Chương : 145
Nghỉ tết dài hơi quá chừng, nay mới quay lại tiếp tục công việc, để các bạn chờ lâu thật là ngại quá, truyện sắp hoàn rồi này, mọi người đừng bỏ rơi nhé.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu mở mắt ra, lập tức hô hấp như ngừng lại.
Nam tử bên cạnh nàng từ từ mở mắt, đôi mắt như hồ sâu lại chầm chậm chớp chớp, khoảng cách gần như vậy, gương mặt này thật hoàn hảo đến không một tì vết, không chê vào đâu được. Ánh mắt của hắn mang theo sức quan sát có thể nhìn thấu tất cả, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu làm như bị cái gì dẫn dắt, cứ cứng đơ không nhúc nhích.
Ánh mắt này, nam nhân này, bất cứ người nào cũng sẽ không tự chủ được mà động tâm.
“Huynh vốn dĩ ngủ trên giường nhỏ, nhưng sao lúc này lại nằm ở đây?” Nàng hỏi như vậy.
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng cong môi, bên trong đôi mắt mang đầy ý cười.
Giang Tiểu Lâu thấy rất rõ nét cười của hắn, trong chớp mắt nàng thấy cổ họng của mình hơi khô, thì ra nam tử này lại làm người ta kinh diễm đến vậy, khi hắn mỉm cười sẽ khiến cho người ta phải run rẩy.
Không cần sờ vào tim mình, nàng cũng có thể nghe được âm thanh lạc nhịp.
Đôi mắt đen như mực của Độc Cô Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu như thường, khóe môi cong cong: “Nếu ta không ở đây, lát nữa bọn họ tiến vào thì làm sao giải thích?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hai vị chủ nhân, đã đến giờ thức dậy.”
Đây là âm thanh của Tiểu Điệp, Giang Tiểu Lâu lập tức ngồi dậy, còn Độc Cô Liên Thành dừng một chút, chậm rãi nói một câu: “Bên trong cái hộp kia… là khăn lạc hồng.” (khăn có vết máu chứng minh tân nương còn trong trắng)
Giang Tiểu Lâu trợn to mắt nhìn Độc Cô Liên Thành, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cười với nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn sợ tiếp tục nhìn nàng như vậy, sẽ không tự chủ được mà để lộ tình cảm sâu đậm của mình. Tình cảm đã được đèn nén vào tận đáy lòng, hắn không muốn để bất cứ ai nhìn thấy, tấm lưới này đã dần dần phủ ra vây chặt lấy nàng, nàng làm sao thoát được.
Giang Tiểu Lâu đứng dậy thả rèm xuống, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tiểu Điệp và mấy tì nữ nối đuôi đi vào, trong nay nâng xiêm y mà Giang Tiểu Lâu phải mặc hôm nay và trang sức được chuẩn bị sẵn. Tiểu Điệp ngó dáo dác về phía trong rèm, Giang Tiểu Lâu vỗ đầu nàng một cái, Tiểu Điệp vội che cái trán lại than thở: “Ôi chao, tiểu thư nhẹ chút.”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu trầm xuống: “Ai dạy ngươi không quy củ như vậy chứ?”
Tiểu Điệp le lưỡi một cái, chợt cười khẽ lên, giọng điệu vô cùng vui mừng: “Tiểu thư, nô tì hầu hạ người rửa mặt.”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, chiếu theo trình tự thông thường mà rửa mặt, thay y phục, trang điểm, thấy các tì nữ đều nín thở cúi đầu đứng chờ mình sai bảo, tưởng rằng các nàng đang e ngại mình nên nói: “Các người đi hầu hạ Thuần Thân Vương đi.”
Các tì nữ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt ửng hồng, một người trong số đó nói: “Bẩm Vương phi, thông thường Vương gia đều tự mình chuẩn bị tất cả, không cần các nô tì nhúng tay vào.”
