Chương 268: Chương 6: Bị nhầm là sinh viên thực tập
<code> Quay lại bên phía Mộc Hạ, cậu đã an toàn tới được Viện Quốc Gia. Cô lễ tân năm nào ấy vậy mà vẫn còn nhận ra cậu, nên rất thuận lợi khi cậu có thể bước vào bên trong. </code>“Nơi này vẫn như xưa nhỉ?”<code> Chưa kịp hoài niệm thì phía sau lưng của cậu vang lên tiếng của một chàng trai trẻ tuổi. </code>“Này, cậu là ai mà lại tự tiện vào đây vậy hả. Nơi này không có cho người không phận sự xâm phạm vào đâu, đây là phòng riêng của Đại lão HAJ đấy. Đừng có làm gì dại dột, cũng đừng vì sự tò mò không kiểm soát được của bản thân mà bị đuổi khỏi Viện.”<code> Mộc Hạ không nói gì chỉ đứng ở đó quan sát người thiếu niên kia, nhìn đồng phục và huy hiệu thì cũng đủ biết đây là người của Viện Quốc Gia. Là sinh viên thực tập năm hai, mang huy hiệu màu xanh lá. Nói qua một chút nếu muốn vào thực tập trong Viện thì ở trường đại học thiên về Khoa Học pahir đạt 4 năm liên tiếp loại Xuất sắc ngoài ra điểm số không được dưới 90 điểm hầu như tất vả các môn. Được vào thực tập trong Viện sẽ được phát đồng phục ( có mất phí, vì là đồng phục may theo số đo riêng của từng người) và một cái huy hiệu chứng nhận là người của Viện kèm theo đó là thẻ Thực tập điện tử. Quét một cái thì toàn bộ thông tin của người đó sẽ hiện lên. Nó về huy hiệu thì được chia làm bốn màu tượng trưng cho từng năm, năm một thì là màu xanh dương. Năm hai màu xanh lá, năm ba màu đỏ và năm cuối màu vàng. Giải thích đến đây là kết thúc, giờ chúng ta quay lại cuộc trò chuyện của hai người kia thôi. </code>“Nè, cậu điếc à”
“À…xin lỗi. Nhưng tôi không có đi lạc”
“Cậu là sinh viên thực tập mới à…nếu là sinh viên thực tập mới thì đi theo tôi”<code> Mộc Hạ chưa kịp giải thích thì cái cậu thanh niên năng nổ này đã kéo cậu đi mất, thấy vậy cậu cũng đành bất lực mà đi theo. Cậu ta dẫn cậu đến phòng thay đồ, đưa trang phục của sinh viên thực tập cho cậu thay. </code>“Đồng phục của cậu đây, thay đi rồi còn lên lớp. Chơ hôm nay cậu xui rồi, lại học trúng cái ngày có tiết của lão Hựu đó. Cái lão già đó vừa cùi mà còn nghĩ bản thân hay ho. Nghĩ tới thôi mà muốn đuổi việc lão ghê.”<code> Mộc Hạ đứng trong phòng thay đồ, bên ngoài thanh niên kia vẫn không ngừng lảm nhảm về ai đó, trông cậu ta vô cùng bất mãn. Cuối cùng Mộc Hạ cũng thay đồ xong, cậu theo chân thiếu niên kia đến lớp học. </code>“À quên không giới thiệu với cậu, tôi là Bằng Dương Hồng. Là sinh viên thực tập của Viện Quốc Gia, tôi đã học xong các khoá lớp trên chỉ vỏn vẹn 3 năm thôi đấy thấy tôi siêu chưa.”
“Tôi là Lý Mộc Hạ, rất vui được gặp”<code> Mộc Hạ lịch sự đáp lời, thì ra cậu thanh niên này lớn hơn cậu 1 tuổi. Nhưng để người ta không sốc nên cậu vẫn giữ xưng hô bạn bè, mà nói ra Mộc Hạ được tuyển thẳng vào đây làm việc chơ không cần phải học 8 năm như những người khác.( 4 năm đại học và 4 năm thực tập cộng lại thành 8 năm). Sợ Bằng Dương Hồng sốc thổ huyết nên cậu đã lỡ phóng lao rồi thì đành theo lao vậy. Đi hết hai dãy hành lang dài thì cũng đến lớp học, Mộc Hạ cùng với Dương Hồng kiếm chỗ để ngồi xong thì cũng đến giờ vào lớp. Mộc Hạ tưởng rằng hôm nay sẽ có một ngày bình yên nhưng không cậu đã rất bất ngờ khi nghe một vị lão sư chửi rủa học sinh mình ngay khi bước chân vào lớp. </code>“Anh Hồng à, không lẽ vị giáo sư kia…”
“Cậu đừng nói, lão nớ có dạy gì đâu. Toàn tới chê bai bộ óc của tụi tôi, rồi hết tiết liền xách đít đi về à. Mà cay cái là lão dùng toàn hàm toán nghiên cứu cao cấp trong bộ đề của các Đại lão để dạy nên chúng tôi bó tay, lão còn không cho bọn tôi thời gian suy nghĩ cách giải đề nữa ấy. Phải nói nó rất khó xơi, mà lão cũng có giảng gì đâu. Ai nhìn vào cũng biết lão có biết giải đâu. Đúng là loại người thích làm màu, sỉ diện ảo. Đã dốt nát không biết gì rồi còn tự cao tự đại, cứ cho bản thân là người giỏi nhất. Hết cứu thiệt chơ.”
