Chương : 1
Tháng Chạp rét đậm, trời lại mới đổ một trận mưa tuyết, thôn xóm lạnh đến tê người.
Xa xa đằng chân trời, trời chiều đã bị gió bấc cuốn quanh không còn lấy một bóng người, những tiểu dân ai có thể về nhà thì đều vội vàng rảo chân về, đóng chặt cửa nẻo góp nhặt nốt hơi ấm ít ỏi còn sót lại.
Tô Hoài vừa bước ra sân đã bị một cơn gió đông quất đến rùng mình, rụt tay vào tay áo, theo sau là một hán tử chất phác, miệng cười treo tận mang tai, nhiệt tình vỗ vỗ vai Tô Hoài.
“Tô đại phu! Cảm ơn nhiều nhé! Tết nhất đến nơi nên sản sao sao đều về quê thăm người nhà hết cả. Ngươi coi, a sao nhà ta sinh nở cũng chả biết chọn thời điểm gì cả, làm phiền ngươi quá!” – mắng hai câu nhưng trên mặt lại hớn ha hớn hở, hán tử nhét một túi trứng gà đào vào lòng Tô Hoài, sau đó xách ra thêm đôi con gà sống với một thủ lợn, “Tô đại phu, nhà nghèo không có gì quý giá, có mấy thứ này ngươi cầm về ăn! Đừng nghĩ chúng ta keo kẹt đấy!”
Thôn Thạch Hà vốn không phải là một thôn lớn, tài nguyên cũng không tính là phong phú phì nhiêu, những hộ dân nhỏ có miếng thịt, đôi con gà, một thủ lợn ăn Tết cũng đã là một năm sung túc khấm khá lắm rồi.
Tô Hoài chỉ là một đại phu nhỏ xem mấy căn bệnh ốm đau lặt vặt. Trong thôn, ai cũng biết chuyện sinh nở thường không tốt, không chết yểu thì phần lớn cũng sinh non, hắn chỉ là một đại phu quèn cũng đành chịu. Nay ca nhi nhà họ Lý sinh thuận lợi thế này cũng do cả a sao và hài tử đều khỏe mạnh, thật sự ra hắn chẳng giúp đỡ nhiều nhặn gì mấy ngoài hô mấy câu: “Dùng sức, gắng sức”, còn chẳng phải là khám chữa bệnh, nào lại vô duyên nhận của người ta.
Tô Hoài vội thủ thế từ chối, sau cùng, hán tử nhiệt tình quá nên hắn đành nhận lấy túi trứng với một con gà trống, lúc ấy đại ca Lý gia mới thôi.
Khi Tô Hoài rời khỏi nhà họ Lý thì trời đã tối nhem, gió ào ạt thổi mỗi lúc một lạnh cuốn bước chân hắn rảo nhanh hơn.
Về tới cổng nhà thì trời đã phủ một màu đen kịt, không thấy rõ dưới mặt đất, Tô Hoài bị vấp phải một cái gì đó, lảo đảo mấy bước suýt thì té. Hắn quay lại nheo nheo mắt nhìn chung quanh, nương theo sắc trời mờ mịt miễn cưỡng có thể thấy một thứ đen tuyền nổi cộm trên nền tuyết. Tô Hoài tiến gần lại hai bước, khom người ngồi xuống, nhìn kỹ mới thấy có vẻ như một thứ nào đó bị tuyết chôn vùi. Hắn đặt túi trứng gà sang một bên, phủi phủi lớp tuyết, hai ba nhát thì đào lên một con người!
Tô Hoài cả kinh, vội ôm ngang người nọ, lật lại, phủi hết tuyết bám trên mặt y xuống, vỗ vỗ má y.
“Tiểu huynh đệ! Tỉnh tỉnh!”
Có lẽ bị tuyết vùi một lúc lâu rồi mà mặt y đông lạnh đến bỏ bừng. Tô Hoài ôm y chỉ thấy cái giá buốt đánh thẳng vào thân. Cũng may còn hơi thở, Tô Hoài không nghĩ ngợi nhiều, tức tốc đỡ y dậy, vừa ôm vừa kéo vào phòng.
Người ta năm mới có thêm con trai, mình thì xúi quẩy, đầu năm lại đào lên một tên ăn mày!
Oán giận trong lòng là thế song tay vẫn lưu loát ôm y lên giường, người này nhẹ hơn nam nhân bình thường khá nhiều, khiến Tô Hoài cũng thoáng giật mình.
