Chương 3: Bắt cóc
Kinh Sở Tiêu vẫn luôn im lặng không đáp cô.
Thấy vậy Chu Hi Văn liền bò lên phía ghế lái.
Bây giờ là ban này, hắn lại cởi trần cho nên cô mới có dịp chiêm ngưỡng thân thể hắn.
Tai nạn năm đó thương thế của hắn không nhẹ. Đẩy hắn vào cửa phòng cấp cứu, máu trên người hắn chảy rơi xuống sàn mỗi nơi giường đi qua. Chính là một chân bước vào cửa tử. Nhưng cho đến khi hắn tỉnh lại cô bị ba mình cấm túc không có đến thăm hắn.
Khi trốn ra được, thì Kinh Sở Tiêu đã biến mất. Lặn một hồi liền 7 năm.
Chói mắt nhất ập vào mắt cô là vết sẹo dài gần 10 phân dưới yết hầu hắn.
"Vết sẹo trên cổ anh đó là do tai nạn năm đó sao?"
Không khí trên xe im lặng đến đánh sợ. Cô chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Sau đó cô cũng không dám nói gì nữa. Lại nhắm mắt mặc hắn chở đi đâu. Cô biết hắn sẽ không làm hai cô, nhưng cơ thể tối qua vận động quá mạnh cho nên bây giờ vẫn còn mệt.
Rất nhanh cô đã hít thở đều đặn ngủ thiếp đi.
Hai người không nói nhưng có lẽ nội tâm đã sớm biết đối phương nghĩ gì
Kinh Sở Tiêu nhìn người con gái ngủ ngon lành lại nhìn xuống đùi dưới trắng nõn đổ hồng khắp vết cắn. Thầm cũng tự rủa mình túng dục quá độ.
Đêm qua quả nhiên hắn cũng đã say lại thêm nỗi nhớ bao năm bị cô kích thích hắn đã không kiềm chế được mà phóng túng.
Hắn cũng rất muốn mở miệng ra nói. Hắn rất muốn hỏi mấy năm này cô có sống tốt hay không? Có hạnh phúc hay không? Nhưng tất cả đều nuốt vào trong.
Tình trạng hiện giờ của hắn cũng không cho phép hắn nói được.
Kinh Sở Tiêu khởi động xe chạy đến một tiệm quần áo gần đó. Để mua cho cô bộ đồ mặc đàng hoàng. Dù gì hắn cũng đã xé hết đồ của cô không thể để cô mặc mỗi áo sơmi của hắn mà đi tới lui mọi người đều nhìn.
Lại không nghĩ tới vào cửa hàng không được bao lâu khi ra lại có người đang phá xe muốn lái chạy đi. Trong tim hắn liền giật thót có trận nhói lên truyền tới, đồng tử giãn nhẹ.
Hắn liền phi nhanh tới nhưng đối phương đông người đã khống chế được Chu Hi Văn trong xe và lái đi.
Thấy người mình từng yêu lâm vào cảnh nguy hiểm, hắn liền dùng hết sức chạy, khi gần đến Kinh Sở Tiêu bậc nhảy lên nóc xe, hắn cố bám trụ trên nóc.
Người trong xe thấy hắn nhảy lên nóc có chút rùng mình đáng sợ. Họ chỉ nhận lệnh bắt cô gái trong xe. Nhưng người đàn ông trên nóc như tu la muốn giết sạch bọn họ.
"Mẹ kiếp tên này là quỷ phương nào?" Một người trong nhóm đó tức giận thét lên
Thấy vậy người cầm lái liền đánh xe qua lại để Kinh Sở Tiêu rớt xuống.
Chu Hi Văn bị hai người bịt miệng giữ chặt. Sức đàn bà không làm lại hai người đàn ông lớn.
Kinh Sở Tiêu vẫn quyết bán không buông. Vừa có được đà, hắn liền đâm người vào vỡ cửa bên ghế phụ.
Đẩy người đang ngồi ghế đó sang ghế lái. Người ở ghế lại lại bị đá ra ngoài.
Chiếc xe thể thao G63 của hắn chao đảo muốn đâm vào con lươn nhưng hắn một tay liền đánh lại vô lăng.
Người vừa bị đá văn ghế khác liền móc súng ra muốn hạ thủ. Nhưng tốc độ quá chậm đã bị hắn bắt được tay.
Hắn xuất thân chính là từ lính đặc chủng của quân đội. Cơ thể cường tráng cũng do từ nhỏ hay luyện tập mà thành. Nên sức lực đánh thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Kinh Sở Tiêu vung cùi chỏ đấm ngất người đó. Một bên xe bị mở ra vừa rồi va phải vào dải phân cách đã rớt một bên cửa. Hắn liền đá người kia xuống đường chiếm lại ghế lái.
