Chương : 23
Ngu Dung bối rối chạy đi, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải bà Ulla đang bưng chén thuốc đã sắc xong tới. Ngu Dung vấp phải chân bà, thiếu chút nữa là ngã nhào trên mặt đất, Ulla sợ hết hồn, vội vàng dùng xúc tu kéo cậu lại, xúc tu của bà dùng như là chân để di chuyển, cho nên không linh hoạt bằng Krakentos.
“Trời ơi, coi chừng đứa nhỏ.” Bà Ulla dùng khí lực không nhỏ, nắm lấy cánh tay của Ngu Dung, cứu cậu thoát khỏi cảnh phải thân thiết với mặt đất.
“Cám ơn. . .” Ngu Dung vốn đã nhắm hai mắt lại, sẵn sàng chờ cú va chạm với mặt đất, bỗng nhiên được người khác cứu, tự nhiên là vô cùng cảm kích rồi.
Bà Ulla bắt đầu càm ràm: “Sắp làm mẹ rồi, sao còn chạy nhanh như vậy để vấp té? Krakentos đem con giao cho ta chăm sóc, nếu con xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với nó đây?” Giống như đa số người lớn tuổi khác, bà cũng là người tương đối dài dòng, đụng chuyện sẽ tụng luôn một tràng thật dài.
Ngu Dung ngoan ngoãn đứng yên nghe bà Ulla nói, ở trong lời nói của bà nghe được tên của Kraken, cậu cũng an tâm phần nào. Nếu là người bình thường, có lẽ vừa nhìn thấy bà Ulla sẽ cảm thấy sợ hãi vì bề ngoài của bà. Nhưng Ngu Dung lại thấy rất thân thiết, cậu cảm thấy Ulla giống như là ông xã nhà cậu hợp thể với một bà mẹ vậy.
“Bác ơi, Kraken đâu rồi?” Thật vất vả mới chờ Ulla nói xong, Ngu Dung mở miệng hỏi.
Ulla nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Ngu Dung, đỡ cậu ngồi vào một cái ghế, rồi đưa cho cậu một chén canh nóng. “Cứ gọi ta là bà, con đừng vội, tối nay Krakentos sẽ quay trở lại, hiện tại thân thể của con còn rất yếu, ngoan ngoãn ở nơi này chờ nó đi.” Ulla rất thích đứa trẻ này, còn gọi mình là bác, a ha ha ha, ta thật sự còn trẻ như thế sao ~
“. . . . . .” Ngu Dung cũng không lên tiếng hỏi tại sao mình phải uống thuốc, cậu còn nhớ rất rõ, lần trước lúc cậu còn thanh tỉnh, cơ thể suy yếu đến nổi không thể duy trì hình dạng con người, sau đó cậu tính bơi xuống biển ngủ một giấc liền bị ngất đi, ngay cả chính cậu cũng không hiểu nguyên nhân. Bây giờ có thể thoăn thoắt như bình thường thế này, chắc hẳn chính là nhờ công lao của bà lão trước mắt này. Cậu nín thở, đem chai thuốc nhìn giống như chai nưới màu pha loãng uống hết một hơi, may mắn là chất lỏng bên trong cũng không có mùi tất thối gì đó như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại còn có chút lành lạnh và ngọt.
“Ngoan. . .” Bà Ulla thỏa mãn lấy đi cái chén và cái chai rỗng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Ngu Dung, không có biện pháp, đứa nhỏ này thoạt nhìn giống như chưa trưởng thành vậy, nếu không phải cậu đang mang thai, đại biểu cho việc cậu đã trưởng thành, Ulla còn nghĩ rằng Kraken đang hủy hoại mầm non.
“Con có muốn đi ngủ thêm một lát không?”
Ngu Dung vốn muốn gật đầu, nhưng bỗng nhiên thân thể cậu cứng ngắt lại, cậu thiếu chút nữa quên mất trong phòng ngủ của mình còn có một nhân ngư kỳ quái.
“Đả xảy ra chuyện gì?” Ulla sờ sờ đầu Ngu Dung, đứa nhỏ này, sao bỗng nhiên lại căng thẳng như vậy? Lúc này Ulla mới nhớ tới một việc, Triton đâu rồi? Rõ ràng Triton đã hứa chăm sóc cho Roy thật tốt trong khi bà đi nấu thuốc mà.
Thật ra thì Ngu Dung cũng có chút buồn ngủ, nhưng cậu lại không muốn khi mình tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện bên cạnh mình có một người xa lạ đang nhìn chằm chằm mình. Dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn quen thuộc của cậu, cậu vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cho nên cậu lắc đầu, nói với Ulla: “Không cần đâu bà, con sẽ thức để chờ Kraken trở về.”
“Được được, vợ chồng mới cưới vốn thân thiết mà, con ngồi xuống đây đi, để tránh mệt mỏi! Nếu như con cảm thấy mệt quá thì phải ngủ một chút, biết không?” Ulla thấy hai phu phu bọn họ hòa thuận, trong lòng cũng cao hứng không thôi, có bao nhiêu thần lữ sống với nhau bằng mặt không bằng lòng rồi, một người tiếp một người, không ngừng ra bên ngoài ngoại tình. . . Không chỉ có nam thần, còn nữ thần cũng vậy! Ulla nhớ tới vị nữ thần phong lưu trong chủ thần kia, lắc đầu thở dài, nhưng bà cũng không dám nhiều lời, tên của các vị thần có ma lực, nếu như nói ra tục danh của đối phương, đối phương nhất định có thể sẽ nghe thấy.
“Trời ơi, coi chừng đứa nhỏ.” Bà Ulla dùng khí lực không nhỏ, nắm lấy cánh tay của Ngu Dung, cứu cậu thoát khỏi cảnh phải thân thiết với mặt đất.
