Chương : 31
Trời tờ mờ sáng, đàn chim nhỏ đã sớm tỉnh bắt đầu hót líu ríu chào ngày mới. Về phần Phượng Hiên, cả đêm không ngủ được bao lâu thế nhưng cũng thức dậy. Qua nhiều năm như vậy có cơ hội để nhìn thấy Lâm thị trên mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, há có thể không làm cho hắn hưng phấn.
Song, nghi thức đính hôn vào chạng vạng, mà thời gian còn khá dài. Tất nhiên, Phượng Hiên thức dậy sớm như vậy cũng không phải không có việc để làm. Tâm tình vô cùng tốt hắn không hề nghĩ ngợi, đem tiểu oa nhi ngủ ở một bên cũng ép buộc thức dậy.
“Bé con, Hiên ca ca dạy võ công cho muội được không?” Hiển nhiên người nào đó cao hứng quá, không chỉ có quên tổ huấn của Phượng thị võ công chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, mà ngay cả quy định không thể truyền cho người ngoài đều xem nhẹ không suy nghĩ. Dù sao chỉ có tông chủ Phượng thị mới có thể học được bí kíp, mà hắn cũng dám vụng trộm truyền cho muội tử bảo bối thì dạy võ công cho bé con lại tính là gì. Mấu chốt ở chỗ hắn (Phượng Hiên) nhìn xem thuận mắt muốn dạy là được! Về phần bé con mới ba tuổi cũng không trong phạm vi lo lắng. Nghĩ đến hắn (Phượng Hiên) hai tuổi cũng đã được mẫu thân truyền khẩu quyết võ công của Cung thị cùng dạy hắn cái gì gọi là “Chính trị” rồi. Muội tử bảo bối bốn tuổi mà đã bắt đầu học võ công của Phượng Thị, cho nên bé con cục cưng học trước thời gian một năm cũng không sao.
Hắn tính toán thật tốt, nhưng mà người tính không bằng trời tính! Chỉ thấy tiểu Cốc Nhược Vũ cứng rắn bị đánh thức bĩu môi, nhíu mi, không cao hứng lắm. Tính tình dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử. Hơn nữa, mới ngủ trong chốc lát đã bị người đánh thức, thánh nhân cũng sẽ phát điên. Vì thế có thể nghĩ: Phượng Hiên huých đúng vào cái đinh rắn- rất buồn ngủ tiểu Cốc Nhược Vũ không cần nghĩ ngợi trả lời: “Không cần!” Nghĩ rằng cái gì ngũ công lục công a, người ta buồn ngủ!
Sau khi cự tuyệt gọn dàng linh hoạt, tiểu oa nhi nguyên bản đang ngồi bỗng “Đông” ngã đầu tiếp tục ngủ.
Trừng mắt nhìn bé con không để ý tới mình một trận. Tiếp theo, không có thói quen nhận từ “Không” Phượng Hiên đưa tay bắt đầu quấy rối tiểu Cốc Nhược Vũ: “ Thức dậy, bé con ngoan, bé xem chim nhỏ cũng đã rời giường rồi!”
Một người không bắt bẻ, thiên hạ nho nhỏ nhắm mắt lại, một cú “Vô Ảnh Cước” liền đạp lại đây. Đối với bé không hề cảnh giác người nào đó xem ra vừa vặn trúng mặt.
Bắt lấy chân nhỏ đang đá loạn kia, Phượng Hiên cười hắc hắc, đưa tay cản trở. Bị hắn làm như vậy tiểu Cốc Nhược Vũ muốn ngủ cũng không ngủ được, thở phì phì đứng dậy, cố gắng dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia dùng sức mở to trừng trừng nhìn Phượng Hiên để chứng tỏ bé rất tức giận.
Cảm giác thấy tiểu oa nhi bị hắn làm cho tức giận. Bộ dạng tức giận kia làm cho Phượng Hiên chột dạ một trận, tự giác giống như sai lầm, lại vội vàng lấy lòng tiểu Cốc Nhược Vũ nói: “Bé con, còn muốn ngủ a, vậy ngủ tiếp một chút nữa đi?”