Mắt thấy đăng sau lại con vài chiếc khả nghi vẫn đang đuổi theo hắn liền hết ga phóng xe đi.
Hai người ở dưới cũng đã xông lên. Nhưng tính mạng tất cả đều đang đặt vào tay người lái xe. Hai tên còn lại cũng không muốn liều nhiều.
Một trong hai tên đó chĩa súng vào thái dương Chu Hi Văn đe doạ hắn
"Mày không xuống xe bọn tao liền bắn chết nó cho mày coi"
Thấy Kinh Sở Tiêu im lặng không trả lời tên kia tức giận quay cầm bán súng đập vào đầu Chu Hi Văn.
Dòng máu đỏ chảy dọc gương nặt trắng nõn của cô. Hình ảnh ấy khiến hắn cực kì chói mắt tức giận đỉnh điểm.
Hai người kia vẫn lớn tiếng hét lơn đe doạ Kinh Sở Tiêu.
"Xuống xe nhanh lên. Mau cút xuống"
Kinh Sở Tiêu nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng của hắn va vào đôi mắt lo lắng của Chu Hi Văn. Hắn nhìn chằm chằm vào đó rồi lại nhắm mắt.
Hắn hy vọng cô vẫn hiểu ý hắn.
1...
2...
3...
Kinh Sở Tiêu mở mắt, súng ống được hắn rút ra dưới chân. Chu Hi Văn vừa rồi nhận được thông tin liền cúi gập người xuống sàn xe hết mức.
Đoàng Đoàng
Hai phát súng liền tiễn hai tên lên đường.
Nhưng mọi chuyện chưa xong hai ba chiếc xe đăng sau đã chạy lên bắt đầu muốn kẹp xe của hai người.
Chu Hi Văn thoát khỏi sự kiềm cập của hai người liền leo lên ghế phụ ngồi cùng hắn. Cô có vẻ không mấy hoảng.
"Vừa rồi cảm ơn anh"
"..."
"Rắc rối cho anh rồi"
Chu Hi Văn cũng hiểu rõ tình hình vừa rồi. Mấy người vừa rồi nhắm đến cô lại lôi hắn vào rắc rối.
Kinh Sở Tiêu chỉ nhìn cô một lúc xác nhận cô không có vấn đề rồi lại dời tầm mắt đi suy nghĩ chiến lược thoát khỏi mấy chiếc xe này.
"Quân đội nghiên cứu thuốc mới. Bọn họ muốn em về làm cho họ" Chu Hi Văn giải thích sơ qua cho hắn nắm bắt tình hình
Phán đón của hắn là những người này sẽ không hại cô đến khi đạt được mục đính.
Khu này ít xe cộ lại không có camera. Nên mấy người kia mới tung hoành như vậy.
Tuy nhiên những tên đằng sau lại có phần cực đoạn hơn. Bọn chúng biết đồng đội mình đã chết liền quyết giết Sở Tiêu cho bằng được.
Một chiếc xe chạy lên bên phía lái của Kinh Sở Tiêu đã kẹp được sát bên. Những tên trên xe bắt đầu xã súng vào hắn.
Chu Hi Văn nhặt súng lên cũng bắn đáp trả, cô giữ giặt tay nắm xe để không bị chao đảo. Hạ kính nhắm đến lốp xe của bọn chúng mà bắn bể.
Kinh Sở Tiêu nhanh chóng đạp thắng xe lùi lại nhưng bị húc bởi đầu xe sau. Cũng may chiếc xe của hắn đời tốt nên vẫn còn chạy được. Hắn đánh xe thoát khỏi vòng vây 2 chiếc xe sau
Đến một khu vực vắng vẻ giáp ranh đồi núi. Kinh Sở Tiêu trả số, con xe phóng lên dốc một cách ngon lành.
Những chiếc xe tấn công hai người đều chở quá đông người cộng thêm xe không đủ mã lực. Không còn cách nào đuổi theo chuyến hôm nay đi bắt người chính là công cốc.
Lên được trên đỉnh đồi, thấy còn bị đuổi theo Chu Hi Văn nhìn lại hào hứng vui vẻ nói lớn.
"Quu hú. Sở Tiêu à anh vẫn đỉnh như khi nào"
Nhìn qua thấy hắn có biểu hiện lạ, mặt chảy một tầng mồ hôi, đầu gục lên vô lăng xe thở dốc. Trái tim Chu Hi Văn liền giựt thoát nhảy dựng.