Giang Tiểu Lâu nhìn tấm rèm không nhúc nhích kia, hơi cười khẽ. Không biết tại sao, nàng cảm thấy rất thú vị, vốn tưởng rằng Độc Cô Liên Thành là một vị đại thiếu gia mười ngón tay không chạm nước, nhưng không ngờ hắn lại không cho các tì nữ kia hầu hạ. Giang Tiểu Lâu cảm giác được nghi hoặc, cảm thấy thật không rõ người nào mới đúng thật là hắn.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi cúi mắt xuống, không thể không thừa nhận, nàng nhìn thấy Độc Cô Liên Thành là có cảm giác rung động. Đại khái mỗi một thiếu nữ đều sẽ có một ít ảo tưởng, trong mộng sẽ xuất hiện một thiếu niên tuấn tú, cho dù là bá đạo, lạnh lùng, si tình, ấm áp, đều sẽ vô cùng âu yếm nữ nhân của mình giống như trong hí kịch. Nhưng nàng biết rõ, đối với đại đa số người mà nói thì đó chỉ là một cơn mộng, một loại mê luyến. Khi còn trẻ ngươi sẽ dễ dàng gặp được một người, lần đầu biết yêu, sinh tử gắn bó, nhưng mà kết cục thì sao, nàng đã từng vô số lần vui vẻ, đã từng vô số lần hy vọng, vô số lần chờ đợi, chỉ là Tần Tư… Nhưng đến bây giờ, nàng đã không nhớ ra nổi dáng dấp người đó là như thế nào. Có lẽ nàng vốn dĩ là người bạc tình, có lẽ là sau khi trải qua quá nhiều tổn thương, trái tim của nàng đã cứng như đá, sẽ không dễ dàng dao động.
Trên đời không có ai có thể giống như Độc Cô Liên Thành, hắn làm tất cả vì mình, làm cho nàng cảm nhận được một tâm tình không thể kềm chế được, xưa nay nàng chưa bao giờ gặp người như vậy, nàng không thể nào trốn thoát được hắn, hắn dùng tất cả thủ đoạn an bày nàng thật yên ổn bên cạnh hắn.
Nàng thật sự là không hiểu sao? Hay là trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi đối với sự phản bội.
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, đó là vế thứ hai. Nàng không có cách nào toàn tâm toàn ý tin cậy một người, không thể tin tưởng tất cả những gì đối phương làm đơn thuần chỉ là vì tình cảm.
Trong lúc suy nghĩ, Giang Tiểu Lâu đã trang điểm xong, Tiểu Điệp nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, hôm nay còn phải vào cung bái kiến hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu gặn dò: “Ta biết rồi, chuẩn bị đi.”
Dùng xong điểm tâm, Độc Cô Liên Thành và Giang Tiểu Lâu vào cùng. Xe ngựa dừng trước cửa cung, Giang Tiểu Lâu vừa xuống xe thì Độc Cô Liên Thành đã ở bên cạnh, đưa tay ra cho nàng. Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, sau đó cũng rất tự nhiên mà đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn.
Một đường tiến vào Huyền Ninh điện, hoàng đế đã sớm có mặt, dùng qua điểm tâm, đang ở nơi này chờ hai người. Giờ khắc này hắn mặc bộ y phục màu vàng óng, bên ngoài là áo khoác màu thạch anh, bên hông buộc đai lưng tơ vàng, ngồi thẳng trên bảo tọa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Chỉ chớp mắt Liên Thành đã lớn như vậy rồi, hoàng huynh dưới suối vàng biết được cũng sẽ rất vui mừng, có người con trai như vậy chính là phúc phận ông trời ban cho.”
Độc Cô Liên Thành chỉ nhàn nhạt tạ ân, biểu hiện ngoại trừ cung kính cũng không còn cảm tình gì khác.
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn hoàng đế, thời gian này hắn vẫn còn nhiễm phong hàn, hơi thở mệt nhọc, cả người gầy hơn trước rất nhiều, tay áo có vẻ trống rỗng, nhưng uy nghiêm thiên tử và khí độ thì không thể xem thường.
“Trẫm…” hoàng đế đột nhiên ho khan vài tiếng, cung nữ vội vã đưa lên ống nhổ, hắn phun ra dịch đàm trong cổ họng mới mỉm cười nói: “Sau khi thành thân thì đã là người lớn, những chuyện trước kia ta đã nói… con cũng nên gánh vác đi, đừng từ chối nữa.”
Độc Cô Liên Thành đặc biệt bình tĩnh: “Dạ.”
