Chương : 43
Cậu bạn nhỏ Eugene không hổ danh là chủng loại bạch tuột, Ngu Dung dùng hết sức tách hai người ra, cũng chỉ có thể kéo được một bàn tay của nó ra khỏi người Ngu Hối.
“Eugene, con đúng là một đứa con hư mà! Mau buông ra!” Ngu Dung quá tức giận nên quên cả quyền trợ giúp bên cạnh, mà sự trợ giúp duy nhất kia, cũng chính là quý ngài Kraken của chúng ta, hiện đang giả vờ như không biết gì cả, thong thả húp một ngụm canh cà chua trứng trong chén.
Sau khi lôi kéo một lúc lâu, Ngu Hối cũng phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: “Cái kia. . . Ôm cũng không sao, nhưng cậu có thể mặc quần áo vào trước không?” Tuy hiện tại đã giữa trưa rồi, nhưng cậu vừa tỉnh ngủ, cho nên cũng xuất hiện trạng thái tràn trề năng lượng vào lúc sáng sớm, cậu cảm thấy mình bị cọ qua cọ lại một hồi nữa sẽ có phản ứng mất.
Lời này vừa thốt ra, cậu bạn nhỏ Eugene quả nhiên cùng một chủng loại với Kraken, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã hơi lộ ra khuynh hướng thê nô, cho nên nó lập tức buông vợ mình ra, nhờ mama lấy cho bộ quần áo mặc vào. Sau đó, dưới sự tận tình khuyên bảo của mama rằng hiện tại vợ đang đói bụng, ôm như thế sẽ không tiện dùng cơm, cuối cùng nó cũng thỏa hiệp ngồi xuống bên cạnh vợ mình, cùng nhau ăn cơm.
Bữa cơm này có chút không vừa lòng lắm, Kraken thì cảm thấy không sao cả, chính mình ăn, còn săn sóc mà đưa cho Ngu Dung đĩa rau. Cậu bạn nhỏ Eugene thì làm ra rất nhiều đông tác dư thừa. Nó ăn món nào thấy ngon, liền gấp thứ đó đưa đến bên miệng Ngu Hối.
Thế là, cậu mở miệng ra cắn một cái lên miếng thịt mà Eugene đút cho cậu.
“Ăn ngon không ~?” Cậu bạn nhỏ Eugene sử dụng ánh mắt long lanh công kích.
“. . . Ngon.” Bạn học Ngu Hối sử dụng chiêu suýt nữa mắc nghẹn mà phòng thủ.
Bữa cơm này, cuối cùng dưới sự không nhịn được nữa của Ngu Dung khi cậu bạn nhỏ Eugene mở miệng kêu thêm một tiếng vợ mà chấm dứt. Hai mẹ con trò chuyện với nhau: “Đây là chú của con, không thể kêu là vợ!” Sau khi nghe thấy mẹ mình không cho kêu vợ, nó liền gào khóc ầm ĩ. . .
“Hu hu hu. . .” Cậu bạn nhỏ Eugene ôm chặt lấy Ngu Hối, rưng rưng nước mắt nhìn mama của mình. Nó cảm thấy mẹ đã trở thành giai cấp ác đức muốn chia rẽ nó và vợ rồi!
Ngu Dung thật sự muốn ngất xỉu đến nơi, sao đứa nhỏ nghịch ngợm này nói không nghe lời nữa rồi? Bởi vì hôm nay Ngu Dung không có nhờ đến sự trợ giúp bên cạnh kia, cho nên cuối cùng cậu đành phải bỏ qua việc này. Cậu nhìn đồng hồ, cũng đã hai giờ rồi, vẫn nên sắp xếp mọi thứ, rồi đi bệnh viện thăm ba mẹ thì hơn.
Bốn người bắt taxi, Kraken có vóc người cao lớn nên ngồi ở ghế trước, ở phía sau, Ngu Dung cố tình ngồi ở chính giữa để tách cậu bạn nhỏ Eugene và em trai của mình ra. Suốt trên đường đi, Eugene vẫn làm ra một vài động tác nhỏ, không phải ánh mắt khẽ liếc nhìn qua bên kia, thì là dùng ngón tay chọt chọt cơ thể Ngu Hối ở những chỗ Ngu Dung không thể nhìn thấy được.
Kraken ngồi ở phía trước, nhìn từ phía sau có chút cô đơn. . . Trên đường đi Ngu Dung cũng chưa từng liếc nhìn hắn cái nào. Hắn yên lặng tính toán trong lòng, làm như thế nào mới có thể đem con trai và em trai của vợ nhét vào cùng một chỗ, rồi sau đó tâm tư của Ngu Dung đều đặt hết lên người hắn đây?