"Kinh Sở Tiêu? Anh làm sao rồi?"
Thấy vậy Chu Hi Văn liền bò lên phía ghế lái.
Bây giờ là ban này, hắn lại cởi trần cho nên cô mới có dịp chiêm ngưỡng thân thể hắn.
Tai nạn năm đó thương thế của hắn không nhẹ. Đẩy hắn vào cửa phòng cấp cứu, máu trên người hắn chảy rơi xuống sàn mỗi nơi giường đi qua. Chính là một chân bước vào cửa tử. Nhưng cho đến khi hắn tỉnh lại cô bị ba mình cấm túc không có đến thăm hắn.
Khi trốn ra được, thì Kinh Sở Tiêu đã biến mất. Lặn một hồi liền 7 năm.
Chói mắt nhất ập vào mắt cô là vết sẹo dài gần 10 phân dưới yết hầu hắn.
"Vết sẹo trên cổ anh đó là do tai nạn năm đó sao?"
Không khí trên xe im lặng đến đánh sợ. Cô chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Sau đó cô cũng không dám nói gì nữa. Lại nhắm mắt mặc hắn chở đi đâu. Cô biết hắn sẽ không làm hai cô, nhưng cơ thể tối qua vận động quá mạnh cho nên bây giờ vẫn còn mệt.
Rất nhanh cô đã hít thở đều đặn ngủ thiếp đi.
Hai người không nói nhưng có lẽ nội tâm đã sớm biết đối phương nghĩ gì
Kinh Sở Tiêu nhìn người con gái ngủ ngon lành lại nhìn xuống đùi dưới trắng nõn đổ hồng khắp vết cắn. Thầm cũng tự rủa mình túng dục quá độ.
Đêm qua quả nhiên hắn cũng đã say lại thêm nỗi nhớ bao năm bị cô kích thích hắn đã không kiềm chế được mà phóng túng.
Hắn cũng rất muốn mở miệng ra nói. Hắn rất muốn hỏi mấy năm này cô có sống tốt hay không? Có hạnh phúc hay không? Nhưng tất cả đều nuốt vào trong.
Tình trạng hiện giờ của hắn cũng không cho phép hắn nói được.
Kinh Sở Tiêu khởi động xe chạy đến một tiệm quần áo gần đó. Để mua cho cô bộ đồ mặc đàng hoàng. Dù gì hắn cũng đã xé hết đồ của cô không thể để cô mặc mỗi áo sơmi của hắn mà đi tới lui mọi người đều nhìn.
Lại không nghĩ tới vào cửa hàng không được bao lâu khi ra lại có người đang phá xe muốn lái chạy đi. Trong tim hắn liền giật thót có trận nhói lên truyền tới, đồng tử giãn nhẹ.
Hắn liền phi nhanh tới nhưng đối phương đông người đã khống chế được Chu Hi Văn trong xe và lái đi.
Thấy người mình từng yêu lâm vào cảnh nguy hiểm, hắn liền dùng hết sức chạy, khi gần đến Kinh Sở Tiêu bậc nhảy lên nóc xe, hắn cố bám trụ trên nóc.
Người trong xe thấy hắn nhảy lên nóc có chút rùng mình đáng sợ. Họ chỉ nhận lệnh bắt cô gái trong xe. Nhưng người đàn ông trên nóc như tu la muốn giết sạch bọn họ.
"Mẹ kiếp tên này là quỷ phương nào?" Một người trong nhóm đó tức giận thét lên
Thấy vậy người cầm lái liền đánh xe qua lại để Kinh Sở Tiêu rớt xuống.
Chu Hi Văn bị hai người bịt miệng giữ chặt. Sức đàn bà không làm lại hai người đàn ông lớn.
Kinh Sở Tiêu vẫn quyết bán không buông. Vừa có được đà, hắn liền đâm người vào vỡ cửa bên ghế phụ.
Đẩy người đang ngồi ghế đó sang ghế lái. Người ở ghế lại lại bị đá ra ngoài.
Chiếc xe thể thao G63 của hắn chao đảo muốn đâm vào con lươn nhưng hắn một tay liền đánh lại vô lăng.
Người vừa bị đá văn ghế khác liền móc súng ra muốn hạ thủ. Nhưng tốc độ quá chậm đã bị hắn bắt được tay.
Hắn xuất thân chính là từ lính đặc chủng của quân đội. Cơ thể cường tráng cũng do từ nhỏ hay luyện tập mà thành. Nên sức lực đánh thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Kinh Sở Tiêu vung cùi chỏ đấm ngất người đó. Một bên xe bị mở ra vừa rồi va phải vào dải phân cách đã rớt một bên cửa. Hắn liền đá người kia xuống đường chiếm lại ghế lái.