Hoàng đế gật gù hài lòng, lại ban xuống vô số trân châu ngọc thạch cho hai người: “Minh Nguyệt, từ nay về sau phải chăm sóc Thuần Thân Vương cho tốt, không thể lại tùy hứng, hiểu chưa?”
Giang Tiểu Lâu chỉ là cúi thấp đầu đáp lời.
Hoàng đế nói thêm vài câu, liền không tự chủ được mà cảm thấy khát nước, nâng chung trà lên uống cạn sạch. Trong nháy mắt, một cảm giác kích thích mạnh mẽ dâng lên, cổ họng hắn bùng nổ một trân ho khan, cung nữ liền vội vàng tiến lên vỗ lưng cho hắn.
“Xin bệ hạ bảo trọng long thể.” Độc Cô Liên Thành nói.
“Haiz, già rồi già rồi, mấy năm nay cơ thể không như trước nữa, phong hàn lúc tốt lúc xấu, trẫm đúng là lực bất tòng tâm.” Hoàng đế nói, mắt lại nhìn chằm chằm Độc Cô Liên Thành, tựa hồ đang thăm dò phản ứng của hắn.
“Bệ hạ chỉ là cảm nhiễm chút phong hàn, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn, xin đừng quá lo lắng.”
Độc Cô Liên Thành rất thành khẩn, hoàng đế gật đầu nói: “Liên Thành, đúng lúc trẫm có chính sự muốn bàn bạc với con, con ở lại đây đi. Còn Minh Nguyệt… đi gặp Hoàng hậu trước đi. Nhưng mà, mấy hôm nay sức khỏe Hoàng hậu không tốt, không được vui, khi nói chuyện phải cẩn thận một chút.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hành lễ, lui ra. Độc Cô Liên Thành nhìn nàng một chút, ánh mắt kia tựa hồ đang bảo nàng không cần lo lắng.
Hoàng nữ qua ở trước mặt dẫn đường, Giang Tiểu Lâu một đường tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu. Bên trong điện vô cùng yên tĩnh, các cung nữ đều cúi đầu nín hơi, từng người cứ như những pho tượng, có vẻ đặc biệt vắng lặng.
Hoàng hậu nương nương quả thật đang nằm trên giường, hai bên thái dương dán hai miếng thuốc cao màu đen, giữa trán có một khối màu đỏ hồng, rõ ràng là bị đau đầu.
Giang Tiểu Lâu hành lễ với bà, bà lại làm như không thấy.
Độc Cô Liên Thành làm trái tâm ý của mình mà thành thân, cơn tức giận của Hoàng hậu vẫn không nuốt trôi được, càng nghĩ càng tức giận, đau đầu đến trời đất tối tăm, hơn nữa bắt đầu nóng sốt, suốt mấy ngày không ngồi dậy nổi, thái y đặc biệt dặn dò phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Mắt thấy kẻ cầm đầu đang ở trước mặt, trong lòng Hoàng hậu dĩ nhiên càng tức giận, cứ thế để Giang Tiểu Lâu quỳ, căn bản không có ý bảo nàng đứng dậy. Nhưng nhìn hồi lâu, trên mặt Giang Tiểu Lâu cũng không hề xuất hiện vẻ phẫn uất bất bình hay xấu hổ khó chịu như Hoàng hậu mong muốn.
Nha đầu này đúng là mặt dày đến cảnh giới tối cao.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy đặc biệt thất bại, Hoàng nữ quan thấy tình hình không ổn lắm, vội vàng dâng lên một chung trà, lại lui sang một bên. Hoàng hậu uống một hớp nước trà, rốt cuộc cũng có cảm giác ngọn lửa trong lòng được ép xuống, lúc này mới lạnh lùng nói: “Nha đầu ngươi cuối cùng đã được toại nguyện. Lúc ngươi vừa vào cung, ta còn tưởng rằng ngươi rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng không ngờ phút cuối cùng… ngươi lại đâm cho ta một đao.”
Giang Tiểu Lâu cúi đầu, biểu hiện cung kính: “Nương nương, Tiểu Lâu như bèo trôi, tất cả đều nghe theo ông trời sắp xếp. Tuy rằng nương nương yêu thương Thuần Thân Vương, nhưng vẫn phải tôn trọng ý kiến huynh ấy, nếu cứ làm chuyện mà huynh ấy không thích… ngược lại sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai người.”