Cả người y gần như đã tê cứng, không thể thả trực tiếp vào nước nóng, nếu không da dẻ sẽ nứt nẻ. Đầu tiên Tô Hoài lột sạch mớ quần áo ướt nhẹp lạnh băng của y, lấy chăn bông bọc chặt, tiếp theo hắn chạy vào bếp xách lò than tới đặt bên chân giường, rồi lanh chóng xoa bóp đôi tay, cẳng chân đã bị tê cóng của y, vừa xoa bóp vừa đánh giá tên ăn mày.
Vừa quan sát cơ thể y, sắc mặt Tô Hoài đột nhiên trầm xuống, động tác trên tay cũng ngừng lại. Tô Hoài đứng dậy, vừa nghĩ ngợi vừa nhìn trận mưa tuyết đang cuồn cuộn ngoài kia, sau đó hắn quay đầu lại, mặt lạnh tanh đánh giá người nằm trên giường, cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu, sau cùng đột nhiên hắn khom lưng ôm bổng tên ăn mày lên, bước nhanh ra khỏi nhà.
***
Khi Lục Viên tỉnh lại, đập vào mắt là cần cổ trắng trẻo với vạt áo ẩn hiện một mảnh xương quai xanh, làm y xém nữa thì bị dọa hết hồn. Cái dọa y đầu tiên là y đang rúc vào ngực một gã đàn ông, bị người ta ẵm, mà cái sự hú hồn thứ hai là tên ấy lại là một thằng thần kinh mặc cổ trang.
Là một thằng đàn ông trưởng thành 28 tuổi có lối suy nghĩ hoàn toàn bình thường, phản ứng đầu tiên của Lục Viên là – y bị một gã tâm thần bắt cóc rồi!
“Ngươi ngươi buông ra!” – tuy y là bác sỹ thật đấy, nhưng là bác sỹ chủ nghiệm phụ khoa kia, với kiến thức về tâm thần học thì tốt nghiệp đại học xong đã sớm trả thầy trả cô trên giảng đường hết rồi. Ngoài mấy câu đe dọa uy hiếp chả có tý ty si-nhê nào thì thật sự y không biết phải trấn an một gã có thần kinh không bình thường ra sao cả!
Nhưng may mắn thay, một câu nói này lại đạt được hiệu quả ngoài mong đợi, gã tâm thần kia dừng lại, cúi đầu nhìn y: “Tỉnh rồi à?”
Đúng lúc hai người ra tới giữa sân, gió bấc cuốn theo bông tuyết chui tọt vào cổ Lục Viên, y lạnh rún cả người, gắng gượng lập cập răng: “Này người anh em, chúng ta có thể vào nhà được không? Lạnh quá”
Trông gã tâm thần ấy im lặng suy tư khi nghe thấy lời đề nghị của y, sau đó lại nhìn chằm chằm y mà hỏi: “Trước tiên nói cho ta biết ngươi là ai, rồi ta sẽ suy xét xem có nên lưu ngươi lại hay không.”
“Ta” – cả người Lục Viên đã gần như lạnh cóng, mặt cương hết cả, giờ y đã thấm thía một chân lý là lấy suy nghĩ của một người bình thường thì chả bao giờ lý giải nổi một gã thần kinh rồi, khóe miệng run rẩy mãi mới thốt ra thành tiếng: “Ta ta không phải người xấu”
Mợ nó chứ! Rốt cuộc ai mới là người bị hại đây!
Đột nhiên, Lục Viên thấy đồng cảm với mấy thằng bạn chí cốt cùng đại học giờ đang làm trong khoa tâm thần ghê gớm.
Tô Hoài đánh giá đôi mắt vô tội của Lục Viên, thấy người trong ngực đã run bần bật, cuối cùng cũng ôm y quay về giường. Thật ra không phải hắn mềm lòng đâu, mà hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, nếu giờ ném tiểu tử này ra ngoài thì chắc chắn phiền phức sẽ tìm tới nhà hắn ngay, thôi thì cứ đợi tới đêm khuya hẵng quẳng y ra ngoài, lúc ấy mới không khiến hàng xóm láng xiềng để ý.
“Vết thương trên người ngươi là sao?” – Lục Viên vừa đặt mông lên giường Tô Hoài đã lên tiếng vặn hỏi, cả mặt đầy vẻ đề phòng làm Lục Viên thấy rất ư là khó chịu, cứ như cả người y bị gã điên này xăm soi đến từng xen-ti-mét ấy.
