Chương 14: Hôn lễ 1
Tần gia và Lục gia liên hôn trở thành sự kiện nóng nhất ngày hôm nay.
Hôn lễ được tổ chức ở một bãi biển trên đảo tư nhân, nơi hai người từng chụp ảnh cưới.
Hoa dùng để trang trí được kết hợp từ hơn 100 loại hoa trong nước và ngoại nhập, khoảng 35 tấn hoa tươi phải trải qua khâu kiểm định chất lượng khắt khe để đem lại hiệu ứng thị giác tốt nhất cho người xem.
Tần Tử Sâm còn chuẩn bị máy bay chuyên dụng riêng đưa hơn 300 khách mời ra đảo. Sau khi đến nơi còn có đoàn xe sang đón khách mời từ sân bay đến khách sạn cao cấp nơi tổ chức tiệc tối để nghỉ ngơi.
Lưu Hinh Nhi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt hai mắt sáng lấp lánh, ngưỡng mộ không thôi.
Lục Hiểu Lam mặt chiếc váy cưới sa hoa, trang điểm tinh tế nhìn như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
“A… đẹp quá đi”
“Cậu lại sắp gả cho người ta rồi, còn mình vẫn đang độc thân. Sao anh nhà cậu lại nhanh tay nhanh chân như vậy chứ?”
Lục Hiểu Lam sờ áo cưới trên người, nhìn trái nhìn phải soi gương tự sướng.
“Người ưu tú như tớ đây, đương nhiên phải hạ thủ nhanh một chút.”
“Hình như cũng có lý”.
Thẩm Chỉ Nhược đang ngồi lướt điện thoại thỉnh thoảng xen vào vài câu, đột nhiên Mộng Đình từ bên ngoài mở cửa hớt hãi kêu lên.
“Thời gian sắp tới rồi, đừng soi gương nữa.”
*** .
Gần 5 giờ chiều, khách khứa đã đến nườm nượp. Ai nấy đều ăn mặc sang trọng, cử chỉ thần thái toát lên vẻ cao sang, quý phái.
Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, ai cũng đều phải kinh ngạc trong lòng, bởi không có khách mời nào không có thân phận cao quý.
Có những người là truyền kì trong giới doanh nhân, có người lại là quan chức cao cấp trong chính phủ, kể cả quân đội hay những vị đại lão đậm chất hắc đạo cũng có mặt.
Hoa tươi được trang trí khắp mọi nơi, hương hoa thơm ngát tràn ngập trong không gian.
Gió biển mát mẻ thoả thích ùa vào có cảm giác thư thái dễ chịu.
Còn có vô số vệ sĩ áo đen đứng ở các vị trí khác nhau, thái độ lạnh lùng, nghiêm túc, nhìn qua đều biết không phải vệ sĩ bình thường.
Không ai dám tùy tiện bắt chuyện, tất cả đều dõi mắt nhìn về hướng trung tâm buổi tiệc, nơi diễn ra nghi thức kết hôn.
Đúng 5 giờ, nhân viên phục vụ khách sáo mời tất cả mọi người lùi lại phía sau một chút.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chợt nghe thấy tiếng trực thăng vang trên đỉnh đầu.
Chưa hết sửng sốt thì chiếc trực thăng hạ cánh ở phía cầu thang nối liền với mặt đất, thoạt nhìn cứ như thang trời.
Từ trên cao bóng dáng Lục Hiểu Lam dần dần xuất hiện khiến cho ai nấy đều choáng ngợp.
Không ngờ chủ nhân bữa tiệc lại xuất hiện hoành tráng như vậy.
Lục Hiểu Lam mặc váy cưới trắng tinh, tóc cài voan mỏng dài điểm xuyến những bông hoa nhỏ. Một tay cầm bó hoa, một tay khoác tay Lục Bỉnh Quý đứng trên cao nhìn xuống.
Tần Tử Sâm dáng vẻ thong dong, từng bước, bước lên bậc thang đi về phía cô.
Theo bước chân anh thì tiếng nhạc du dương cũng bắt đầu vang lên.