“Hừ!” thiên hạ nho nhỏ lại hừ một tiếng. Tức giận đến phồng mang trợn má, lại trừng mắt nhìn Phượng Hiên một cái, xoay người bò đến chỗ tốt nhất trên giường, đưa lưng về phía hắn nằm xuống tiếp tục ngủ, dùng hành động trả lời câu nói của Phượng Hiên.
Tự làm mất mặt, Phượng Hiên bĩu môi nhìn bóng lưng tiểu Cốc Nhược Vũ một lát. Sau đó quyết định đi luyện công, làm đồ ăn sáng để đợi bé con sau khi tỉnh lại làm giảm tức giận của bé. Thuận tiện hắn còn suy nghĩ đợi tiểu oa nhi sau khi thức dậy thì nên học cái gì ngày hôm nay. Cái bàn tính trong não nháy mắt liệt ra một chuỗi dài những thứ tiểu Cốc Nhược Vũ cần phải học tập phỏng chừng tiểu oa nhi muốn thực hiện kế hoạch đi học của hắn, nhất định sẽ bị mất đi nửa cái mạng.
Nhưng hoàn hảo, có lẽ tiểu Cốc Nhược Vũ trời sinh chính là khắc tinh của hắn. Đừng nói nguyên bản toàn bộ kế hoạch mà hắn chuẩn bị, kết quả là ngay cả một trong những cái đó cũng không thực hiện được. Tiểu Cốc Nhược Vũ bởi vì sáng sớm bị người quấy rầy giấc mộng cùng hắn náo loạn cả một ngày, tính tình dịu ngoan từ trong xương cốt lại được bé như đóng kín lại. Một ngày không nói với hắn một câu làm cho Phượng Hiên trong lòng buồn bã vô cùng cam đoan sẽ không trêu bé con nữa, miễn cho ngày sau làm cho mình trôi qua không có tí sức lực nào như hôm nay.
Trước chạng vạng, ngàn dỗ vạn dỗ, hơn nữa Phượng Hiên bởi vì nghi thức đính hôn mà đổi lại một thân quần áo đỏ thẫm. Tiểu Cốc Nhược Vũ rốt cục tức giận cũng tiêu tan, lực chú ý bị quần áo của Phượng Hiên hấp dẫn.
“Hiên ca ca, huynh phải làm gì thế?”
“Hiên ca ca đi làm một việc, không bao lâu nữa sẽ quay trở lại, trong khoảng thời gian này vị thúc thúc sẽ chơi với muội, đừng chạy khắp nơi biết không?” Phượng Hiên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tiểu Cốc Nhược Vũ, ngón tay chỉ Phượng Tiêu đứng ở một bên trả lời.
“A.” Vẫn là không biết Phượng Hiên muốn làm cái gì. Nhưng tiểu oa nhi nghe lời gật đầu. Về phần Phượng Tiêu, tất nhiên mặt mày suy sụp, vẻ mặt kinh ngạc, vì sao lại là hắn? Hắn mới dựa theo phân phó của thiếu chủ cầm ngọc bội kia rửa sạch một trăm lần. Vì sao chuyện chăm sóc tiểu oa nhi này lại đến phiên mình? Hơn nữa để cho hắn chăm tiểu hài tử coi như xong. Vì sao chỉ lớn hơn thiếu chủ một tuổi hắn lại có chữ lót là “thúc” ?
Hắn oán giận tất nhiên không ai biết. Sau khi dàn xếp xong cho bé con bảo bối. Phượng Hiên đi trước,theo phía sau là Phượng Địch đi đến phủ đại trưởng lão, chuẩn bị nghiệm thu thành quả mấy ngày hôm nay của hắn.
Đính hôn, nói như vậy chỉ cần song phương trao đổi tín vật đính hôn là được. Nhưng ở Ngự Phong quốc, như đại tộc Phượng thị đây nhất là người đính hôn lại là người trong hoàng thất, cần phải tiến hành theo nghi thức đính hôn chính quy. Thứ nhất, là bởi vì loại đính hôn này đối tượng hơn phân nửa chính vì nguyên nhân chính trị cùng là chi tộc hiển hách phải biểu hiện ra coi trọng đối tượng. Thứ hai, là biểu hiện chỗ cao quý của bọn họ không giống với người thường.