“Thương gì cơ” – Lục Viên nhăn nhó cúi đầu nhìn xem, sau thì đờ cả người. Vừa rồi hoảng quá nên y không để ý, giờ nhìn lại mới phát hiện ra y đang trần như nhộng bị bọc trong một chiếc chăn bông, mà ngoài những vết nứt da do lạnh thì toàn thân y chi chít những vết thương, trông mà thấy ghê.
“Ngươi ngươi” – Lục Viên chỉ thấy rét hết sống lưng, trước kia y phẫu thuật cắt khối u cũng đâu có kinh hãi thế này, y ngẩng đầu sợ sệt nhìn Tô Hoài.
Trông người ngợm không đến nỗi nào mà ngờ đâu lại là một thằng điên thật! Còn bị bệnh cuồng ngược đãi nữa, lột quần áo y thì thôi, còn biến cả người y thành ra thế này!
Giờ thì xong rồi, di động còn dắt trong túi quần, muốn báo cảnh sát cũng không được
“Ta là đại phu, từng đọc sách, cũng hiểu biết ít nhiều, những vết thương trên người ngươi ta nhìn là nhận ra ngay! Đây rõ ràng là hình phạt trị tội dâm loạn của triều đình, có tên là Diệp Quả. Cần một chiếc cũi heo cao gần bằng người dùng để nhốt phạm nhân, sau đó buộc vào một sợi dây thừng thả trôi sông. Bên thành cũi được gắn đầy mảnh dao nhỏ, phạm nhân bị nhốt sẽ chìm nổi trong nước mà bị lưỡi dao cứa phải, máu chảy ra sẽ hòa vào dòng sông, cứ thế tra tấn phạm nhân tới chết Ta không biết làm thế nào ngươi trốn thoát được, nhưng ngươi là một tên tội phạm triều đình, ta sẽ không giữ ngươi lại!”
Gã này đúng là điên triệt để rồi!
Lục Viên nghe cái lí lo thoái thác của Tô Hoài mà càng thêm tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai cho dù tôi là tội phạm, anh cũng đã chứa chấp tôi rồi, nghĩ có thể thanh minh thanh nga được nữa sao?”
Y đã bất cần đời rồi, nói năng cũng hùa theo gã điên ấy, tầm mắt từ từ đảo khắp phòng, tự nhủ phải làm sao để chạy trốn. Gã điên kia vừa nghe xong thì trầm mặc, sự im lặng ngắn ngủi ấy làm cho mạch suy nghĩ của Lục Viên chợt trở nên rõ ràng hơn cả. Bức tường xây bằng gạch loang lổ, gia cụ cổ xưa, đệm chăn bằng vải Bỗng nhiên, Lục Viên cảm giác như bản thân y đã coi nhẹ một sự việc rất quan trọng nào đó.
Rồi một bóng đen ập tới trước mặt, Lục Viên theo bản năng lùi mạnh ra đằng sau, thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Tô Hoài đang phóng đại phía trước.
“Đi! Ta mang ngươi đến quan phủ.”
“Cái cái gì?” – cổ tay bị túm chặt, cũng không biết có phải gã điên này trời sinh khỏe mạnh hơn người hay không chứ nói thế nào đi nữa thì Lục Viên y cũng là một thằng đàn ông cao 1m8 cơ mà, sao vùng vẫy hoài không ra ta?
1m8
Chớp mắt ấy, Lục Viên chỉ cảm thấy đầu bị một cái gì đó đập mạnh vào, kêu ong ong lên muốn xỉu. Trong mắt y là đôi tay trắng trẻo gầy guộc, chi chít những vết thương
Đây không phải cơ thể y!!!
Căn phòng kì quái, gã điên kì quái, cơ thể kì quái, mà y không tài nào nhớ được sao mình lại ở nơi đây Đúng là một giấc mơ hoang đường đến cực điểm!
Hổn hà hổn hển thở, Lục Viên cạp mạnh vào tay mình, cảm giác đau đớn nhói lên, trong miệng còn lợm lợm vị máu, Lục Viên trợn tròn hai mắt – gã điên vẫn là gã điên đó, chỉ là vẻ mặt có hơi hoang mang khi thấy y cự cắn mình.
Trước mắt chợt tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra.
Ai có thể nói cho y biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra hay không!
Ầm —-
Không chịu nổi kích thích quá lớn, đầu Lục Viên ngửa ra, ngất xỉu ngay trên giường.
