Chương : 77
Khi bảo bối bị mất tích, tìm kiếm nhiều ngày mà không thấy, nhưng bỗng nhiên một ngày nào đó lại phát hiện ở chỗ người kia, cảm giác như thế nào? Kẻ trộm! Không sai, trong mặt vợ chồng Cốc thị, Phượng Hiên chính là một kẻ trộm
Khi bảo bối yêu thương mất tích, cảm giác tuyệt vọng vì không thể tìm ra, nhưng sau đó lại phát hiện vẫn tiếp tục ở chỗ người kia, mất mà có kiếm lại được, chuyện này phải nói như thế nào? Người điên! Hiển nhiên, trong lòng vợ chồng Cốc thị, Phượng Hiên mười lăm tuổi chính là kẻ không bình thường chuyên bắt cóc con nít
Sau khi cùng bảo bối biệt ly nhiều năm, nay gặp lại, còn chưa kịp mừng rỡ như điên, lại nhìn thấy người kia xuất hiện ở bên cạnh bảo bối, vậy sẽ như thế nào? Có, âm, mưu! Vì thế, khi Phượng Hiên ba mươi tuổi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu, một chuyện gà bay chó sủa đã xảy ra!
Chuyện kể rằng, khi vợ chồng Cốc thị vẫn như thường lệ, gần tối lại phát cháo cho đám khuất cái mà bọn họ thu lưu, sau khi nấu xong cháo, đang phân phát thì nghe thấy một tiếng nghẹn ngào gọi cha mẹ, thanh âm quen thuộc khiến hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng .
Tuy rằng vết sẹo trên mặt Cốc Nhược Vũ chưa hoàn toàn bình phục, nhưng bởi vì đã tốt hơn trước rất nhiều, nên nàng cũng không mang theo khăn che mặt, mà thân là cha mẹ, vợ chồng Cốc thị chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nữ nhi mà mình thương nhớ.
“Nhược Vũ!” Cốc Lương Thừa kinh ngạc nhìn về phía người tới, tâm tình dâng trào, tiến lên hai bước.
“Nhược, Nhược Vũ!” Mai Bình run rẩy, nhẹ buông tay, vốn đang cầm muôi lớn nhưng lại đánh rơi xuống bàn lúc nào cũng không hay.
“Cha ——! Mẹ ——!” Tiếng kêu vừa mừng rỡ vừa khổ sở, Cốc Nhược Vũ chạy về phía hai người.
“Nhược Vũ!” Nhận ra đây không phải giấc mơ, hai người bỏ lại việc mình đang làm, chạy về phía nữ nhi thất lạc nhiều năm.
Vợ chồng Cốc thị mừng như điên, tâm tình kích động không thể dùng gì để diễn tả, lúc nào cũng mong đến một ngày có thể cùng nữ nhi đoàn tụ, nhưng không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy, trong lòng không ngừng cảm tạ ông trời đã đối đãi tốt với bọn họ. Mai Bình cùng Cốc Nhược Vũ ôm nhau, vui mừng mà khóc, tính tình Cốc Lương Thừa trời sanh vốn biết kiềm chế nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được mà đỏ hoe, khóe miệng nở nụ cười, cảm động mà an ủi vỗ nhẹ lưng hai người.
Bất kể nói thế nào, Cốc Nhược Vũ vui vẻ, thì Phượng Hiên tất nhiên cũng cảm thấy cao hứng, vì vậy hắn cũng cảm thấy xót thương khi chứng kiến cảnh tượng đó, hắn đi đến phía sau nương tử thân yêu, cùng một nhà Cốc thị khóc lóc ôn chuyện.
Hai mắt đẫm lệ, ôm nữ nhi, khóe mắt thoáng nhìn qua người tới gần, Mai Bình trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy, nhưng lại tiếp tục ôm nữ nhi khóc lóc
Ô ô! A? Không đúng! Tiếng khóc của Mai Bình đột nhiên ngừng lại, đem tầm mắt quăng tới người phía sau. Mà Cốc Lương Thừa phát hiện bà vốn đang khóc giống như núi đổ, nay bỗng nhiên ngừng khóc, theo tầm mắt của bà nhìn sang, ngây người!
