Chương 4: Tiểu thư khuê các
Triển Chiêu kia quả nói lời giữ lời, mới đầu giờ chiều là dẫn theo Triệu Hổ đến đây, rất lịch sự chu đáo.
Đương nhiên Đinh Triệu Lan hết sức vui vẻ, tuy cũng là khách nhưng vẫn tiếp đãi vô cùng chu đáo, ba người ngồi trò chuyện uống trà trong một sảnh phụ ở đền Nguyệt Lão, cực kỳ hợp nhau. Song có điều, dù đã sai người đi thông báo từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy Đinh Nguyệt Hoa xuất hiện. Triển Chiêu thì không vấn đề gì, nhưng Đinh Triệu Lan thì hiển nhiên có tí đứng ngồi không yên, hắn quay sang nói với tên hầu nhỏ đứng phía sau: “Ngươi đi hối thúc tiểu thư nhanh lên một chút, khách quý đã tới lâu lắm rồi, kêu tiểu thư mau ra chào hỏi.”
Tên hầu nhỏ nhanh chóng vâng dạ, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, đã nghe bên ngoài có tiếng ngọc bội vang khẽ, loáng thoáng tiếng bước chân, một bóng người đang chầm chậm đi tới. Tên hầu nhỏ cười nói: “Dạ tiểu thư tới rồi.”
Triển Chiêu nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu thi lễ: “Triển Chiêu bái kiến Đinh cô nương.”
Triệu Hổ đương nhiên cũng không dám thất lễ, đứng lên cùng Triển Chiêu, còn chưa cúi đầu, đã ngửi thấy một mùi phấn son rất nồng. Triệu Hổ lấy làm kinh ngạc, ô, lại đổi màn kịch nữa rồi à? Hắn không khỏi ngẩng đầu, lập tức thấy hoa cả mắt.
Đúng thật là hoa mắt, Triệu Hổ thiếu điều tưởng mình đang đến cửa tiệm bạc ở Khai Phong, chỉ thấy trước mắt đâu đâu cũng là trang sức, cảm giác đầu tiên của hắn chính là: Đeo nhiều như vậy không thấy nặng sao?
Nhìn lại cô nương trước mặt kia, bộ váy hồng vô cùng lộng lẫy, tay cầm một chiếc quạt tròn bằng bạch ngọc, thấy Triệu Hổ đang tò mò nhìn cô, cô mỉm cười, lại lấy quạt che nửa khuôn mặt. Đúng thế, đây đích thực là dáng điệu của một tiểu thư khuê các, nhưng mà có chút gì đó không đúng lắm nhỉ?
Bóng người màu hồng kia cuối cùng cũng đã tới, cúi người thi lễ nói: “Thiếp Đinh thị bái kiến Triển đại nhân!”
Triển Chiêu lại chẳng ngạc nhiên gì, cười nói: “Đinh cô nương khách sáo rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa cũng gật đầu cười xem như trả lời, tiếp đó đứng dậy một cách hết sức yểu điệu, chầm chậm bước tới cạnh Đinh Triệu Lan như cành liễu nhẹ đưa trong gió. Chỉ thấy Đinh Triệu Lan hầm hầm trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp đó gượng cười nói: “Triển huynh, đây là tiểu muội Nguyệt Hoa.”
Triển Chiêu cười nói: “Mặc dù đây là lần đầu Triển mỗ gặp Đinh cô nương, nhưng trông Đinh cô nương quen lắm.”
Đinh Nguyệt Hoa lấy quạt che mặt, thẹn thùng cúi đầu: “Triển đại nhân khéo đùa, Nguyệt Hoa trước giờ chưa từng bước ra khỏi cửa nhà, sao gặp đại nhân được?”
Khóe miệng Đinh Triệu Lan không khỏi giật giật, thì đúng là muội đâu có bước ra khỏi cửa nhà, muội toàn trèo tường mà! Hắn vội vàng cười nói: “Nếu đã thấy quen mắt thì tức là hợp nhau rồi, cũng tốt.”