Xa xa đằng chân trời, trời chiều đã bị gió bấc cuốn quanh không còn lấy một bóng người, những tiểu dân ai có thể về nhà thì đều vội vàng rảo chân về, đóng chặt cửa nẻo góp nhặt nốt hơi ấm ít ỏi còn sót lại.
Tô Hoài vừa bước ra sân đã bị một cơn gió đông quất đến rùng mình, rụt tay vào tay áo, theo sau là một hán tử chất phác, miệng cười treo tận mang tai, nhiệt tình vỗ vỗ vai Tô Hoài.
“Tô đại phu! Cảm ơn nhiều nhé! Tết nhất đến nơi nên sản sao sao đều về quê thăm người nhà hết cả. Ngươi coi, a sao nhà ta sinh nở cũng chả biết chọn thời điểm gì cả, làm phiền ngươi quá!” – mắng hai câu nhưng trên mặt lại hớn ha hớn hở, hán tử nhét một túi trứng gà đào vào lòng Tô Hoài, sau đó xách ra thêm đôi con gà sống với một thủ lợn, “Tô đại phu, nhà nghèo không có gì quý giá, có mấy thứ này ngươi cầm về ăn! Đừng nghĩ chúng ta keo kẹt đấy!”
Thôn Thạch Hà vốn không phải là một thôn lớn, tài nguyên cũng không tính là phong phú phì nhiêu, những hộ dân nhỏ có miếng thịt, đôi con gà, một thủ lợn ăn Tết cũng đã là một năm sung túc khấm khá lắm rồi.
Tô Hoài chỉ là một đại phu nhỏ xem mấy căn bệnh ốm đau lặt vặt. Trong thôn, ai cũng biết chuyện sinh nở thường không tốt, không chết yểu thì phần lớn cũng sinh non, hắn chỉ là một đại phu quèn cũng đành chịu. Nay ca nhi nhà họ Lý sinh thuận lợi thế này cũng do cả a sao và hài tử đều khỏe mạnh, thật sự ra hắn chẳng giúp đỡ nhiều nhặn gì mấy ngoài hô mấy câu: “Dùng sức, gắng sức”, còn chẳng phải là khám chữa bệnh, nào lại vô duyên nhận của người ta.
Tô Hoài vội thủ thế từ chối, sau cùng, hán tử nhiệt tình quá nên hắn đành nhận lấy túi trứng với một con gà trống, lúc ấy đại ca Lý gia mới thôi.
Khi Tô Hoài rời khỏi nhà họ Lý thì trời đã tối nhem, gió ào ạt thổi mỗi lúc một lạnh cuốn bước chân hắn rảo nhanh hơn.
Về tới cổng nhà thì trời đã phủ một màu đen kịt, không thấy rõ dưới mặt đất, Tô Hoài bị vấp phải một cái gì đó, lảo đảo mấy bước suýt thì té. Hắn quay lại nheo nheo mắt nhìn chung quanh, nương theo sắc trời mờ mịt miễn cưỡng có thể thấy một thứ đen tuyền nổi cộm trên nền tuyết. Tô Hoài tiến gần lại hai bước, khom người ngồi xuống, nhìn kỹ mới thấy có vẻ như một thứ nào đó bị tuyết chôn vùi. Hắn đặt túi trứng gà sang một bên, phủi phủi lớp tuyết, hai ba nhát thì đào lên một con người!
Tô Hoài cả kinh, vội ôm ngang người nọ, lật lại, phủi hết tuyết bám trên mặt y xuống, vỗ vỗ má y.
“Tiểu huynh đệ! Tỉnh tỉnh!”
Có lẽ bị tuyết vùi một lúc lâu rồi mà mặt y đông lạnh đến bỏ bừng. Tô Hoài ôm y chỉ thấy cái giá buốt đánh thẳng vào thân. Cũng may còn hơi thở, Tô Hoài không nghĩ ngợi nhiều, tức tốc đỡ y dậy, vừa ôm vừa kéo vào phòng.
Người ta năm mới có thêm con trai, mình thì xúi quẩy, đầu năm lại đào lên một tên ăn mày!
Oán giận trong lòng là thế song tay vẫn lưu loát ôm y lên giường, người này nhẹ hơn nam nhân bình thường khá nhiều, khiến Tô Hoài cũng thoáng giật mình.
