Chương : 15
“Nhăm nhăm nhăm. . .” Ngu Dung dùng tay cầm lấy một chùm nho từ cái khay bên cạnh lên, ngắt một quả bỏ vào trong miệng, gần đây cậu thường la đói, cho nên các thị thần đã chuẩn bị sẵn một bàn trái cây ở trong phòng, để Ngu Dung có thể tùy thời mà lấy dùng.
Đến khi cậu ăn gần hết cả chùm nho, thân thể thu nhỏ của Kraken mới nhoáng một cái tiến vào, phía sau còn có mấy thị thần đi theo. Ngu Dung nhăn mũi, cậu ngửi thấy mùi thức ăn.
“Kraken ~” Ngu Dung bê cái khay sang một bên, phía trên đều là vỏ cùng hạt nho do cậu nhổ ra, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, liền gọi tên hắn, âm thanh mang theo lưu luyến cùng mừng rỡ.
Kraken dùng xúc tu gãi gãi cằm của Ngu Dung, chọc cho cậu cười khanh khách, sau đó cậu lười biếng duỗi thẳng hai tay, để cho xúc tu Kraken giữ dưới nách cậu, đem cậu ôm ra khỏi ao nước.
“Sâu lười, nên rời giường rồi.”
54
“Ta mới không có lười, rõ ràng là do ngươi hại ta.” Ngu Dung trừng mắt nhìn Kraken, nhỏ giọng lầm bầm trong miệng, còn có các thị thần khác trong phòng, cho nên cậu cũng không dám lớn tiếng kháng nghị, đêm qua bọn họ đã phóng túng cả một đêm, hiện tại nhớ tới tối qua, khuôn mặt của cậu cũng nóng rần lên.
“Hừ!” Ngu Dung không thèm để ý đến hắn nữa, kiêu ngạo hừ hừ mấy tiếng, sau đó cầm thức ăn do thị thần đưa tới lên, cắn một miếng, bắt đầu ăn, mặc dù đã ăn hết cả chùm nho kia, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất đói.
“A? Đó là cái gì?” Ngu Dung chỉ vào một góc, cậu đã lấp đầy bụng, chợt phát hiện ở trong góc phòng chất mấy thùng giấy hiện đại, bày ở trong gian phòng này, thoạt nhìn vô cùng không hợp.
“A!” Lúc này Kraken mới nhớ tới, ngày hôm hắn đi mua quà cho bà xã thân ái của hắn. Hắn dùng xúc tu kéo đống đồ kia qua, như hiến vật quý mà đặt xuống trước mặt Ngu Dung.
“Cho ta?” Ngu Dung cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay là này gì nha? Sao lại đặc biệt tặng quà cho cậu, còn đóng gói rất đầy đủ.
“Mở ra xem thử đi.” Kraken tràn đầy mong chờ có thể nhìn thấy Ngu Dung vui mừng hoan hô.
Ngu Dung mở ra, liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn bên ngoài thùng giấy, tất nhiên cậu biết bên trong là vật gì, những thứ này, cậu đã từng thấy ở trong thôn trên đảo, đáng tiếc
55
chúng đều bị hỏng vì ngâm nước quá lâu. Nhưng khi mở mấy cái thùng này ra, bên trong đều mới tinh! Thật sự là hoàn toàn mới, không có bị ngâm nước, không có rỉ sắt, phía trên vẫn còn phiếu bảo hành, thời hạn bảo hành đến tận sang năm!
“Cái này. . . Từ đâu mà có?” Ngu Dung nhìn thấy những đồ này, cảm thấy hết sức hoài niệm, sống ở trên đảo đã lâu, cậu đã quên cuộc sống hiện đại với đầy đủ thiết bị công nghệ cao và tiện lợi kia rồi.
“Là ta đặc biệt lên đất liền mua được, thích không?” Kraken quan sát sắc mặt Ngu Dung, trông bộ dáng Ngu Dung như không có gì gọi là đặc biệt vui mừng. Trong lòng hắn liền nghĩ, không lẽ mình mua sai rồi?
“Đi đến đất liền!?” Ngu Dung kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không chú ý tới hắn dùng chữ „mua‟ chứ không phải chữ „đem‟, cậu vừa sợ vừa giận, đối với chuyện Kraken chạy đến đất liền, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi. “Ngươi đến đất liền làm gì? Ngươi không biết bây giờ các nhà khoa học rất đáng sợ sao? Lỡ như ngươi bị bắt thì làm sao?” Vừa nói xong, cậu lại „oa oa‟ khóc lớn lên. . .
Cậu cảm thấy, dù sao Kraken cũng là Hải Thần, đến đất liền có thể dùng thần lực thôi miên người nào đó, giúp hắn mua đồ, hoặc là dứt khoát đi lấy trộm luôn là chuyện rất dễ dàng. Nhưng cậu không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Hiện tại, khoa học kỹ thuật phát triển như thế, cho dù là đã ẩn thân, không phải còn có cái gọi là tia hồng ngoại, máy kiểm tra nhiệt lượng sao? Nếu như Kraken bị bắt, cậu phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây, Ngu Dung thậm chí có ý nghĩ, nếu như vậy, không bằng chết cùng hắn cho rồi.
56
“Oa a a. . . Ta không cho phép ngươi đi đến đất liền thêm lần nào nữa!” Ngu Dung vừa khóc vừa cảnh cáo kraken. “Ngươi đã là người có vợ, không cho phép làm chuyện nguy hiểm như thế!” Dùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo xong, Ngu Dung lại tiếp tục oa oa khóc lớn.
Ai. . . Sao lại khóc nữa rồi? Lúc mới vừa kết hôn, rõ ràng cậu chính là một đứa trẻ rất sáng sủa mà, sao gần đây lại hay u buồn như thế nhỉ?