Triển Chiêu mỉm cười, chắp tay nói: “Đinh huynh, Trung bá bá nhiều lần dặn dò Triển mỗ phải đến đây trước tiếp đón Đinh huynh và Đinh cô nương, Triển mỗ vội vàng quay về, nếu có chỗ nào không được đến nơi đến chốn mong Đinh huynh bỏ qua.”
Đinh Triệu Lan cười nói: “Triển huynh khách khí, chúng ta đều là người giang hồ, chưa từng…”
“Khụ khụ!” Đinh Nguyệt Hoa ở bên cạnh đột nhiên ho hai tiếng, cầm chiếc quạt phẩy hai cái hết sức điệu đà, rồi lại nhẹ nhàng che lên miệng: “Đại ca, chỗ này vừa bẩn vừa nát, muội không thể chịu thêm được nữa, tốt hơn hết là mau tới quý phủ Triển đại nhân! Triển đại nhân làm quan tứ phẩm, lại là “Nam hiệp” giang hồ, chắc nhà phải trang nhã, tinh tế lắm?”
Triển Chiêu cười nói: “Chỉ là căn nhà đơn sơ thôi!”
Đinh Nguyệt Hoa khẽ cau mày, nói nhỏ nhưng đủ rõ để mọi người nghe thấy: “Biết ngay mà, nhà ở thôn quê nhất định chẳng ra làm sao!” Cô vừa nói vừa phẩy nhè nhẹ chiếc quạt tròn trong tay, nét mặt nói lên hết sự khinh thường.
Đinh Triệu Lan giả vờ như không nghe thấy, cười nói: “Triển huynh ngồi đi, mau nếm thử loại trà mới bọn ta mang đến.” Hắn vừa nói vừa nâng tách trà với Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, vừa mới cầm tách trà lên đã nghe Đinh Nguyệt Hoa cũng cười nói: “Đúng đấy. Triển đại nhân, đây là trà Vũ Tiền ở thôn Mạt Hoa chúng tôi, chắc đại nhân chưa từng uống qua đâu nhỉ? Rất ngon đấy, mấy khi có cơ hội, mau thử đi!”
Đinh Triệu Lan ho khụ hai tiếng, hắng giọng mấy cái, đoạn trừng mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa. Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa đầy vẻ đắc ý, vờ như không biết gì mà cười nói: “Đại ca sao vậy? Cổ họng khó chịu ạ? Mau uống ngụm trà vào cho đỡ!”
Triển Chiêu ở bên kia chỉ cười rồi nhấp một ngụm trà, tiếp đến đặt tách trà sang một bên: “Trà ngon thật! Đinh cô nương nói đúng, nó thật sự khiến Triển Chiêu được mở mang tầm mắt!”
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, nụ cười không còn đắc ý như vừa rồi, cô có chút tức giận phẩy quạt vài cái, liếc mắt nhìn sang tách trà trên bàn: “Sao lại lấy cái tách bẩn như vậy đem ra đãi khách quý, Tiểu Mãn! Có chuyện gì với ngươi thế hả?”
Tên hầu nhỏ ở bên cạnh vội vàng chạy tới: “Tam tiểu thư, cái tách này tiểu nhân rửa rồi ạ!”
“Ta nói bẩn, ngươi còn cãi? Tiểu Mãn, ngươi lần đầu đến Đinh gia sao hả?” Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày, lấy quạt đập vào đầu Tiểu Mãn: “Không phạt ngươi có mấy ngày là ngươi không còn phép tắc gì nữa à! Lâu rồi ngươi không nếm mùi của roi ngựa phải không!”