Nghi thức đính hôn ở Phượng thị nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, chính là nhất định phải theo trình tự. Trong đó khâu quan trọng nhất đó là tại Từ Đường Phượng thị tế bái tổ tiên, trao đổi tín vật.
Lần này, nghi thức đính hôn của Thiếu tông chủ Phượng thị giống như nghi thức trong hoàng cung, chỉ khác một chút là nhiều hơn một người không liên quan – Kỳ Toán Tử. Giờ phút này, nghi thức đã tiến hành thuận lợi đến bước cuối cùng — tế bái tổ tiên cùng trao đổi tín vật.
Chỉ thấy trong từ đường Phượng thị, các trưởng lão song phương đứng ở hai bên nhìn hai người đang mặc hỉ phục quỳ lạy trước linh bài. Sau đó, đại trưởng lão của Phượng thị để cho hai người đem Ngọc bội Song Phượng để trên cái khay ông bưng lên được trùm khăn đỏ, chuẩn bị trao đổi.
Lâm Tuyết Thiến vừa đặt ngọc bội, vừa vụng trộm nhìn về phía Phượng Hiên bên cạnh. Vừa vặn Phượng Hiên cũng nhìn về phía nàng. Hơn nữa hắn không quên nở nụ cười mê người với nàng, làm cho người nào đó tâm hoa nộ phóng, hai má bị lây một chút đỏ ửng.
Mắt thấy nghi thức này sắp chuẩn bị xong, đến bây giờ còn chưa xuất hiện điềm xấu gì, không uổng phí nàng ba ngày cố gắng. Còn có, nàng chỉ biết đêm qua nằm mơ biểu thị hôm nay thuận lợi! Đêm qua nàng mộng thấy Phượng Hiên đối với mình thâm tình, chân thành nói “Ta yêu nàng”. Tiếp theo hôn mình. Hơn nữa còn với tay vào, với tay vào bên trong cổ áo của mình, chạm vào ngực của mình. Ai nha, mắc cỡ chết người! Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Lâm Tuyết Thiến càng đỏ hơn. Hiển nhiên là đêm qua nàng gặp mộng xuân, hơn nữa đoán chừng là thời điểm tiểu Cốc Nhược Vũ ở trên người nàng tìm ngọc bội.
Nàng ở nơi nào ngượng ngùng, chỉ lo nghĩ đến chuyện này cho nên không có chú ý tới Phượng Vĩnh Diễm khi thấy nàng đặt ngọc bội ở trên khay thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại không dám tin để sát vào cẩn thận coi, tiếp theo mặt biến sắc rất là khiếp sợ.
“Này, này. . . . .Làm sao có thể. . . . ” Ông không dám tin nhìn về phía các trưởng lão Phương Thị khác.
A? Làm sao vậy? Lâm Tuyết Thiến nghe thấy Phượng Vĩnh Diễm trước mặt đang nói chuyện, lập tức phục hồi tinh thần lại. Không hiểu nhìn ông. Đồng dạng các vị trưởng lão của Lâm thị cùng Phương thị nghi ngờ hai mặt nhìn nhau.
Hắc, trò hay đến đây! tiểu ác ma trong lòng Phượng Hiên một tay che miệng, ngăn không được ở nơi nào đó cười trộm.
“Vĩnh Tích, ông xem đây là. . . . .” Phượng Vĩnh Diễm cau mày cầm cái khay vươn ra,ý bảo nhị trưởng lão sang đây xem.
“Chuyện này. . . . . . Tại sao có thể như vậy! ?” Phượng Vĩnh Tích sau khi nhìn kỹ hai ngọc bội ở trong khay, quá sợ hãi. Tiếp theo ông nhìn về phía Lâm Tuyết Thiến, cả giận nói “Lâm tiểu thư, chuyện này đến tột cùng là làm sao?”
