Chương : 19
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Ánh mắt Thời Mộ hơi rời rạc, cuối cùng nói: “Hỏi đường.”
Cậu híp mắt: “Hỏi đường?”
Thời Mộ giả vờ bình tĩnh: “Nếu không thì sao, cậu nghĩ tôi có người thân ở đây à?”
Phó Vân Thâm quan sát cô một vòng, Thời Mộ vừa nhìn chính là một thằng học trò nghèo rớt mồng tơi, đúng là không giống như có người thân giàu có, sau khi ừ một tiếng, cậu lại tiếp tục chống cằm xem TV.
Thấy cậu không hỏi tới, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, xách đồ vào nhà bếp chuẩn bị cho bữa ăn tối hôm nay. Nguyên liệu lẩu Thời Mộ mua là nước dùng, một túi đồ cay, chuẩn bị nấu lẩu không mất bao nhiêu thời gian, rửa rau xong, chuẩn bị chén đũa, ngồi ở bàn chờ nước sôi là xong.
Phó Vân Thâm vẫn giương mắt nhìn chăm chăm cái nồi lẩu đang sôi ùng ục, đôi mắt trợn to trông hơi ngốc, hoàn toàn không có vẻ tàn bạo như lúc trước.
Nhìn vẻ mặt đầy tò mò kia, Thời Mộ cười, trêu ghẹo nói: “Có phải cậu chưa từng ăn lẩu không?”
Phó Vân Thâm lắc đầu: “Chưa từng ăn.”
Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi giỡn, không ngờ Phó Vân Thâm thành thật trả lời như vậy, nhất thời có chút khó tin. Nghĩ lại, cũng không có gì bất ngờ. Năm tuổi, Phó Vân Thâm xa mẹ đẻ, sau đó không lâu lại bị mẹ kế ngược đãi, sau lần đó cậu cũng sống một mình, làm sao có cơ hội ăn lẩu.
Ánh mắt cô nhìn cậu hơi biến đổi, ngay cả giọng nói cũng êm ái hơn: “Hôm nào gọi cả cháu lớn, nhiều người ăn náo nhiệt.”
“Cháu lớn?”
“Chu Thực đấy, gọi cháu lớn cho thân thiết.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Sau khi Phó Vân Thâm mặc niệm cái tên đó hai lần, mỉm cười. Tình tính ngốc nghếch của Chu Thực này giống như con trai ngốc của chủ nhà, gọi cháu lớn tương đối thích hợp.
Hai người không lên tiếng, yên lặng ăn lẩu nóng, cậu ăn một cách ung dung, như công tử quý tộc, đầy ưu nhã. Thật ra thì Phó Vân Thâm không giỏi ăn cay, trong chốc lát trán đổ mồ hôi như mưa, cả khuôn mặt đỏ bừng. Độ nóng của lẩu không ngừng tăng cao, theo đó căn nhà này cũng nóng hổi.
Này có thể là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được sự ấm áp của một bữa ăn tối.
“Cậu thiếu tiền?”
“Ừ.” Thời Mộ gật đầu. “Vốn muốn tuần này đi tìm việc làm, nhưng với gương mặt này của tôi có lẽ sẽ không tìm được, chỉ có thể đợi thêm một tuần nữa.”
Phó Vân Thâm để đũa xuống, một tay chống cằm, lông mi cậu rung rung, giọng nói vững vàng: “Cậu có muốn tới làm đầu bếp cho tôi không.”
Thời Mộ trợn to mắt.
Ngón tay thon dài của cậu khẽ gõ mặt bàn: “Một tháng hai vạn, đủ chưa.”
Thời Mộ: “...”
Thời Mộ: “Anh hai, cậu đang vội vàng đốt tiền đấy à?”
Một tháng, hai phần ba thời gian đều ở trường học, ở nhà quá lắm chỉ có một ngày rưỡi, một ngày rưỡi nhiều nhất là năm bữa, năm bữa, trả hai vạn? Nếu người khác biết, còn tưởng rằng là tên lỗ mãng nào muốn đốt tiền chơi đấy.
