Chương 18: Số hiệu 404 [10] Tố cáo Mặc Khuynh, giữ chừng mực đi
Art: Weibo @微生人培养皿
Chương 18: Số hiệu 404 [10] Tố cáo Mặc Khuynh, giữ chừng mực đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh cảm nhận được rõ ràng hắn vốn đã định thả tay ra, không biết vì sao giữa chừng lại lật mặt nên không kịp đề phòng, cứ thế bị ép vào tường.
Nháy mắt tiếp theo, trước mắt có cái bóng áp sát, Giang Khắc kéo gần khoảng cách giữa hai người, xâm nhập vào lãnh địa của Mặc Khuynh, khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mắt. Mặc Khuynh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của hắn, nhìn được cả hàng mi hắn phủ xuống tạo thành một cái bóng.
Động tác nhìn như thân mật, nhưng hắn vẫn rất biết chừng mực, không có hành động nào quá đáng.
Mặc Khuynh nhận ra có gì đó, tầm mắt dời qua bên cạnh, sau khi thấy được Mặc Tùy An đang đứng ở bên kia hành lang ngây ra thì rốt cuộc hiểu được hành vi này của Giang Khắc có ý nghĩa gì.
- - Để Mặc Tùy An nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Khắc thì đúng là đào một cái hố chôn cho hắn.
"Đoán xem tôi có dám la lên hay không?" Mặc Khuynh không hề bị bối rối, khóe môi hơi cong lên, thấp giọng uy hiếp.
Hắn cúi đầu, ngửi được mùi hương rất mỏng trên người cô. Bàn tay từ bả vai cô trượt xuống, dừng lại bên sườn, trong nháy mắt khi ánh mắt cô tối lại, bàn tay hắn đã chạm đến thứ mình cần tìm, đặt lên đó.
Động tác của Mặc Khuynh khựng lại.
Hắn cũng cười, không phải là một nụ cười đứng đắn: "Mỗi người chúng ta đều có chuyện cần lo ngại."
Bàn tay hắn đặt trên eo Mặc Khuynh, cũng chính là vị trí cô giấu bộ châm cứu.
Mặc Khuynh không có dáng vẻ lo lắng khi bị hắn vạch trần, ngược lại còn dứt khoát không để ý nữa, ngừng hai giây thì đưa ra đề nghị: "Hợp tác đi."
Giang Khắc rất biết nhìn thời thế: "Tôi không biết gì cả."
"Tôi cũng thế."
Hợp tác thành công, hai người không nói nữa, bốn mắt nhìn nhau. Ở khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, sự thân mật lượn lờ từ nhiệt độ cơ thể truyền tới, không gian chật hẹp đều là hơi thở của đối phương, không khí cũng như vì thế mà ngưng đọng.
Mà Mặc Tùy An sau thoáng chốc ngẩn ra đã lập tức xoay người quay lại hội trường. Mặc Khuynh vẫn để ý động tĩnh phía đó, lên tiếng: "Người đi rồi."
Giang Khắc lúc này mới thả cô ra, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.
Chăm chú nhìn cô mấy giây, sau đó hắn lên tiếng, trong lời nói dường như còn mang theo hàm ý khác: "Cẩn thận chút." Nói xong thì xoay người rời đi.
"Này."
Mặc Khuynh gọi hắn lại.
Giang Khắc quay đầu.
"Anh," Mặc Khuynh đưa ngón trỏ chỉ chỉ cái đầu mình, hỏi Giang Khắc: "Có phải chỗ này của anh có vấn đề gì không?"
Mặc Khuynh vốn là muốn hỏi có phải hắn bị nhân cách phân liệt không, nhưng động tác và lời nói của cô lại dễ dàng khiến người ta hiểu thành -- Có phải đầu óc anh có bệnh không?
Giang Khắc trầm mặc nhìn cô mấy giây, trong đôi con ngươi đen như mực có mấy đốm sáng chớp tắt, trả lời: "Cũng thật biết nói chuyện."
*
Mặc Khuynh quay về hội trường.