Lúc đến bệnh viện, người thân lâu ngày gặp lại ôm nhau khóc lóc kể lể gì đó là chuyện rất bình thường; sau đó Ngu Dung không yên lòng nói với ba mẹ mình rằng mình là đồng tính luyến, đã cùng Kraken ở chung một thời gian; khi Ngu Dung nói mình đã sinh con trai, hơn nữa con trai cũng đã lớn như thế, tim của mẹ Ngu bắt đầu đập nhanh hơn. . .
Cuối xùng, Ngu Dung kéo rèm xung quanh giường bệnh lại để tránh ánh mắt nhìn ngó của người bên ngoài, sau đó, khi cậu lén lút bảo Eugene biến trở lại hình dạng bạch tuột nhỏ của nó, con ngươi của ba Ngu cũng bắt đầu co rút! Trái tim của mẹ Ngu trực tiếp ngừng đập vì sốc!
“A! Trời ơi! Mẹ! Mẹ không sao chứ? Mẹ! Bác sĩ ~ Mau gọi bác sĩ ~” Ngu Dung vô cùng hoang mang tự trách bản thân, sống ở thần đảo đã lâu, khoảng cách giữa bình thường và khác thường cũng trở nên mơ hồ rồi.
Ngu Dung một tay cầm lấy tay mẹ Ngu, còn tay kia cầm lấy tay ba Ngu, thần lực ấm áp không ngừng truyền vào cơ thể bọn họ. Bác sĩ và y tá rất nhanh liền chạy tới, ba Ngu có chút thở gấp bị đỡ sang một bên nghỉ ngơi, y tá đẩy máy móc tới để tiến hành cấp cứu cho mẹ Ngu, một y tá khác không kiên nhẫn đẩy Ngu Hối vẫn còn chút ngây ngốc bên cạnh ra ngoài.
“Cậu còn đứng ngốc ở đây làm chi!? Cản đường!” Không ngờ y tá vừa nói xong, Ngu Hối liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Thì ra, Ngu Hối căn bản không ngờ rằng mỹ thiếu niên này chính là khối thạch hoa quả cỡ lớn tối hôm qua biến thành! Hôm nay, đầu tiên cậu bị một thiếu niên trần truồng quấy rối, sau đó suốt dọc đường đi đều làm ầm ĩ, vừa rồi cậu còn đang buồn bực không biết tại sao anh trai mình lại nói mỹ thiếu niên này là con của anh ấy! Kết quả mỹ thiếu niên này liền biến thành khối thạch hoa quả cỡ lớn ngay trước mắt cậu. . .
“A ~ Mẹ của tôi ơi! Bác sĩ! Ở đây còn một bệnh nhân nữa!!!”
“Eugene, con đúng là một đứa con hư mà! Mau buông ra!” Ngu Dung quá tức giận nên quên cả quyền trợ giúp bên cạnh, mà sự trợ giúp duy nhất kia, cũng chính là quý ngài Kraken của chúng ta, hiện đang giả vờ như không biết gì cả, thong thả húp một ngụm canh cà chua trứng trong chén.
Sau khi lôi kéo một lúc lâu, Ngu Hối cũng phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: “Cái kia. . . Ôm cũng không sao, nhưng cậu có thể mặc quần áo vào trước không?” Tuy hiện tại đã giữa trưa rồi, nhưng cậu vừa tỉnh ngủ, cho nên cũng xuất hiện trạng thái tràn trề năng lượng vào lúc sáng sớm, cậu cảm thấy mình bị cọ qua cọ lại một hồi nữa sẽ có phản ứng mất.
Lời này vừa thốt ra, cậu bạn nhỏ Eugene quả nhiên cùng một chủng loại với Kraken, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã hơi lộ ra khuynh hướng thê nô, cho nên nó lập tức buông vợ mình ra, nhờ mama lấy cho bộ quần áo mặc vào. Sau đó, dưới sự tận tình khuyên bảo của mama rằng hiện tại vợ đang đói bụng, ôm như thế sẽ không tiện dùng cơm, cuối cùng nó cũng thỏa hiệp ngồi xuống bên cạnh vợ mình, cùng nhau ăn cơm.
Bữa cơm này có chút không vừa lòng lắm, Kraken thì cảm thấy không sao cả, chính mình ăn, còn săn sóc mà đưa cho Ngu Dung đĩa rau. Cậu bạn nhỏ Eugene thì làm ra rất nhiều đông tác dư thừa. Nó ăn món nào thấy ngon, liền gấp thứ đó đưa đến bên miệng Ngu Hối.
“Vợ ~ cái này ăn rất ngon, cho anh nè! Nói ‘A’ đi ~~~~”
Thế là, cậu mở miệng ra cắn một cái lên miếng thịt mà Eugene đút cho cậu.
“Ăn ngon không ~?” Cậu bạn nhỏ Eugene sử dụng ánh mắt long lanh công kích.
“. . . Ngon.” Bạn học Ngu Hối sử dụng chiêu suýt nữa mắc nghẹn mà phòng thủ.
