Chương : 29
CHƯƠNG 29
Nơi thâm sâu nhất Thiên Ngục phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, huyết mâu khẽ rũ xuống, hỏi vặn lại: “Ta ở đây còn biết, ngươi lẽ nào lại không biết?” Phụ tử tình thâm, máu thịt có một sự ràng buộc vô hình, trong giây phút đứa con độc nhất của hắn bị Thiên Lôi oanh tạc hắn liền cảm nhận được, hắn tuyệt đối không cho phép hậu bối bước lên vết xe đổ của mình.
Đã quen với những lời nói lạnh nhạt của Ngao Phóng, Thiên Nhất đến gần Thiên Ngục hơn, nhưng khi chân vừa bước đến gần phạm vi của Thiên Ngục, thì khắp nơi mọc lên muôn ngàn băng trùy bén nhọn, cho dù là Tiên Giới Chi Tôn, nhưng nếu bước qua cỗ băng trùy được hình thành từ pháp lực của Ngao Phóng thì khó tránh khỏi toàn tâm đau nhói.
Thiên Nhất bước lên băng trùy mà đi, nhưng khi nhìn thấy Ngao Phóng cự tuyệt quá rõ ràng, y đành lui về, không hi vọng quan hệ giữa hai người càng lúc càng trì trệ.
“Tiên Sách ta vẫn chưa cho Long Tộc mượn, chỉ có ta biết ngũ trảo kim long đang ở đâu, nếu ngươi muốn gặp nó thì ngày mai ta liền dẫn nó đến gặp ngươi.”
“Không cần!”
Đằng sau hai chữ lạnh nhạt ấy là sự trầm mặc vô biên vô hạn, không phải không còn lời nào để nói, mà là lời nói đi ngược vào trong không thể thốt thành lời, chỉ có thể như vậy mà trầm mặc.
Ngũ trảo kim long xuất thế khiến cho cuộc sống của Huyền Thanh và Thiên Tứ không đánh cũng loạn, Tiên Phủ của Huyền Khải nhờ có bọn họ mà trở nên vô cùng náo nhiệt.
Huyền Thanh hằng ngày dạy cho Thiên Tứ thuật Huyễn Hóa Vi Nhân Hình(1), Thiên Tứ tai trái nghe tai phải ra sừng trên đầu cũng muốn dài ra thêm vài thước, nhìn Tửu Hồ Lô trên lưng Huyền Thanh không chớp mắt.
“Mau huyễn hóa thành hình người cho ta xem.”
Huyền Thanh dùng đầu ngón tay gõ lên cái đầu nhỏ của nó, Thiên Tứ nghe hắn nói xong liền ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng trong đầu nghĩ muốn huyễn hóa nhân hình, tập trung tinh thần cấp cấp biến thành người.
Bụp ——
Mây mù giăng bốn phía, trên bàn xuất hiện một “Người tí hon” đang ngồi trên thạch bàn, Huyền Thanh lập tức đưa tay đỡ trán, đầu đau âm ỷ, bị Thiên Tứ triệt để đánh bại, không khỏi tự vấn lương tâm mình: Thiên Tứ có phải bị Thiên Lôi đánh mạnh quá nên đầu óc trở nên dốt đặc rồi không?! Đối với Long Tộc mà nói Huyễn Hóa là pháp thuật đơn giản nhất, cư nhiên lại hóa ra cái dạng “Người tí hon” này.
Nhìn đôi chân, đôi tay nhỏ xíu trắng nõn, khuôn mặt tròn trịa da dẻ mịn màng, kim mâu sáng lạn trong suốt vẫn như trước nhìn chằm chằm vào Tửu Hồ Lô, nhưng nhìn Long Giác ở trên đầu và Long Vĩ đang ngoe nguẩy ở phía sau đã tố giác Thiên Tứ Huyễn Hóa Nhân Hình thất bại.
Thiên Tứ vươn đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy Tửu Hồ Lô, nhưng sợi dây buộc Tửu Hồ Lô vào lưng quần của Huyền Thanh thập phần chắc chắn, nó dùng sức hết kéo rồi lại lôi, Tửu Hồ Lô vẫn như cũ nằm yên trên thắt lưng của Huyền Thanh. Thiên Tứ giận đỏ mặt, nằm sấp lên đùi Huyền Thanh cắn cắn, muốn dùng răng nanh cắn đứt sợi dây thừng, liều mạng cắn được nửa ngày thì răng mỏi miệng tê, khẩu thủy dính đầy sợi dây, mà sợi dây vẫn trơ trơ như trước không hề sứt mẻ gì.
Huyền Thanh chán nản xách Thiên Tứ lên, cười nham hiểm nói: “Lần trước không cẩn thận bị ngươi tháo nút bình chui vào trong Tửu Hồ Lô, lần này ta làm sao có thể để ngươi dễ dàng đắc ý?”
Thiên Tứ ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ nhắm, lệ châu đảo quanh hốc mắt, bày ra vẻ mặt đáng thương, giận dỗi nói: “Ngươi bắt nạt con nít.” Mọi người nói nó là rồng, sau này nó lớn lên sẽ cực mạnh cực to cực dài, to như lúc nó huyễn hóa thành hư thể chắn cho Huyền Thanh đạo Thiên Lôi lúc Độ Kiếp, chờ khi nó trưởng thành, nó nhất định sẽ áp đảo Huyền Thanh, để xem lúc đó Huyền Thanh còn dám khi dễ nó nữa không.
“Ta chính là kẻ chuyên đi ăn hiếp con nít, nếu ngươi không vui thì cứ cắn ta đi! Cho dù ngươi có dùng hết sức để cắn thì ta cũng không đau không ngứa, ngươi mặc sức mà cắn, ta cũng chẳng buồn để ý aa~~”
Phất trần chọt chọt vào cái mũi nhỏ của Thiên Tứ, Thiên Tứ liền “Híc hà!” hắt hơi một cái, đưa tay che mũi, tiếp tục dùng cặp mắt đáng thương ai oán liếc cái bản mặt đắc ý của Huyền Thanh.
“Chờ sau này ta lớn lên, ta nhất định sẽ trở thành một con rồng cực kì lợi hại, tiếp đó, ta sẽ cắn ngươi, áp đảo ngươi, khi dễ ngươi!”
Thiên Tứ hùng tâm tráng chí bất lực chống đỡ phất trần của Huyền Thanh, nó hắt xì liên tục, vội vàng biến trở về nguyên hình, quấn lấy đầu phất trần, bất luận Huyền Thanh trêu chọc nó như thế nào nó cũng nghiêng đầu sang chỗ khác giả chết không thèm nhúc nhích, quai hàm nghiến lại.
Huyền Thanh không khỏi bật cười, khoảnh khắc này liệu sẽ còn kéo dài được bao lâu, một ngày nào đó Long Tộc sẽ tìm tới cửa, phá tan khoảnh khắc bình yên này, hắn đúng là một tên xúi xẻo cực độ mà, trứng gì không nhặt lại nhặt đúng trứng rồng, rồng gì không ấp mà lại ấp ra một con ngũ trảo kim long, còn nữa, sau khi hắn thành Tiên thì tình kiếp vẫn đang chờ đợi hắn.
Huyền Thanh không biết kết quả sự chờ đợi của mình là gì, nhưng dù sao mọi chuyện đều đã được an bày, hắn hy vọng mình và Thiên Tứ là Lương Duyên chứ không phải là Tình Kiếp.
(1) Huyễn Hóa Vi Nhân Hình: Thuật biến thành hình người.