Tuy bị dừng lại giữa chừng, nhưng ồn ào rối loạn được giải quyết rất nhanh, hội đấu giá tiếp tục tiến hành. Chỉ có một điều khác thường duy nhất chính là, ánh mắt của Mặc Tùy An nhìn về phía cô rất kỳ quái, trong mắt giấu châm, tràn ra chán ghét và khinh thường.
Mặc Khuynh chẳng buồn bận tâm.
Trên đài, người chủ trì lặp lại phần giới thiệu lúc trước Mặc Khuynh đã nghe được trên radio.
Mặc Khuynh tinh ý phát hiện ra, sau khi bộ châm cứu được đưa lên, Giang Tề Huy và Tống Nhất Nguyên đều dựng thẳng lưng, tầm mắt dán chặt trên bộ châm cứu.
Nguyên tối nay hai người này không đấu giá một món nào khác, hóa ra là chờ thứ này?
Người chủ trì giới thiệu xong, đi vào bước chính: "Giá khởi điểm, 30 vạn."
Giang Tề Huy là người đầu tiên giơ bảng số: "100 vạn!"
Mặc Khuynh thấy anh ta giơ bảng thì vô thức chuyển tầm mắt sang, nhưng trong tầm mắt chợt bắt được gì đó, dừng lại.
Giang Tề Huy giơ tay phải lên khiến tay áo sơ mi trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay. Trên phần da thịt lộ ra đó có một hình xăm, hình vẽ có chín phần giống với cái của cô.
Chỉ đơn thuần là trùng hợp?
Hay là ai đó đã dùng hình xăm của cô truyền ra?
Sao lại cứ một kẻ hai kẻ, không phải giấu hình xăm của cô thì là xăm hình trên người?
Mặc Khuynh ngửi được mùi không ổn.
"130 vạn!"
"150 vạn!"
...
Lần lượt có người giơ bảng, qua qua lại lại, đều là mấy người này. Rõ ràng đều là những người nắm được thông tin cụ thể nào đó về bộ châm cứu.
Những người khác thầm nghĩ, chỉ là một bộ châm cứu chẳng biết giá trị được mấy đồng sao phải dùng nhiều tiền thế mua về làm gì? Hoàn toàn không có hứng thú, chỉ ngồi xem mấy người này liên tục hét giá.
Đợi mức giá đã được gọi lên ba trăm vạn thì dần chậm lại, dẫn đầu vẫn là Giang Tề Huy.
Chính tại lúc này, Tống Nhất Nguyên từ đầu đến cuối không giơ bảng chợt đưa hai chân bắt chéo, chậm rì rì giơ bảng: "800 vạn."
Anh ta vửa mở miệng, toàn hội trường rơi vào im lặng trong một giây, sau đó đồng loạt quét mắt về phía đó.
Mấy người lúc trước vẫn còn kiên trì theo Giang Tề Huy nghe được mức giá này đã trợn mắt há mồm, trong mắt là không cam lòng, nhưng vẫn phải tức giận lựa chọn từ bỏ.
Giang Tề Huy nhíu mày, quay đầu dùng ánh mắt như muốn khoét một cái lỗ trên người Tống Nhất Nguyên, lại nhận được ánh mắt khiêu khích của anh ta, thì lập tức chẳng nói chẳng rằng giơ bảng lên: "850 vạn."
Tống Nhất Nguyên bình thản giơ bảng: "880 vạn."
"900 vạn!"
"950 vạn!" Tống Nhất Nguyên giống như là muốn chiến đến cùng.
Giang Tề Huy hít vào một hơi thật sâu: "1000 vạn."
Quá tam ba bận.
Lần này, Tống Nhất Nguyên chỉ hơi nhướng mày, sau đó làm động tác "mời", ném bảng sang một bên.
Không hề có chút biểu hiện nào là mất mát khó chịu.
Giang Tề Huy quay đầu về hai giây, mới bất giác nhận ra -- Mẹ nó, mình bị chơi!
Mặc Tùy An vẫn ngồi tại chỗ không nói gì, nhưng cũng đã nhìn ra. Cậu ta nhìn Giang Tề Huy thẹn quá hóa giận nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, không khỏi sinh lòng đồng cảm.
