Chương 6: Ép hôn thì hay lắm à
Lục Hiểu Lam không về Lục gia mà trở về ký túc xá của trường, ở cùng với cô là ba cô gái nhỏ cùng khoa.
Lưu Hinh Nhi nằm dài trên chiếc bàn con, hai mắt đỏ hoe. Nhìn thấy người trước mặt là Lục Hiểu Lam thì nhanh chóng dang hai tay ra.
“Lam Lam, ôm ôm”
Lục Hiểu Lam hiếm hoi nể tình đáp lại cái ôm này, có thể nói cô gái Lưu Hinh Nhi này là gu của cô… ừm là ngọt ngào, ngốc nghếch.
“Sao thế?”
Lưu Hinh Nhi ngẩn đầu lên… nhìn thấy đôi mắt làm người ta tin tưởng kia thì bỗng không còn lo lắng nữa, đưa tay lên lau nước mắt.
“Tối nay tớ có buổi biểu diễn, có một đoạn mở đầu độc tấu đàn Guzheng”
“Đáng lẽ ra Châu Anh Thảo đã đồng ý giúp tớ. Cậu ấy dù không tinh thông nhưng cũng biết được một chút…”
“Bây giờ…”
“Bài gì?”
“Sứ Thanh Hoa”
Lục Hiểu Lam day mi tâm, cô cũng gián tiếp gây ra cục diện này.
“Chỉ một đoạn thôi đúng không?”
Lưu Hinh Nhi ngờ nghệch gật đầu.
“Đưa Sheet nhạc cho tớ”
****
Vốn sẵn năng khiếu và đam mê, Lưu Hinh Nhi như là người được dành cho nghệ thuật múa.
Cô luôn bay bổng với đôi chân lả lướt, với từng động tác uyển chuyển cuốn hút người xem.
Nhưng để có những giây phút thăng hoa ấy là cả một quá trình khổ luyện “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”
Để biểu diễn một tác phẩm khoảng vài phút, cô phải tập suốt một tháng trời. Những động tác khó phải tập đi tập lại nhiều lần, đến mức cơ thể bầm tím.
Khi tập luyện, Lưu Hinh Nhi say sưa đến quên thời gian. Bao nhiêu nội lực đều dồn vào các động tác nên đôi khi tập xong, bước đi không vững.
Nhiều lần nhìn thấy cảnh Lưu Hinh Nhi tập luyện, biết được sự gian nan vất vả đó nên Lục Hiểu Lam mới ra tay giúp đỡ.
Từ bên ngoài cánh gà có người nói vọng vào.
“Lưu Hinh Nhi chuẩn bị”
Lục Hiểu Lam kiểm tra nhạc cụ lại một lần nữa rồi khẽ gật đầu.
Lưu Hinh Nhi thở phào, nói thật cô cũng chưa từng nghe Lục Hiểu Lam biết đàn bao giờ. Nhưng không hiểu sao cô lại tin tưởng một cách lạ lùng.
Đây là một quán pub, bày trí theo phong cách cổ điển, có bố trí một ban nhạc phục vụ cuối tuần.
Có một lần Lưu Hinh Nhi lên góp vui, không ngờ lại được mọi người ủng hộ, chủ quán ngỏ lời mời cô gia nhập luôn. Hôm nay mọi người yêu cầu Lưu Hinh Nhi múa bài Sứ Thanh Hoa.
Trên sân khấu Lục Hiểu Lam mặc một chiếc sườn xám màu trắng, đeo khăn lụa che mặt.
Cô ngồi vắt chân trên ghế, một đầu đàn đặt lên đùi. Sườn xám kiểu dáng xẻ một bên đùi vì vậy càng chói mắt, bàn tay cô nhẹ nhàng uyển chuyển lướt trên từng dây đàn.
Giai điệu du dương lúc trầm lúc bổng bắt đầu vang lên, khiến cho người nghe cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau.
Lưu Hinh Nhi cũng lả lướt thực hiện những động tác của mình, lúc xoay tròn lúc uốn lượn, hai người kết hợp với nhau rất ăn ý.
***
“Này… mỹ nhân sườn xám kìa…”
Thái Việt Trạch nhìn theo hướng Cố Tư Vũ hất cằm, khoé môi giật giật.
“Ể… Tử Sâm, giống con nhóc kia không?”