Hoàng hậu cười xì một tiếng: “Từ khi nào đến lượt ngươi lên giọng giáo huấn ta? Không có ta, ngươi có thể có hôm nay sao?”
“Ân tình của nương nương đối với Tiểu Lâu, cả đời Tiểu Lâu sẽ không quên, càng cảm kích sự bảo vệ và khoan dung của nương nương.”
“Hừ, cũng vì ta lo lắng cho Liên Thành nên mới chấp nhận hôn sự này, chuyện đó cũng không có nghĩa là ta chấp nhận ngươi, hiểu chưa?”
Mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, trên mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn nhận sai.
Hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng của nàng liền tức giận, bây giờ tuy rằng bà không nghĩ đến việc lấy mạng Giang Tiểu Lâu nữa, nhưng hảo cảm dành cho nàng gần như đã không còn, nếu như có thể… bà hy vọng cô gái này đừng xuất hiện trước mặt mình nữa. Nhưng làm sao lại được, nha đầu này vốn rất khó đối phó, ngoan cố không thay đổi. Nếu là người khác thì đã tránh né còn không kịp, nàng đúng là to gan, còn dám chạy đến trước mặt mình.
Tiếp theo, bất luận là Hoàng hậu chê cười thế nào, Giang Tiểu Lâu đều thờ ơ không động lòng, chọc đến Hoàng hậu tức gần chết nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng phải sai Hoàng nữ quan dẫn nàng ra ngoài.
Hai người vừa đi tới cửa, vừa vặn thấy một mỹ nhân hoa phục được các tì nữ hộ tống đi đến.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia tỏ rõ ý cười, quay đầu dặn dò các cung nữ lui ra hết, lúc này mới cảm khái mà nói: “Thuần Thân Vương phi, hôm nay là đến bái kiến Hoàng hậu sao?”
Nhìn thấy bộ dạng An Tiểu Thiều bỡn cợt cười đùa, Giang Tiểu Lâu làm như không nghe ra ẩn ý của nàng, trên mặt để lộ ra một nụ cười quái lạ: “Mới sáng sớm… ngươi cố ý đến chọc quê ta sao?”
Sắc mặt An Tiểu Thiều càng ngày càng đỏ: “Ai nói đến là vì ngươi, hôm nay người ta có chuyện khác.”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt óng ánh, hơi suy nghĩ nói: “Ta nghe nói Thập hoàng tử đã tiến cung rồi, không lẽ ngươi đến là vì muốn gặp gỡ ngài ấy?”
“…” An Tiểu Thiều lặng lẽ bấm Giang Tiểu Lâu một cái, lực đạo rất lớn nhưng Giang Tiểu Lâu lại vui vẻ bật cười.
An Tiểu Thiều trừng nàng một cái, trợn to mắt nói: “Ta cảm thấy sau khi ngươi gả cho Thuần Thân Vương xong làm như tâm tình rất vui vẻ.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói, Giang Tiểu Lâu hơi nheo mắt, trên mặt nhiễm một tầng nhàn nhạt màu hồng: “Không phải muốn vào gặp Hoàng hậu nương nương sao, mau vào đi.”
An Tiểu Thiều không nhịn được ý cười càng sâu, Hoàng nữ quan đã tiến lên một bước, áy náy nói: “An tiểu thư, nương nương vừa ngủ rồi, nô tì không dám đánh thức, chỉ sợ ngài phải chờ một chút.”
An Tiểu Thiều nghe vậy liền lập tức hiểu ý mà nói: “Vậy ngày mai ta quay lại thăm nương nương.” Nói xong nàng kéo tay Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài: “Đi, gần đây ta vừa tìm được một bản vẽ cổ 150 năm, giúp ta giám định xem sao.”
Giang Tiểu Lâu bị nàng kéo thẳng ra ngoài cung, An Tiểu Thiều có vẻ vô cùng phấn khởi, miêu tả bức họa kia cứ như vật hiếm có trên thế gian, hận không thể lập tức mang đến cho nàng xem. Hai người đang đi trên hành lang đột nhiên bên tai vang lên một trận âm thanh mắng chửi nghiêm khắc.