“Ờm...” Vẻ mặt cậu lười nhác: “Một vạn chín.”
“... Có gì khác nhau sao?”
Thời Mộ bày tỏ không hiểu lắm thế giới của người có tiền.
“Vậy, giảm 1000.”
“...”
Thời Mộ thở dài: “Tôi chuẩn bị đi ăn quỷ... A không, bắt quỷ cho người khác để kiếm tiền, cậu có muốn hợp tác với tôi không, kiếm được tiền chúng ta chia hai tám, tôi tám cậu hai.”
Cậu rũ mày, vẻ mặt không mừng không giận.
Thời Mộ nghiêng người: “Vậy năm năm?”
Thành thật mà nói cô rất cần năng lực của Phó Vân Thâm, bây giờ cô chỉ là gà mờ, gặp quỷ hồn có năng lực yếu còn dễ nói, cứ bắt rồi ăn là xong chuyện, nếu gặp phải quỷ hồn lợi hại, đoan chắc mình sẽ bị ăn đến không còn manh giáp.
Thời Mộ rất biết tự lượng sức, dù có nghĩ tới cách kiếm tiền, cũng không dám tùy tiện thực hành.
“Tôi không ham tiền của cậu, cậu thấy tôi giống đang thiếu tiền sao?”
“Vậy cậu muốn cái gì?”
“Nấu ăn cho tôi.”
Cả gương mặt nhỏ của Thời Mộ vặn vẹo, hóa ra đại lão suy nghĩ nửa ngày, chính là sợ không ai nấu ăn cho cậu?
“Được, tôi nấu cho cậu.”
“Ừ.” Phó Vân Thâm gật đầu. “Vậy lần sau cậu mang quần áo tới đi, ở đây thuận tiện hơn.”
Vốn không muốn có quá nhiều dính dáng đối với cái nhà kia nhưng cuối cùng Thời Mộ vẫn bất đắc dĩ đồng ý.
Thu dọn xong, hai người trở về phòng của mình.
Sau khi tiêu hết bữa tối, Thời Mộ tập aerobics một tiếng, tắm xong ra ngoài, điện thoại di động trên bàn rung lên.
[Thời Lê: Chuyển cho cậu 50000.]
[Thời Mộ: ???]
[Thời Lê: Chuyển nhầm.]
[Thời Mộ: ... Vậy tôi chuyển trả lại cho anh.]
[Thời Lê: Em thấy anh giống đang thiếu năm mươi ngàn này sao?]
Lời này sao nghe có chút quen tai.
[Thời Lê: Bây giờ em có thể trả anh 250 rồi.]
Thời Mộ không hiểu cậu ta muốn làm gì, nhưng không ngốc, nhìn ra Thời Lê cố ý đưa tiền, cô không vạch trần, thuận theo chuyển lại 250.
Nhận tiền xong, Thời Lê lại nhắn: [Bây giờ em đang ở đâu?]
[Thời Mộ: Anh quản tôi.]
[Thời Lê: Ai thèm quản em.]
Thời Mộ bĩu môi, lại chuyển tiền trả lại cho cậu ta.
Tắt wechat, Thời Mộ đăng ký vào một diễn đàn nổi tiếng trong nước, tùy tiện đặt một ID, sau đó đăng bài.
[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: Tiểu đạo sĩ online trực tuyến, cách thức liên lạc qua wechat: 3008825, giá tiền ưu đãi, mại dô mại dô!]
——? Bọn bịp bợm giang hồ từ đâu tới?
—— Tiểu đạo sĩ tiểu đạo sĩ, xin hỏi ngài từ Thuần dương cung ra sao?
——@nhân viên quản lý, có lừa đảo, mau xóa bài.
—— Đây là niên đại nào rồi, còn dùng chiêu này lừa gạt người ta.