Mặc Khuynh hại anh ta mất một trăm vạn, Tống Nhất Nguyên lại hại anh ta đi tong một nghìn vạn.
Bát tự của anh ta chắc là không hợp với lớp bảy rồi.
- - Cơ mà, Tống Nhất Nguyên còn nhận công việc đi đấu giá thay sao?
"1000 vạn, lần một."
"1000 vạn, lần hai."
"1000 vạn, lần ba. Thành giao."
Cuối cùng, bộ châm cứu được chính tay Mẫn Sưởng làm ra, hoàn mỹ không một khuyết điểm đã thuộc về Giang Tề Huy với cái giá 1000 vạn.
*
Hội đấu giá kết thúc, Giang Tề Huy làm xong thủ tục giao nhận thì cùng Mặc Khuynh và Mặc Tùy An rời khỏi khách sạn.
"Hai người gọi xe về đi." Giang Tề Huy vẫn còn nén giận, sắc mặt không mang theo cảm xúc nói, "Bên anh còn có chút việc phải xử lý."
Mặc Tùy An cũng đang nén giận, nhưng không phản bác: "Vâng."
Chỉ có Mặc Khuynh hoàn thành nhiệm vụ là tâm tình đặc biệt tốt, nghe Giang Tề Huy nói thế cũng không có khó chịu hay gượng gạo gì, ngược lại còn chủ động đi đến bên đường vẫy tay gọi xe.
Giang Tề Huy không muốn đưa người vốn là nhằm vào Mặc Khuynh, kết quả Mặc Khuynh chẳng buồn bận tâm thì lại càng nghẹn chết.
"Người chị gái này của cậu vẫn phải để ba mẹ cậu quản lý cho chặt, không thì sớm muộn cũng chọc phải phiền phức." Giang Tề Huy tức giận không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể lạnh giọng với Mặc Tùy An theo sát phía sau.
"Vâng."
Mặc Tùy An tạm biệt Giang Tề Huy, sau đó lên xe taxi với Mặc Khuynh, suốt cả một đường đều chưng ra cái mặt lạnh, cứ như người ta thiếu nợ của cậu ta không bằng.
Cả một đường không nói không rằng.
Vào đến biệt thự Mặc Gia, Mặc Khuynh vừa bước một chân vào sân đã bị Mặc Tùy An không nhịn tiếp được nữa gọi lại: "Chị đứng lại!"
Mặc Khuynh dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta.
"Mặc Khuynh, chị không cần mặt mũi nữa có đúng không hả?!"
Mặc Tùy An vừa xông đến đã bật ra một câu mắng nhiếc, biểu tình âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt đã tức giận đến mức hiện lên tơ máu.
"Đi xem hội đấu giá còn ve vãn đàn ông, ngay tại nơi đông người làm ra chuyện bừa bãi với người lạ. Chị không cần mặt mũi thì Mặc gia cần!"
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Khi đó cô và Giang Khắc bị Mặc Tùy An bắt gặp, nhưng Giang Khắc mặc đồng phục, chỉ có thể đoán được là một nhân viên ở hội đấu giá. Cô thì khác, dù Mặc Tùy An không nhìn thấy mặt cô, nhưng từ quần áo của cô là có thể nhận ra.
Mặc Tùy An tức điên, chỉ thẳng vào mặt Mặc Khuynh mà mắng: "Trước đây chị phóng đãng thế nào, từng ve vãn bao nhiêu đàn ông tôi không cần biết. Nhưng hiện tại chị chính là người Mặc gia, làm loại chuyện buồn nôn này --"
Lời chưa nói hết đã bị chặt đứt giữa chừng.
Bởi vì trong một tích tắc đó, Mặc Khuynh đã nhấc chân, đá một cước vào bụng cậu ta, Mặc Tùy An cứ thế bị hạ đọ ván nằm trên đất.
Còn chưa xong.
Mặc Khuynh đi thẳng qua, trong lúc Mặc Tùy An còn choáng váng đã túm lấy tóc cậu ta, tóm đầu cậu ta dúi vào cái hồ bên cạnh: "Miệng thối thế này thì để chị đây rửa giúp đi."
