Chương : 9
“A! Roy, ngươi có sao không?” Kraken lo lắng hỏi, “Có cảm thấy choáng váng không? Còn bị đau nơi nào nữa không? Cái gì cũng từ từ thôi, tông phải cột nữa bây giờ.”
Ngu Dung không thích Kraken gọi mình là bà xã thân ái hay là bà xã đáng yêu, cho nên kiên trì muốn Kraken gọi tên mình.
“Đau quá. . .” Khóe mắt vì bị đau mà ngập ánh nước, Ngu Dung nổi giận đùng đùng vươn tay ra, đẩy Kraken đang kiểm tra vết thương mình ra, đem xúc tu đang nhẹ nhàng chạm vào cục u của mình đẩy ra nốt, quái vật biển chết tiệt, đau muốn chết mà còn sờ sờ.
Kraken đau lòng vô cùng, thần lực của Ngu Dung vẫn còn quá yếu, ngay cả té một chút cũng có thể lưu lại vết thương trên người, hắn vốc lên một ít nước biển, dùng thần lực thoa lên cục u trên đầu cậu, một chút là vết sưng đỏ sẽ giảm ngay, nhưng nếu hơi dùng lực ấn xuống, vẫn sẽ cảm thấy đau. Không có cách nào khác, thuộc tính của thần lực của hắn không phải là trị thương, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.
“Học cách di chuyển thôi mà cũng khó khăn như vậy, huyết thống người cá gì chứ, thật vô dụng mà!” Người này a, vốn có rất nhiều thói hư tật xấu như vậy, biết có người cưng chìu mình, liền nhõng nhẽo với hắn. Trán Ngu Dung đã không còn đau lắm, nhưng cậu vẫn tức giận la to, đó là do vừa rồi thật sự là bị té rất đau, còn có, ngay cả di chuyển cũng không xong, đánh mất mặt mũi mà tức giận.
“Ngoan. . . Chúng ta ngâm nước biển một chút liền tốt.” Kraken lại đem xúc tu của mình cuộn thành cái đệm, đặt Ngu Dung nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi.
33
“Đến lúc nào ta mới có thể biến ra hai chân?” Ngu Dung ôm xúc tu to dài của Krakentos trong tay, đem xúc tu tựa vào bên đầu làm gối, nếu như không phải hiện tại không có bắp đùi, cậu nhất định sẽ đem chân mình gác lên luôn, gối ôm mềm mại, lại có tính đàn hồi này, thật sự là rất thoải mái. . .
Cứ như vậy, Ngu Dung tỉnh lại liền ăn cơm rồi học cách di chuyển, mệt mỏi thì nằm ngủ ở trong ao, ngưng tụ thần lực, rốt cục cậu cũng học được cách dùng đuôi rắn trườn về phía trước, lúc muốn đứng dậy liền có thể đem cơ thể đứng thẳng, cũng có thể chậm rãi hạ xuống phía trước, cũng sẽ không đụng trúng chướng ngại vật bên cạnh. Chỉ là, hiện tại cậu lại có một phiền não mới. . .
Xem Thanh Xà chưa? Sau khi rắn tinh biến thành người thì dùng cách nào để đi lại? Đó chính là, lắc a lắc, xoay a xoay. . .
Ngu Dung đỡ trán, không nhịn được quỳ xuống đất, chính cậu cũng cảm thấy cách đi như vậy cũng thật quá lẳng lơ rồi, đến nổi ngày hôm qua cậu liền bị Kraken quấn lấy đè xuống làm không biết bao nhiêu lần. Tệ nhất là, cậu phát hiện mình không thể thay đổi được cách di chuyển khác, mặc dù không có xoay lắc đến khoa trương như trong phim ảnh, nhưng mỗi bước đi của cậu luôn làm mông mình chậm rãi lắc qua trái rồi lắc qua phải.
Giống như hôm nay. . .
“Hừ —” Ngu Dung rống to với Kraken, “Đừng sờ trộm mông ta nữa!”
34
Ngu Dung quay đầu nhìn lại, Kraken quơ mấy cái xúc tu ra giữa không trung, tỏ vẻ hắn vô cùng vô tội, xúc tu của hắn đều ở đây cả a. Bất quá Ngu Dung còn lâu mới tin, xúc cảm trơn mượt này, trừ hắn ra còn ai vào đây? Huống chi vừa rồi nơi này không có người khác. Sau khi rống xong, Ngu Dung lại tiếp tục luyện tập cách di chuyển mà không cần phải xoay lắc cái mông, sau đó lại bị Kraken quấy rầy.
Kraken mặc cho cậu nhào lên người mình, thậm chí còn dùng xúc tu đón lấy cậu. Trong miệng Ngu Dung vẫn oa oa kêu to giống như phát tiết, sau đó bắt đầu gãi ngứa cho Kraken.
“Đã bảo không được ngươi vẫn sờ, sờ nè, cho ngươi sờ nè. . . Thật là tức chết ta mà!” Khí lực Ngu Dung không nhỏ, nhưng so với thân thể mềm dẻo của quái vật biển kia, cậu như là một nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, vừa vung nắm đấm vừa nói: “Đồ đáng ghét, ngươi thật xấu mà, cứ chọc ghẹo ta ~”. Cậu nghĩ tới đây, im lặng một lúc, sau đó dừng bàn tay đang tàn sát bừa bãi của mình lại. Cậu duỗi cái đuôi dài của mình ra, để cơ thể mình nằm trên cái đầu lớn của Kraken, sau đó biến trở về hai chân của loài người, hôm nay bị giày vò như vậy, cậu cảm thấy vừa nóng vừa mệt. Thật muốn cứ như vậy mà nằm úp sấp ngủ một lúc, đầu Kraken tựa như một tấm nệm bơm hơi vậy, êm ái trơn nhẵn.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.” Ngu Dung nói. Cậu cảm giác mình đã có thể nắm giữ cách chuyển qua chuyển lại giữa đuôi và chân rất tốt, lúc bước đi cũng không còn lắc lư như ban đầu, đã lâu cậu không bước ra khỏi gian phòng này rồi, thật sự cảm thấy có chút buồn.
“Ngươi muốn thế nào cũng được, bà xã đáng yêu của ta. . .”
“Đừng gọi ta là bà xã đáng yêu nữa!”
35
“Được. . .Được. . .” Kraken trả lời theo ý cậu, còn nói: “Ngủ đi, Roy, ta sẽ mãi ở bên cạnh ngươi.” Trên gương mặt xấu xí của quái vật biển không biểu hiện chút biểu tình nào, nhưng Ngu Dung luôn cảm nhận được thâm tình cùng sự dịu dàng trong con mắt to ấy.
36