Vì thế, nghi thức đính hôn ở bên trong, dựa theo Phượng Hiên an bài, đã xuất hiện tình huống.
Song, nghi thức đính hôn vào chạng vạng, mà thời gian còn khá dài. Tất nhiên, Phượng Hiên thức dậy sớm như vậy cũng không phải không có việc để làm. Tâm tình vô cùng tốt hắn không hề nghĩ ngợi, đem tiểu oa nhi ngủ ở một bên cũng ép buộc thức dậy.
“Bé con, Hiên ca ca dạy võ công cho muội được không?” Hiển nhiên người nào đó cao hứng quá, không chỉ có quên tổ huấn của Phượng thị võ công chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, mà ngay cả quy định không thể truyền cho người ngoài đều xem nhẹ không suy nghĩ. Dù sao chỉ có tông chủ Phượng thị mới có thể học được bí kíp, mà hắn cũng dám vụng trộm truyền cho muội tử bảo bối thì dạy võ công cho bé con lại tính là gì. Mấu chốt ở chỗ hắn (Phượng Hiên) nhìn xem thuận mắt muốn dạy là được! Về phần bé con mới ba tuổi cũng không trong phạm vi lo lắng. Nghĩ đến hắn (Phượng Hiên) hai tuổi cũng đã được mẫu thân truyền khẩu quyết võ công của Cung thị cùng dạy hắn cái gì gọi là “Chính trị” rồi. Muội tử bảo bối bốn tuổi mà đã bắt đầu học võ công của Phượng Thị, cho nên bé con cục cưng học trước thời gian một năm cũng không sao.
Hắn tính toán thật tốt, nhưng mà người tính không bằng trời tính! Chỉ thấy tiểu Cốc Nhược Vũ cứng rắn bị đánh thức bĩu môi, nhíu mi, không cao hứng lắm. Tính tình dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử. Hơn nữa, mới ngủ trong chốc lát đã bị người đánh thức, thánh nhân cũng sẽ phát điên. Vì thế có thể nghĩ: Phượng Hiên huých đúng vào cái đinh rắn- rất buồn ngủ tiểu Cốc Nhược Vũ không cần nghĩ ngợi trả lời: “Không cần!” Nghĩ rằng cái gì ngũ công lục công a, người ta buồn ngủ!
Sau khi cự tuyệt gọn dàng linh hoạt, tiểu oa nhi nguyên bản đang ngồi bỗng “Đông” ngã đầu tiếp tục ngủ.
Trừng mắt nhìn bé con không để ý tới mình một trận. Tiếp theo, không có thói quen nhận từ “Không” Phượng Hiên đưa tay bắt đầu quấy rối tiểu Cốc Nhược Vũ: “ Thức dậy, bé con ngoan, bé xem chim nhỏ cũng đã rời giường rồi!”
Một người không bắt bẻ, thiên hạ nho nhỏ nhắm mắt lại, một cú “Vô Ảnh Cước” liền đạp lại đây. Đối với bé không hề cảnh giác người nào đó xem ra vừa vặn trúng mặt.
Bắt lấy chân nhỏ đang đá loạn kia, Phượng Hiên cười hắc hắc, đưa tay cản trở. Bị hắn làm như vậy tiểu Cốc Nhược Vũ muốn ngủ cũng không ngủ được, thở phì phì đứng dậy, cố gắng dùng cặp mắt hắc bạch phân minh kia dùng sức mở to trừng trừng nhìn Phượng Hiên để chứng tỏ bé rất tức giận.
Cảm giác thấy tiểu oa nhi bị hắn làm cho tức giận. Bộ dạng tức giận kia làm cho Phượng Hiên chột dạ một trận, tự giác giống như sai lầm, lại vội vàng lấy lòng tiểu Cốc Nhược Vũ nói: “Bé con, còn muốn ngủ a, vậy ngủ tiếp một chút nữa đi?”