Âm thanh ở phía xa xa đằng trước vô cùng hỗn tạp ầm ỹ, còn không ngừng truyền đến tiếng nữ nhân khóc lóc.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu mở mắt ra, lập tức hô hấp như ngừng lại.
Nam tử bên cạnh nàng từ từ mở mắt, đôi mắt như hồ sâu lại chầm chậm chớp chớp, khoảng cách gần như vậy, gương mặt này thật hoàn hảo đến không một tì vết, không chê vào đâu được. Ánh mắt của hắn mang theo sức quan sát có thể nhìn thấu tất cả, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu làm như bị cái gì dẫn dắt, cứ cứng đơ không nhúc nhích.
Ánh mắt này, nam nhân này, bất cứ người nào cũng sẽ không tự chủ được mà động tâm.
“Huynh vốn dĩ ngủ trên giường nhỏ, nhưng sao lúc này lại nằm ở đây?” Nàng hỏi như vậy.
Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng cong môi, bên trong đôi mắt mang đầy ý cười.
Giang Tiểu Lâu thấy rất rõ nét cười của hắn, trong chớp mắt nàng thấy cổ họng của mình hơi khô, thì ra nam tử này lại làm người ta kinh diễm đến vậy, khi hắn mỉm cười sẽ khiến cho người ta phải run rẩy.
Không cần sờ vào tim mình, nàng cũng có thể nghe được âm thanh lạc nhịp.
Đôi mắt đen như mực của Độc Cô Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu như thường, khóe môi cong cong: “Nếu ta không ở đây, lát nữa bọn họ tiến vào thì làm sao giải thích?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Hai vị chủ nhân, đã đến giờ thức dậy.”
Đây là âm thanh của Tiểu Điệp, Giang Tiểu Lâu lập tức ngồi dậy, còn Độc Cô Liên Thành dừng một chút, chậm rãi nói một câu: “Bên trong cái hộp kia… là khăn lạc hồng.” (khăn có vết máu chứng minh tân nương còn trong trắng)
Giang Tiểu Lâu trợn to mắt nhìn Độc Cô Liên Thành, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cười với nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn sợ tiếp tục nhìn nàng như vậy, sẽ không tự chủ được mà để lộ tình cảm sâu đậm của mình. Tình cảm đã được đèn nén vào tận đáy lòng, hắn không muốn để bất cứ ai nhìn thấy, tấm lưới này đã dần dần phủ ra vây chặt lấy nàng, nàng làm sao thoát được.
Giang Tiểu Lâu đứng dậy thả rèm xuống, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tiểu Điệp và mấy tì nữ nối đuôi đi vào, trong nay nâng xiêm y mà Giang Tiểu Lâu phải mặc hôm nay và trang sức được chuẩn bị sẵn. Tiểu Điệp ngó dáo dác về phía trong rèm, Giang Tiểu Lâu vỗ đầu nàng một cái, Tiểu Điệp vội che cái trán lại than thở: “Ôi chao, tiểu thư nhẹ chút.”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu trầm xuống: “Ai dạy ngươi không quy củ như vậy chứ?”
Tiểu Điệp le lưỡi một cái, chợt cười khẽ lên, giọng điệu vô cùng vui mừng: “Tiểu thư, nô tì hầu hạ người rửa mặt.”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, chiếu theo trình tự thông thường mà rửa mặt, thay y phục, trang điểm, thấy các tì nữ đều nín thở cúi đầu đứng chờ mình sai bảo, tưởng rằng các nàng đang e ngại mình nên nói: “Các người đi hầu hạ Thuần Thân Vương đi.”
Các tì nữ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt ửng hồng, một người trong số đó nói: “Bẩm Vương phi, thông thường Vương gia đều tự mình chuẩn bị tất cả, không cần các nô tì nhúng tay vào.”