—— Không có quỷ, nhưng thiếu một người hầu là tiểu đạo sĩ gợi cảm, chịu hẹn không.
“...”
Khó chịu, xem ra không có ai tin tưởng cô, cuối cùng còn xuất hiện mấy người kỳ quái nữa.
Thời Mộ gãi gãi quai hàm, tắt trang web.
Cả đêm không mộng mị.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Đánh một giấc thật dài, đến khi mở mắt ra đã tầm chín giờ, vừa nghĩ tới hôm nay phải đến trường sớm, cô vội vàng thức dậy, luống cuống tay chân tìm ớt giả đeo vào.
“Dậy đi.”
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Mộ hoảng hồn, tay run lên, không cẩn thận ấn vào nút điều chỉnh, thứ trong quần lập tức dựng thẳng lên, cô kinh ngạc, cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra.
Đứng ngoài cửa, Phó Vân Thâm bình tĩnh nhìn Thời Mộ trên giường quần áo xốc xếch, giữa hai chân đội lên như một túp lều, cậu hiển nhiên không kiểm soát được vẻ mặt, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Sau khoảng khắc luống cuống, Thời Mộ nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt cô ửng hồng, bình tĩnh nói: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy có người sáng sớm đã dựng thẳng hả.”
Sau khi miệng lầm bầm hai tiếng, bình tĩnh đưa lưng về phía Phó Vân Thâm mặc quần, thuận tiện mượn cơ hội này điều chỉnh lại vị trí của ớt giả.
Phó Vân Thâm giật mình, phì cười: “Nhỏ xíu.”
Đùa cợt xong, cậu xoay người ra khỏi phòng.
Thời Mộ cảm thấy mình bị khiêu khích, có tin không, ngày mai cô sẽ đổi lại size XXL! Lớn đến mức khiến Phó Vân Thâm phải gọi ba!!!
Ánh mắt Thời Mộ hơi rời rạc, cuối cùng nói: “Hỏi đường.”
Cậu híp mắt: “Hỏi đường?”
Thời Mộ giả vờ bình tĩnh: “Nếu không thì sao, cậu nghĩ tôi có người thân ở đây à?”
Phó Vân Thâm quan sát cô một vòng, Thời Mộ vừa nhìn chính là một thằng học trò nghèo rớt mồng tơi, đúng là không giống như có người thân giàu có, sau khi ừ một tiếng, cậu lại tiếp tục chống cằm xem TV.
Thấy cậu không hỏi tới, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, xách đồ vào nhà bếp chuẩn bị cho bữa ăn tối hôm nay. Nguyên liệu lẩu Thời Mộ mua là nước dùng, một túi đồ cay, chuẩn bị nấu lẩu không mất bao nhiêu thời gian, rửa rau xong, chuẩn bị chén đũa, ngồi ở bàn chờ nước sôi là xong.
Phó Vân Thâm vẫn giương mắt nhìn chăm chăm cái nồi lẩu đang sôi ùng ục, đôi mắt trợn to trông hơi ngốc, hoàn toàn không có vẻ tàn bạo như lúc trước.
Nhìn vẻ mặt đầy tò mò kia, Thời Mộ cười, trêu ghẹo nói: “Có phải cậu chưa từng ăn lẩu không?”
Phó Vân Thâm lắc đầu: “Chưa từng ăn.”
Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi giỡn, không ngờ Phó Vân Thâm thành thật trả lời như vậy, nhất thời có chút khó tin. Nghĩ lại, cũng không có gì bất ngờ. Năm tuổi, Phó Vân Thâm xa mẹ đẻ, sau đó không lâu lại bị mẹ kế ngược đãi, sau lần đó cậu cũng sống một mình, làm sao có cơ hội ăn lẩu.
Ánh mắt cô nhìn cậu hơi biến đổi, ngay cả giọng nói cũng êm ái hơn: “Hôm nào gọi cả cháu lớn, nhiều người ăn náo nhiệt.”