“Hừ!” thiên hạ nho nhỏ lại hừ một tiếng. Tức giận đến phồng mang trợn má, lại trừng mắt nhìn Phượng Hiên một cái, xoay người bò đến chỗ tốt nhất trên giường, đưa lưng về phía hắn nằm xuống tiếp tục ngủ, dùng hành động trả lời câu nói của Phượng Hiên.
Tự làm mất mặt, Phượng Hiên bĩu môi nhìn bóng lưng tiểu Cốc Nhược Vũ một lát. Sau đó quyết định đi luyện công, làm đồ ăn sáng để đợi bé con sau khi tỉnh lại làm giảm tức giận của bé. Thuận tiện hắn còn suy nghĩ đợi tiểu oa nhi sau khi thức dậy thì nên học cái gì ngày hôm nay. Cái bàn tính trong não nháy mắt liệt ra một chuỗi dài những thứ tiểu Cốc Nhược Vũ cần phải học tập phỏng chừng tiểu oa nhi muốn thực hiện kế hoạch đi học của hắn, nhất định sẽ bị mất đi nửa cái mạng.
Nhưng hoàn hảo, có lẽ tiểu Cốc Nhược Vũ trời sinh chính là khắc tinh của hắn. Đừng nói nguyên bản toàn bộ kế hoạch mà hắn chuẩn bị, kết quả là ngay cả một trong những cái đó cũng không thực hiện được. Tiểu Cốc Nhược Vũ bởi vì sáng sớm bị người quấy rầy giấc mộng cùng hắn náo loạn cả một ngày, tính tình dịu ngoan từ trong xương cốt lại được bé như đóng kín lại. Một ngày không nói với hắn một câu làm cho Phượng Hiên trong lòng buồn bã vô cùng cam đoan sẽ không trêu bé con nữa, miễn cho ngày sau làm cho mình trôi qua không có tí sức lực nào như hôm nay.
Trước chạng vạng, ngàn dỗ vạn dỗ, hơn nữa Phượng Hiên bởi vì nghi thức đính hôn mà đổi lại một thân quần áo đỏ thẫm. Tiểu Cốc Nhược Vũ rốt cục tức giận cũng tiêu tan, lực chú ý bị quần áo của Phượng Hiên hấp dẫn.
“Hiên ca ca, huynh phải làm gì thế?”
“Hiên ca ca đi làm một việc, không bao lâu nữa sẽ quay trở lại, trong khoảng thời gian này vị thúc thúc sẽ chơi với muội, đừng chạy khắp nơi biết không?” Phượng Hiên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tiểu Cốc Nhược Vũ, ngón tay chỉ Phượng Tiêu đứng ở một bên trả lời.
“A.” Vẫn là không biết Phượng Hiên muốn làm cái gì. Nhưng tiểu oa nhi nghe lời gật đầu. Về phần Phượng Tiêu, tất nhiên mặt mày suy sụp, vẻ mặt kinh ngạc, vì sao lại là hắn? Hắn mới dựa theo phân phó của thiếu chủ cầm ngọc bội kia rửa sạch một trăm lần. Vì sao chuyện chăm sóc tiểu oa nhi này lại đến phiên mình? Hơn nữa để cho hắn chăm tiểu hài tử coi như xong. Vì sao chỉ lớn hơn thiếu chủ một tuổi hắn lại có chữ lót là “thúc” ?
Hắn oán giận tất nhiên không ai biết. Sau khi dàn xếp xong cho bé con bảo bối. Phượng Hiên đi trước,theo phía sau là Phượng Địch đi đến phủ đại trưởng lão, chuẩn bị nghiệm thu thành quả mấy ngày hôm nay của hắn.
Đính hôn, nói như vậy chỉ cần song phương trao đổi tín vật đính hôn là được. Nhưng ở Ngự Phong quốc, như đại tộc Phượng thị đây nhất là người đính hôn lại là người trong hoàng thất, cần phải tiến hành theo nghi thức đính hôn chính quy. Thứ nhất, là bởi vì loại đính hôn này đối tượng hơn phân nửa chính vì nguyên nhân chính trị cùng là chi tộc hiển hách phải biểu hiện ra coi trọng đối tượng. Thứ hai, là biểu hiện chỗ cao quý của bọn họ không giống với người thường.