Triển Chiêu cười nói: “Đinh cô nương khách khí quá rồi, tách trà này thật sự rất sạch, không…”
“Triển đại nhân, ngài không phải nói giúp cho hắn, chắc chắn hắn thấy chúng tôi ra ngoài làm khách nên trốn việc, nếu không dạy lại hắn thì còn đâu quy củ. Tiểu Mãn, ngươi mau tự đến chuồng ngựa chịu năm mươi roi cho ta!” Đinh Nguyệt Hoa nổi giận, quay lưng lại, ngoái mặt nhìn Tiểu Mãn quát lớn: “Ngươi không nghe thấy sao!”
Tiểu Mãn nhanh trí, vội vàng đáp: “Dạ tiểu nhân biết rồi ạ!”
“Đinh cô nương!” Triển Chiêu đột nhiên nói to, giọng điệu không còn nhã nhặn như trước, nghe có vẻ hơi tức giận.
Đinh Nguyệt Hoa mừng thầm, khóe mắt không khỏi hiện ý cười, cô vội vàng quay lại, cười nói: “Triển đại nhân, có chuyện gì sao?” Đoạn nhìn Triển Chiêu với ánh mắt có phần mong đợi.
Nhưng lại thấy Triển Chiêu mỉm cười: “Đinh cô nương còn trẻ như vậy mà đã có thể thưởng phạt phân minh, pháp lệnh nghiêm minh, quản lý mọi người trong phủ đâu ra đó, Triển mỗ phải lấy làm khâm phục!”
Mặt Đinh Nguyệt Hoa cứng đờ, lại nghe Triển Chiêu cười nói tiếp: “Triển Chiêu không hay ở nhà, thực sự rất cần một người chăm lo việc nhà, cũng xin Đinh cô nương không khách sáo, quản lý giúp Triển mỗ kẻ hầu người hạ trong nhà.”
“Hả?” Đinh Nguyệt Hoa không tin được vào tai mình. Cô ngạc nhiên nhìn về phía Đinh Triệu Lan, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Đinh Triệu Lan đã tái mét từ bao giờ, hạ giọng quát: “Tiểu Mãn! Mau đưa tiểu thư về phòng, chắc hôm nay tiểu thư ngắm hoa lâu quá nên có chút hồ đồ rồi!”
“Đại ca!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, lại bị Đinh Triệu Lan quắc mắt lên trừng cho một cái. Cô giật thót tim, không dám nói thêm gì nữa, đành đi theo Tiểu Mãn ra ngoài.
Tiểu Mãn thì thầm: “Đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay tiểu thư đùa quá trớn rồi, tiểu thư xem mặt của đại thiếu gia bị chọc tức tới thành dạng gì rồi?”
“Chính huynh ấy nói, ta là tiểu thư khuê các thì phải cho ra dáng của tiểu thư khuê các. Trách ta ư?” Đinh Nguyệt Hoa dửng dưng đảo mắt.
Tiểu Mãn thầm đổ mồ hôi hột, tiểu thư khuê các mà giống như thế này, e là thiên hạ đại loạn mất. Y không dám nói thêm, chỉ biết cố nhịn cười, tiếp tục dẫn đường.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài đi theo y, lại nghe Đinh Triệu Lan cười nói: “Triển huynh, con bé lúc nào cũng nghịch ngợm, để huynh chê cười rồi!”
“Nguyệt Hoa rất ngoan hiền!” Tiếng Triển Chiêu cười nói từ xa xa truyền tới.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy, năm từ ấy như sét đánh giữa trời quang, nó làm cô trượt chân, cô vừa hoảng vừa rối, vội vàng muốn đứng dậy, nào ngờ chiếc váy kia quá dài, cô lại không quen, vô tình giẫm lên tà váy, suýt nữa thì ngã nhào ra đất. May mà Tiểu Mãn ở bên cạnh đỡ cô lại: “Tiểu thư, cẩn thận!”
Đinh Nguyệt Hoa vịn lấy cánh tay y, ấm ức đủ điều, chừng như sắp khóc tới nơi: “Tiểu Mãn! Ta có thân với hắn không? Hắn gọi ta bằng “Nguyệt Hoa” làm cái gì?”
