Chương 9: Về nhà
Sáng hôm sau Dương Tử Phong đưa đôi mắt mệt mỏi và cái đầu đau nhức ngồi dậy. Đầu tiên anh nhìn xung quanh phòng thấy đây không phải là phòng mình anh mới hất chăn mà bước xuống giường thì cánh cửa phòng tắm bật mở.
Chu Minh Triết quấn độc chiếc khăn ngang eo mà bước ra ngoài khiến Tử Phong giật mình nói lắp.
- Sao...sao cậu lại ở đây?
Chu Minh Triết tức giận nói.
- Đây là nhà tôi.
Tử Phong lục lại ký ức ngày hôm qua rồi đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Minh Triết hỏi còn không quên minh họa.
- Hôm qua...chúng ta...
Anh đưa tay diễn tả những hành động không trong sáng mà hỏi còn Minh Triết thì nhìn anh ghét bỏ đưa cho anh xem những hành dộng hôm qua anh làm.
Sau khi xem đoạn video chỉ nhìn thấy anh như người nát rượu mới thở phào nhẹ nhõm.
- May quá! Mình chưa mất hoa cúc.
- Cậu nói cái gì?
Chu Minh Triết tức giận nhìn anh hỏi. Còn anh thì không nói gì thêm chỉnh trang lại quần áo mà nghiêm nghị bước ra ngoài.
- Tôi phải về rồi.
Không để cho Chu Minh Triết nói lời nào anh đã chạy vội ra khỏi nhà cậu mà bước về phía xe phóng nhanh đi khiến Minh Triết tức ứa máu.
- Cái người này! Lợi dụng mình nhiều như thế mà không có 1 lời cảm ơn.
Sau khi anh rời khỏi nhà Chu Minh Triết phóng xe về nhà riêng chạy khắp nơi tìm cô nhưng không thấy đâu anh mới hỏi 1 nữ hầu ở đó.
- Đào Yên! Cô gái hôm qua tôi mang về đâu rồi?
Cứ ngỡ anh gọi lại vì để ý đến mình nào ngờ lại hỏi về người con gái hôm quá khiến cô ta tức giận trả lời hờ hững.
- Thiếu gia! Cô ta rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi.
Anh không trả lời lại Đào Yên mà bước vội ra ngoài để lại ánh nhìn nuối tiếc của cô gái đằng sau.
Chỉ với 15 phút sau anh đã đến nhà chính 1 cách nhanh không tưởng tượng được. Vừa bước vào trong rất nhiều người cúi đầu chào anh nhưng anh không hề để ý đến họ mà gấp rút đi tìm cô. Vừa bước vào phòng khách đã thấy bà nhàn nhã ngồi thưởng thức trà và xem tivi khiến anh gấp gáp hỏi bà.
- Băng Thiên đâu mẹ?
Bà không vội nói với anh mà vẫn dán mắt nhìn vào màn hình tivi coi anh như không khí khiến Tử Phong gấp gáp mà vò đầu bứt tai hỏi lại bà.
- Mẹ! Băng Thiên có về đây không?
Thấy con trai mình đã mất kiên nhẫn bà phì cười trả lời anh.
- Con vội vàng cái gì? Con bé về đây rồi nhưng được ba con đem đến hắc đạo rồi.
Nghe bà nói vậy thì anh mới thở phào nhẹ nhỏm vì cô đã về đây an toàn. Anh cứ nghĩ rằng hôm qua anh đã nói những lời lẽ nặng nề sợ rằng cô sẽ không về đây nữa. Anh lại cấp tốc chạy ra xe đi về phía hắc đạo.
...
Tại Hắc Đạo.
Tất cả mọi người ở đây cúi chào cung kính Dương Phúc Kiến ông đứng lên công bố với mọi người.
- Bắt đầu từ nay, người con gái đang đứng trước mặt mọi người sẽ là người phó lãnh đạo mới.
Nghe ông nói ở dưới rất nhiều người nhăn mặt bàn tán. Cô biết ở dưới mọi người bất mã như thế nào với cô. Vì ở đây không chỉ huấn luyện trong quân đội mà còn phải huấn luyện trong Hắc Đạo trước mới có thể được công nhận nhưng hôm nay ông lại đem cô đến không có huấn luyện ở Hắc Đạo mà đã được lên chức phó lãnh đạo, ông cũng thấy mọi người ở đây không đồng tình ông nhăn mặt lên tiếng.
- Sao vậy? Mọi người không tin vào mắt nhìn của ta sao?
Thấy được trong giọng nói của ông xen lẫn tức giận không ai dám xì xào bán tán về cô nữa mà chỉ tuân theo. Cũng lúc này anh đã đến nơi thấy tất cả mọi người đều đứng ở sảnh chính anh đã đoán được ông đã công bố xong nên không nói gì nữa mà bước vào phòng làm việc.
Đông thời Hắc Đạo có tuyển thêm người đến đây, ở Hắc Đạo này Lăng Tịch và Lạc Tử cũng đã đến Hắc Đạo làm nhiệm vụ nhưng chức vụ của họ lại không cao như cô.