Nghi thức đính hôn ở Phượng thị nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, chính là nhất định phải theo trình tự. Trong đó khâu quan trọng nhất đó là tại Từ Đường Phượng thị tế bái tổ tiên, trao đổi tín vật.
Lần này, nghi thức đính hôn của Thiếu tông chủ Phượng thị giống như nghi thức trong hoàng cung, chỉ khác một chút là nhiều hơn một người không liên quan – Kỳ Toán Tử. Giờ phút này, nghi thức đã tiến hành thuận lợi đến bước cuối cùng — tế bái tổ tiên cùng trao đổi tín vật.
Chỉ thấy trong từ đường Phượng thị, các trưởng lão song phương đứng ở hai bên nhìn hai người đang mặc hỉ phục quỳ lạy trước linh bài. Sau đó, đại trưởng lão của Phượng thị để cho hai người đem Ngọc bội Song Phượng để trên cái khay ông bưng lên được trùm khăn đỏ, chuẩn bị trao đổi.
Lâm Tuyết Thiến vừa đặt ngọc bội, vừa vụng trộm nhìn về phía Phượng Hiên bên cạnh. Vừa vặn Phượng Hiên cũng nhìn về phía nàng. Hơn nữa hắn không quên nở nụ cười mê người với nàng, làm cho người nào đó tâm hoa nộ phóng, hai má bị lây một chút đỏ ửng.
Mắt thấy nghi thức này sắp chuẩn bị xong, đến bây giờ còn chưa xuất hiện điềm xấu gì, không uổng phí nàng ba ngày cố gắng. Còn có, nàng chỉ biết đêm qua nằm mơ biểu thị hôm nay thuận lợi! Đêm qua nàng mộng thấy Phượng Hiên đối với mình thâm tình, chân thành nói “Ta yêu nàng”. Tiếp theo hôn mình. Hơn nữa còn với tay vào, với tay vào bên trong cổ áo của mình, chạm vào ngực của mình. Ai nha, mắc cỡ chết người! Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Lâm Tuyết Thiến càng đỏ hơn. Hiển nhiên là đêm qua nàng gặp mộng xuân, hơn nữa đoán chừng là thời điểm tiểu Cốc Nhược Vũ ở trên người nàng tìm ngọc bội.
Nàng ở nơi nào ngượng ngùng, chỉ lo nghĩ đến chuyện này cho nên không có chú ý tới Phượng Vĩnh Diễm khi thấy nàng đặt ngọc bội ở trên khay thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại không dám tin để sát vào cẩn thận coi, tiếp theo mặt biến sắc rất là khiếp sợ.
“Này, này. . . . .Làm sao có thể. . . . ” Ông không dám tin nhìn về phía các trưởng lão Phương Thị khác.
A? Làm sao vậy? Lâm Tuyết Thiến nghe thấy Phượng Vĩnh Diễm trước mặt đang nói chuyện, lập tức phục hồi tinh thần lại. Không hiểu nhìn ông. Đồng dạng các vị trưởng lão của Lâm thị cùng Phương thị nghi ngờ hai mặt nhìn nhau.
Hắc, trò hay đến đây! tiểu ác ma trong lòng Phượng Hiên một tay che miệng, ngăn không được ở nơi nào đó cười trộm.
“Vĩnh Tích, ông xem đây là. . . . .” Phượng Vĩnh Diễm cau mày cầm cái khay vươn ra,ý bảo nhị trưởng lão sang đây xem.
“Chuyện này. . . . . . Tại sao có thể như vậy! ?” Phượng Vĩnh Tích sau khi nhìn kỹ hai ngọc bội ở trong khay, quá sợ hãi. Tiếp theo ông nhìn về phía Lâm Tuyết Thiến, cả giận nói “Lâm tiểu thư, chuyện này đến tột cùng là làm sao?”
Vì thế, nghi thức đính hôn ở bên trong, dựa theo Phượng Hiên an bài, đã xuất hiện tình huống.