Chương 22: Chắn chắn là khắc tinh
Rạp chiếu phim rộng lớn nhất thời bị khỏa lấp bởi hơi thở mờ ám của hai người. Nhiệt độ cũng dần nhanh chóng tăng cao…
Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của Tần Tử Sâm. Hai người quấn chặt lấy nhau như không còn biết đến xung quanh…
Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát không chừa một khe hở, lưu luyến triền miên trên chiếc ghế dài rộng.
Trên mặt đất… vương vãi đầy quần áo cả nam lẫn nữ…
Bàn tay Tần Tử Sâm như ngọn đuốc dao động trên từng tấc da thịt mịn màng nõn nà của cô.
Đôi chân thon thả của Lục Hiểu Lam quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho anh mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể cô.
Tần Tử Sâm bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.
Nương theo mỗi động tác của anh là tiếng rên rỉ đê mê của người con gái…
Màn đên trôi qua giữa bầu không khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu…
***
Ngày hôm sau.
Lục Hiểu Lam mơ màng tỉnh lại, tuy còn chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh. Đầu óc bắt đầu xoay chuyển về tối hôm qua.
Mẹ nó, lại bị dụ dỗ lên giường rồi.
Sau này nhất định sẽ không uống rượu với tên chết tiệt đó nữa, chắc chắn tên đó đã có ý đồ từ trước.
Điện thoại bên cạnh bỗng reo lên, Lục Hiểu Lam không thèm liếc nhìn màn hình tùy tiện bắt máy.
“Dậy rồi?”
Giọng nói trầm ấm nam tính vang bên tai, Lục Hiểu Lam vội vàng nhìn số gọi đến, ghét bỏ ra mặt.
“Ừm”
“Đến Đế Lạc đi”
Đế Lạc, là nơi mà cô đang nghĩ đến sao?.
Lúc này Lục Hiểu Lam mới quan sát cẩn thận căn phòng, không giống cách bày trí phòng tân hôn cô đã từng ngủ qua. Cô vội vàng chạy đến cửa sổ mở rèm cửa ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt.
Ơ… đây không phải là biệt thự của Tần Tử Sâm ở Khổng Tước Viên sao???
Về đây lúc nào vậy nhỉ?!
Tần Tử Sâm bên kia không nghe thấy câu trả lời nên gọi khẽ.
“Hiểu Lam”
Lục Hiểu Lam hoàn hồn, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
“Được”
Tối đến Lục Hiểu Lam thay quần áo, lại trang điểm một chút, cô phải dùng che khuyết điểm che đi những dấu vết ái muội tối hôm qua.
Loay hoay cả buổi mới miễn cưỡng che đi được, cũng tạm xem là tự nhiên.
Trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông tên họ Tần kia.
Thấy Lục Hiểu Lam đến, Tần Tử Sâm quan sát cô một lượt hơi chau mày.
Cô mặc váy đơn giản nhưng lại ôm sát người khoe ra cái mông cong cong, vòng eo nhỏ xíu.
Váy tay dài nhưng phần tay và phía trên ngực thiết kế kiểu lưới mỏng khiến vòng một trông như ẩn như hiện.
Càng nhìn khuôn mặt Tần Tử Sâm càng đen.
Ăn mặc xinh đẹp như thế làm gì, mặc áo phông quần jean không được sao?
Có trời mới biết anh hối hận vì đã gọi cô đến như thế nào.
Lục Hiểu Lam quan sát xung quanh một vòng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Sâm. Lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.
“Lục Hiểu Lam, vợ tôi”
Thái Việt Trạch và Cố Tư Vũ tất nhiên cô biết, nhưng người đàn ông trước mặt cô chưa từng gặp qua. Khuôn mặt không đẹp đến mức thần nhân căm phẫn nhưng cũng tính là anh tuấn.
“Xin chào, tôi là Lâm Nhược”
Lâm Nhược làm tư thế bắt tay, Lục Hiểu Lam cũng lịch sự chìa tay ra.
Tần Tử Sâm nhìn thấy anh ta nắm tay Lục Hiểu Lam, sắc mặt nháy mắt âm u đến cực điểm.
Anh đột nhiên đưa tay kéo Lục Hiểu Lam ra một chút, quanh thân tỏa ra một cỗ áp lực.
Lâm Nhược theo bản năng buông tay ra.
Tần Tử Sâm kéo tay Lục Hiểu Lam sang, lấy ra một cái khăn tay tỉ mỉ lau tay cho cô.
Lâm Nhược “…”
Vợ của Tần thiếu bắt tay một chút cũng không được, thật đáng sợ.
Anh cảm thấy lau sạch rồi mới buông tay cô ra, tiếp đó một chiếc áo khoác màu đen rơi xuống đầu vai cô, mang theo hương bạc hà mát lạnh.
Thái Việt Trạch và Cố Tư Vũ vẫn bình tĩnh nhâm nhi ly rượu, ngay cả tư thế cũng không đổi một chút. Họ giống như đã quen với một Tần Tử Sâm như vậy.
Tần Tử Sâm điều chỉnh lại cảm xúc, đẩy ly nước trái cây đến trước mặt cô. Động tác nhẹ nhàng như thể người ghen tuông lúc nãy không phải là anh vậy.
“Uống cái này đi, đừng uống rượu”
Lục Hiểu Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Có đánh chết cô cũng không uống nữa.
Rượu chắc chắn là khắc tinh của cô.
