Chương : 17
Muốn đi xuyên qua đáy biển đến Thần Quốc, phải đi qua một đường hầm. Bình thường, đường hầm này luôn được đóng chặt, chỉ đến lúc trăng rằm, truyền vào một lượng lớn thần lực mới có thể mở nó ra. Phải chờ hơn mười ngày nữa mới tới đêm trăng rằm, trong khoảng thời gian đó, tình hình của Ngu Dung cũng có sự biến đổi bất ngờ.
Không tới 2 tuần lễ, Ngu Dung đã từ thích ngủ biến thành ngủ mê man, một ngày có 24 tiếng, cậu ngủ đến tận 20 tiếng, ngay cả ăn cơm cũng sẽ vừa ngậm thức ăn vừa ngủ. Cùng lúc đó, thân thể của cậu gầy đi nhanh chóng, da thịt vốn mềm dẻo cũng biến thành da bọc xương, xương sườn trước ngực hiện rõ ra bên ngoài, da cũng biến thành màu nâu xanh không khỏe mạnh.
“Ta. . . Không phải ta sắp chết chứ?” Ngu Dung nằm ở trong ngực Kraken nói. Cho dù thần kinh của cậu rất thô, cũng phát hiện cơ thể của mình có cái gì đó không đúng. Cậu hoàn toàn không cách nào khống chế được bản thân, thân thể tự động bật cơ chế bảo vệ cơ thể bằng cách ngủ say để giảm đi năng lượng tiêu hao đến mức tối thiểu.
“Anh sẽ không để cho em có việc đâu. Ngủ đi, tình yêu của anh. Chờ đến lúc em tỉnh lại, chúng ta đã đến nơi.” Kraken đem thân thể của mình biến lớn lên, gấp mấy lần bộ dạng lúc bình thường, đem mấy cái xúc tu của mình bao bọc thật chặt thân thể Ngu Dung lại. Hắn không dám chắc chắn với tình huống hiện giờ của Ngu Dung, liệu có thể an toàn vượt qua đường hầm này hay không nữa.
Đường hầm này là cánh cửa thông nhau giữa vương quốc thần linh với trái đất, năng lượng cùng kết cấu bên trong, sợ rằng ngay cả cha hắn cũng không hiểu cách nó vận hành như thế nào.
Kraken cảm thấy thân thể mình bị một lực lớn ép chặt lại, hắn dùng sức xông về phía trước, thoáng một cái liền ra khỏi cửa đường hầm. Phía sau cánh cửa đường hầm, khác với đáy biển sâu tối đen như mực ở Địa Cầu, thế giới nơi đây đều là một màu lam nhạt trong suốt. Nước biển ở nơi đây sạch vô cùng, không giống như đại dương bị ô nhiễm nghiêm trọng ở Địa Cầu.
Kraken buông xúc tua ra, quan sát thấy chân mày Ngu Dung dãn ra, sức mạnh trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên cân bằnglại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại Thần Quốc quả nhiên là một sự lựa chọn chính xác , nếu tình huống đã ổn định, kế tiếp chính là phải tìm ra nguyên nhân làm Ngu Dung bị tiêu hao năng lượng.
“Ể? Đây không phải là Krakentos Điện hạ sao? Krakentos đại nhân, lâu quá không. . .” gặp. . .
Mặc dù đường hầm này rất ít khi được sử dụng tới, nhưng Poseidon vẫn phái người đến canh giữ ở đây, dù sao đầu bên kia của đường hầm này là địa bàn của một nhóm các vị thần khác, ai mà biết một ngày đẹp trời nào đó, bọn họ có thể lên cơn điên mà xông qua gây chiến với bên này hay không? Phiên gác hôm nay là của một tiểu hải quái đầu tôm, đang đứng buồn chán một mình, bỗng nhiên cửa đường hầm phát sáng, sau đó là sự xuất hiện của một con hải quái vô cùng quen thuộc, nhưng hắn còn chưa kịp chào hỏi xong, Krakentos đã lao nhanh về phía trước, biến mất tăm.
“Ừm. . . Ngài ấy đang ôm cái gì nhỉ?” Đầu tôm chỉ là tiểu hải quái, dĩ nhiên ngăn chặn không được một á thần như Krakentos, hắn gãi gãi cái đầu cứng của mình, dùng đầu óc không quá thông minh của mình để tự hỏi vấn đề râu ria kia, nhìn theo hướng Krakentos nghênh ngang rời đi.
Trở lại Thần Quốc, theo lý mà nói, Kraken hẳn là nên đi bái kiến cha của mình trước. Nhưng hiện tại, đối với hắn, Ngu Dung là vấn đề quan trọng nhất, cho nên người mà hắn đến thăm hỏi đầu tiên chính là phù thủy của hải tộc.