“Cháu lớn?”
“Chu Thực đấy, gọi cháu lớn cho thân thiết.”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Sau khi Phó Vân Thâm mặc niệm cái tên đó hai lần, mỉm cười. Tình tính ngốc nghếch của Chu Thực này giống như con trai ngốc của chủ nhà, gọi cháu lớn tương đối thích hợp.
Hai người không lên tiếng, yên lặng ăn lẩu nóng, cậu ăn một cách ung dung, như công tử quý tộc, đầy ưu nhã. Thật ra thì Phó Vân Thâm không giỏi ăn cay, trong chốc lát trán đổ mồ hôi như mưa, cả khuôn mặt đỏ bừng. Độ nóng của lẩu không ngừng tăng cao, theo đó căn nhà này cũng nóng hổi.
Này có thể là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được sự ấm áp của một bữa ăn tối.
“Cậu thiếu tiền?”
“Ừ.” Thời Mộ gật đầu. “Vốn muốn tuần này đi tìm việc làm, nhưng với gương mặt này của tôi có lẽ sẽ không tìm được, chỉ có thể đợi thêm một tuần nữa.”
Phó Vân Thâm để đũa xuống, một tay chống cằm, lông mi cậu rung rung, giọng nói vững vàng: “Cậu có muốn tới làm đầu bếp cho tôi không.”
Thời Mộ trợn to mắt.
Ngón tay thon dài của cậu khẽ gõ mặt bàn: “Một tháng hai vạn, đủ chưa.”
Thời Mộ: “...”
Thời Mộ: “Anh hai, cậu đang vội vàng đốt tiền đấy à?”
Một tháng, hai phần ba thời gian đều ở trường học, ở nhà quá lắm chỉ có một ngày rưỡi, một ngày rưỡi nhiều nhất là năm bữa, năm bữa, trả hai vạn? Nếu người khác biết, còn tưởng rằng là tên lỗ mãng nào muốn đốt tiền chơi đấy.
“Ờm...” Vẻ mặt cậu lười nhác: “Một vạn chín.”
“... Có gì khác nhau sao?”
Thời Mộ bày tỏ không hiểu lắm thế giới của người có tiền.
“Vậy, giảm 1000.”
“...”
Thời Mộ thở dài: “Tôi chuẩn bị đi ăn quỷ... A không, bắt quỷ cho người khác để kiếm tiền, cậu có muốn hợp tác với tôi không, kiếm được tiền chúng ta chia hai tám, tôi tám cậu hai.”
Cậu rũ mày, vẻ mặt không mừng không giận.
Thời Mộ nghiêng người: “Vậy năm năm?”
Thành thật mà nói cô rất cần năng lực của Phó Vân Thâm, bây giờ cô chỉ là gà mờ, gặp quỷ hồn có năng lực yếu còn dễ nói, cứ bắt rồi ăn là xong chuyện, nếu gặp phải quỷ hồn lợi hại, đoan chắc mình sẽ bị ăn đến không còn manh giáp.
Thời Mộ rất biết tự lượng sức, dù có nghĩ tới cách kiếm tiền, cũng không dám tùy tiện thực hành.
“Tôi không ham tiền của cậu, cậu thấy tôi giống đang thiếu tiền sao?”
“Vậy cậu muốn cái gì?”
“Nấu ăn cho tôi.”
Cả gương mặt nhỏ của Thời Mộ vặn vẹo, hóa ra đại lão suy nghĩ nửa ngày, chính là sợ không ai nấu ăn cho cậu?
“Được, tôi nấu cho cậu.”
“Ừ.” Phó Vân Thâm gật đầu. “Vậy lần sau cậu mang quần áo tới đi, ở đây thuận tiện hơn.”
Vốn không muốn có quá nhiều dính dáng đối với cái nhà kia nhưng cuối cùng Thời Mộ vẫn bất đắc dĩ đồng ý.