Giang Tiểu Lâu nhìn tấm rèm không nhúc nhích kia, hơi cười khẽ. Không biết tại sao, nàng cảm thấy rất thú vị, vốn tưởng rằng Độc Cô Liên Thành là một vị đại thiếu gia mười ngón tay không chạm nước, nhưng không ngờ hắn lại không cho các tì nữ kia hầu hạ. Giang Tiểu Lâu cảm giác được nghi hoặc, cảm thấy thật không rõ người nào mới đúng thật là hắn.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi cúi mắt xuống, không thể không thừa nhận, nàng nhìn thấy Độc Cô Liên Thành là có cảm giác rung động. Đại khái mỗi một thiếu nữ đều sẽ có một ít ảo tưởng, trong mộng sẽ xuất hiện một thiếu niên tuấn tú, cho dù là bá đạo, lạnh lùng, si tình, ấm áp, đều sẽ vô cùng âu yếm nữ nhân của mình giống như trong hí kịch. Nhưng nàng biết rõ, đối với đại đa số người mà nói thì đó chỉ là một cơn mộng, một loại mê luyến. Khi còn trẻ ngươi sẽ dễ dàng gặp được một người, lần đầu biết yêu, sinh tử gắn bó, nhưng mà kết cục thì sao, nàng đã từng vô số lần vui vẻ, đã từng vô số lần hy vọng, vô số lần chờ đợi, chỉ là Tần Tư… Nhưng đến bây giờ, nàng đã không nhớ ra nổi dáng dấp người đó là như thế nào. Có lẽ nàng vốn dĩ là người bạc tình, có lẽ là sau khi trải qua quá nhiều tổn thương, trái tim của nàng đã cứng như đá, sẽ không dễ dàng dao động.
Trên đời không có ai có thể giống như Độc Cô Liên Thành, hắn làm tất cả vì mình, làm cho nàng cảm nhận được một tâm tình không thể kềm chế được, xưa nay nàng chưa bao giờ gặp người như vậy, nàng không thể nào trốn thoát được hắn, hắn dùng tất cả thủ đoạn an bày nàng thật yên ổn bên cạnh hắn.
Nàng thật sự là không hiểu sao? Hay là trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi đối với sự phản bội.
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, đó là vế thứ hai. Nàng không có cách nào toàn tâm toàn ý tin cậy một người, không thể tin tưởng tất cả những gì đối phương làm đơn thuần chỉ là vì tình cảm.
Trong lúc suy nghĩ, Giang Tiểu Lâu đã trang điểm xong, Tiểu Điệp nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, hôm nay còn phải vào cung bái kiến hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu gặn dò: “Ta biết rồi, chuẩn bị đi.”
Dùng xong điểm tâm, Độc Cô Liên Thành và Giang Tiểu Lâu vào cùng. Xe ngựa dừng trước cửa cung, Giang Tiểu Lâu vừa xuống xe thì Độc Cô Liên Thành đã ở bên cạnh, đưa tay ra cho nàng. Giang Tiểu Lâu hơi dừng một chút, sau đó cũng rất tự nhiên mà đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn.
Một đường tiến vào Huyền Ninh điện, hoàng đế đã sớm có mặt, dùng qua điểm tâm, đang ở nơi này chờ hai người. Giờ khắc này hắn mặc bộ y phục màu vàng óng, bên ngoài là áo khoác màu thạch anh, bên hông buộc đai lưng tơ vàng, ngồi thẳng trên bảo tọa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: “Chỉ chớp mắt Liên Thành đã lớn như vậy rồi, hoàng huynh dưới suối vàng biết được cũng sẽ rất vui mừng, có người con trai như vậy chính là phúc phận ông trời ban cho.”
Độc Cô Liên Thành chỉ nhàn nhạt tạ ân, biểu hiện ngoại trừ cung kính cũng không còn cảm tình gì khác.
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn hoàng đế, thời gian này hắn vẫn còn nhiễm phong hàn, hơi thở mệt nhọc, cả người gầy hơn trước rất nhiều, tay áo có vẻ trống rỗng, nhưng uy nghiêm thiên tử và khí độ thì không thể xem thường.
“Trẫm…” hoàng đế đột nhiên ho khan vài tiếng, cung nữ vội vã đưa lên ống nhổ, hắn phun ra dịch đàm trong cổ họng mới mỉm cười nói: “Sau khi thành thân thì đã là người lớn, những chuyện trước kia ta đã nói… con cũng nên gánh vác đi, đừng từ chối nữa.”
Độc Cô Liên Thành đặc biệt bình tĩnh: “Dạ.”
Hoàng đế gật gù hài lòng, lại ban xuống vô số trân châu ngọc thạch cho hai người: “Minh Nguyệt, từ nay về sau phải chăm sóc Thuần Thân Vương cho tốt, không thể lại tùy hứng, hiểu chưa?”