Lúc này Tần Tử Sâm vẫn khoác trên người chiếc áo sơ mi và quần âu, khoé môi nhếch lên đầy thờ ơ.
Đến Thái Việt Trạch còn thấy giống, lẽ nào Tần Tử Sâm không nhận ra. Từ lúc cô gái trên sân khấu xuất hiện thì anh đã nhận ra rồi. Đeo khăn che mặt thì có là gì, cho dù cô có hoá thành tro anh cũng nhận ra cô.
Chết tiệt, anh gọi điện thoại thì không nghe máy lại chạy đến đây đánh đàn.
Biểu diễn xong tiếc mục của mình Lưu Hinh Nhi có việc gấp nên về trước.
Trên sân khấu ca sĩ đang trình diễn một bài hát thê lương. Lục Hiểu Lam thay quần áo rồi tìm, một bàn trong gốc khuất ngồi xuống.
Cô đang mặc áo t-shirt quần jean, trên bàn đặt chai Black Labe, nhẹ nhàng nâng ly thủy tinh lên hít hà, hài lòng cười híp mắt.
Bây giờ trông Lục Hiểu Lam như đứa trẻ bị bỏ rơi, ngồi một mình trong gốc, tự thương lấy bản thân mình.
Cô không phải người đa sầu đa cảm, chẳng qua dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong phút chốc chưa thể tiêu hóa nổi.
Mới qua bao lâu Lục Hiểu Lam đã uống hơn nửa chai Black Label. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tay ôm chai rượu nhưng miệng vẫn không quên mắng chửi.
“Tần Tử Sâm, đồ cặn bã nhà anh, ép hôn thì hay lắm à!”
Đám người Tần Tử Sâm vừa bước đến thì nghe thấy câu nói này.
Trong gốc quán tối tăm, Lục Hiểu Lam ôm chai rượu gục xuống bàn, lúc say cô lộ rõ vẻ quyến rũ. Đôi mắt nai con lóng lánh nước, trong vắt vô tội. Khoé môi ướt át, động tác liếm nhẹ môi biếng nhác nhưng lại đầy sự gợi cảm.
Thái Việt Trạch lập tức thu lại ánh mắt của mình.
Nhìn thấy biểu cảm không vui trên mặt Tần Tử Sâm, anh ta hiểu ý kéo Cố Tư Vũ ra ngoài trước.
Lưu Hinh Nhi nằm dài trên chiếc bàn con, hai mắt đỏ hoe. Nhìn thấy người trước mặt là Lục Hiểu Lam thì nhanh chóng dang hai tay ra.
“Lam Lam, ôm ôm”
Lục Hiểu Lam hiếm hoi nể tình đáp lại cái ôm này, có thể nói cô gái Lưu Hinh Nhi này là gu của cô… ừm là ngọt ngào, ngốc nghếch.
“Sao thế?”
Lưu Hinh Nhi ngẩn đầu lên… nhìn thấy đôi mắt làm người ta tin tưởng kia thì bỗng không còn lo lắng nữa, đưa tay lên lau nước mắt.
“Tối nay tớ có buổi biểu diễn, có một đoạn mở đầu độc tấu đàn Guzheng”
“Đáng lẽ ra Châu Anh Thảo đã đồng ý giúp tớ. Cậu ấy dù không tinh thông nhưng cũng biết được một chút…”
“Bây giờ…”
“Bài gì?”
“Sứ Thanh Hoa”
Lục Hiểu Lam day mi tâm, cô cũng gián tiếp gây ra cục diện này.
“Chỉ một đoạn thôi đúng không?”
Lưu Hinh Nhi ngờ nghệch gật đầu.
“Đưa Sheet nhạc cho tớ”
****
Vốn sẵn năng khiếu và đam mê, Lưu Hinh Nhi như là người được dành cho nghệ thuật múa.
Cô luôn bay bổng với đôi chân lả lướt, với từng động tác uyển chuyển cuốn hút người xem.
Nhưng để có những giây phút thăng hoa ấy là cả một quá trình khổ luyện “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”
Để biểu diễn một tác phẩm khoảng vài phút, cô phải tập suốt một tháng trời. Những động tác khó phải tập đi tập lại nhiều lần, đến mức cơ thể bầm tím.
Khi tập luyện, Lưu Hinh Nhi say sưa đến quên thời gian. Bao nhiêu nội lực đều dồn vào các động tác nên đôi khi tập xong, bước đi không vững.