“Bà xã!? Krakentos, ngươi kết hôn rồi sao? Đứa nhỏ này, sao không cho ta biết để đi dự lễ cưới của ngươi?” Ulla cằn nhằn, nói liên miên oán trách Kraken.
“Ulla bà bà, con kết hôn ở bên kia, chờ thân thể Roy tốt hơn, con sẽ để bà bà đến chúc phúc cho em ấy, được không?” Xúc tu Kraken xoắn lại chung một chỗ, nhịn không được mà cắt ngang Ulla đang thao thao bất tuyệt bên cạnh.
“Được được được rồi. . . Đừng nóng vội. . . Để ta nhìn xem.” Ulla tiến tới bên cạnh Ngu Dung, lấy tay cầm một lọng tóc của cậu lên, để ở dưới chóp mũi ngửi ngửi, “Ừm ~ là một đứa nhỏ, có mùi rất mới mẻ.”
“Không có dấu hiệu suy yếu, đứa bé này hẳn là rất khỏe mạnh mới đúng a!” Hai tay Ulla dường như đã sờ soạn khắp toàn thân Ngu Dung, còn đem cái chuông trên đuôi rắn của Ngu Dung giơ lên lắc lắc.
Bà hỏi Kraken: “Ngươi nói bệnh trạng của đứa bé này cho ta nghe thử.”
Kraken bắt đầu tự thuật vài thay đổi của cậu mà hắn cảm thấy đó có thể là biểu hiện của căn bệnh, thích khóc, u buồn, mau đói, thích ngủ, vân vân. . ., ngay cả chuyện khuê phòng bí mật
“Ờ. . .Được.”
Trong phòng Ulla có một tủ thuốc làm bằng đá thật to, nàng đong đưa xúc tu linh hoạt của mình trước cái tủ, mở từng hộc tủ từ trên xuống dưới ra, “Cái này, còn có cái này, lại thêm một giọt nước mắt sa giông.” Bà cầm cái bát nhỏ trong tay, thêm thêm mấy thứ vào, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết những thứ đó là từ những sinh vật gì, những nguyên liệu ma dược vô cùng quý hiếm.
Không tới 2 tuần lễ, Ngu Dung đã từ thích ngủ biến thành ngủ mê man, một ngày có 24 tiếng, cậu ngủ đến tận 20 tiếng, ngay cả ăn cơm cũng sẽ vừa ngậm thức ăn vừa ngủ. Cùng lúc đó, thân thể của cậu gầy đi nhanh chóng, da thịt vốn mềm dẻo cũng biến thành da bọc xương, xương sườn trước ngực hiện rõ ra bên ngoài, da cũng biến thành màu nâu xanh không khỏe mạnh.
“Ta. . . Không phải ta sắp chết chứ?” Ngu Dung nằm ở trong ngực Kraken nói. Cho dù thần kinh của cậu rất thô, cũng phát hiện cơ thể của mình có cái gì đó không đúng. Cậu hoàn toàn không cách nào khống chế được bản thân, thân thể tự động bật cơ chế bảo vệ cơ thể bằng cách ngủ say để giảm đi năng lượng tiêu hao đến mức tối thiểu.
“Anh sẽ không để cho em có việc đâu. Ngủ đi, tình yêu của anh. Chờ đến lúc em tỉnh lại, chúng ta đã đến nơi.” Kraken đem thân thể của mình biến lớn lên, gấp mấy lần bộ dạng lúc bình thường, đem mấy cái xúc tu của mình bao bọc thật chặt thân thể Ngu Dung lại. Hắn không dám chắc chắn với tình huống hiện giờ của Ngu Dung, liệu có thể an toàn vượt qua đường hầm này hay không nữa.
Đường hầm này là cánh cửa thông nhau giữa vương quốc thần linh với trái đất, năng lượng cùng kết cấu bên trong, sợ rằng ngay cả cha hắn cũng không hiểu cách nó vận hành như thế nào.
Kraken cảm thấy thân thể mình bị một lực lớn ép chặt lại, hắn dùng sức xông về phía trước, thoáng một cái liền ra khỏi cửa đường hầm. Phía sau cánh cửa đường hầm, khác với đáy biển sâu tối đen như mực ở Địa Cầu, thế giới nơi đây đều là một màu lam nhạt trong suốt. Nước biển ở nơi đây sạch vô cùng, không giống như đại dương bị ô nhiễm nghiêm trọng ở Địa Cầu.
61
Quan trọng hơn là, thế giới này tràn đầy ma lực, cho dù không có đức tin của các tín đồ, bọn họ cũng có thể thông qua việc ngồi thiền để gia tăng sức mạnh.