Lần đầu uống say bị thất thân, lần thứ hai được người khác mang về…
Mẹ nó, lần này thậm chí còn bị bế lên máy bay quay trở về mà cũng không hay biết.
Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của Tần Tử Sâm. Hai người quấn chặt lấy nhau như không còn biết đến xung quanh…
Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát không chừa một khe hở, lưu luyến triền miên trên chiếc ghế dài rộng.
Trên mặt đất… vương vãi đầy quần áo cả nam lẫn nữ…
Bàn tay Tần Tử Sâm như ngọn đuốc dao động trên từng tấc da thịt mịn màng nõn nà của cô.
Đôi chân thon thả của Lục Hiểu Lam quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho anh mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể cô.
Tần Tử Sâm bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.
Nương theo mỗi động tác của anh là tiếng rên rỉ đê mê của người con gái…
Màn đên trôi qua giữa bầu không khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu…
***
Ngày hôm sau.
Lục Hiểu Lam mơ màng tỉnh lại, tuy còn chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh. Đầu óc bắt đầu xoay chuyển về tối hôm qua.
Mẹ nó, lại bị dụ dỗ lên giường rồi.
Sau này nhất định sẽ không uống rượu với tên chết tiệt đó nữa, chắc chắn tên đó đã có ý đồ từ trước.
Điện thoại bên cạnh bỗng reo lên, Lục Hiểu Lam không thèm liếc nhìn màn hình tùy tiện bắt máy.
“Dậy rồi?”
Giọng nói trầm ấm nam tính vang bên tai, Lục Hiểu Lam vội vàng nhìn số gọi đến, ghét bỏ ra mặt.
“Ừm”
“Đến Đế Lạc đi”
Đế Lạc, là nơi mà cô đang nghĩ đến sao?.
Lúc này Lục Hiểu Lam mới quan sát cẩn thận căn phòng, không giống cách bày trí phòng tân hôn cô đã từng ngủ qua. Cô vội vàng chạy đến cửa sổ mở rèm cửa ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt.
Ơ… đây không phải là biệt thự của Tần Tử Sâm ở Khổng Tước Viên sao???
Về đây lúc nào vậy nhỉ?!
Tần Tử Sâm bên kia không nghe thấy câu trả lời nên gọi khẽ.
“Hiểu Lam”
Lục Hiểu Lam hoàn hồn, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
“Được”
Tối đến Lục Hiểu Lam thay quần áo, lại trang điểm một chút, cô phải dùng che khuyết điểm che đi những dấu vết ái muội tối hôm qua.
Loay hoay cả buổi mới miễn cưỡng che đi được, cũng tạm xem là tự nhiên.
Trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông tên họ Tần kia.
Thấy Lục Hiểu Lam đến, Tần Tử Sâm quan sát cô một lượt hơi chau mày.
Cô mặc váy đơn giản nhưng lại ôm sát người khoe ra cái mông cong cong, vòng eo nhỏ xíu.
Váy tay dài nhưng phần tay và phía trên ngực thiết kế kiểu lưới mỏng khiến vòng một trông như ẩn như hiện.
Càng nhìn khuôn mặt Tần Tử Sâm càng đen.
Ăn mặc xinh đẹp như thế làm gì, mặc áo phông quần jean không được sao?
Có trời mới biết anh hối hận vì đã gọi cô đến như thế nào.
Lục Hiểu Lam quan sát xung quanh một vòng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Sâm. Lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.
“Lục Hiểu Lam, vợ tôi”
Thái Việt Trạch và Cố Tư Vũ tất nhiên cô biết, nhưng người đàn ông trước mặt cô chưa từng gặp qua. Khuôn mặt không đẹp đến mức thần nhân căm phẫn nhưng cũng tính là anh tuấn.
“Xin chào, tôi là Lâm Nhược”
Lâm Nhược làm tư thế bắt tay, Lục Hiểu Lam cũng lịch sự chìa tay ra.
Tần Tử Sâm nhìn thấy anh ta nắm tay Lục Hiểu Lam, sắc mặt nháy mắt âm u đến cực điểm.
Anh đột nhiên đưa tay kéo Lục Hiểu Lam ra một chút, quanh thân tỏa ra một cỗ áp lực.
Lâm Nhược theo bản năng buông tay ra.
Tần Tử Sâm kéo tay Lục Hiểu Lam sang, lấy ra một cái khăn tay tỉ mỉ lau tay cho cô.
Lâm Nhược “…”
Vợ của Tần thiếu bắt tay một chút cũng không được, thật đáng sợ.
Anh cảm thấy lau sạch rồi mới buông tay cô ra, tiếp đó một chiếc áo khoác màu đen rơi xuống đầu vai cô, mang theo hương bạc hà mát lạnh.
Thái Việt Trạch và Cố Tư Vũ vẫn bình tĩnh nhâm nhi ly rượu, ngay cả tư thế cũng không đổi một chút. Họ giống như đã quen với một Tần Tử Sâm như vậy.
Tần Tử Sâm điều chỉnh lại cảm xúc, đẩy ly nước trái cây đến trước mặt cô. Động tác nhẹ nhàng như thể người ghen tuông lúc nãy không phải là anh vậy.
“Uống cái này đi, đừng uống rượu”
Lục Hiểu Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Có đánh chết cô cũng không uống nữa.
Rượu chắc chắn là khắc tinh của cô.
Lần đầu uống say bị thất thân, lần thứ hai được người khác mang về…
Mẹ nó, lần này thậm chí còn bị bế lên máy bay quay trở về mà cũng không hay biết.