưng nơi đây tối đến taxi còn khó bắt hơn.
Đột nhiên có bàn tay đặt lên mông cô. Xoa một vòng
"Em gái không bắt được xe về à? Để anh đưa em về nhé?"
Gã đó lùn hơn Hi Văn nửa cái đầu cũng đã say không kém nhưng vừa gặp đã dê sồm cô.
Chuẩn bị phản ứng lại dạy cho ngừoi này bài học thì tên đó đã la oanh oảnh lên
"Đau đau, là ai bẻ tay đại thiếu gia này"
Đầu chợt lạnh toát một vòng tròn lạnh ngắt nằm trên thái dương của tên dê sòm vừa rồi
Kinh Sở Tiểu lạnh lùng chĩa súng lên thái dương người vừa rồi không nói không rằng cũng khiến người kia khiếp sợ. Tay chân liền run mất kiểm soát bên dưới đã sớm tè ra một vũng.
Hắn đưa súng hất hất biểu thị biến đi. Tên dê sồm vừa rồi bò trên mặt đất không kêu không hét nhanh chóng cút đi.
Kinh Sở Tiêu quay lại nhìn người con gái đã say ngã nghiên chỉ thờ dài. Ánh mắt vừa rồi lạnh lùng bây giờ trong mắt chỉ chứa toàn sự lo lắng.
Chu Hi Văn nhìn người trước mắt quen thuộc. Là người mà cô vẫn luôn nhớ không bao giờ quên. Cô bèn nắm cổ áo của anh
"A là tên khốn này. Anh...chính anh khiến tôi mất ngủ mỗi đêm.
...Huhu tại sao tại sao anh vui vẻ ở nơi này mà tôi lại đau khổ mất ngủ cơ chứ.
...Huhu haha Kinh Sở Tiêu đồ tồi. Anh ngủ với tôi rồi còn đi chơi gái khác à? Vừa rồi không phải bên trong anh còn đang vui vẻ với người khác sao?
...Tôi sẽ cắt mất của quý của anh
...Kinh Sở Tiêu tôi nhớ anh,m. À không tôi hận anh. À tôi lại rất nhớ anh
..."
Chu Hi Văn say xỉn liền nói năng không còn tỉnh táo. Trong đầu nghĩ gì liền nói ra hết.
Kinh Sở Tiêu chỉ lặng lẽ thu hết những hành động vừa rồi của cô vào con tim.
Nhớ sao? Anh cũng nhớ cô đến phát điên rồi.
Chu Hi Văn tức giận khi Kinh Sở Tiêu không trả lời. Cô bèn tát anh một caia thật mạnh.
Kinh Sở Tiêu biết tửu lượng của cô không cao. Hắn thở dài một tay liền nhấc bổng cô lên. Hi Văn muốn vùng vẫy liền bị hắn tét một cái vào mông.
Để cô vào ghế phụ rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Thấy cô ngủ rồi liền lái xe rời đi.
Kinh Sở Tiêu không nghĩ gặp lại Chu Hi Văn đã trở nên bạo hơn.
Bên dưới, đột nhiên có bàn tay nhỏ mò lên kéo khoá quần tây của hắn. Khiến hắn giật mình có chút lạc tay lái.
Chu Hi Văn mò mẫn ra được d**ng v*t của Kinh Sở Tiêu liền vén tóc mình ngậm mút vui vẻ.
Vì đang trên cao tốc nên Kinh Sở Tiêu không thể mất tập trung lái xe để cản được người bên dưới.
Có lẽ đã lâu không vui vẻ thằng nhỏ của hắn rất nhanh ngóc đầu thẳng đứng nổi gân guốc đầy đáng sợ.
Hành động của Chu Hi Văn khiến hắn tức giận. Nếu hôm nay không phải hắn thì có phải cô đã lên xe tên khốn ban nãy rồi cùng hắn...
Mẹ nó nghĩ đến thôi cũng muốn cắt thằng nhỏ của tên khốn ban nãy rồi đem nướng rồi.
Kinh Sở Tiêu tăng tốc để nhanh chóng ra khỏi cao tốc. Đến đoạn đường vắng hơn hắn tấp xe vào lề.
Nâng mặt người con gái đang vui vẻ bên dưới. Ánh mắt có chút giận dữ.
Chu Hi Văn nhìn ra được tâm trạng của hắn.
"Sao nào Kinh Sở Tiêu? Bây giờ anh đừng nghĩ tôi không biết làm tình nữa nhé? Anh bắn ra rồi"
Thấy cô còn nhận ra mình Kinh Sở Tiêu mới hoà hoãn dịu lại một chút. Nhưng hắn vẫn không mở miệng nói gì cả khiến Chu Hi Văn tức giận.
Cô leo hẳn qua ngồi ghế lái với Kinh Sở Tiêu. Ôm lấy cổ của hắn mà hun nghấu nghiến.
Bao nỗi nhớ trong lòng bấy lâu bùng nổ. Hắn cũng đè cô ra, đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau.
Sau nụ hôn dài kết thúc, Chu Hi Văn thở dốc lại nhìn Sở Tiêu cô cười đùa vui vẻ giống người say nói
"Kinh Sở Tiêu anh thấy vị ch** anh thế nào?"
Kinh Sở Tiêu biết vừa rồi hắn đã tự đào hố chôn mình, hắn bất lực trước câu hỏi của cô gái khi say này.
7 năm nay em đã thay đổi nhiều thế sao? Là thằng khốn nào bày em làm tình thế này? Trong đầu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng hắn không tài nào nói ra được.
Vì trong tai nạn 7 năm trước dây thanh quản của hắn đã bị thương nghiêm trọng.
Chu Hi Văn lại có thêm những hành động khiêu khích. Cô cởi áo của hắn ra bắt đầu mò mẫm.
Bị khiêu khích đến cực hạn Kinh Sở Tiêu ngã ghế lật người của Hi Văn xuống.
Hắn nhìn cô thật lâu rồi mới bắt đầu động thủ...