Kraken buông xúc tua ra, quan sát thấy chân mày Ngu Dung dãn ra, sức mạnh trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên cân bằnglại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại Thần Quốc quả nhiên là một sự lựa chọn chính xác , nếu tình huống đã ổn định, kế tiếp chính là phải tìm ra nguyên nhân làm Ngu Dung bị tiêu hao năng lượng.
“Ể? Đây không phải là Krakentos Điện hạ sao? Krakentos đại nhân, lâu quá không. . .” gặp. . .
Mặc dù đường hầm này rất ít khi được sử dụng tới, nhưng Poseidon vẫn phái người đến canh giữ ở đây, dù sao đầu bên kia của đường hầm này là địa bàn của một nhóm các vị thần khác, ai mà biết một ngày đẹp trời nào đó, bọn họ có thể lên cơn điên mà xông qua gây chiến với bên này hay không? Phiên gác hôm nay là của một tiểu hải quái đầu tôm, đang đứng buồn chán một mình, bỗng nhiên cửa đường hầm phát sáng, sau đó là sự xuất hiện của một con hải quái vô cùng quen thuộc, nhưng hắn còn chưa kịp chào hỏi xong, Krakentos đã lao nhanh về phía trước, biến mất tăm.
“Ừm. . . Ngài ấy đang ôm cái gì nhỉ?” Đầu tôm chỉ là tiểu hải quái, dĩ nhiên ngăn chặn không được một á thần như Krakentos, hắn gãi gãi cái đầu cứng của mình, dùng đầu óc không quá thông minh của mình để tự hỏi vấn đề râu ria kia, nhìn theo hướng Krakentos nghênh ngang rời đi.
Trở lại Thần Quốc, theo lý mà nói, Kraken hẳn là nên đi bái kiến cha của mình trước. Nhưng hiện tại, đối với hắn, Ngu Dung là vấn đề quan trọng nhất, cho nên người mà hắn đến thăm hỏi đầu tiên chính là phù thủy của hải tộc.
62
“Ồ, không phải là Krakentos Điện hạ sao? Hôm nay không biết cơn gió nào đưa điện hạ tới thăm bà lão như ta đây?” Phù thủy biển Ulla cùng Kraken có một chút quan hệ thân quen, nửa người trên của bà là bộ dáng một bà cô phốp pháp đầy thân thiết, nửa người dưới là những xúc tu màu nâu tím, rất giống mấy cái xúc tu của Kraken.
“Bà xã!? Krakentos, ngươi kết hôn rồi sao? Đứa nhỏ này, sao không cho ta biết để đi dự lễ cưới của ngươi?” Ulla cằn nhằn, nói liên miên oán trách Kraken.
“Ulla bà bà, con kết hôn ở bên kia, chờ thân thể Roy tốt hơn, con sẽ để bà bà đến chúc phúc cho em ấy, được không?” Xúc tu Kraken xoắn lại chung một chỗ, nhịn không được mà cắt ngang Ulla đang thao thao bất tuyệt bên cạnh.
“Được được được rồi. . . Đừng nóng vội. . . Để ta nhìn xem.” Ulla tiến tới bên cạnh Ngu Dung, lấy tay cầm một lọng tóc của cậu lên, để ở dưới chóp mũi ngửi ngửi, “Ừm ~ là một đứa nhỏ, có mùi rất mới mẻ.”
“Không có dấu hiệu suy yếu, đứa bé này hẳn là rất khỏe mạnh mới đúng a!” Hai tay Ulla dường như đã sờ soạn khắp toàn thân Ngu Dung, còn đem cái chuông trên đuôi rắn của Ngu Dung giơ lên lắc lắc.
Bà hỏi Kraken: “Ngươi nói bệnh trạng của đứa bé này cho ta nghe thử.”
Kraken bắt đầu tự thuật vài thay đổi của cậu mà hắn cảm thấy đó có thể là biểu hiện của căn bệnh, thích khóc, u buồn, mau đói, thích ngủ, vân vân. . ., ngay cả chuyện khuê phòng bí mật
63
như lúc ân ái cậu dần trở nên không chịu nổi những kích thích mạnh, hắn cũng coi như là biểu hiện của bệnh mà nói ra.
“Ờ. . .Được.”
Trong phòng Ulla có một tủ thuốc làm bằng đá thật to, nàng đong đưa xúc tu linh hoạt của mình trước cái tủ, mở từng hộc tủ từ trên xuống dưới ra, “Cái này, còn có cái này, lại thêm một giọt nước mắt sa giông.” Bà cầm cái bát nhỏ trong tay, thêm thêm mấy thứ vào, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết những thứ đó là từ những sinh vật gì, những nguyên liệu ma dược vô cùng quý hiếm.
64