Chương 18: Số hiệu 404 [10] Tố cáo Mặc Khuynh, giữ chừng mực đi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh cảm nhận được rõ ràng hắn vốn đã định thả tay ra, không biết vì sao giữa chừng lại lật mặt nên không kịp đề phòng, cứ thế bị ép vào tường.
Nháy mắt tiếp theo, trước mắt có cái bóng áp sát, Giang Khắc kéo gần khoảng cách giữa hai người, xâm nhập vào lãnh địa của Mặc Khuynh, khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mắt. Mặc Khuynh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của hắn, nhìn được cả hàng mi hắn phủ xuống tạo thành một cái bóng.
Động tác nhìn như thân mật, nhưng hắn vẫn rất biết chừng mực, không có hành động nào quá đáng.
Mặc Khuynh nhận ra có gì đó, tầm mắt dời qua bên cạnh, sau khi thấy được Mặc Tùy An đang đứng ở bên kia hành lang ngây ra thì rốt cuộc hiểu được hành vi này của Giang Khắc có ý nghĩa gì.
- - Để Mặc Tùy An nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Khắc thì đúng là đào một cái hố chôn cho hắn.
"Đoán xem tôi có dám la lên hay không?" Mặc Khuynh không hề bị bối rối, khóe môi hơi cong lên, thấp giọng uy hiếp.
Hắn cúi đầu, ngửi được mùi hương rất mỏng trên người cô. Bàn tay từ bả vai cô trượt xuống, dừng lại bên sườn, trong nháy mắt khi ánh mắt cô tối lại, bàn tay hắn đã chạm đến thứ mình cần tìm, đặt lên đó.
Động tác của Mặc Khuynh khựng lại.
Hắn cũng cười, không phải là một nụ cười đứng đắn: "Mỗi người chúng ta đều có chuyện cần lo ngại."
Bàn tay hắn đặt trên eo Mặc Khuynh, cũng chính là vị trí cô giấu bộ châm cứu.
Mặc Khuynh không có dáng vẻ lo lắng khi bị hắn vạch trần, ngược lại còn dứt khoát không để ý nữa, ngừng hai giây thì đưa ra đề nghị: "Hợp tác đi."
Giang Khắc rất biết nhìn thời thế: "Tôi không biết gì cả."
"Tôi cũng thế."
Hợp tác thành công, hai người không nói nữa, bốn mắt nhìn nhau. Ở khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, sự thân mật lượn lờ từ nhiệt độ cơ thể truyền tới, không gian chật hẹp đều là hơi thở của đối phương, không khí cũng như vì thế mà ngưng đọng.
Mà Mặc Tùy An sau thoáng chốc ngẩn ra đã lập tức xoay người quay lại hội trường. Mặc Khuynh vẫn để ý động tĩnh phía đó, lên tiếng: "Người đi rồi."
Giang Khắc lúc này mới thả cô ra, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.
Chăm chú nhìn cô mấy giây, sau đó hắn lên tiếng, trong lời nói dường như còn mang theo hàm ý khác: "Cẩn thận chút." Nói xong thì xoay người rời đi.
"Này."
Mặc Khuynh gọi hắn lại.
Giang Khắc quay đầu.
"Anh," Mặc Khuynh đưa ngón trỏ chỉ chỉ cái đầu mình, hỏi Giang Khắc: "Có phải chỗ này của anh có vấn đề gì không?"
Mặc Khuynh vốn là muốn hỏi có phải hắn bị nhân cách phân liệt không, nhưng động tác và lời nói của cô lại dễ dàng khiến người ta hiểu thành -- Có phải đầu óc anh có bệnh không?
Giang Khắc trầm mặc nhìn cô mấy giây, trong đôi con ngươi đen như mực có mấy đốm sáng chớp tắt, trả lời: "Cũng thật biết nói chuyện."
*
Mặc Khuynh quay về hội trường.