Lông mày của hai vợ chồng đồng thời nhăn lại, trí nhớ trong đầu hiện lên, nhìn người trước mắt vốn đang mặc quần áo mộc mạc, cười đến sáng lạn, nhưng khuôn mặt đó khiến người trong thiên hạ chỉ cần gặp một lần, đều khó có thể quên thiếu niên có gương mặt hoạ thuỷ kia. Lúc này, trong lòng hai vợ chồng hiện lên bốn chữ: âm, hồn, không, tán!
“Lại là ngươi!” Trong lòng đã xác định, Cốc Lương Thừa trợn mắt, không khỏi kêu lên tiếng.
“Ngươi, ngươi, ngươi” ngừng khóc, tại sao tên trừng thối đã từng trộm nữ nhi sau đó lại lừa gạt nữ nhi lại ở chỗ này! ? Mai Bình buông hai tay ôm Cốc Nhược Vũ ra, tay run rẩy chỉ vào Phượng Hiên, hiển nhiên vừa là hoảng sợ lại vừa là tức giận .
“Cha, mẹ!” Thân thiết gọi nhị lão một tiếng, Phượng Hiên đắc ý chuyện hai người nhận ra hắn, cảm thấy bọn họ có duyên phận cỡ nào, nhất là nương tử thân ái của hắn! Ha ha, người nào đó nghĩ đến nương tử nhà mình liền vui vẻ.
Cha? Mẹ? Một loại khí lạnh âm trầm theo cột sống của hai vợ chồng chui lên.
“Ai là cha ( mẹ) ngươi! Ngươi đừng có gọi bậy!” Hai người trăm miệng một lời, Mai Bình vừa nói vừa đẩy nữ nhi về phía Cốc Lương Thừa, mà Cốc Lương Thừa kéo Cốc Nhược Vũ vốn đang không hiểu chuyện ra phía sau, phải bảo vệ nữ nhi, miễn cho nàng lại bị trộm hay bị lừa.
“Cha, mẹ, con. . . . . .” Là con rể của hai người, lời này chưa kịp nói đầy đủ, đã bị bộ mặt tức giận của Mai Bình đánh gãy.
“Đã nói không cho phép ngươi gọi bậy! Tại sao ngươi lại ở bên cạnh nữ nhi của ta? Không phải ta đã cảnh cáo ngươi, nếu để cho ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ đánh chết nguoi rồi sao!” Nói xong, Mai Bình nhìn thấy cây chổi lớn trong sân, liền chạy tới, vung cái chổi, muốn đem Phượng Hiên đuổi ra khỏi cửa.
A ——! Tại sao có thể như vậy! Trừng mắt nhìn cái chổi trong tay nhạc mẫu đại nhân, Phượng Hiên định kếu cứu với nương tử, “Nương. . . . . .” tử, còn chưa kêu kêu xong, cái chổi liền vung lên, hắn vội vàng tránh né.
“Đã nói không cho phép ngươi gọi mẹ bậy mà! Kêu mẹ cũng vô dụng!” Quả nhiên là người điên, gọi cha mẹ bậy bổi! Cẩm chổi quét, quét, quét! Ta phải quét kẻ điên này ra khỏi cửa!
“Con không có. . . . . .” gọi mẹ, con gọi nương tử! Cơ thể ra sức trốn, trốn, trốn! Ta ai oán nhìn nương tử! Vẫn chưa kịp nói, Phượng Hiên phải chạy trốn, kết quả là thấy hai người ở trong sân, ngươi đuổi ta chạy.
Tình này, cảnh này, làm cho bọn thị vệ đứng ở trong viện phải trợn mắt há hốc mồm, nhìn hắn gọi tới gọi lui, cố gắng tránh né vị phụ nhân trói gà không chặt kia, đồng thời cũng lả bề trên của tông chủ nhà họ, bọn thị vệ trong lòng rối rắm : Chuyện này? Vẫn là không thể giúp đỡ chúa thượng a?
Ai, không giúp được, Phượng Tiêu trong lòng lắc đầu, không đành lòng nhìn về phía bộ dạng vừa buồn cười lại vừa không có hình tượng của chủ tử nhà mình, ôm Thiếu tông chủ đi về phía Cốc Nhược Vũ, đám người Cung Hoàng toàn bộ đều đi ở phía sau .