Mắt thấy đăng sau lại con vài chiếc khả nghi vẫn đang đuổi theo hắn liền hết ga phóng xe đi.
Hai người ở dưới cũng đã xông lên. Nhưng tính mạng tất cả đều đang đặt vào tay người lái xe. Hai tên còn lại cũng không muốn liều nhiều.
Một trong hai tên đó chĩa súng vào thái dương Chu Hi Văn đe doạ hắn
"Mày không xuống xe bọn tao liền bắn chết nó cho mày coi"
Thấy Kinh Sở Tiêu im lặng không trả lời tên kia tức giận quay cầm bán súng đập vào đầu Chu Hi Văn.
Dòng máu đỏ chảy dọc gương nặt trắng nõn của cô. Hình ảnh ấy khiến hắn cực kì chói mắt tức giận đỉnh điểm.
Hai người kia vẫn lớn tiếng hét lơn đe doạ Kinh Sở Tiêu.
"Xuống xe nhanh lên. Mau cút xuống"
Kinh Sở Tiêu nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng của hắn va vào đôi mắt lo lắng của Chu Hi Văn. Hắn nhìn chằm chằm vào đó rồi lại nhắm mắt.
Hắn hy vọng cô vẫn hiểu ý hắn.
1...
2...
3...
Kinh Sở Tiêu mở mắt, súng ống được hắn rút ra dưới chân. Chu Hi Văn vừa rồi nhận được thông tin liền cúi gập người xuống sàn xe hết mức.
Đoàng Đoàng
Hai phát súng liền tiễn hai tên lên đường.
Nhưng mọi chuyện chưa xong hai ba chiếc xe đăng sau đã chạy lên bắt đầu muốn kẹp xe của hai người.
Chu Hi Văn thoát khỏi sự kiềm cập của hai người liền leo lên ghế phụ ngồi cùng hắn. Cô có vẻ không mấy hoảng.
"Vừa rồi cảm ơn anh"
"..."
"Rắc rối cho anh rồi"
Chu Hi Văn cũng hiểu rõ tình hình vừa rồi. Mấy người vừa rồi nhắm đến cô lại lôi hắn vào rắc rối.
Kinh Sở Tiêu chỉ nhìn cô một lúc xác nhận cô không có vấn đề rồi lại dời tầm mắt đi suy nghĩ chiến lược thoát khỏi mấy chiếc xe này.
"Quân đội nghiên cứu thuốc mới. Bọn họ muốn em về làm cho họ" Chu Hi Văn giải thích sơ qua cho hắn nắm bắt tình hình
Phán đón của hắn là những người này sẽ không hại cô đến khi đạt được mục đính.
Khu này ít xe cộ lại không có camera. Nên mấy người kia mới tung hoành như vậy.
Tuy nhiên những tên đằng sau lại có phần cực đoạn hơn. Bọn chúng biết đồng đội mình đã chết liền quyết giết Sở Tiêu cho bằng được.
Một chiếc xe chạy lên bên phía lái của Kinh Sở Tiêu đã kẹp được sát bên. Những tên trên xe bắt đầu xã súng vào hắn.
Chu Hi Văn nhặt súng lên cũng bắn đáp trả, cô giữ giặt tay nắm xe để không bị chao đảo. Hạ kính nhắm đến lốp xe của bọn chúng mà bắn bể.
Kinh Sở Tiêu nhanh chóng đạp thắng xe lùi lại nhưng bị húc bởi đầu xe sau. Cũng may chiếc xe của hắn đời tốt nên vẫn còn chạy được. Hắn đánh xe thoát khỏi vòng vây 2 chiếc xe sau
Đến một khu vực vắng vẻ giáp ranh đồi núi. Kinh Sở Tiêu trả số, con xe phóng lên dốc một cách ngon lành.
Những chiếc xe tấn công hai người đều chở quá đông người cộng thêm xe không đủ mã lực. Không còn cách nào đuổi theo chuyến hôm nay đi bắt người chính là công cốc.
Lên được trên đỉnh đồi, thấy còn bị đuổi theo Chu Hi Văn nhìn lại hào hứng vui vẻ nói lớn.
"Quu hú. Sở Tiêu à anh vẫn đỉnh như khi nào"
Nhìn qua thấy hắn có biểu hiện lạ, mặt chảy một tầng mồ hôi, đầu gục lên vô lăng xe thở dốc. Trái tim Chu Hi Văn liền giựt thoát nhảy dựng.
"Kinh Sở Tiêu? Anh làm sao rồi?"