Tuy bị dừng lại giữa chừng, nhưng ồn ào rối loạn được giải quyết rất nhanh, hội đấu giá tiếp tục tiến hành. Chỉ có một điều khác thường duy nhất chính là, ánh mắt của Mặc Tùy An nhìn về phía cô rất kỳ quái, trong mắt giấu châm, tràn ra chán ghét và khinh thường.
Mặc Khuynh chẳng buồn bận tâm.
Trên đài, người chủ trì lặp lại phần giới thiệu lúc trước Mặc Khuynh đã nghe được trên radio.
Mặc Khuynh tinh ý phát hiện ra, sau khi bộ châm cứu được đưa lên, Giang Tề Huy và Tống Nhất Nguyên đều dựng thẳng lưng, tầm mắt dán chặt trên bộ châm cứu.
Nguyên tối nay hai người này không đấu giá một món nào khác, hóa ra là chờ thứ này?
Người chủ trì giới thiệu xong, đi vào bước chính: "Giá khởi điểm, 30 vạn."
Giang Tề Huy là người đầu tiên giơ bảng số: "100 vạn!"
Mặc Khuynh thấy anh ta giơ bảng thì vô thức chuyển tầm mắt sang, nhưng trong tầm mắt chợt bắt được gì đó, dừng lại.
Giang Tề Huy giơ tay phải lên khiến tay áo sơ mi trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay. Trên phần da thịt lộ ra đó có một hình xăm, hình vẽ có chín phần giống với cái của cô.
Chỉ đơn thuần là trùng hợp?
Hay là ai đó đã dùng hình xăm của cô truyền ra?
Sao lại cứ một kẻ hai kẻ, không phải giấu hình xăm của cô thì là xăm hình trên người?
Mặc Khuynh ngửi được mùi không ổn.
"130 vạn!"
"150 vạn!"
...
Lần lượt có người giơ bảng, qua qua lại lại, đều là mấy người này. Rõ ràng đều là những người nắm được thông tin cụ thể nào đó về bộ châm cứu.
Những người khác thầm nghĩ, chỉ là một bộ châm cứu chẳng biết giá trị được mấy đồng sao phải dùng nhiều tiền thế mua về làm gì? Hoàn toàn không có hứng thú, chỉ ngồi xem mấy người này liên tục hét giá.
Đợi mức giá đã được gọi lên ba trăm vạn thì dần chậm lại, dẫn đầu vẫn là Giang Tề Huy.
Chính tại lúc này, Tống Nhất Nguyên từ đầu đến cuối không giơ bảng chợt đưa hai chân bắt chéo, chậm rì rì giơ bảng: "800 vạn."
Anh ta vửa mở miệng, toàn hội trường rơi vào im lặng trong một giây, sau đó đồng loạt quét mắt về phía đó.
Mấy người lúc trước vẫn còn kiên trì theo Giang Tề Huy nghe được mức giá này đã trợn mắt há mồm, trong mắt là không cam lòng, nhưng vẫn phải tức giận lựa chọn từ bỏ.
Giang Tề Huy nhíu mày, quay đầu dùng ánh mắt như muốn khoét một cái lỗ trên người Tống Nhất Nguyên, lại nhận được ánh mắt khiêu khích của anh ta, thì lập tức chẳng nói chẳng rằng giơ bảng lên: "850 vạn."
Tống Nhất Nguyên bình thản giơ bảng: "880 vạn."
"900 vạn!"
"950 vạn!" Tống Nhất Nguyên giống như là muốn chiến đến cùng.
Giang Tề Huy hít vào một hơi thật sâu: "1000 vạn."
Quá tam ba bận.
Lần này, Tống Nhất Nguyên chỉ hơi nhướng mày, sau đó làm động tác "mời", ném bảng sang một bên.
Không hề có chút biểu hiện nào là mất mát khó chịu.
Giang Tề Huy quay đầu về hai giây, mới bất giác nhận ra -- Mẹ nó, mình bị chơi!
Mặc Tùy An vẫn ngồi tại chỗ không nói gì, nhưng cũng đã nhìn ra. Cậu ta nhìn Giang Tề Huy thẹn quá hóa giận nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế, không khỏi sinh lòng đồng cảm.