Đến khi Tần Tử Sâm đã hoàn toàn đứng trước mặt Lục Hiểu Lam mọi người mới hoàn hồn.
Giọng nói nhẹ của Tần Tử Sâm bất ngờ vang lên.
“Lục Hiểu Lam… nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước chân, chỉ cần em chịu đi 1 bước đầu tiên, anh tình nguyện bước 999 bước còn lại về phía em...”
“Có lẽ em không biết chiếc váy cưới dành cho em ngày hôm nay chính xác là được đính kết bằng 999 viên pha lê Swarovski, 99 carat kim cương trắng, và một viên kim cương xanh 9 Carat… Lục Hiểu Lam đó là lời hứa anh dành cho em, cảm ơn em đã gả cho anh”.
Phía dưới vang lên tiếng suýt xoa.
Tình yêu Vĩnh Cửu ư.
Xuỳ… anh diễn cũng quá đạt đi.
Lục Hiểu Lam âm thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, tiếp tục diễn vai bình hoa di động.
Lục Bỉnh Quý lại rưng rưng nước mắt.
“Tiểu Sâm, ông giao cháu ngoan của ông cho cháu, hai đứa phải thật hạnh phúc, sông cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm”
“Cảm ơn ông ngoại”
Tần Tử Sâm gật đầu cười khẽ, hai người nhìn nhau cười cứ như trong mắt chỉ có bóng dáng của đối phương, giống như cả hội trường chỉ còn lại người đối diện.
Tần Tử Sâm ôm eo Lục Hiểu Lam thảnh thơi bước xuống sân khấu trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Rất nhanh các nghi thức cũng bắt đầu.
Cha sứ bắt đầu thực hiện sứ mệnh của mình.
“Anh Tần Tử Sâm, anh có đồng ý lấy cô Lục Hiểu Lam làm vợ của mình, bất luận là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, anh đều sẽ luôn yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy mãi mãi?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô Lục Hiểu Lam, cô có đồng ý gả cho anh Tần Tử Sâm làm vợ của anh ấy, bất luận thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, đều chung thủy không rời xa?”
Hôn lễ được tổ chức ở một bãi biển trên đảo tư nhân, nơi hai người từng chụp ảnh cưới.
Hoa dùng để trang trí được kết hợp từ hơn 100 loại hoa trong nước và ngoại nhập, khoảng 35 tấn hoa tươi phải trải qua khâu kiểm định chất lượng khắt khe để đem lại hiệu ứng thị giác tốt nhất cho người xem.
Tần Tử Sâm còn chuẩn bị máy bay chuyên dụng riêng đưa hơn 300 khách mời ra đảo. Sau khi đến nơi còn có đoàn xe sang đón khách mời từ sân bay đến khách sạn cao cấp nơi tổ chức tiệc tối để nghỉ ngơi.
Lưu Hinh Nhi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt hai mắt sáng lấp lánh, ngưỡng mộ không thôi.
Lục Hiểu Lam mặt chiếc váy cưới sa hoa, trang điểm tinh tế nhìn như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
“A… đẹp quá đi”
“Cậu lại sắp gả cho người ta rồi, còn mình vẫn đang độc thân. Sao anh nhà cậu lại nhanh tay nhanh chân như vậy chứ?”
Lục Hiểu Lam sờ áo cưới trên người, nhìn trái nhìn phải soi gương tự sướng.
“Người ưu tú như tớ đây, đương nhiên phải hạ thủ nhanh một chút.”
“Hình như cũng có lý”.
Thẩm Chỉ Nhược đang ngồi lướt điện thoại thỉnh thoảng xen vào vài câu, đột nhiên Mộng Đình từ bên ngoài mở cửa hớt hãi kêu lên.
“Thời gian sắp tới rồi, đừng soi gương nữa.”
*** .
Gần 5 giờ chiều, khách khứa đã đến nườm nượp. Ai nấy đều ăn mặc sang trọng, cử chỉ thần thái toát lên vẻ cao sang, quý phái.
Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, ai cũng đều phải kinh ngạc trong lòng, bởi không có khách mời nào không có thân phận cao quý.