Cả người y gần như đã tê cứng, không thể thả trực tiếp vào nước nóng, nếu không da dẻ sẽ nứt nẻ. Đầu tiên Tô Hoài lột sạch mớ quần áo ướt nhẹp lạnh băng của y, lấy chăn bông bọc chặt, tiếp theo hắn chạy vào bếp xách lò than tới đặt bên chân giường, rồi lanh chóng xoa bóp đôi tay, cẳng chân đã bị tê cóng của y, vừa xoa bóp vừa đánh giá tên ăn mày.
Vừa quan sát cơ thể y, sắc mặt Tô Hoài đột nhiên trầm xuống, động tác trên tay cũng ngừng lại. Tô Hoài đứng dậy, vừa nghĩ ngợi vừa nhìn trận mưa tuyết đang cuồn cuộn ngoài kia, sau đó hắn quay đầu lại, mặt lạnh tanh đánh giá người nằm trên giường, cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu, sau cùng đột nhiên hắn khom lưng ôm bổng tên ăn mày lên, bước nhanh ra khỏi nhà.
***
Khi Lục Viên tỉnh lại, đập vào mắt là cần cổ trắng trẻo với vạt áo ẩn hiện một mảnh xương quai xanh, làm y xém nữa thì bị dọa hết hồn. Cái dọa y đầu tiên là y đang rúc vào ngực một gã đàn ông, bị người ta ẵm, mà cái sự hú hồn thứ hai là tên ấy lại là một thằng thần kinh mặc cổ trang.
Là một thằng đàn ông trưởng thành 28 tuổi có lối suy nghĩ hoàn toàn bình thường, phản ứng đầu tiên của Lục Viên là – y bị một gã tâm thần bắt cóc rồi!
“Ngươi ngươi buông ra!” – tuy y là bác sỹ thật đấy, nhưng là bác sỹ chủ nghiệm phụ khoa kia, với kiến thức về tâm thần học thì tốt nghiệp đại học xong đã sớm trả thầy trả cô trên giảng đường hết rồi. Ngoài mấy câu đe dọa uy hiếp chả có tý ty si-nhê nào thì thật sự y không biết phải trấn an một gã có thần kinh không bình thường ra sao cả!
Nhưng may mắn thay, một câu nói này lại đạt được hiệu quả ngoài mong đợi, gã tâm thần kia dừng lại, cúi đầu nhìn y: “Tỉnh rồi à?”
Đúng lúc hai người ra tới giữa sân, gió bấc cuốn theo bông tuyết chui tọt vào cổ Lục Viên, y lạnh rún cả người, gắng gượng lập cập răng: “Này người anh em, chúng ta có thể vào nhà được không? Lạnh quá”
Trông gã tâm thần ấy im lặng suy tư khi nghe thấy lời đề nghị của y, sau đó lại nhìn chằm chằm y mà hỏi: “Trước tiên nói cho ta biết ngươi là ai, rồi ta sẽ suy xét xem có nên lưu ngươi lại hay không.”
“Ta” – cả người Lục Viên đã gần như lạnh cóng, mặt cương hết cả, giờ y đã thấm thía một chân lý là lấy suy nghĩ của một người bình thường thì chả bao giờ lý giải nổi một gã thần kinh rồi, khóe miệng run rẩy mãi mới thốt ra thành tiếng: “Ta ta không phải người xấu”
Mợ nó chứ! Rốt cuộc ai mới là người bị hại đây!
Đột nhiên, Lục Viên thấy đồng cảm với mấy thằng bạn chí cốt cùng đại học giờ đang làm trong khoa tâm thần ghê gớm.
Tô Hoài đánh giá đôi mắt vô tội của Lục Viên, thấy người trong ngực đã run bần bật, cuối cùng cũng ôm y quay về giường. Thật ra không phải hắn mềm lòng đâu, mà hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại rồi, nếu giờ ném tiểu tử này ra ngoài thì chắc chắn phiền phức sẽ tìm tới nhà hắn ngay, thôi thì cứ đợi tới đêm khuya hẵng quẳng y ra ngoài, lúc ấy mới không khiến hàng xóm láng xiềng để ý.
“Vết thương trên người ngươi là sao?” – Lục Viên vừa đặt mông lên giường Tô Hoài đã lên tiếng vặn hỏi, cả mặt đầy vẻ đề phòng làm Lục Viên thấy rất ư là khó chịu, cứ như cả người y bị gã điên này xăm soi đến từng xen-ti-mét ấy.