Mặc Khuynh hại anh ta mất một trăm vạn, Tống Nhất Nguyên lại hại anh ta đi tong một nghìn vạn.
Bát tự của anh ta chắc là không hợp với lớp bảy rồi.
- - Cơ mà, Tống Nhất Nguyên còn nhận công việc đi đấu giá thay sao?
"1000 vạn, lần một."
"1000 vạn, lần hai."
"1000 vạn, lần ba. Thành giao."
Cuối cùng, bộ châm cứu được chính tay Mẫn Sưởng làm ra, hoàn mỹ không một khuyết điểm đã thuộc về Giang Tề Huy với cái giá 1000 vạn.
*
Hội đấu giá kết thúc, Giang Tề Huy làm xong thủ tục giao nhận thì cùng Mặc Khuynh và Mặc Tùy An rời khỏi khách sạn.
"Hai người gọi xe về đi." Giang Tề Huy vẫn còn nén giận, sắc mặt không mang theo cảm xúc nói, "Bên anh còn có chút việc phải xử lý."
Mặc Tùy An cũng đang nén giận, nhưng không phản bác: "Vâng."
Chỉ có Mặc Khuynh hoàn thành nhiệm vụ là tâm tình đặc biệt tốt, nghe Giang Tề Huy nói thế cũng không có khó chịu hay gượng gạo gì, ngược lại còn chủ động đi đến bên đường vẫy tay gọi xe.
Giang Tề Huy không muốn đưa người vốn là nhằm vào Mặc Khuynh, kết quả Mặc Khuynh chẳng buồn bận tâm thì lại càng nghẹn chết.
"Người chị gái này của cậu vẫn phải để ba mẹ cậu quản lý cho chặt, không thì sớm muộn cũng chọc phải phiền phức." Giang Tề Huy tức giận không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể lạnh giọng với Mặc Tùy An theo sát phía sau.
"Vâng."
Mặc Tùy An tạm biệt Giang Tề Huy, sau đó lên xe taxi với Mặc Khuynh, suốt cả một đường đều chưng ra cái mặt lạnh, cứ như người ta thiếu nợ của cậu ta không bằng.
Cả một đường không nói không rằng.
Vào đến biệt thự Mặc Gia, Mặc Khuynh vừa bước một chân vào sân đã bị Mặc Tùy An không nhịn tiếp được nữa gọi lại: "Chị đứng lại!"
Mặc Khuynh dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta.
"Mặc Khuynh, chị không cần mặt mũi nữa có đúng không hả?!"
Mặc Tùy An vừa xông đến đã bật ra một câu mắng nhiếc, biểu tình âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt đã tức giận đến mức hiện lên tơ máu.
"Đi xem hội đấu giá còn ve vãn đàn ông, ngay tại nơi đông người làm ra chuyện bừa bãi với người lạ. Chị không cần mặt mũi thì Mặc gia cần!"
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Khi đó cô và Giang Khắc bị Mặc Tùy An bắt gặp, nhưng Giang Khắc mặc đồng phục, chỉ có thể đoán được là một nhân viên ở hội đấu giá. Cô thì khác, dù Mặc Tùy An không nhìn thấy mặt cô, nhưng từ quần áo của cô là có thể nhận ra.
Mặc Tùy An tức điên, chỉ thẳng vào mặt Mặc Khuynh mà mắng: "Trước đây chị phóng đãng thế nào, từng ve vãn bao nhiêu đàn ông tôi không cần biết. Nhưng hiện tại chị chính là người Mặc gia, làm loại chuyện buồn nôn này --"
Lời chưa nói hết đã bị chặt đứt giữa chừng.
Bởi vì trong một tích tắc đó, Mặc Khuynh đã nhấc chân, đá một cước vào bụng cậu ta, Mặc Tùy An cứ thế bị hạ đọ ván nằm trên đất.
Còn chưa xong.
Mặc Khuynh đi thẳng qua, trong lúc Mặc Tùy An còn choáng váng đã túm lấy tóc cậu ta, tóm đầu cậu ta dúi vào cái hồ bên cạnh: "Miệng thối thế này thì để chị đây rửa giúp đi."