(Hết chương 4)
Đương nhiên Đinh Triệu Lan hết sức vui vẻ, tuy cũng là khách nhưng vẫn tiếp đãi vô cùng chu đáo, ba người ngồi trò chuyện uống trà trong một sảnh phụ ở đền Nguyệt Lão, cực kỳ hợp nhau. Song có điều, dù đã sai người đi thông báo từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy Đinh Nguyệt Hoa xuất hiện. Triển Chiêu thì không vấn đề gì, nhưng Đinh Triệu Lan thì hiển nhiên có tí đứng ngồi không yên, hắn quay sang nói với tên hầu nhỏ đứng phía sau: “Ngươi đi hối thúc tiểu thư nhanh lên một chút, khách quý đã tới lâu lắm rồi, kêu tiểu thư mau ra chào hỏi.”
Tên hầu nhỏ nhanh chóng vâng dạ, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, đã nghe bên ngoài có tiếng ngọc bội vang khẽ, loáng thoáng tiếng bước chân, một bóng người đang chầm chậm đi tới. Tên hầu nhỏ cười nói: “Dạ tiểu thư tới rồi.”
Triển Chiêu nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu thi lễ: “Triển Chiêu bái kiến Đinh cô nương.”
Triệu Hổ đương nhiên cũng không dám thất lễ, đứng lên cùng Triển Chiêu, còn chưa cúi đầu, đã ngửi thấy một mùi phấn son rất nồng. Triệu Hổ lấy làm kinh ngạc, ô, lại đổi màn kịch nữa rồi à? Hắn không khỏi ngẩng đầu, lập tức thấy hoa cả mắt.
Đúng thật là hoa mắt, Triệu Hổ thiếu điều tưởng mình đang đến cửa tiệm bạc ở Khai Phong, chỉ thấy trước mắt đâu đâu cũng là trang sức, cảm giác đầu tiên của hắn chính là: Đeo nhiều như vậy không thấy nặng sao?
Nhìn lại cô nương trước mặt kia, bộ váy hồng vô cùng lộng lẫy, tay cầm một chiếc quạt tròn bằng bạch ngọc, thấy Triệu Hổ đang tò mò nhìn cô, cô mỉm cười, lại lấy quạt che nửa khuôn mặt. Đúng thế, đây đích thực là dáng điệu của một tiểu thư khuê các, nhưng mà có chút gì đó không đúng lắm nhỉ?
Bóng người màu hồng kia cuối cùng cũng đã tới, cúi người thi lễ nói: “Thiếp Đinh thị bái kiến Triển đại nhân!”
Triển Chiêu lại chẳng ngạc nhiên gì, cười nói: “Đinh cô nương khách sáo rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa cũng gật đầu cười xem như trả lời, tiếp đó đứng dậy một cách hết sức yểu điệu, chầm chậm bước tới cạnh Đinh Triệu Lan như cành liễu nhẹ đưa trong gió. Chỉ thấy Đinh Triệu Lan hầm hầm trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp đó gượng cười nói: “Triển huynh, đây là tiểu muội Nguyệt Hoa.”
Triển Chiêu cười nói: “Mặc dù đây là lần đầu Triển mỗ gặp Đinh cô nương, nhưng trông Đinh cô nương quen lắm.”
Đinh Nguyệt Hoa lấy quạt che mặt, thẹn thùng cúi đầu: “Triển đại nhân khéo đùa, Nguyệt Hoa trước giờ chưa từng bước ra khỏi cửa nhà, sao gặp đại nhân được?”
Khóe miệng Đinh Triệu Lan không khỏi giật giật, thì đúng là muội đâu có bước ra khỏi cửa nhà, muội toàn trèo tường mà! Hắn vội vàng cười nói: “Nếu đã thấy quen mắt thì tức là hợp nhau rồi, cũng tốt.”