“Vâng”<code> Vì thấy vai vế xưng hô như bình thường không được hay nên bằng cách lấp liếm đầy gọn lẹ của Mộc Hạ nên cuối cùng cả hai đã xưng hô anh - em cho nhẹ lòng. Sau một tiết qua đi, Mộc Hạ vẫn chưa hiểu được bản thân đang làm gì ở đây. Tiết học này chán và vô nghĩa đến mức ngay cả cậu cũng dáy lên một tư tưởng cúp tiết. Nhưng vì anh Dương Hồng cản lại nên cậu đành bất lực mà ngồi chịu trận đến cùng. Cuối cùng cái tiết này cũng kết thúc, Mộc Hạ mất sức sống mà theo chân Dương Hồng đến căn tin. Ở đây cậu đụng mặt với một người quen trước đây từng gặp qua trong một buổi cậu dự giờ và phụ giảng. Chợt cô gái đó nhìn về phía cậu, rất nhanh cậu đã bị nhận ra. Người nọ định lại chào hỏi cậu thì đột nhiên lại bị gọi đi mất. Thế là Mộc Hạ thoát một kiếp.</code>
“À…xin lỗi. Nhưng tôi không có đi lạc”
“Cậu là sinh viên thực tập mới à…nếu là sinh viên thực tập mới thì đi theo tôi”<code> Mộc Hạ chưa kịp giải thích thì cái cậu thanh niên năng nổ này đã kéo cậu đi mất, thấy vậy cậu cũng đành bất lực mà đi theo. Cậu ta dẫn cậu đến phòng thay đồ, đưa trang phục của sinh viên thực tập cho cậu thay. </code>“Đồng phục của cậu đây, thay đi rồi còn lên lớp. Chơ hôm nay cậu xui rồi, lại học trúng cái ngày có tiết của lão Hựu đó. Cái lão già đó vừa cùi mà còn nghĩ bản thân hay ho. Nghĩ tới thôi mà muốn đuổi việc lão ghê.”<code> Mộc Hạ đứng trong phòng thay đồ, bên ngoài thanh niên kia vẫn không ngừng lảm nhảm về ai đó, trông cậu ta vô cùng bất mãn. Cuối cùng Mộc Hạ cũng thay đồ xong, cậu theo chân thiếu niên kia đến lớp học. </code>“À quên không giới thiệu với cậu, tôi là Bằng Dương Hồng. Là sinh viên thực tập của Viện Quốc Gia, tôi đã học xong các khoá lớp trên chỉ vỏn vẹn 3 năm thôi đấy thấy tôi siêu chưa.”
“Tôi là Lý Mộc Hạ, rất vui được gặp”<code> Mộc Hạ lịch sự đáp lời, thì ra cậu thanh niên này lớn hơn cậu 1 tuổi. Nhưng để người ta không sốc nên cậu vẫn giữ xưng hô bạn bè, mà nói ra Mộc Hạ được tuyển thẳng vào đây làm việc chơ không cần phải học 8 năm như những người khác.( 4 năm đại học và 4 năm thực tập cộng lại thành 8 năm). Sợ Bằng Dương Hồng sốc thổ huyết nên cậu đã lỡ phóng lao rồi thì đành theo lao vậy. Đi hết hai dãy hành lang dài thì cũng đến lớp học, Mộc Hạ cùng với Dương Hồng kiếm chỗ để ngồi xong thì cũng đến giờ vào lớp. Mộc Hạ tưởng rằng hôm nay sẽ có một ngày bình yên nhưng không cậu đã rất bất ngờ khi nghe một vị lão sư chửi rủa học sinh mình ngay khi bước chân vào lớp. </code>“Anh Hồng à, không lẽ vị giáo sư kia…”
“Cậu đừng nói, lão nớ có dạy gì đâu. Toàn tới chê bai bộ óc của tụi tôi, rồi hết tiết liền xách đít đi về à. Mà cay cái là lão dùng toàn hàm toán nghiên cứu cao cấp trong bộ đề của các Đại lão để dạy nên chúng tôi bó tay, lão còn không cho bọn tôi thời gian suy nghĩ cách giải đề nữa ấy. Phải nói nó rất khó xơi, mà lão cũng có giảng gì đâu. Ai nhìn vào cũng biết lão có biết giải đâu. Đúng là loại người thích làm màu, sỉ diện ảo. Đã dốt nát không biết gì rồi còn tự cao tự đại, cứ cho bản thân là người giỏi nhất. Hết cứu thiệt chơ.”
“Vâng”<code> Vì thấy vai vế xưng hô như bình thường không được hay nên bằng cách lấp liếm đầy gọn lẹ của Mộc Hạ nên cuối cùng cả hai đã xưng hô anh - em cho nhẹ lòng. Sau một tiết qua đi, Mộc Hạ vẫn chưa hiểu được bản thân đang làm gì ở đây. Tiết học này chán và vô nghĩa đến mức ngay cả cậu cũng dáy lên một tư tưởng cúp tiết. Nhưng vì anh Dương Hồng cản lại nên cậu đành bất lực mà ngồi chịu trận đến cùng. Cuối cùng cái tiết này cũng kết thúc, Mộc Hạ mất sức sống mà theo chân Dương Hồng đến căn tin. Ở đây cậu đụng mặt với một người quen trước đây từng gặp qua trong một buổi cậu dự giờ và phụ giảng. Chợt cô gái đó nhìn về phía cậu, rất nhanh cậu đã bị nhận ra. Người nọ định lại chào hỏi cậu thì đột nhiên lại bị gọi đi mất. Thế là Mộc Hạ thoát một kiếp.</code>