“Cám ơn. . .” Ngu Dung vốn đã nhắm hai mắt lại, sẵn sàng chờ cú va chạm với mặt đất, bỗng nhiên được người khác cứu, tự nhiên là vô cùng cảm kích rồi.
Bà Ulla bắt đầu càm ràm: “Sắp làm mẹ rồi, sao còn chạy nhanh như vậy để vấp té? Krakentos đem con giao cho ta chăm sóc, nếu con xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với nó đây?” Giống như đa số người lớn tuổi khác, bà cũng là người tương đối dài dòng, đụng chuyện sẽ tụng luôn một tràng thật dài.
Ngu Dung ngoan ngoãn đứng yên nghe bà Ulla nói, ở trong lời nói của bà nghe được tên của Kraken, cậu cũng an tâm phần nào. Nếu là người bình thường, có lẽ vừa nhìn thấy bà Ulla sẽ cảm thấy sợ hãi vì bề ngoài của bà. Nhưng Ngu Dung lại thấy rất thân thiết, cậu cảm thấy Ulla giống như là ông xã nhà cậu hợp thể với một bà mẹ vậy.
“Bác ơi, Kraken đâu rồi?” Thật vất vả mới chờ Ulla nói xong, Ngu Dung mở miệng hỏi.
Ulla nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Ngu Dung, đỡ cậu ngồi vào một cái ghế, rồi đưa cho cậu một chén canh nóng. “Cứ gọi ta là bà, con đừng vội, tối nay Krakentos sẽ quay trở lại, hiện tại thân thể của con còn rất yếu, ngoan ngoãn ở nơi này chờ nó đi.” Ulla rất thích đứa trẻ này, còn gọi mình là bác, a ha ha ha, ta thật sự còn trẻ như thế sao ~
81
“Dạ. . .” Ngu Dung ngoan ngoãn bưng canh lên, mở cái miệng nhỏ của mình ra uống từng ngụm, bà Ulla quan sát cậu một lúc, liền rút ra kết luận, đứa nhỏ này có một ưu điểm rất tốt, đó chính là rất nghe lời.
“. . . . . .” Ngu Dung cũng không lên tiếng hỏi tại sao mình phải uống thuốc, cậu còn nhớ rất rõ, lần trước lúc cậu còn thanh tỉnh, cơ thể suy yếu đến nổi không thể duy trì hình dạng con người, sau đó cậu tính bơi xuống biển ngủ một giấc liền bị ngất đi, ngay cả chính cậu cũng không hiểu nguyên nhân. Bây giờ có thể thoăn thoắt như bình thường thế này, chắc hẳn chính là nhờ công lao của bà lão trước mắt này. Cậu nín thở, đem chai thuốc nhìn giống như chai nưới màu pha loãng uống hết một hơi, may mắn là chất lỏng bên trong cũng không có mùi tất thối gì đó như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại còn có chút lành lạnh và ngọt.
“Ngoan. . .” Bà Ulla thỏa mãn lấy đi cái chén và cái chai rỗng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Ngu Dung, không có biện pháp, đứa nhỏ này thoạt nhìn giống như chưa trưởng thành vậy, nếu không phải cậu đang mang thai, đại biểu cho việc cậu đã trưởng thành, Ulla còn nghĩ rằng Kraken đang hủy hoại mầm non.
“Con có muốn đi ngủ thêm một lát không?”
Ngu Dung vốn muốn gật đầu, nhưng bỗng nhiên thân thể cậu cứng ngắt lại, cậu thiếu chút nữa quên mất trong phòng ngủ của mình còn có một nhân ngư kỳ quái.
“Đả xảy ra chuyện gì?” Ulla sờ sờ đầu Ngu Dung, đứa nhỏ này, sao bỗng nhiên lại căng thẳng như vậy? Lúc này Ulla mới nhớ tới một việc, Triton đâu rồi? Rõ ràng Triton đã hứa chăm sóc cho Roy thật tốt trong khi bà đi nấu thuốc mà.
82
Vào phòng nhìn thử cũng không thấy bóng dáng Triton đâu, mặc dù Triton cũng giống như cha hắn, háo sắc y như nhau, nhưng trước giờ hắn đều say mê các nàng tiên của biển. Cho nên Ulla cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ mắng một câu: “Tiểu tử đó thật không có trách nhiệm chút nào, đi cũng không nói tiếng nào.”
Thật ra thì Ngu Dung cũng có chút buồn ngủ, nhưng cậu lại không muốn khi mình tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện bên cạnh mình có một người xa lạ đang nhìn chằm chằm mình. Dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn quen thuộc của cậu, cậu vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cho nên cậu lắc đầu, nói với Ulla: “Không cần đâu bà, con sẽ thức để chờ Kraken trở về.”
“Được được, vợ chồng mới cưới vốn thân thiết mà, con ngồi xuống đây đi, để tránh mệt mỏi! Nếu như con cảm thấy mệt quá thì phải ngủ một chút, biết không?” Ulla thấy hai phu phu bọn họ hòa thuận, trong lòng cũng cao hứng không thôi, có bao nhiêu thần lữ sống với nhau bằng mặt không bằng lòng rồi, một người tiếp một người, không ngừng ra bên ngoài ngoại tình. . . Không chỉ có nam thần, còn nữ thần cũng vậy! Ulla nhớ tới vị nữ thần phong lưu trong chủ thần kia, lắc đầu thở dài, nhưng bà cũng không dám nhiều lời, tên của các vị thần có ma lực, nếu như nói ra tục danh của đối phương, đối phương nhất định có thể sẽ nghe thấy.
83