Cốc Nhược Vũ trợn to mắt tròn không biết tại sao mọi chuyện đột nhiên như vậy, vừa định hỏi cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Cốc Lương Thừa thực sự khẩn trương mà đánh giá nàng từ trên xuống, hỏi: “Nhược Vũ, hắn có làm gì đối với con hay không?”
“Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao cha mẹ lại quen biết phu quân, hơn nữa bộ dạng còn giống như đang phòng ngừa sói
“Con có nhớ rõ cha mẹ con đã từng kể rằng, lúc con mới sinh được mấy tháng thì bị người bắt cóc đi không, rổi cả chuyện con bị bắt cóc lúc ba tuổi nữa?” Cốc Lương Thừa nhìn Phượng Hiên đang bị đuổi đánh giống như đề phòng kẻ cướp, giải thích với nữ nhi.
“Nhớ rõ.” Chuyện này có liên quan gì?
“Hắn, cả hai lần đều bắt con khỏi cha mẹ, chính là kẻ trứng thối thiếu chút nữa đã chia rẽ cả nhà ba người chúng ta! Mẹ con không phải đã nói với con, một khi nhìn thấy nam tử diện mạo tuyệt mỹ, nhất định phải cách xa đấy sao? Làm sao con lại gặp hắn? Hắn có đối xử tệ với con hay không ?” Kẻ này rốt cuộc mu6ón như thế nào?! Không mặc kệ được thì thôi, đằng này lại có thể xuất hiện bên cạnh nữ nhi của ông.
“Hoá ra là nàng!” Cốc Nhược Vũ chưa kịp phát biểu ý kiến, Phượng Tiêu đừng phía sau nàng lặp tức hiểu rõ mọi chuyện, lúc này hắn mới nhớ tới bé gái kia, nhịn không được kêu lên tiếng.
“Cái gì?” Cốc Nhược Vũ kỳ quái nhìn về phía hắn, không hiểu hắn đột nhiên nói câu đấy là có ý gì.
“A? Không có gì!” Phượng Tiêu vội vàng giả ngu, đem Thiếu tông chủ làm tấm mộc ôm đến trước mặt Cốc Nhược Vũ, dời đi lực chú ý của nàng.
Cốc Nhược Vũ ôm tiểu oa nhi vào lòng, chuyển hướng nhìn cha, chỉ thấy Cốc Lương Thừa sau khi nhìn thấy Tiểu Cốc Lượng, hoảng sợ, không ngừng so sánh gương mặt hoạ thuỷ bé bỏng kia cùng với gương mặt hoạ thuỷ đang bị truy đánh kia, giống nhau như đúc!
“Cha, chuyện này, um, Lượng nhi, gọi ông ngoại!” Không biết phải giải thích từ đâu, cuối cùng, Cốc Nhược Vũ ngượng ngùng kêu nhi tử trong lòng lên tiếng.
Ông ngoại?
“Mẹ, đó là bà ngoại sao?” Tiểu oa nhi tạm thời không gọi ngay, lực chú ý của nó ở trên người người cha đáng thương.
“Đúng vậy!”
“Mẹ, vì sao bà ngoại muốn đánh cha? Ông ngoại vì sao mắng cha là trứng thối?” Tiểu oa nhi khó hiểu, cũng không cao hứng, thanh âm tuy là thanh âm của trẻ con chưa dứt sữa, non nớt đáng yêu, nhưng tiếng nói rất lớn, làm cho ông ngoại bên cạnh cùng bà ngoại đang đuổi đánh ở phía trước cũng nghe được một cách rõ ràng
Cái gì —— sao ——! ? Mẹ? Bà ngoại? Cha? Ông ngoại? động tác của Mai Bình dừng lại, nhìn về phía tiểu oa nhi trong lòng nữ nhi, mà Cốc Lương Thừa cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Cốc Lượng.
Cuối cùng đầu hai vợ chồng chậm rãi chuyển hướng, rốt cục Phượng Hiên cũng không cần chạy trốn nữa, chỉ thấy khuôn mặt họa thủy rất vô tội cười nhìn hai người, đáng thương mà đem những lời lúc nãy nói cho xong: “Cha, mẹ, con là con rể của hai người!”