Tại căn phòng riếng anh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa chờ 2 người. Anh cũng đã đoán được 2 người đã nhìn thấy anh đến đây rồi. Cánh cửa phòng bật mở 2 bóng dáng bước vào trong, anh nhìn ra ngoài cửa rồi đứng lên nhường chỗ cho Dương Phúc Kiến ngồi. Lúc này ông mới lên tiếng.
- Con đã vào Hắc Đạo lâu rồi còn Băng Thiên mới vào nên chỉ bảo con bé, hơn nữa ở đây có rất nhiều người phản đối con bé để cho con bé có được sự công nhẫn trong khoảng những ngày này con bảo vệ con bé. Nếu để ta nghe thấy con bắt nạt con bé thì đừng trách ta.
Trước những lời nhắc nhở ông còn kèm theo lời đe dọa khiến anh bất mãn không biết ai là con ruột nữa đây?
- Con biết rồi!
Sau khi nghe được lời chắc chắn sẽ bảo vệ cô của anh ông mới yên tâm ra về. Lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và cô trong1 không gian yên lặng. Anh rất muốn xin lỗi cô nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Cứ chần chừ mãi cưới cùng anh cũng lên tiếng.
- Băng Thiên! Tôi...
Chưa kịp để anh nói xong thì cô đã lạnh nhạt lên tiếng mà không nhìn anh lấy 1 lần.
- Chỗ làm việc của tôi ở đâu ạ?
Thấy sự lạnh nhạt của cô tim anh có chút nhói nhưng cũng phải thôi, tất cả là lỗi tại anh mà. Thấy anh không nói gì cô bước ra ngoài nhưng chỉ mới bước được 2 bước thì cô bị anh kéo lại.
- Ở...Ở đây!
Nghe anh nói cô vẫn chưa hiểu ý nghia của câu nói "ở đây" là gì. Anh như đã hiểu thì lên tiếng giải thích.
- Phòng làm việc của em ở trong phòng này, làm cùng phòng với tôi.
Nghe được câu trả lời của anh cô có chút thắc mắc.
- Không có phòng làm việc riêng cho phó lãnh đạo sao?
- Đây là chỉ thị của cha!
Nghe được là lệnh của cha nên cô không nói gì mà chấp nhận chung phòng với anh. Nhưng kể từ lúc cô bước vào đây làm anh không cho cô đụng đến bất cứ 1 việc gì chỉ bắt cô ngồi chơi hết chơi thì ăn hết ăn thì ngủ khiến cô nhàm chán không biết rốt cuộc cô đến đây để đi làm hay đi du lịch nữa.
Chu Minh Triết quấn độc chiếc khăn ngang eo mà bước ra ngoài khiến Tử Phong giật mình nói lắp.
- Sao...sao cậu lại ở đây?
Chu Minh Triết tức giận nói.
- Đây là nhà tôi.
Tử Phong lục lại ký ức ngày hôm qua rồi đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Minh Triết hỏi còn không quên minh họa.
- Hôm qua...chúng ta...
Anh đưa tay diễn tả những hành động không trong sáng mà hỏi còn Minh Triết thì nhìn anh ghét bỏ đưa cho anh xem những hành dộng hôm qua anh làm.
Sau khi xem đoạn video chỉ nhìn thấy anh như người nát rượu mới thở phào nhẹ nhõm.
- May quá! Mình chưa mất hoa cúc.
- Cậu nói cái gì?
Chu Minh Triết tức giận nhìn anh hỏi. Còn anh thì không nói gì thêm chỉnh trang lại quần áo mà nghiêm nghị bước ra ngoài.
- Tôi phải về rồi.
Không để cho Chu Minh Triết nói lời nào anh đã chạy vội ra khỏi nhà cậu mà bước về phía xe phóng nhanh đi khiến Minh Triết tức ứa máu.
- Cái người này! Lợi dụng mình nhiều như thế mà không có 1 lời cảm ơn.
Sau khi anh rời khỏi nhà Chu Minh Triết phóng xe về nhà riêng chạy khắp nơi tìm cô nhưng không thấy đâu anh mới hỏi 1 nữ hầu ở đó.
- Đào Yên! Cô gái hôm qua tôi mang về đâu rồi?
Cứ ngỡ anh gọi lại vì để ý đến mình nào ngờ lại hỏi về người con gái hôm quá khiến cô ta tức giận trả lời hờ hững.
- Thiếu gia! Cô ta rời khỏi nhà từ sáng sớm rồi.
Anh không trả lời lại Đào Yên mà bước vội ra ngoài để lại ánh nhìn nuối tiếc của cô gái đằng sau.
Chỉ với 15 phút sau anh đã đến nhà chính 1 cách nhanh không tưởng tượng được. Vừa bước vào trong rất nhiều người cúi đầu chào anh nhưng anh không hề để ý đến họ mà gấp rút đi tìm cô. Vừa bước vào phòng khách đã thấy bà nhàn nhã ngồi thưởng thức trà và xem tivi khiến anh gấp gáp hỏi bà.