Giang Tiểu Lâu chỉ là cúi thấp đầu đáp lời.
Hoàng đế nói thêm vài câu, liền không tự chủ được mà cảm thấy khát nước, nâng chung trà lên uống cạn sạch. Trong nháy mắt, một cảm giác kích thích mạnh mẽ dâng lên, cổ họng hắn bùng nổ một trân ho khan, cung nữ liền vội vàng tiến lên vỗ lưng cho hắn.
“Xin bệ hạ bảo trọng long thể.” Độc Cô Liên Thành nói.
“Haiz, già rồi già rồi, mấy năm nay cơ thể không như trước nữa, phong hàn lúc tốt lúc xấu, trẫm đúng là lực bất tòng tâm.” Hoàng đế nói, mắt lại nhìn chằm chằm Độc Cô Liên Thành, tựa hồ đang thăm dò phản ứng của hắn.
“Bệ hạ chỉ là cảm nhiễm chút phong hàn, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn, xin đừng quá lo lắng.”
Độc Cô Liên Thành rất thành khẩn, hoàng đế gật đầu nói: “Liên Thành, đúng lúc trẫm có chính sự muốn bàn bạc với con, con ở lại đây đi. Còn Minh Nguyệt… đi gặp Hoàng hậu trước đi. Nhưng mà, mấy hôm nay sức khỏe Hoàng hậu không tốt, không được vui, khi nói chuyện phải cẩn thận một chút.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hành lễ, lui ra. Độc Cô Liên Thành nhìn nàng một chút, ánh mắt kia tựa hồ đang bảo nàng không cần lo lắng.
Hoàng nữ qua ở trước mặt dẫn đường, Giang Tiểu Lâu một đường tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu. Bên trong điện vô cùng yên tĩnh, các cung nữ đều cúi đầu nín hơi, từng người cứ như những pho tượng, có vẻ đặc biệt vắng lặng.
Hoàng hậu nương nương quả thật đang nằm trên giường, hai bên thái dương dán hai miếng thuốc cao màu đen, giữa trán có một khối màu đỏ hồng, rõ ràng là bị đau đầu.
Giang Tiểu Lâu hành lễ với bà, bà lại làm như không thấy.
Độc Cô Liên Thành làm trái tâm ý của mình mà thành thân, cơn tức giận của Hoàng hậu vẫn không nuốt trôi được, càng nghĩ càng tức giận, đau đầu đến trời đất tối tăm, hơn nữa bắt đầu nóng sốt, suốt mấy ngày không ngồi dậy nổi, thái y đặc biệt dặn dò phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Mắt thấy kẻ cầm đầu đang ở trước mặt, trong lòng Hoàng hậu dĩ nhiên càng tức giận, cứ thế để Giang Tiểu Lâu quỳ, căn bản không có ý bảo nàng đứng dậy. Nhưng nhìn hồi lâu, trên mặt Giang Tiểu Lâu cũng không hề xuất hiện vẻ phẫn uất bất bình hay xấu hổ khó chịu như Hoàng hậu mong muốn.
Nha đầu này đúng là mặt dày đến cảnh giới tối cao.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy đặc biệt thất bại, Hoàng nữ quan thấy tình hình không ổn lắm, vội vàng dâng lên một chung trà, lại lui sang một bên. Hoàng hậu uống một hớp nước trà, rốt cuộc cũng có cảm giác ngọn lửa trong lòng được ép xuống, lúc này mới lạnh lùng nói: “Nha đầu ngươi cuối cùng đã được toại nguyện. Lúc ngươi vừa vào cung, ta còn tưởng rằng ngươi rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng không ngờ phút cuối cùng… ngươi lại đâm cho ta một đao.”
Giang Tiểu Lâu cúi đầu, biểu hiện cung kính: “Nương nương, Tiểu Lâu như bèo trôi, tất cả đều nghe theo ông trời sắp xếp. Tuy rằng nương nương yêu thương Thuần Thân Vương, nhưng vẫn phải tôn trọng ý kiến huynh ấy, nếu cứ làm chuyện mà huynh ấy không thích… ngược lại sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai người.”