A ——? Lão thiên gia! Lúc này đang xảy ra thảm án gì?!
Khi bảo bối yêu thương mất tích, cảm giác tuyệt vọng vì không thể tìm ra, nhưng sau đó lại phát hiện vẫn tiếp tục ở chỗ người kia, mất mà có kiếm lại được, chuyện này phải nói như thế nào? Người điên! Hiển nhiên, trong lòng vợ chồng Cốc thị, Phượng Hiên mười lăm tuổi chính là kẻ không bình thường chuyên bắt cóc con nít
Sau khi cùng bảo bối biệt ly nhiều năm, nay gặp lại, còn chưa kịp mừng rỡ như điên, lại nhìn thấy người kia xuất hiện ở bên cạnh bảo bối, vậy sẽ như thế nào? Có, âm, mưu! Vì thế, khi Phượng Hiên ba mươi tuổi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu, một chuyện gà bay chó sủa đã xảy ra!
Chuyện kể rằng, khi vợ chồng Cốc thị vẫn như thường lệ, gần tối lại phát cháo cho đám khuất cái mà bọn họ thu lưu, sau khi nấu xong cháo, đang phân phát thì nghe thấy một tiếng nghẹn ngào gọi cha mẹ, thanh âm quen thuộc khiến hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng .
Tuy rằng vết sẹo trên mặt Cốc Nhược Vũ chưa hoàn toàn bình phục, nhưng bởi vì đã tốt hơn trước rất nhiều, nên nàng cũng không mang theo khăn che mặt, mà thân là cha mẹ, vợ chồng Cốc thị chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nữ nhi mà mình thương nhớ.
“Nhược Vũ!” Cốc Lương Thừa kinh ngạc nhìn về phía người tới, tâm tình dâng trào, tiến lên hai bước.
“Nhược, Nhược Vũ!” Mai Bình run rẩy, nhẹ buông tay, vốn đang cầm muôi lớn nhưng lại đánh rơi xuống bàn lúc nào cũng không hay.
“Cha ——! Mẹ ——!” Tiếng kêu vừa mừng rỡ vừa khổ sở, Cốc Nhược Vũ chạy về phía hai người.
“Nhược Vũ!” Nhận ra đây không phải giấc mơ, hai người bỏ lại việc mình đang làm, chạy về phía nữ nhi thất lạc nhiều năm.
Vợ chồng Cốc thị mừng như điên, tâm tình kích động không thể dùng gì để diễn tả, lúc nào cũng mong đến một ngày có thể cùng nữ nhi đoàn tụ, nhưng không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy, trong lòng không ngừng cảm tạ ông trời đã đối đãi tốt với bọn họ. Mai Bình cùng Cốc Nhược Vũ ôm nhau, vui mừng mà khóc, tính tình Cốc Lương Thừa trời sanh vốn biết kiềm chế nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được mà đỏ hoe, khóe miệng nở nụ cười, cảm động mà an ủi vỗ nhẹ lưng hai người.
Bất kể nói thế nào, Cốc Nhược Vũ vui vẻ, thì Phượng Hiên tất nhiên cũng cảm thấy cao hứng, vì vậy hắn cũng cảm thấy xót thương khi chứng kiến cảnh tượng đó, hắn đi đến phía sau nương tử thân yêu, cùng một nhà Cốc thị khóc lóc ôn chuyện.
Hai mắt đẫm lệ, ôm nữ nhi, khóe mắt thoáng nhìn qua người tới gần, Mai Bình trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy, nhưng lại tiếp tục ôm nữ nhi khóc lóc
Ô ô! A? Không đúng! Tiếng khóc của Mai Bình đột nhiên ngừng lại, đem tầm mắt quăng tới người phía sau. Mà Cốc Lương Thừa phát hiện bà vốn đang khóc giống như núi đổ, nay bỗng nhiên ngừng khóc, theo tầm mắt của bà nhìn sang, ngây người!