Thu dọn xong, hai người trở về phòng của mình.
Sau khi tiêu hết bữa tối, Thời Mộ tập aerobics một tiếng, tắm xong ra ngoài, điện thoại di động trên bàn rung lên.
[Thời Lê: Chuyển cho cậu 50000.]
[Thời Mộ: ???]
[Thời Lê: Chuyển nhầm.]
[Thời Mộ: ... Vậy tôi chuyển trả lại cho anh.]
[Thời Lê: Em thấy anh giống đang thiếu năm mươi ngàn này sao?]
Lời này sao nghe có chút quen tai.
[Thời Lê: Bây giờ em có thể trả anh 250 rồi.]
Thời Mộ không hiểu cậu ta muốn làm gì, nhưng không ngốc, nhìn ra Thời Lê cố ý đưa tiền, cô không vạch trần, thuận theo chuyển lại 250.
Nhận tiền xong, Thời Lê lại nhắn: [Bây giờ em đang ở đâu?]
[Thời Mộ: Anh quản tôi.]
[Thời Lê: Ai thèm quản em.]
Thời Mộ bĩu môi, lại chuyển tiền trả lại cho cậu ta.
Tắt wechat, Thời Mộ đăng ký vào một diễn đàn nổi tiếng trong nước, tùy tiện đặt một ID, sau đó đăng bài.
[Tiểu đạo sĩ gợi cảm: Tiểu đạo sĩ online trực tuyến, cách thức liên lạc qua wechat: 3008825, giá tiền ưu đãi, mại dô mại dô!]
——? Bọn bịp bợm giang hồ từ đâu tới?
—— Tiểu đạo sĩ tiểu đạo sĩ, xin hỏi ngài từ Thuần dương cung ra sao?
——@nhân viên quản lý, có lừa đảo, mau xóa bài.
—— Đây là niên đại nào rồi, còn dùng chiêu này lừa gạt người ta.
—— Không có quỷ, nhưng thiếu một người hầu là tiểu đạo sĩ gợi cảm, chịu hẹn không.
“...”
Khó chịu, xem ra không có ai tin tưởng cô, cuối cùng còn xuất hiện mấy người kỳ quái nữa.
Thời Mộ gãi gãi quai hàm, tắt trang web.
Cả đêm không mộng mị.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Đánh một giấc thật dài, đến khi mở mắt ra đã tầm chín giờ, vừa nghĩ tới hôm nay phải đến trường sớm, cô vội vàng thức dậy, luống cuống tay chân tìm ớt giả đeo vào.
“Dậy đi.”
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên.
Thời Mộ hoảng hồn, tay run lên, không cẩn thận ấn vào nút điều chỉnh, thứ trong quần lập tức dựng thẳng lên, cô kinh ngạc, cùng lúc đó, cửa bị đẩy ra.
Đứng ngoài cửa, Phó Vân Thâm bình tĩnh nhìn Thời Mộ trên giường quần áo xốc xếch, giữa hai chân đội lên như một túp lều, cậu hiển nhiên không kiểm soát được vẻ mặt, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Sau khoảng khắc luống cuống, Thời Mộ nhanh chóng hoàn hồn, vẻ mặt cô ửng hồng, bình tĩnh nói: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy có người sáng sớm đã dựng thẳng hả.”
Sau khi miệng lầm bầm hai tiếng, bình tĩnh đưa lưng về phía Phó Vân Thâm mặc quần, thuận tiện mượn cơ hội này điều chỉnh lại vị trí của ớt giả.
Phó Vân Thâm giật mình, phì cười: “Nhỏ xíu.”
Đùa cợt xong, cậu xoay người ra khỏi phòng.
Thời Mộ cảm thấy mình bị khiêu khích, có tin không, ngày mai cô sẽ đổi lại size XXL! Lớn đến mức khiến Phó Vân Thâm phải gọi ba!!!