“Thương gì cơ” – Lục Viên nhăn nhó cúi đầu nhìn xem, sau thì đờ cả người. Vừa rồi hoảng quá nên y không để ý, giờ nhìn lại mới phát hiện ra y đang trần như nhộng bị bọc trong một chiếc chăn bông, mà ngoài những vết nứt da do lạnh thì toàn thân y chi chít những vết thương, trông mà thấy ghê.
“Ngươi ngươi” – Lục Viên chỉ thấy rét hết sống lưng, trước kia y phẫu thuật cắt khối u cũng đâu có kinh hãi thế này, y ngẩng đầu sợ sệt nhìn Tô Hoài.
Trông người ngợm không đến nỗi nào mà ngờ đâu lại là một thằng điên thật! Còn bị bệnh cuồng ngược đãi nữa, lột quần áo y thì thôi, còn biến cả người y thành ra thế này!
Giờ thì xong rồi, di động còn dắt trong túi quần, muốn báo cảnh sát cũng không được
“Ta là đại phu, từng đọc sách, cũng hiểu biết ít nhiều, những vết thương trên người ngươi ta nhìn là nhận ra ngay! Đây rõ ràng là hình phạt trị tội dâm loạn của triều đình, có tên là Diệp Quả. Cần một chiếc cũi heo cao gần bằng người dùng để nhốt phạm nhân, sau đó buộc vào một sợi dây thừng thả trôi sông. Bên thành cũi được gắn đầy mảnh dao nhỏ, phạm nhân bị nhốt sẽ chìm nổi trong nước mà bị lưỡi dao cứa phải, máu chảy ra sẽ hòa vào dòng sông, cứ thế tra tấn phạm nhân tới chết Ta không biết làm thế nào ngươi trốn thoát được, nhưng ngươi là một tên tội phạm triều đình, ta sẽ không giữ ngươi lại!”
Gã này đúng là điên triệt để rồi!
Lục Viên nghe cái lí lo thoái thác của Tô Hoài mà càng thêm tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai cho dù tôi là tội phạm, anh cũng đã chứa chấp tôi rồi, nghĩ có thể thanh minh thanh nga được nữa sao?”
Y đã bất cần đời rồi, nói năng cũng hùa theo gã điên ấy, tầm mắt từ từ đảo khắp phòng, tự nhủ phải làm sao để chạy trốn. Gã điên kia vừa nghe xong thì trầm mặc, sự im lặng ngắn ngủi ấy làm cho mạch suy nghĩ của Lục Viên chợt trở nên rõ ràng hơn cả. Bức tường xây bằng gạch loang lổ, gia cụ cổ xưa, đệm chăn bằng vải Bỗng nhiên, Lục Viên cảm giác như bản thân y đã coi nhẹ một sự việc rất quan trọng nào đó.
Rồi một bóng đen ập tới trước mặt, Lục Viên theo bản năng lùi mạnh ra đằng sau, thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Tô Hoài đang phóng đại phía trước.
“Đi! Ta mang ngươi đến quan phủ.”
“Cái cái gì?” – cổ tay bị túm chặt, cũng không biết có phải gã điên này trời sinh khỏe mạnh hơn người hay không chứ nói thế nào đi nữa thì Lục Viên y cũng là một thằng đàn ông cao 1m8 cơ mà, sao vùng vẫy hoài không ra ta?
1m8
Chớp mắt ấy, Lục Viên chỉ cảm thấy đầu bị một cái gì đó đập mạnh vào, kêu ong ong lên muốn xỉu. Trong mắt y là đôi tay trắng trẻo gầy guộc, chi chít những vết thương
Đây không phải cơ thể y!!!
Căn phòng kì quái, gã điên kì quái, cơ thể kì quái, mà y không tài nào nhớ được sao mình lại ở nơi đây Đúng là một giấc mơ hoang đường đến cực điểm!
Hổn hà hổn hển thở, Lục Viên cạp mạnh vào tay mình, cảm giác đau đớn nhói lên, trong miệng còn lợm lợm vị máu, Lục Viên trợn tròn hai mắt – gã điên vẫn là gã điên đó, chỉ là vẻ mặt có hơi hoang mang khi thấy y cự cắn mình.
Trước mắt chợt tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra.
Ai có thể nói cho y biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra hay không!
Ầm —-
Không chịu nổi kích thích quá lớn, đầu Lục Viên ngửa ra, ngất xỉu ngay trên giường.