Lông mày của hai vợ chồng đồng thời nhăn lại, trí nhớ trong đầu hiện lên, nhìn người trước mắt vốn đang mặc quần áo mộc mạc, cười đến sáng lạn, nhưng khuôn mặt đó khiến người trong thiên hạ chỉ cần gặp một lần, đều khó có thể quên thiếu niên có gương mặt hoạ thuỷ kia. Lúc này, trong lòng hai vợ chồng hiện lên bốn chữ: âm, hồn, không, tán!
“Lại là ngươi!” Trong lòng đã xác định, Cốc Lương Thừa trợn mắt, không khỏi kêu lên tiếng.
“Ngươi, ngươi, ngươi” ngừng khóc, tại sao tên trừng thối đã từng trộm nữ nhi sau đó lại lừa gạt nữ nhi lại ở chỗ này! ? Mai Bình buông hai tay ôm Cốc Nhược Vũ ra, tay run rẩy chỉ vào Phượng Hiên, hiển nhiên vừa là hoảng sợ lại vừa là tức giận .
“Cha, mẹ!” Thân thiết gọi nhị lão một tiếng, Phượng Hiên đắc ý chuyện hai người nhận ra hắn, cảm thấy bọn họ có duyên phận cỡ nào, nhất là nương tử thân ái của hắn! Ha ha, người nào đó nghĩ đến nương tử nhà mình liền vui vẻ.
Cha? Mẹ? Một loại khí lạnh âm trầm theo cột sống của hai vợ chồng chui lên.
“Ai là cha ( mẹ) ngươi! Ngươi đừng có gọi bậy!” Hai người trăm miệng một lời, Mai Bình vừa nói vừa đẩy nữ nhi về phía Cốc Lương Thừa, mà Cốc Lương Thừa kéo Cốc Nhược Vũ vốn đang không hiểu chuyện ra phía sau, phải bảo vệ nữ nhi, miễn cho nàng lại bị trộm hay bị lừa.
“Cha, mẹ, con. . . . . .” Là con rể của hai người, lời này chưa kịp nói đầy đủ, đã bị bộ mặt tức giận của Mai Bình đánh gãy.
“Đã nói không cho phép ngươi gọi bậy! Tại sao ngươi lại ở bên cạnh nữ nhi của ta? Không phải ta đã cảnh cáo ngươi, nếu để cho ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ đánh chết nguoi rồi sao!” Nói xong, Mai Bình nhìn thấy cây chổi lớn trong sân, liền chạy tới, vung cái chổi, muốn đem Phượng Hiên đuổi ra khỏi cửa.
A ——! Tại sao có thể như vậy! Trừng mắt nhìn cái chổi trong tay nhạc mẫu đại nhân, Phượng Hiên định kếu cứu với nương tử, “Nương. . . . . .” tử, còn chưa kêu kêu xong, cái chổi liền vung lên, hắn vội vàng tránh né.
“Đã nói không cho phép ngươi gọi mẹ bậy mà! Kêu mẹ cũng vô dụng!” Quả nhiên là người điên, gọi cha mẹ bậy bổi! Cẩm chổi quét, quét, quét! Ta phải quét kẻ điên này ra khỏi cửa!
“Con không có. . . . . .” gọi mẹ, con gọi nương tử! Cơ thể ra sức trốn, trốn, trốn! Ta ai oán nhìn nương tử! Vẫn chưa kịp nói, Phượng Hiên phải chạy trốn, kết quả là thấy hai người ở trong sân, ngươi đuổi ta chạy.
Tình này, cảnh này, làm cho bọn thị vệ đứng ở trong viện phải trợn mắt há hốc mồm, nhìn hắn gọi tới gọi lui, cố gắng tránh né vị phụ nhân trói gà không chặt kia, đồng thời cũng lả bề trên của tông chủ nhà họ, bọn thị vệ trong lòng rối rắm : Chuyện này? Vẫn là không thể giúp đỡ chúa thượng a?
Ai, không giúp được, Phượng Tiêu trong lòng lắc đầu, không đành lòng nhìn về phía bộ dạng vừa buồn cười lại vừa không có hình tượng của chủ tử nhà mình, ôm Thiếu tông chủ đi về phía Cốc Nhược Vũ, đám người Cung Hoàng toàn bộ đều đi ở phía sau .