Hoàng hậu cười xì một tiếng: “Từ khi nào đến lượt ngươi lên giọng giáo huấn ta? Không có ta, ngươi có thể có hôm nay sao?”
“Ân tình của nương nương đối với Tiểu Lâu, cả đời Tiểu Lâu sẽ không quên, càng cảm kích sự bảo vệ và khoan dung của nương nương.”
“Hừ, cũng vì ta lo lắng cho Liên Thành nên mới chấp nhận hôn sự này, chuyện đó cũng không có nghĩa là ta chấp nhận ngươi, hiểu chưa?”
Mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, trên mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn nhận sai.
Hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng của nàng liền tức giận, bây giờ tuy rằng bà không nghĩ đến việc lấy mạng Giang Tiểu Lâu nữa, nhưng hảo cảm dành cho nàng gần như đã không còn, nếu như có thể… bà hy vọng cô gái này đừng xuất hiện trước mặt mình nữa. Nhưng làm sao lại được, nha đầu này vốn rất khó đối phó, ngoan cố không thay đổi. Nếu là người khác thì đã tránh né còn không kịp, nàng đúng là to gan, còn dám chạy đến trước mặt mình.
Tiếp theo, bất luận là Hoàng hậu chê cười thế nào, Giang Tiểu Lâu đều thờ ơ không động lòng, chọc đến Hoàng hậu tức gần chết nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng phải sai Hoàng nữ quan dẫn nàng ra ngoài.
Hai người vừa đi tới cửa, vừa vặn thấy một mỹ nhân hoa phục được các tì nữ hộ tống đi đến.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia tỏ rõ ý cười, quay đầu dặn dò các cung nữ lui ra hết, lúc này mới cảm khái mà nói: “Thuần Thân Vương phi, hôm nay là đến bái kiến Hoàng hậu sao?”
Nhìn thấy bộ dạng An Tiểu Thiều bỡn cợt cười đùa, Giang Tiểu Lâu làm như không nghe ra ẩn ý của nàng, trên mặt để lộ ra một nụ cười quái lạ: “Mới sáng sớm… ngươi cố ý đến chọc quê ta sao?”
Sắc mặt An Tiểu Thiều càng ngày càng đỏ: “Ai nói đến là vì ngươi, hôm nay người ta có chuyện khác.”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt óng ánh, hơi suy nghĩ nói: “Ta nghe nói Thập hoàng tử đã tiến cung rồi, không lẽ ngươi đến là vì muốn gặp gỡ ngài ấy?”
“…” An Tiểu Thiều lặng lẽ bấm Giang Tiểu Lâu một cái, lực đạo rất lớn nhưng Giang Tiểu Lâu lại vui vẻ bật cười.
An Tiểu Thiều trừng nàng một cái, trợn to mắt nói: “Ta cảm thấy sau khi ngươi gả cho Thuần Thân Vương xong làm như tâm tình rất vui vẻ.
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói, Giang Tiểu Lâu hơi nheo mắt, trên mặt nhiễm một tầng nhàn nhạt màu hồng: “Không phải muốn vào gặp Hoàng hậu nương nương sao, mau vào đi.”
An Tiểu Thiều không nhịn được ý cười càng sâu, Hoàng nữ quan đã tiến lên một bước, áy náy nói: “An tiểu thư, nương nương vừa ngủ rồi, nô tì không dám đánh thức, chỉ sợ ngài phải chờ một chút.”
An Tiểu Thiều nghe vậy liền lập tức hiểu ý mà nói: “Vậy ngày mai ta quay lại thăm nương nương.” Nói xong nàng kéo tay Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài: “Đi, gần đây ta vừa tìm được một bản vẽ cổ 150 năm, giúp ta giám định xem sao.”
Giang Tiểu Lâu bị nàng kéo thẳng ra ngoài cung, An Tiểu Thiều có vẻ vô cùng phấn khởi, miêu tả bức họa kia cứ như vật hiếm có trên thế gian, hận không thể lập tức mang đến cho nàng xem. Hai người đang đi trên hành lang đột nhiên bên tai vang lên một trận âm thanh mắng chửi nghiêm khắc.
Âm thanh ở phía xa xa đằng trước vô cùng hỗn tạp ầm ỹ, còn không ngừng truyền đến tiếng nữ nhân khóc lóc.