Có những người là truyền kì trong giới doanh nhân, có người lại là quan chức cao cấp trong chính phủ, kể cả quân đội hay những vị đại lão đậm chất hắc đạo cũng có mặt.
Hoa tươi được trang trí khắp mọi nơi, hương hoa thơm ngát tràn ngập trong không gian.
Gió biển mát mẻ thoả thích ùa vào có cảm giác thư thái dễ chịu.
Còn có vô số vệ sĩ áo đen đứng ở các vị trí khác nhau, thái độ lạnh lùng, nghiêm túc, nhìn qua đều biết không phải vệ sĩ bình thường.
Không ai dám tùy tiện bắt chuyện, tất cả đều dõi mắt nhìn về hướng trung tâm buổi tiệc, nơi diễn ra nghi thức kết hôn.
Đúng 5 giờ, nhân viên phục vụ khách sáo mời tất cả mọi người lùi lại phía sau một chút.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chợt nghe thấy tiếng trực thăng vang trên đỉnh đầu.
Chưa hết sửng sốt thì chiếc trực thăng hạ cánh ở phía cầu thang nối liền với mặt đất, thoạt nhìn cứ như thang trời.
Từ trên cao bóng dáng Lục Hiểu Lam dần dần xuất hiện khiến cho ai nấy đều choáng ngợp.
Không ngờ chủ nhân bữa tiệc lại xuất hiện hoành tráng như vậy.
Lục Hiểu Lam mặc váy cưới trắng tinh, tóc cài voan mỏng dài điểm xuyến những bông hoa nhỏ. Một tay cầm bó hoa, một tay khoác tay Lục Bỉnh Quý đứng trên cao nhìn xuống.
Tần Tử Sâm dáng vẻ thong dong, từng bước, bước lên bậc thang đi về phía cô.
Theo bước chân anh thì tiếng nhạc du dương cũng bắt đầu vang lên.
Đến khi Tần Tử Sâm đã hoàn toàn đứng trước mặt Lục Hiểu Lam mọi người mới hoàn hồn.
Giọng nói nhẹ của Tần Tử Sâm bất ngờ vang lên.
“Lục Hiểu Lam… nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước chân, chỉ cần em chịu đi 1 bước đầu tiên, anh tình nguyện bước 999 bước còn lại về phía em...”
“Có lẽ em không biết chiếc váy cưới dành cho em ngày hôm nay chính xác là được đính kết bằng 999 viên pha lê Swarovski, 99 carat kim cương trắng, và một viên kim cương xanh 9 Carat… Lục Hiểu Lam đó là lời hứa anh dành cho em, cảm ơn em đã gả cho anh”.
Phía dưới vang lên tiếng suýt xoa.
Tình yêu Vĩnh Cửu ư.
Xuỳ… anh diễn cũng quá đạt đi.
Lục Hiểu Lam âm thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, tiếp tục diễn vai bình hoa di động.
Lục Bỉnh Quý lại rưng rưng nước mắt.
“Tiểu Sâm, ông giao cháu ngoan của ông cho cháu, hai đứa phải thật hạnh phúc, sông cạn đá mòn, vĩnh kết đồng tâm”
“Cảm ơn ông ngoại”
Tần Tử Sâm gật đầu cười khẽ, hai người nhìn nhau cười cứ như trong mắt chỉ có bóng dáng của đối phương, giống như cả hội trường chỉ còn lại người đối diện.
Tần Tử Sâm ôm eo Lục Hiểu Lam thảnh thơi bước xuống sân khấu trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Rất nhanh các nghi thức cũng bắt đầu.
Cha sứ bắt đầu thực hiện sứ mệnh của mình.
“Anh Tần Tử Sâm, anh có đồng ý lấy cô Lục Hiểu Lam làm vợ của mình, bất luận là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, anh đều sẽ luôn yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy mãi mãi?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô Lục Hiểu Lam, cô có đồng ý gả cho anh Tần Tử Sâm làm vợ của anh ấy, bất luận thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo nàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u sầu, đều chung thủy không rời xa?”