- Băng Thiên đâu mẹ?
Bà không vội nói với anh mà vẫn dán mắt nhìn vào màn hình tivi coi anh như không khí khiến Tử Phong gấp gáp mà vò đầu bứt tai hỏi lại bà.
- Mẹ! Băng Thiên có về đây không?
Thấy con trai mình đã mất kiên nhẫn bà phì cười trả lời anh.
- Con vội vàng cái gì? Con bé về đây rồi nhưng được ba con đem đến hắc đạo rồi.
Nghe bà nói vậy thì anh mới thở phào nhẹ nhỏm vì cô đã về đây an toàn. Anh cứ nghĩ rằng hôm qua anh đã nói những lời lẽ nặng nề sợ rằng cô sẽ không về đây nữa. Anh lại cấp tốc chạy ra xe đi về phía hắc đạo.
...
Tại Hắc Đạo.
Tất cả mọi người ở đây cúi chào cung kính Dương Phúc Kiến ông đứng lên công bố với mọi người.
- Bắt đầu từ nay, người con gái đang đứng trước mặt mọi người sẽ là người phó lãnh đạo mới.
Nghe ông nói ở dưới rất nhiều người nhăn mặt bàn tán. Cô biết ở dưới mọi người bất mã như thế nào với cô. Vì ở đây không chỉ huấn luyện trong quân đội mà còn phải huấn luyện trong Hắc Đạo trước mới có thể được công nhận nhưng hôm nay ông lại đem cô đến không có huấn luyện ở Hắc Đạo mà đã được lên chức phó lãnh đạo, ông cũng thấy mọi người ở đây không đồng tình ông nhăn mặt lên tiếng.
- Sao vậy? Mọi người không tin vào mắt nhìn của ta sao?
Thấy được trong giọng nói của ông xen lẫn tức giận không ai dám xì xào bán tán về cô nữa mà chỉ tuân theo. Cũng lúc này anh đã đến nơi thấy tất cả mọi người đều đứng ở sảnh chính anh đã đoán được ông đã công bố xong nên không nói gì nữa mà bước vào phòng làm việc.
Đông thời Hắc Đạo có tuyển thêm người đến đây, ở Hắc Đạo này Lăng Tịch và Lạc Tử cũng đã đến Hắc Đạo làm nhiệm vụ nhưng chức vụ của họ lại không cao như cô.
Tại căn phòng riếng anh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa chờ 2 người. Anh cũng đã đoán được 2 người đã nhìn thấy anh đến đây rồi. Cánh cửa phòng bật mở 2 bóng dáng bước vào trong, anh nhìn ra ngoài cửa rồi đứng lên nhường chỗ cho Dương Phúc Kiến ngồi. Lúc này ông mới lên tiếng.
- Con đã vào Hắc Đạo lâu rồi còn Băng Thiên mới vào nên chỉ bảo con bé, hơn nữa ở đây có rất nhiều người phản đối con bé để cho con bé có được sự công nhẫn trong khoảng những ngày này con bảo vệ con bé. Nếu để ta nghe thấy con bắt nạt con bé thì đừng trách ta.
Trước những lời nhắc nhở ông còn kèm theo lời đe dọa khiến anh bất mãn không biết ai là con ruột nữa đây?
- Con biết rồi!
Sau khi nghe được lời chắc chắn sẽ bảo vệ cô của anh ông mới yên tâm ra về. Lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và cô trong1 không gian yên lặng. Anh rất muốn xin lỗi cô nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Cứ chần chừ mãi cưới cùng anh cũng lên tiếng.
- Băng Thiên! Tôi...
Chưa kịp để anh nói xong thì cô đã lạnh nhạt lên tiếng mà không nhìn anh lấy 1 lần.
- Chỗ làm việc của tôi ở đâu ạ?
Thấy sự lạnh nhạt của cô tim anh có chút nhói nhưng cũng phải thôi, tất cả là lỗi tại anh mà. Thấy anh không nói gì cô bước ra ngoài nhưng chỉ mới bước được 2 bước thì cô bị anh kéo lại.
- Ở...Ở đây!
Nghe anh nói cô vẫn chưa hiểu ý nghia của câu nói "ở đây" là gì. Anh như đã hiểu thì lên tiếng giải thích.
- Phòng làm việc của em ở trong phòng này, làm cùng phòng với tôi.
Nghe được câu trả lời của anh cô có chút thắc mắc.
- Không có phòng làm việc riêng cho phó lãnh đạo sao?
- Đây là chỉ thị của cha!
Nghe được là lệnh của cha nên cô không nói gì mà chấp nhận chung phòng với anh. Nhưng kể từ lúc cô bước vào đây làm anh không cho cô đụng đến bất cứ 1 việc gì chỉ bắt cô ngồi chơi hết chơi thì ăn hết ăn thì ngủ khiến cô nhàm chán không biết rốt cuộc cô đến đây để đi làm hay đi du lịch nữa.