Bữa cơm này, cuối cùng dưới sự không nhịn được nữa của Ngu Dung khi cậu bạn nhỏ Eugene mở miệng kêu thêm một tiếng vợ mà chấm dứt. Hai mẹ con trò chuyện với nhau: “Đây là chú của con, không thể kêu là vợ!” Sau khi nghe thấy mẹ mình không cho kêu vợ, nó liền gào khóc ầm ĩ. . .
“Hu hu hu. . .” Cậu bạn nhỏ Eugene ôm chặt lấy Ngu Hối, rưng rưng nước mắt nhìn mama của mình. Nó cảm thấy mẹ đã trở thành giai cấp ác đức muốn chia rẽ nó và vợ rồi!
Ngu Dung thật sự muốn ngất xỉu đến nơi, sao đứa nhỏ nghịch ngợm này nói không nghe lời nữa rồi? Bởi vì hôm nay Ngu Dung không có nhờ đến sự trợ giúp bên cạnh kia, cho nên cuối cùng cậu đành phải bỏ qua việc này. Cậu nhìn đồng hồ, cũng đã hai giờ rồi, vẫn nên sắp xếp mọi thứ, rồi đi bệnh viện thăm ba mẹ thì hơn.
Bốn người bắt taxi, Kraken có vóc người cao lớn nên ngồi ở ghế trước, ở phía sau, Ngu Dung cố tình ngồi ở chính giữa để tách cậu bạn nhỏ Eugene và em trai của mình ra. Suốt trên đường đi, Eugene vẫn làm ra một vài động tác nhỏ, không phải ánh mắt khẽ liếc nhìn qua bên kia, thì là dùng ngón tay chọt chọt cơ thể Ngu Hối ở những chỗ Ngu Dung không thể nhìn thấy được.
Kraken ngồi ở phía trước, nhìn từ phía sau có chút cô đơn. . . Trên đường đi Ngu Dung cũng chưa từng liếc nhìn hắn cái nào. Hắn yên lặng tính toán trong lòng, làm như thế nào mới có thể đem con trai và em trai của vợ nhét vào cùng một chỗ, rồi sau đó tâm tư của Ngu Dung đều đặt hết lên người hắn đây?
Lúc đến bệnh viện, người thân lâu ngày gặp lại ôm nhau khóc lóc kể lể gì đó là chuyện rất bình thường; sau đó Ngu Dung không yên lòng nói với ba mẹ mình rằng mình là đồng tính luyến, đã cùng Kraken ở chung một thời gian; khi Ngu Dung nói mình đã sinh con trai, hơn nữa con trai cũng đã lớn như thế, tim của mẹ Ngu bắt đầu đập nhanh hơn. . .
Cuối xùng, Ngu Dung kéo rèm xung quanh giường bệnh lại để tránh ánh mắt nhìn ngó của người bên ngoài, sau đó, khi cậu lén lút bảo Eugene biến trở lại hình dạng bạch tuột nhỏ của nó, con ngươi của ba Ngu cũng bắt đầu co rút! Trái tim của mẹ Ngu trực tiếp ngừng đập vì sốc!
“A! Trời ơi! Mẹ! Mẹ không sao chứ? Mẹ! Bác sĩ ~ Mau gọi bác sĩ ~” Ngu Dung vô cùng hoang mang tự trách bản thân, sống ở thần đảo đã lâu, khoảng cách giữa bình thường và khác thường cũng trở nên mơ hồ rồi.
Ngu Dung một tay cầm lấy tay mẹ Ngu, còn tay kia cầm lấy tay ba Ngu, thần lực ấm áp không ngừng truyền vào cơ thể bọn họ. Bác sĩ và y tá rất nhanh liền chạy tới, ba Ngu có chút thở gấp bị đỡ sang một bên nghỉ ngơi, y tá đẩy máy móc tới để tiến hành cấp cứu cho mẹ Ngu, một y tá khác không kiên nhẫn đẩy Ngu Hối vẫn còn chút ngây ngốc bên cạnh ra ngoài.
“Cậu còn đứng ngốc ở đây làm chi!? Cản đường!” Không ngờ y tá vừa nói xong, Ngu Hối liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Thì ra, Ngu Hối căn bản không ngờ rằng mỹ thiếu niên này chính là khối thạch hoa quả cỡ lớn tối hôm qua biến thành! Hôm nay, đầu tiên cậu bị một thiếu niên trần truồng quấy rối, sau đó suốt dọc đường đi đều làm ầm ĩ, vừa rồi cậu còn đang buồn bực không biết tại sao anh trai mình lại nói mỹ thiếu niên này là con của anh ấy! Kết quả mỹ thiếu niên này liền biến thành khối thạch hoa quả cỡ lớn ngay trước mắt cậu. . .
“A ~ Mẹ của tôi ơi! Bác sĩ! Ở đây còn một bệnh nhân nữa!!!”