Triển Chiêu mỉm cười, chắp tay nói: “Đinh huynh, Trung bá bá nhiều lần dặn dò Triển mỗ phải đến đây trước tiếp đón Đinh huynh và Đinh cô nương, Triển mỗ vội vàng quay về, nếu có chỗ nào không được đến nơi đến chốn mong Đinh huynh bỏ qua.”
Đinh Triệu Lan cười nói: “Triển huynh khách khí, chúng ta đều là người giang hồ, chưa từng…”
“Khụ khụ!” Đinh Nguyệt Hoa ở bên cạnh đột nhiên ho hai tiếng, cầm chiếc quạt phẩy hai cái hết sức điệu đà, rồi lại nhẹ nhàng che lên miệng: “Đại ca, chỗ này vừa bẩn vừa nát, muội không thể chịu thêm được nữa, tốt hơn hết là mau tới quý phủ Triển đại nhân! Triển đại nhân làm quan tứ phẩm, lại là “Nam hiệp” giang hồ, chắc nhà phải trang nhã, tinh tế lắm?”
Triển Chiêu cười nói: “Chỉ là căn nhà đơn sơ thôi!”
Đinh Nguyệt Hoa khẽ cau mày, nói nhỏ nhưng đủ rõ để mọi người nghe thấy: “Biết ngay mà, nhà ở thôn quê nhất định chẳng ra làm sao!” Cô vừa nói vừa phẩy nhè nhẹ chiếc quạt tròn trong tay, nét mặt nói lên hết sự khinh thường.
Đinh Triệu Lan giả vờ như không nghe thấy, cười nói: “Triển huynh ngồi đi, mau nếm thử loại trà mới bọn ta mang đến.” Hắn vừa nói vừa nâng tách trà với Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười ngồi xuống, vừa mới cầm tách trà lên đã nghe Đinh Nguyệt Hoa cũng cười nói: “Đúng đấy. Triển đại nhân, đây là trà Vũ Tiền ở thôn Mạt Hoa chúng tôi, chắc đại nhân chưa từng uống qua đâu nhỉ? Rất ngon đấy, mấy khi có cơ hội, mau thử đi!”
Đinh Triệu Lan ho khụ hai tiếng, hắng giọng mấy cái, đoạn trừng mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa. Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa đầy vẻ đắc ý, vờ như không biết gì mà cười nói: “Đại ca sao vậy? Cổ họng khó chịu ạ? Mau uống ngụm trà vào cho đỡ!”
Triển Chiêu ở bên kia chỉ cười rồi nhấp một ngụm trà, tiếp đến đặt tách trà sang một bên: “Trà ngon thật! Đinh cô nương nói đúng, nó thật sự khiến Triển Chiêu được mở mang tầm mắt!”
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, nụ cười không còn đắc ý như vừa rồi, cô có chút tức giận phẩy quạt vài cái, liếc mắt nhìn sang tách trà trên bàn: “Sao lại lấy cái tách bẩn như vậy đem ra đãi khách quý, Tiểu Mãn! Có chuyện gì với ngươi thế hả?”
Tên hầu nhỏ ở bên cạnh vội vàng chạy tới: “Tam tiểu thư, cái tách này tiểu nhân rửa rồi ạ!”
“Ta nói bẩn, ngươi còn cãi? Tiểu Mãn, ngươi lần đầu đến Đinh gia sao hả?” Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày, lấy quạt đập vào đầu Tiểu Mãn: “Không phạt ngươi có mấy ngày là ngươi không còn phép tắc gì nữa à! Lâu rồi ngươi không nếm mùi của roi ngựa phải không!”