Nhiều lần nhìn thấy cảnh Lưu Hinh Nhi tập luyện, biết được sự gian nan vất vả đó nên Lục Hiểu Lam mới ra tay giúp đỡ.
Từ bên ngoài cánh gà có người nói vọng vào.
“Lưu Hinh Nhi chuẩn bị”
Lục Hiểu Lam kiểm tra nhạc cụ lại một lần nữa rồi khẽ gật đầu.
Lưu Hinh Nhi thở phào, nói thật cô cũng chưa từng nghe Lục Hiểu Lam biết đàn bao giờ. Nhưng không hiểu sao cô lại tin tưởng một cách lạ lùng.
Đây là một quán pub, bày trí theo phong cách cổ điển, có bố trí một ban nhạc phục vụ cuối tuần.
Có một lần Lưu Hinh Nhi lên góp vui, không ngờ lại được mọi người ủng hộ, chủ quán ngỏ lời mời cô gia nhập luôn. Hôm nay mọi người yêu cầu Lưu Hinh Nhi múa bài Sứ Thanh Hoa.
Trên sân khấu Lục Hiểu Lam mặc một chiếc sườn xám màu trắng, đeo khăn lụa che mặt.
Cô ngồi vắt chân trên ghế, một đầu đàn đặt lên đùi. Sườn xám kiểu dáng xẻ một bên đùi vì vậy càng chói mắt, bàn tay cô nhẹ nhàng uyển chuyển lướt trên từng dây đàn.
Giai điệu du dương lúc trầm lúc bổng bắt đầu vang lên, khiến cho người nghe cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau.
Lưu Hinh Nhi cũng lả lướt thực hiện những động tác của mình, lúc xoay tròn lúc uốn lượn, hai người kết hợp với nhau rất ăn ý.
***
“Này… mỹ nhân sườn xám kìa…”
Thái Việt Trạch nhìn theo hướng Cố Tư Vũ hất cằm, khoé môi giật giật.
“Ể… Tử Sâm, giống con nhóc kia không?”
Lúc này Tần Tử Sâm vẫn khoác trên người chiếc áo sơ mi và quần âu, khoé môi nhếch lên đầy thờ ơ.
Đến Thái Việt Trạch còn thấy giống, lẽ nào Tần Tử Sâm không nhận ra. Từ lúc cô gái trên sân khấu xuất hiện thì anh đã nhận ra rồi. Đeo khăn che mặt thì có là gì, cho dù cô có hoá thành tro anh cũng nhận ra cô.
Chết tiệt, anh gọi điện thoại thì không nghe máy lại chạy đến đây đánh đàn.
Biểu diễn xong tiếc mục của mình Lưu Hinh Nhi có việc gấp nên về trước.
Trên sân khấu ca sĩ đang trình diễn một bài hát thê lương. Lục Hiểu Lam thay quần áo rồi tìm, một bàn trong gốc khuất ngồi xuống.
Cô đang mặc áo t-shirt quần jean, trên bàn đặt chai Black Labe, nhẹ nhàng nâng ly thủy tinh lên hít hà, hài lòng cười híp mắt.
Bây giờ trông Lục Hiểu Lam như đứa trẻ bị bỏ rơi, ngồi một mình trong gốc, tự thương lấy bản thân mình.
Cô không phải người đa sầu đa cảm, chẳng qua dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, trong phút chốc chưa thể tiêu hóa nổi.
Mới qua bao lâu Lục Hiểu Lam đã uống hơn nửa chai Black Label. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tay ôm chai rượu nhưng miệng vẫn không quên mắng chửi.
“Tần Tử Sâm, đồ cặn bã nhà anh, ép hôn thì hay lắm à!”
Đám người Tần Tử Sâm vừa bước đến thì nghe thấy câu nói này.
Trong gốc quán tối tăm, Lục Hiểu Lam ôm chai rượu gục xuống bàn, lúc say cô lộ rõ vẻ quyến rũ. Đôi mắt nai con lóng lánh nước, trong vắt vô tội. Khoé môi ướt át, động tác liếm nhẹ môi biếng nhác nhưng lại đầy sự gợi cảm.
Thái Việt Trạch lập tức thu lại ánh mắt của mình.
Nhìn thấy biểu cảm không vui trên mặt Tần Tử Sâm, anh ta hiểu ý kéo Cố Tư Vũ ra ngoài trước.