Cốc Nhược Vũ trợn to mắt tròn không biết tại sao mọi chuyện đột nhiên như vậy, vừa định hỏi cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Cốc Lương Thừa thực sự khẩn trương mà đánh giá nàng từ trên xuống, hỏi: “Nhược Vũ, hắn có làm gì đối với con hay không?”
“Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao cha mẹ lại quen biết phu quân, hơn nữa bộ dạng còn giống như đang phòng ngừa sói
“Con có nhớ rõ cha mẹ con đã từng kể rằng, lúc con mới sinh được mấy tháng thì bị người bắt cóc đi không, rổi cả chuyện con bị bắt cóc lúc ba tuổi nữa?” Cốc Lương Thừa nhìn Phượng Hiên đang bị đuổi đánh giống như đề phòng kẻ cướp, giải thích với nữ nhi.
“Nhớ rõ.” Chuyện này có liên quan gì?
“Hắn, cả hai lần đều bắt con khỏi cha mẹ, chính là kẻ trứng thối thiếu chút nữa đã chia rẽ cả nhà ba người chúng ta! Mẹ con không phải đã nói với con, một khi nhìn thấy nam tử diện mạo tuyệt mỹ, nhất định phải cách xa đấy sao? Làm sao con lại gặp hắn? Hắn có đối xử tệ với con hay không ?” Kẻ này rốt cuộc mu6ón như thế nào?! Không mặc kệ được thì thôi, đằng này lại có thể xuất hiện bên cạnh nữ nhi của ông.
“Hoá ra là nàng!” Cốc Nhược Vũ chưa kịp phát biểu ý kiến, Phượng Tiêu đừng phía sau nàng lặp tức hiểu rõ mọi chuyện, lúc này hắn mới nhớ tới bé gái kia, nhịn không được kêu lên tiếng.
“Cái gì?” Cốc Nhược Vũ kỳ quái nhìn về phía hắn, không hiểu hắn đột nhiên nói câu đấy là có ý gì.
“A? Không có gì!” Phượng Tiêu vội vàng giả ngu, đem Thiếu tông chủ làm tấm mộc ôm đến trước mặt Cốc Nhược Vũ, dời đi lực chú ý của nàng.
Cốc Nhược Vũ ôm tiểu oa nhi vào lòng, chuyển hướng nhìn cha, chỉ thấy Cốc Lương Thừa sau khi nhìn thấy Tiểu Cốc Lượng, hoảng sợ, không ngừng so sánh gương mặt hoạ thuỷ bé bỏng kia cùng với gương mặt hoạ thuỷ đang bị truy đánh kia, giống nhau như đúc!
“Cha, chuyện này, um, Lượng nhi, gọi ông ngoại!” Không biết phải giải thích từ đâu, cuối cùng, Cốc Nhược Vũ ngượng ngùng kêu nhi tử trong lòng lên tiếng.
Ông ngoại?
“Mẹ, đó là bà ngoại sao?” Tiểu oa nhi tạm thời không gọi ngay, lực chú ý của nó ở trên người người cha đáng thương.
“Đúng vậy!”
“Mẹ, vì sao bà ngoại muốn đánh cha? Ông ngoại vì sao mắng cha là trứng thối?” Tiểu oa nhi khó hiểu, cũng không cao hứng, thanh âm tuy là thanh âm của trẻ con chưa dứt sữa, non nớt đáng yêu, nhưng tiếng nói rất lớn, làm cho ông ngoại bên cạnh cùng bà ngoại đang đuổi đánh ở phía trước cũng nghe được một cách rõ ràng
Cái gì —— sao ——! ? Mẹ? Bà ngoại? Cha? Ông ngoại? động tác của Mai Bình dừng lại, nhìn về phía tiểu oa nhi trong lòng nữ nhi, mà Cốc Lương Thừa cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Cốc Lượng.
Cuối cùng đầu hai vợ chồng chậm rãi chuyển hướng, rốt cục Phượng Hiên cũng không cần chạy trốn nữa, chỉ thấy khuôn mặt họa thủy rất vô tội cười nhìn hai người, đáng thương mà đem những lời lúc nãy nói cho xong: “Cha, mẹ, con là con rể của hai người!”
A ——? Lão thiên gia! Lúc này đang xảy ra thảm án gì?!