Triển Chiêu cười nói: “Đinh cô nương khách khí quá rồi, tách trà này thật sự rất sạch, không…”
“Triển đại nhân, ngài không phải nói giúp cho hắn, chắc chắn hắn thấy chúng tôi ra ngoài làm khách nên trốn việc, nếu không dạy lại hắn thì còn đâu quy củ. Tiểu Mãn, ngươi mau tự đến chuồng ngựa chịu năm mươi roi cho ta!” Đinh Nguyệt Hoa nổi giận, quay lưng lại, ngoái mặt nhìn Tiểu Mãn quát lớn: “Ngươi không nghe thấy sao!”
Tiểu Mãn nhanh trí, vội vàng đáp: “Dạ tiểu nhân biết rồi ạ!”
“Đinh cô nương!” Triển Chiêu đột nhiên nói to, giọng điệu không còn nhã nhặn như trước, nghe có vẻ hơi tức giận.
Đinh Nguyệt Hoa mừng thầm, khóe mắt không khỏi hiện ý cười, cô vội vàng quay lại, cười nói: “Triển đại nhân, có chuyện gì sao?” Đoạn nhìn Triển Chiêu với ánh mắt có phần mong đợi.
Nhưng lại thấy Triển Chiêu mỉm cười: “Đinh cô nương còn trẻ như vậy mà đã có thể thưởng phạt phân minh, pháp lệnh nghiêm minh, quản lý mọi người trong phủ đâu ra đó, Triển mỗ phải lấy làm khâm phục!”
Mặt Đinh Nguyệt Hoa cứng đờ, lại nghe Triển Chiêu cười nói tiếp: “Triển Chiêu không hay ở nhà, thực sự rất cần một người chăm lo việc nhà, cũng xin Đinh cô nương không khách sáo, quản lý giúp Triển mỗ kẻ hầu người hạ trong nhà.”
“Hả?” Đinh Nguyệt Hoa không tin được vào tai mình. Cô ngạc nhiên nhìn về phía Đinh Triệu Lan, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Đinh Triệu Lan đã tái mét từ bao giờ, hạ giọng quát: “Tiểu Mãn! Mau đưa tiểu thư về phòng, chắc hôm nay tiểu thư ngắm hoa lâu quá nên có chút hồ đồ rồi!”
“Đại ca!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, lại bị Đinh Triệu Lan quắc mắt lên trừng cho một cái. Cô giật thót tim, không dám nói thêm gì nữa, đành đi theo Tiểu Mãn ra ngoài.
Tiểu Mãn thì thầm: “Đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay tiểu thư đùa quá trớn rồi, tiểu thư xem mặt của đại thiếu gia bị chọc tức tới thành dạng gì rồi?”
“Chính huynh ấy nói, ta là tiểu thư khuê các thì phải cho ra dáng của tiểu thư khuê các. Trách ta ư?” Đinh Nguyệt Hoa dửng dưng đảo mắt.
Tiểu Mãn thầm đổ mồ hôi hột, tiểu thư khuê các mà giống như thế này, e là thiên hạ đại loạn mất. Y không dám nói thêm, chỉ biết cố nhịn cười, tiếp tục dẫn đường.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài đi theo y, lại nghe Đinh Triệu Lan cười nói: “Triển huynh, con bé lúc nào cũng nghịch ngợm, để huynh chê cười rồi!”
“Nguyệt Hoa rất ngoan hiền!” Tiếng Triển Chiêu cười nói từ xa xa truyền tới.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy, năm từ ấy như sét đánh giữa trời quang, nó làm cô trượt chân, cô vừa hoảng vừa rối, vội vàng muốn đứng dậy, nào ngờ chiếc váy kia quá dài, cô lại không quen, vô tình giẫm lên tà váy, suýt nữa thì ngã nhào ra đất. May mà Tiểu Mãn ở bên cạnh đỡ cô lại: “Tiểu thư, cẩn thận!”
Đinh Nguyệt Hoa vịn lấy cánh tay y, ấm ức đủ điều, chừng như sắp khóc tới nơi: “Tiểu Mãn! Ta có thân với hắn không? Hắn gọi ta bằng “Nguyệt Hoa” làm cái gì?”
(Hết chương 4)